Ở nơi thịnh yến cực kỳ hoành tráng xa hoa này, Thời Thiên không tính là khách quý, cho nên cậu không thể nâng ly ưu nhã đi lại xung quanh như các khách mời khác, mà chỉ nhắc nhở nhân viên phục vụ làm việc, sau đó đứng khuất sau một cái bàn bày đầy những món tráng miệng tinh xảo, yên lặng đứng nhìn đoàn người không giàu sang thì phú quý trước mắt.
Loại cảnh tượng rực rỡ quý phái này, cho dù đã xem bao nhiêu lần Thời Thiên vẫn cảm thấy chói mắt.
Đã quyết định sẽ cùng Nguyên Hiên sống đến hết đời, cậu nên hòa mình vào bầu không khí này, nhưng khi nhìn thấy những hoa lệ lộng lẫy trước mắt, Thời Thiên vẫn không có cảm giác rằng mình đã bước chân vào cuộc sống vinh hoa.
Những khi lặng im đứng ở một góc, vẫn thấy bản thân mình lạc lõng.
Thời Thiên đột nhiên rất muốn cười.
Mình đang làm gì?
Có phúc mà không biết hưởng?
So với bốn năm ngày đêm bận rộn không ngơi nghỉ, cùng với những tháng ngày bị Cổ Thần Hoán coi như tình nhân nuôi dưỡng bên người, cuộc sống hiện tại đẹp như thiên đường vậy.
Mình còn có cái gì không hài lòng?
Đột nhiên nhớ tới Cổ Thần Hoán, Thời Thiên bất giác nhìn một lượt cảnh tượng trong phòng, cậu đã xem qua danh sách khách mời cho nên biết đêm nay Cổ Thần Hoán cũng tới.
Người như Cổ Thần Hoán cho dù khiêm tốn hơn nữa, cũng có thể chỉ dựa vào khuôn mặt như đao khắc mười phân vẹn mười cùng với khí chất lạnh lùng trở thành người nổi bật nhất hội trường.
Chỉ là... Phóng tầm mắt nhìn, Thời Thiên không nhìn thấy Cổ Thần Hoán, cậu đoán Cổ Thần Hoán bây giờ còn chưa đến, hoặc cũng có thể hắn đang ở trên boong thuyền phía ngoài.
Trên boong thuyền cũng được bố trí phô trương mà không mất đi vẻ quý khí, thuyền quay về phía biển rộng, trông xa vô cùng khí thế.
Thời Thiên vốn muốn lên boong thuyền nhìn, lại lo lắng sẽ gặp phải Cổ Thần Hoán.
Hiện tại Thời Thiên có chút sợ hãi Cổ Thần Hoán, cuộc sống bình yên mấy ngày gần đây khiến cậu cảm giác được Cổ Thần Hoán đang ấp ủ một âm mưu nào đó.
Những lời hung ác Cổ Thần Hoán nói ngày hôm ấy, Thời Thiên vẫn nhớ rõ rõ ràng ràng.
Thời Thiên rót cho mình một ly rượu, cậu không hòa vào đoàn người mà chỉ đứng trong góc yên lặng uống một mình.
Thời Thiên là trợ lý của Nguyên Hiên, cho nên cậu chỉ cần chờ Nguyên Hiên đến rồi đứng bên cạnh hắn là được.
Mấy phút sau, Nguyên Thường Diệu và Nguyên phu nhân mỉm cười bước lên sân khấu.
Nguyên Thường Diệu năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn qua vẫn không quá già, gương mặt hiền hoà, đôi mắt tinh duệ, ngũ quan có chút giống Nguyên Hiên nhưng không hề tà khí ngạo mạn như con trai ông, cử chỉ ưu nhã phong độ.
Là chủ nhân buổi tiệc, Nguyên Thường Diệu vừa bước ra đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, đứng giữa thương trường mấy chục năm, trường hợp này đối ông mà nói ứng phó dễ như trở bàn tay, đầu tiên là một bài phát biểu, sau đó sẽ tới trò chuyện với từng vị khách một.
Sau mười mấy phút, một gã phục vụ vội vã chạy tới, ghé vào tai Nguyên Thường Diệu thấp giọng báo cáo, “Nguyên đổng, năm phút nữa xe của Charles sẽ dừng lại trước cảng khẩu.
Nguyên Thường Diệu lập tức nói, “Mau phái người nghênh đón dẫn đường.”
“Vâng.”
Nguyên Thường Diệu hướng về phía các khách mời, cao hứng nói to, “Cuộc thịnh yến này, tôi đã may mắn mời được....”
Thời Thiên không để ý Nguyên Thường Diệu nói cái gì, bởi cậu đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ Nguyên Hiên.
Vì Nguyên Thường Diệu xuất hiện nên hầu hết mọi người đều vào trong, rất ít người đứng lại trên boong thuyền, Thời Thiên thấy nơi đó vừa yên tĩnh vừa có thể hóng gió liền cẩn thận luồn qua đám người thần không biết quỷ không hay đi đến boong thuyền.
