Tiếng hô của Nguyên Hiên vừa dứt, cả người Thời Thiên liền lập tức cứng đờ tại chỗ, cậu nhìn ánh mắt Cổ Thần Hoán từ bình tĩnh chuyển sang âm trầm lạnh lẽo, sợ đến nỗi trái tim như muốn nhảy lên cuống họng.
Tên ngốc kia! Đúng thật là muốn đâm đầu vào họng súng của Cổ Thần Hoán mà!
Cổ Thần Hoán nhìn ánh mắt chột dạ của Thời Thiên, hắn nheo mắt, im lặng quay người đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, sau đó, một tiếng cười quỷ dị âm hiểm tràn ra khỏi khóe miệng.
“Cậu ta theo đuổi tình yêu thật là nhiệt tình a, lại mang tới một bó hoa hồng.”
Cổ Thần Hoán tự tiếu phi tiếu nói một câu, nhưng khiến Thời Thiên giật mình nhất chính là chữ “Lại” kia.
Cổ Thần Hoán nói như vậy, chứng tỏ là hắn đã biết Nguyên Hiên từng tặng cho cậu một bó hoa hồng.
Theo bản năng, Thời Thiên quay đầu nhìn về phía tủ quần áo cạnh giường gần đó thì thấy bó hoa hồng tối hôm qua cậu đặt trên đó đã biến mất.
Rất hiển nhiên, nó đã bị Cổ Thần Hoán ném đi lúc cậu còn đang say ngủ.
Hiện tại Thời Thiên đã có thể kết luận, Cổ Thần Hoán biết chuyện tối hôm qua cậu gặp Nguyên Hiên, có lẽ là thuộc hạ phụ trách giám sát cậu đã nói cho hắn biết, hoặc cũng có thể là hắn ngẫu nhiên tìm thấy.
Cổ Thần Hoán đứng bên cửa sổ, hắn đột nhiên cho tay vào túi áo, Thời Thiên thấy thế lập tức hốt hoảng, huyết dịch toàn thân gần như đông cứng, sợ hãi đạt đến cực điểm chỉ trong nháy mắt!
“Không được!”
Thời Thiên hô to một tiếng, không kịp suy nghĩ mà bước thật nhanh xông lên trước, vội vàng kéo tay Cổ Thần Hoán, giây tiếp theo cậu mới nhận ra, Cổ Thần Hoán chỉ là từ trong túi rút ra một cái bật lửa.
Thời Thiên ngây người, sắc mặt nhất thời khó xem tới cực điểm, cậu vội vã buông tay ra rồi lùi về sau vài bước, cố gắng nói một cách trấn định, “Xin lỗi.”
Thân thể đang lùi về sau bị Cổ Thần Hoán đột nhiên kéo lại, Cổ Thần Hoán nắm chặt cổ áo Thời Thiên rồi kéo cả người cậu về phía mình, bốn mắt gần kề, ánh mắt Cổ Thần Hoán sắc bén như dao, thanh âm lãnh đạm, “Sao vậy? Em cho rằng tôi muốn rút súng?”
Bị nói trúng, Thời Thiên rủ xuống tầm mắt, sắc mặt biến đổi rất không tự nhiên, “Tôi... Tôi chỉ là lo lắng anh sẽ... “
“Sẽ giết người đang đứng phía dưới kia?” Cổ Thần Hoán âm trầm tiếp lời Thời Thiên, khóe miệng cong lên, giọng nói càng trở nên u ám, “Sao lại quan tâm cậu ta như vậy? Quan tâm đến nỗi dám quên mình nhào lên ngăn cản tôi?”
“Đây là khu dân cư.” Thời Thiên bình tĩnh nói, “Anh nổ súng sẽ mang đến rất nhiều phiền phức không cần thiết, hơn nữa người đang đứng dưới kia là con trai của Nguyên Thường Diệu, nếu hắn xảy ra chuyện, Nguyên gia sẽ không bỏ qua.”
“À, thì ra là em đang nghĩ cho tôi.” Cổ Thần Hoán khẽ cười, hai mắt híp lại cùng với giọng nói quỷ dị kia khiến Thời Thiên có cảm giác da đầu truyền đến từng trận tê dại.
Thời Thiên càng ngày càng cảm thấy cậu đoán không ra tâm tư của Cổ Thần Hoán, cậu thậm chí còn không đoán nổi Cổ Thần Hoán muốn làm gì mình.
Nam nhân này đã không còn chút bóng dáng nào của con người bốn năm trước cậu đã từng quen.
Cổ Thần Hoán buông Thời Thiên ra, hắn đốt một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi phun ra từng vòng khói mờ, sau đó mới nở nụ cười âm hiểm, “Em nói đúng, tôi không thể kích động, tên nhóc con miệng còn hôi sữa này tuy không có năng lực gì, nhưng vẫn còn có Nguyên gia làm hậu thuẫn.”
Nghe Cổ Thần Hoán nói như vậy, Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Cổ Thần Hoán lại thốt ra một câu khiến cậu sợ hãi.
“Nếu tôi muốn động vào cậu ta thì ít nhất cũng phải bắt cậu ta đến một nơi không ai biết rồi bí mật giải quyết, sau đó hủy thi diệt tích, hoặc là sắp đặt một sự cố ngoài ý muốn, giống như Đường Bản Xuyên vậy, trượt chân rơi xuống biển hay gì đó cũng được.”
