Tránh Sủng

Chương 117: Chương 117: Đánh giá




Qua gần mười phút, Thời Thiên mới từ trong phòng nghỉ ngơi đi ra, lúc này Thời Thiên đã bình tĩnh trở lại, cậu đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó chuẩn bị ra bên ngoài chờ Nguyên Hiên.

Để tránh việc tiếp xúc trực tiếp với Cổ Thần Hoán, Thời Thiên đi đường vòng qua hành lang ra phía ngoài.

Biết Cổ Thần Hoán sở hữu khối tài sản khổng lồ như vậy, Thời Thiên vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, không thể nói rõ được lý do tại sao, chỉ biết cảm giác đó giống như thật vất vả kiềm chế Cổ Thần Hoán dưới đáy lòng, hắn lại đột nhiên xuất ra một thân đầy gai nhọn, không còn có thể khống chế.

Thời Thiên đột nhiên phát hiện, cậu luôn phải dựa vào sự bảo hộ và thế lực của Nguyên gia mới có thể thuận lợi cùng Cổ Thần Hoán một đao cắt đứt.

Nếu như không có Nguyên Hiên, có lẽ bây giờ cậu vẫn phải chịu cảnh bị Cổ Thần Hoán nắn bóp chèn ép.

Cũng chính vì lý do này nên cậu mới nghĩ rằng Cổ Thần Hoán kiêng dè Nguyên gia, hắn không dám đối đầu trực diện với Nguyên Hiên vì kiêng dè thế mạnh của Nguyên gia trên thương trường.

Nhưng bây giờ đột nhiên biết được tài lực của Cổ Thần Hoán căn bản không thua kém gì Nguyên gia thì....

Lý do hắn không xuống tay với cậu từ trước đến nay chưa bao giờ là vì sợ hãi Nguyên gia.

Hành lang dài dằng dặc không có một bóng người, Thời Thiên bình tĩnh bước về phía trước, hiện tại cậu chỉ hy vọng đêm nay không gặp phải Cổ Thần Hoán, cả tiết mục cầu hôn của Nguyên Hiên nữa, tốt nhất là nên bảo Nguyên Hiên suy nghĩ lại.

Thời Thiên bỗng nhìn thấy Hứa Vực đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang đằng trước, y cũng đang rảo bước về phía cậu.

Vừa nhìn thấy Hứa Vực, sắc mặt Thời Thiên rất khó coi, bởi vì người này tới tìm cậu quá nửa là do Cổ Thần Hoán mệnh lệnh.

Quả nhiên....

“Thời tiên sinh, Thần ca đang chờ ngài ở mạn thuyền phía tây.”

Thời Thiên dừng lại, nhìn Hứa Vực, “Nếu tôi không muốn đi thì sao?”

“Thần ca nói rằng, có muốn đi hay không đều phụ thuộc vào ngài.” Nói xong, Hứa Vực khẽ cúi đầu chào Thời Thiên rồi đi lướt qua người cậu.

Thời Thiên đứng yên tại chỗ trầm mặc do dự một hồi, cuối cùng cậu siết chặt nắm tay, cắn răng chạy tới nơi Hứa Vực vừa nói.

Một bên là vách tàu, một bên là lan can, chiều rộng hành lang chỉ có hơn một thước.

Cổ Thần Hoán dựa lưng vào lan can, một tay kẹp dưới nách, một tay cầm điếu thuốc, thần sắc lạnh lùng, hắn thấy Thời Thiên đã đến liền ném điếu thuốc xuống biển, sau đó nhìn Thời Thiên cười quỷ dị.

Đứng trong du thuyền ứng đối mười mấy phút, Cổ Thần Hoán lấy cớ đi rửa tay để rời khỏi đại sảnh, mục đích là để gặp riêng Thời Thiên.

Đương nhiên, không vì bất kì cái gì, chỉ là hắn muốn xác định một điều.

Xác định người con trai này có tư cách khiến hắn hạ thủ lưu tình hay không.

Thời Thiên mặc một bộ âu phục sát người màu trắng, vài sợi tóc rối trên trán khẽ lay động theo làn gió biển, sắc mặt đạm mạc, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp hệt như một vị thần của biển cả.

Cổ Thần Hoán cười lạnh, thanh âm nhẹ nhàng bị nhấn chìm trong tiếng gió, “Sao lại cách xa tôi như vậy? Sợ tôi ném em xuống biển sao?”-

“Không phải.” Thời Thiên mặt không đổi sắc đáp lời, “Rơi xuống biển tôi cũng có thể tự mình bơi lên bờ.”

Cổ Thần Hoán không ngờ Thời Thiên sẽ trả lời như vậy, hắn bật cười, “Em trấn định hơn so với tôi tưởng tượng nhiều, tôi còn nghĩ em có rất nhiều điều muốn hỏi.”

“Đáp án đối với tôi không quá quan trọng.”

Thực sự không quan trọng.