“Cha anh tới rồi, anh còn định chờ tới khi nào?” Thời Thiên đặt một tay lên lan can, hỏi.
“Ha ha, lão bà, anh gọi điện để nói cho em biết, mười phút nữa anh sẽ đến, lúc đó em nhất định phải nghênh đón anh đấy, anh đã quyết định rồi, em khoác tay anh, hai chúng ta cùng lên thuyền.”
“Em đến phục anh.” Thời Thiên bất đắc dĩ cười cười, “Coi như nể tình anh bỏ nhiều công sức như vậy, đêm nay tất cả đều nghe theo anh.”
Thực ra thân là trợ lý, đương nhiên việc gì Thời Thiên cũng phải nghe lời Nguyên Hiên, chỉ là mối quan hệ giữa hai người không xa cách như vậy, mà là thứ cảm xúc tựa như tình thân.
“Đêm nay cái gì cũng nghe theo tôi?” Nguyên Hiên cười tà, cố tình lên giọng, “Thực sự cái gì cũng nghe tôi?”
Nguyên Hiên cố ý nhấn mạnh từng từ, Thời Thiên rất nhanh liền hiểu ý hắn.
“Nguyên Nhị, có một việc em vẫn luôn không nói cho anh biết.” Thời Thiên cười mà như không cười.
Nguyên Hiên một mực cung kính, “Lão bà em nói đi.”
“Mặc dù em yên lặng chấp nhận anh gọi em là lão bà, nhưng không có nghĩa là em sẽ nằm dưới. Ok?”
“Ơ ơ?”
“Giả bộ hồ đồ đối với em vô dụng.”
“Lão bà, cái này chúng ta phải bàn bạc kỹ càng lại a.”
“Hảo, mấy ngày kế tiếp chúng ta sống chung với nhau nhiệm vụ chủ yếu là bàn luận xem ai trên ai dưới.”
Giả bộ nghiêm túc nói xong, Thời Thiên không cho Nguyên Hiên có cơ hội kể khổ liền cúp máy.
Cậu biết loại chuyện này phải mất mấy ngày để thương lượng ổn thoả.
Thời Thiên dựa vào lan can, ngửa mặt lên đón lấy làn gió biển lồng lộng.
Cậu có thể cùng Nguyên Hiên hôn môi, nhưng vẫn chưa sẵn sàng để tiến xa hơn nữa.
Vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi loại chuyện đó sắp xảy đến, trong thâm tâm lại sản sinh ra cảm giác sợ hãi cùng bài xích.
Không phải là bài xích Nguyên Hiên, mà là cảm thấy kháng cự đối với việc làm tình.
Bị Cổ Thần Hoán thô bạo cưỡng đoạt, Thời Thiên đối với loại chuyện này ngoại trừ bài xích chính là sợ hãi, không có bất kỳ mong đợi nào.
Khi Thời Thiên nhắm chặt mắt chìm trong dòng cảm xúc hỗn độn, đằng trước bỗng truyền tới một trận huyên náo, Thời Thiên mở mắt ra liền nhìn thấy các khách mời lần lượt kéo nhau lên boong thuyền, dẫn đầu là Nguyên Thường Diệu.
Sau đó, Thời Thiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Thời Thiên đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía cảng khẩu.
Vài chiếc siêu xe màu đen lần lượt dừng lại ngay trước tấm thảm đỏ trải dài từ lối vào dẫn lên boong thuyền.
Người ngồi trong những chiếc xe đi đầu và đi cuối đều là bảo tiêu, bọn họ bước xuống xe liền đứng canh giữ cạnh xe không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng lặng lẽ quan sát cảnh tượng xung quanh.
Bên trong chiếc xe đậu ở giữa chính là người tên Charles chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, cho nên các vị khách có mặt trên boong thuyền đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm chiếc xe kia, kích động khe khẽ bàn luận.
“Nghe nói Charles vẫn chưa tới ba mươi tuổi.”
“Phải đó, đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói khu buôn bán rượu và thuốc lá kia đều do một mình hắn thâu tóm.”
“Không phải vậy chứ, tôi còn nghe người ta nói Charles tại hắc đạo cũng rất có bản lĩnh, có hắc đạo làm bàn đạp, lũng đoạn hoặc mở rộng thị trường đều rất dễ dàng.”
“Đại nhân vật như vậy đến K thị chắc không đơn giản chỉ để tham gia bữa tiệc này thôi đâu.”
Mấy người bên cạnh thì thầm nghị luận, Thời Thiên càng nghe càng phiền lòng, Charles có thể mở rộng sinh ý của cha như vậy đúng là rất có bản lĩnh, nhưng thực lực thương mại của hắn không phải do chính hắn dốc sức làm nên, mà là do hắn đạp lên thành quả mấy chục năm cha cậu vất vả gây dựng mới đạt được thế vị như bây giờ, cho nên không có lý do gì để cậu phải kính nể hắn.