“Anh...” Hai tay Thời Thiên siết chặt, cưỡng chế lửa giận trong lòng, “Anh ta đối với anh không có chút uy hiếp nào, anh cần gì phải ra tay độc ác như vậy.”
Cổ Thần Hoán âm hiểm cười, “Vậy em nói thử xem tại sao tôi lại muốn giết Đường Bản Xuyên?”
Thời Thiên quay đầu nhìn đi nơi khác, vẻ mặt lạnh lùng không nói câu nào.
“Bởi vì lão ta dám mơ tưởng đến đồ của Cổ Thần Hoán tôi.” Cổ Thần Hoán bước tới trước mặt Thời Thiên, đưa tay vuốt ve gương mặt cậu.
Thời Thiên cau mày, tựa hồ đang nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, “Vậy thì đó là vì đồ vật của anh quá mức ưu tú, nếu như nó đến cả tư cách để được người mơ tưởng cũng không có, anh còn có thể giữ thứ đồ đó bên người hay không?” Thời Thiên đối đầu với tầm mắt của Cổ Thân Hoán, rất bình tĩnh nói tiếp, “Tôi không thể kiểm soát được người khác, nhưng tôi nhất định có thể kiểm soát chính mình, trong khoảng thời gian làm tình nhân của anh, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì phản bội anh.”
Cổ Thần Hoán có chút giật mình, ngay sau đó khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười dịu dàng, hắn cúi xuống hôn một cái lên khóe môi Thời Thiên, hạ thấp thanh âm, “Xuống đuổi cậu ta đi đi, thế giới của chúng ta không nên có bất luận người nào quấy rối.”
Rất nhiều lúc, lời nói của Thời Thiên rất có sức thuyết phục đối với Cổ Thần Hoán, vô luận có bao nhiêu hoang đường.
Thời Thiên ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì, đây chính là vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt tất cả, khiến cho lòng Cổ Thần Hoán sinh ra cỗ tư vị không nói nên lời. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đó, khi Thời Thiên nhẹ nhàng tựa đầu lên vai kẻ khác, Thời Thiên lúc ấy vô cùng dịu ngoan.
Kỳ thực cảm giác ấy hắn cũng đã từng được hưởng thụ, hắn ôm thiếu gia của mình vào lòng, mà người trong lồng ngực cũng rất ôn nhu dựa vào thân thể hắn.
Hôm nay bàn tay hắn đã có thể hoàn toàn chạm tới cậu, nhưng tư vị lại thay đổi hoàn toàn.
__
Thời Thiên đi xuống lầu, Nguyên Hiên tay cầm một bó hoa hồng lớn, cười hì hì bước thật nhanh về phía Thời Thiên, kết quả vừa tới gần cậu, bó hoa trên tay đã bị Thời Thiên gạt rơi xuống mặt đất.
Mấy phút sau, Thời Thiên quay trở lại, thấy trong bếp có tiếng động, cậu nghiêng đầu nhìn vào thì thấy Cổ Thần Hoán đang mặc tạp dề làm bữa sáng.
Cảnh tượng giống hệt như một tháng kia, nhưng bây giờ, Thời Thiên rất không thích bầu không khí này, mọi ôn nhu mà Cổ Thần Hoán đem lại đều khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Thời Thiên rửa mặt xong vừa lúc Cổ Thần Hoán dọn bữa sáng lên bàn, trước khi đến nhà Thời Thiên Cổ Thần Hoán đã ăn sáng rồi nên hắn chỉ làm một phần cho Thời Thiên.
Một bát mì thơm ngát còn tỏa khói, bên trên còn có một miếng trứng rán vàng giòn.
Nguyên liệu trong phòng bếp chỉ đủ để Cổ Thần Hoán làm bữa sáng như vậy.
“Sớm như vậy đã tới tìm tôi, có chuyện gì không?” Thời Thiên cúi đầu ăn mì, khẽ hỏi.
“Chỉ là muốn ở bên cạnh em, hay nói cách khác, là muốn em ở bên cạnh tôi.” Giọng Cổ Thần Hoán mang theo ý cười, thực ra hắn đến là muốn tính sổ với cậu chuyện tối hôm qua, nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt an tĩnh thanh lãnh của Thời Thiên, cơn tức giận cũng chậm rãi biến mất.
Kỳ thực, chỉ cần người con trai này ngoan ngoãn, thành thật đối xử với hắn, hắn thật sự không nỡ thương tổn cậu vì bất kỳ điều gì.
“Sao em không nói lời nào?”
“Tôi sợ nếu lại nói sai cái gì, anh sẽ bóp cổ tôi lần nữa.” Thời Thiên vẫn không ngẩng đầu, cậu nói xong, lại thong thả ăn tiếp.
Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí vô cùng quái dị, Cổ Thần Hoán cũng không tiếp tục nhiều lời, phần lớn thời gian đều là an tĩnh ngồi đó nhìn Thời Thiên ăn mì.
Ngắm nhìn cậu trong khoảng cách gần như vậy là một thói quen mà Cổ Thần Hoán rất hưởng thụ.
Thời Thiên bưng bát đi vào phòng bếp, khi đi đến trước bồn rửa cậu được Cổ Thần Hoán dịu dàng ôm lấy từ phía sau.
“Lát nữa tôi sẽ đưa em đi thăm mộ mẹ tôi.” Cổ Thần Hoán hôn lên tóc mai Thời Thiên, nhẹ nhàng nói, “Đi dập đầu mấy cái trước mộ mẹ tôi, sau đó, tôi sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.”