Thời Thiên một chút hứng thú cũng không có đối với việc Cổ Thần Hoán làm thế nào thu được phần sản nghiệp của cha, đương nhiên cũng không vì chuyện này mà nảy sinh thêm oán hận với Cổ Thần Hoán.

Năm đó Thời gia suy tàn vì nhiều lý do, sản nghiệp của gia tộc bị kẻ khác nhân cơ hội chiếm đoạt là chuyện rất bình thường, cho dù Cổ Thần Hoán không chiếm được thì nó cũng sẽ rơi vào tay người khác.

“Chúng ta đổi đề tài đi.” Cổ Thần Hoán lại đốt một điếu thuốc, sắc mặt vừa thản nhiên vừa có chút quỷ dị, “Tôi rất muốn biết, tại sao em lại chạy đến đây?”

Thời Thiên không nói gì, cậu tránh né ánh mắt đầy thâm ý của Cổ Thần Hoán, thờ ơ nhìn xuống biển.

“Là bởi vì đột nhiên phát hiện Nguyên Nguyên gia luôn luôn làm hậu thuẫn cho em căn bản không phải là đối thủ của tôi, lo lắng chọc giận tôi sẽ liên luỵ đến bọn họ, cho nên em mới ngoan ngoãn tới đây gặp tôi phải không?”

“Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên không nhịn được nói, “Ý anh là gì? Muốn khoe khoang với tôi rằng anh mới là bá chủ thực sự của K thị? Hay là cảm thấy thân phận C của anh sẽ khiến tôi không kịp chờ đợi muốn bám vào anh?” (editor: C ở đây là Charles nhé)

Cổ Thần Hoán giữ yên lặng, mị cười nhìn Thời Thiên, chờ cậu nói tiếp.

Thời Thiên thở ra một hơi, ánh mắt sáng rực, “Cổ Thần Hoán, trực tiếp nói cho tôi biết, anh muốn làm gì?”

“Nếu là trước đây em sẽ không bao giờ hỏi như vậy, hay là em cảm thấy tên họ Nguyên kia không có khả năng bảo vệ được mình?” Cổ Thần Hoán mở miệng, nói chậm rãi, “Cũng đúng, kẻ luôn phải dựa dẫm vào người khác mới có thể tồn tại như em, bất cứ lúc nào cũng đều có cảm giác nguy hiểm.”

“Nếu anh chết từ bốn năm trước, tôi đã sớm được tự do.”

Thời Thiên giận dữ mắng một câu khiến sắc mặt Cổ Thần Hoán thay đổi, hắn cười âm hiểm, “Cho nên khi còn sống, tôi sẽ giam cầm em cả đời này.”

“Giam cầm tôi? Chỉ bằng anh là C? Anh nghĩ tôi sẽ thuận theo anh chắc?”

“Nếu thế thì sao?” Cổ Thần Hoán cười, thanh âm quỷ dị, “Nếu có một ngày em rơi vào tay tôi? Khi đó em sẽ làm gì?”

“Sẽ làm điều mà anh sợ nhất.” Sắc mặt Thời Thiên cực độ lạnh lùng.

“A, tôi thực sự tò mò, trong mắt em tôi sợ nhất là cái gì?”

“Nếu có một ngày như vậy, tôi sẽ tự mình làm cho anh xem.”

“Có lẽ ngày đó, sắp tới rồi.”

Thời Thiên lạnh lùng liếc nhìn Cổ Thần Hoán một cái, cậu quay lưng chuẩn bị bước vào trong thì lại nghe thấy giọng nói đầy thâm ý của Cổ Thần Hoán phát ra từ phía sau, “Có vẻ như đêm nay họ Nguyên kia đã chuẩn bị cho em một kinh hỉ.”

Thời Thiên dừng chân, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ nghe Cổ Thần Hoán tiếp tục nói, “Thực ra tôi gọi em tới là để thông báo tôi cũng đã chuẩn bị cho em một kinh hỉ.”

Thời Thiên đột nhiên quay người, bất an nhìn Cổ Thần Hoán, “Anh có ý gì?”

“Rất đơn giản.” Cổ Thần Hoán lấy ra chiếc nhẫn trong túi áo giơ lên trước mặt Thời Thiên, khẽ cười nói tiếp, “Em trả lại nhẫn cho tôi, tôi cũng có thứ muốn trả lại cho em.”

“Anh tại sao.... “ Thời Thiên khó tin nhìn chiếc nhẫn trên tay Cổ Thần Hoán, kiểu dáng kia rõ ràng chính là cái mà hắn đeo vào tay cậu trước đây.

Cậu tưởng rằng chiếc nhẫn đó đã bị bỏ lại ở Lâm thị.

“Tại sao không vứt nó?” Cổ Thần Hoán cười tiếp lời Thời Thiên, giọng điệu không nhanh không chậm, không có vẻ gì là tức giận, “Thời Thiên, cách mà em dùng để đoạn tuyệt quan hệ với tôi rất buồn cười, nhưng lại thành công khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi.”