“Thật là phô trương....”
Thời Thiên đứng ở một góc trên boong tàu nhìn những chiếc xe đẹp đẽ quý giá cùng với những bảo tiêu mặc đồ đen phía dưới, cười lạnh lầm bầm.
Không có ý định tiếp tục chiêm ngưỡng Charles, Thời Thiên liếc nhìn đôi giày da đen vừa thò ra khỏi xe đặt xuống đất một cái rồi quay người đi vào trong du thuyền.
Lúc này cậu là người không quá quan trọng, chỉ cần tĩnh tâm chờ Nguyên Hiên tới là được rồi.
“Cư nhiên lại là hắn....”
“Không thể tin được, làm sao có thể?”
“Hắn đâu có sinh ý nào liên quan đến thuốc lá ở K thị a, sao lại thế được, Trời ạ, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tài sản đây?
“....”
Thời Thiên đi được vài bước, phía sau liên tiếp truyền tới thanh âm thán phục, tựa hồ đang cảm thám thán thân phận của Charles.
Nghe những lời nghị luận, Thời Thiên có cảm giác Charles là thương nhân K thị, theo bản năng, Thời Thiên dừng lại, quay người tiến lên phía trước, nhìn xuống dưới.
Khi nhìn thấy rõ người phía dưới Thời Thiên như bị bắn trúng, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ.
Người ở chỗ này đều rất giật mình, mà kinh ngạc nhất, không ai bằng Thời Thiên.
Nhìn nam nhân mang khuôn mặt lạnh lùng đứng dưới du thuyền, đôi mắt luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt bỗng mở to một cách khó tin....
Là hắn.
Lại là Cổ Thần Hoán...
Chuyện này... Làm sao có thể?
Dưới tầm mắt kinh ngạc của mọi người, Cổ Thần Hoán đặt chân lên tấm thảm đỏ thong thả bước lên du thuyền.
Trang phục hôm nay của Cổ Thần Hoán hoàn toàn khác so với dáng vẻ khiêm tốn giản dị mọi khi, hắn mặc một bộ tây trang màu đen được làm thủ công, kiểu dáng rất đơn giản nhưng vẫn không che lấp đi sự xa xỉ, bên trong là áo sơ mi trắng mỏng, mơ hồ lộ ra lồng ngực khêu gợi, gương mặt anh tuấn bức nhân mang theo tia cười hữu lễ như có như không, giữa đôi chân mày lộ ra sự uy nghiêm lẫm lẫm quân lâm thiên hạ.
Ánh mắt sắc bén đạm bạc mang theo chút tùy ý đơn giản quét qua một lượt các quý ông quý bà đang nhìn mình chăm chú, Cổ Thần Hoán liền chú ý đến Thời Thiên đang đứng trong góc tối, thấy rõ biểu tình kinh ngạc trên gương mặt cậu, ý cười âm lãnh bên môi Cổ Thần Hoán càng lan rộng.
Cổ Thần Hoán lấy chiếc kính đen trên mắt xuống, nở nụ cười không lạnh lùng nhưng cũng không tính là nhiệt tình, hắn bắt tay Nguyên Thường Diệu.
“Thật không nghĩ tới Cổ lão bản chính là Charles đại danh đỉnh đỉnh.” Nguyên Thường Diệu bắt tay Cổ Thần Hoán, kích động nói, “Cổ lão bản thật đúng là chân nhân bất lộ tướng a, mời, mời....”
Ở K thị Cổ Thần Hoán xem như là một thương nhân khiêm tốn, cách hành xử trầm ổn thận trọng mà lại rộng lượng khiến hắn rất có uy tín trong giới thương nhân, thêm vào mối quan hệ nhập nhằng không rõ giữa hắn và hắc đạo cũng tạo nên sức uy hiếp lớn, cho nên khi Cổ Thần Hoán chính thức lộ diện, sự kính nể và sợ hãi mọi người đối với hắn cũng tăng lên một vòng.
Bên cạnh Cổ Thần Hoán là Dư Thặng thần tình khiêm tốn, trang phục xa hoa khéo léo phác họa dáng người thon dài tuấn mỹ của y, thêm vào mấy phần khí chất cao quý.
Từ cảng khẩu bước lên du thuyền, không tới một phút, Cổ Thần Hoán đã trở thành tâm điểm chú ý.
Thời Thiên không tiếp tục đứng lại trên boong thuyền, cậu an tĩnh bước vào trong, mơ mơ hồ hồ tiến vào một gian phòng nghỉ, bộ dáng có chút ngây ngốc.
Thời Thiên không cách nào hình dung cảm giác của mình bây giờ.
Kinh ngạc đơn thuần, hay là... Khiếp sợ?