Thời Thiên cau mày, nghi hoặc nhìn Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán cất nhẫn, đi vào bên trong khoang thuyền, khi đi qua người Thời Thiên, hắn lưu lại một câu, “Chờ sự bất ngờ mà tôi dành riêng cho em đi, tôi thề cả đời này em sẽ không quên được nó.”

Cuối cùng Thời Thiên vẫn không xuống cảng khẩu đón Nguyên Hiên, khi Nguyên Hiên gọi điện thoại cho Thời Thiên, cậu nói sẽ ở lại đại sảnh chờ hắn.

Những lời Cổ Thần Hoán nói khiến Thời Thiên thấp thỏm bất an, quá thân cận Nguyên Hiên sẽ chỉ khiến Cổ Thần Hoán cảm thấy cậu và Nguyên Hiên đang khiêu khích hắn.

Nguyên Hiên biết đến đêm nay Cổ Thần Hoán sẽ đến, có lẽ mục đích hắn làm như vậy là vì muốn khoe khoang trước mặt Cổ Thần Hoán, thậm chí là khiêu khích Cổ Thần Hoán.

E rằng trên đường tới đây đã có người báo cho Nguyên Hiên biết Cổ Thần Hoán chính là C rồi.

Nguyên Hiên cố ý kéo dài thời gian đến tận tối, khi cả chiếc du thuyền sang trọng lần lượt nhiễm ánh đèn lộng lẫy, Nguyên Hiên bước vào đại sảnh.

Nguyên Hiên đã an bài cho màn xuất hiện của mình diễn ra thật ấn tượng, nhưng lại bị lão cha Nguyên Thường Diệu phá hỏng, Cổ Thần Hoán dựa vào địa vị không ai sánh bằng đứng ở nơi đó, nhận được tất cả mọi sự kính nể và tôn sùng, nếu Nguyên Hiên xuất hiện vào lúc này, không thể nghi ngờ sẽ ở thành cái bóng nhỏ dưới chân Cổ Thần Hoán.

Nguyên Hiên cũng không mang theo quá nhiều bảo tiêu, theo sau chỉ có hai thị giả trên du thuyền, không hề phô trương nhưng vẫn hấp dẫn tầm mắt mọi người khi hắn vừa bước chân vào.

Gương mặt anh tuấn suất khí rực rỡ như ánh mặt trời cộng thêm nụ cười có chút giảo hoạt, cả dáng người cao ngất cũng không chê vào đâu được.

Mặc dù không hay gặp phải tình huống này, nhưng Nguyên Hiên vẫn rất dễ dàng điều khiển được bầu không khí.

Là người thừa kế của Xán Dạ, cũng là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, trong mắt mọi người Nguyên Hiên tương lai sẽ trở thành đứa con cưng trong giới kinh doanh.

“Đúng là một nhân tài a, trông như minh tinh vậy.”

“Nghe nói hắn ở nước ngoài du học năm năm, năm nay mới về nước.”

“Vậy hẳn là rất có bản lĩnh đi, xem ra Xán Dạ có hắn thừa kế, sinh ý có thể nâng thêm một tầng.”

“Nguyên đổng thật là có phúc khí a, sinh được cậu con trai như vậy.”

Thời Thiên nghe đám người bên cạnh nghị luận, cười thầm trong lòng.

Nguyên Hiên quả thực có bản lĩnh, chỉ là thái độ đối với công việc rất không nghiêm túc, nếu hắn giác ngộ rằng mình chính là người gánh vác tương lai của Xán Dạ thì nhất định có thể vượt xa cha hắn Nguyên Thường Diệu, đưa Xán Dạ lên một tầm cao mới.

Có lẽ, theo thời gian, cậu có thể thay đổi nam nhân này.

Này cũng coi như là cậu trả ơn hắn.

Nguyên Hiên nhìn thấy Thời Thiên đứng trong góc tối, hai mắt nhất thời bừng sáng.

Nhìn Nguyên Hiên như minh tinh bước trên thảm đỏ, Thời Thiên bật cười, một tay giơ ngón trỏ ra đặt vào lòng bàn tay còn lại, hướng Nguyên Hiên ra hiệu dừng lại.

Coi như là nhắc nhở Nguyên Hiên

Đừng ra vẻ ngầu, thế là đủ rồi.

Nguyên Hiên cười với Thời Thiên, sau đó nghiêm túc đi tới trước mặt Nguyên Thường Diệu, phi thường cung kính kêu một tiếng “Cha.”

“Ừ.” Nguyên Thường Diệu đáp lại một tiếng, cực kỳ vui sướng vì Nguyên Hiên lễ phép như vậy trước mặt mọi người.

“Cổ lão bản, à, không, phải là C tiên sinh....” Nguyên Hiên đưa tay về phía Cổ Thần Hoán đứng bên cạnh Nguyên Thường Diệu, ánh mắt dù đang cười vẫn lóe lên dị quang, cố ý nói thật chậm, “Đã lâu không gặp.”

Cổ Thần Hoán bắt tay Nguyên Hiên, cũng nở nụ cười nhã nhặn, “Tôi nghĩ sau này sẽ càng lâu hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.