Tránh Sủng

Chương 81: Chương 81: Lão bà, anh ở dưới lầu!




Chiếc nhẫn này là do người kia mới tặng từ tối hôm qua, Thời Thiên tin chắc là Cổ Thần Hoán không biết chiếc nhẫn này từ đâu tới, cũng chính bởi vì vậy, cho nên Thời Thiên mới thản nhiên nói dối như thế.

Thời Thiên làm vậy là vì cậu không muốn Cổ Thần Hoán nghi kỵ mối quan hệ giữa cậu và Nguyên Hiên, dù sao hiện tại cậu cũng đang là tình nhân của Cổ Thần Hoán, nếu Cổ Thần Hoán biết cậu nhận chiếc nhẫn từ Nguyên Hiên, hậu quả là....

Nói thật, trải qua đêm hôm ấy, Thời Thiên bắt đầu sợ hãi Cổ Thần Hoán, đêm đó vật lộn với Cổ Thần Hoán, do phản kháng quá mức kịch liệt mà bị hắn đánh đến thương tích đầy mình, bị hắn lột sạch đồ, thêm cả cuộc hoan ái thô bạo càng làm cho Thời Thiên mỗi khi nhìn thấy Cổ Thần Hoán để lộ thân thể hay mỗi một mảng da thịt đều sẽ khiến cậu lông tóc dựng đứng.

Cổ Thần Hoán mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Thời Thiên tạo ra cảm giác âm u mà quỷ dị, đôi tay tràn ngập sức mạnh lúc nổi giận làm Thời Thiên có nỗi hốt hoảng mơ hồ.

Ý cười trên khóe môi Cổ Thần Hoán ngày càng lạnh, hắn biết Thời Thiên sẽ nói dối, nhưng hắn không nghĩ tới, Thời Thiên khi nói dối hắn lại mang biểu tình thản nhiên đến vậy, ánh mắt bình tĩnh, thoạt nhìn không có một chút sơ hở nào.

Cổ Thần Hoán đột nhiên phát hiện giữa hắn và Thời Thiên bị một bức tường dối trá vô hình ngăn cách, cả hai đều từng dồn hết tinh lực để lừa dối đối phương, cho nên hiện tại hai người họ đã không còn chút tín nhiệm nào đành cho nhau nữa rồi.

Cổ Thần Hoán nhớ rõ tối hôm qua, khi nam nhân kia ôm lấy Thời Thiên, Thời Thiên chủ động tựa đầu vào vai kẻ đó, hành động đó thể hiện sự tín nhiệm tuyệt đối vào đối phương.

“Nhặt được?” Cổ Thần Hoán đột nhiên nở nụ cười âm trầm, hắn từ tốn lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ “Thần” từ trong túi áo, đặt ở đầu ngón tay rồi nhìn vào mắt Thời Thiên, “ Thực khéo a, tôi cũng nhặt được một cái.”

Thời Thiên khó tin nhìn chiếc nhẫn trong tay Cổ Thần Hoán, cậu nhớ rõ chiếc nhẫn này cùng với hộp đựng đều bị cậu ném vào người Nguyên Hiên, nhưng sao giờ nó lại nằm trong tay Cổ Thần Hoán?

Có vẻ như chỉ có một khả năng, đó là tên Nguyên nhị kia giữ lại chiếc nhẫn khắc chữ “Thiên”, ném đi chiếc nhẫn có chữ “Thần”, mà chiếc nhẫn bị vứt bỏ đó vừa vặn rơi vào tay Cổ Thần Hoán.

“Em xem có kỳ lạ hay không? Chiếc nhẫn tôi nhặt được cư nhiên lại giống hệt chiếc nhẫn em đang đeo.” Cổ Thần Hoán hạ thấp thanh âm, lộ ra mười phần lãnh ý, thực ra là bởi vì hắn cũng không hiểu, tại sao chiếc nhẫn tên nhóc kia tặng cho Thời Thiên lại giống hệt như chiếc nhẫn mà cậu đặt làm cho hắn.

Thời Thiên không biết nên đáp lại như thế nào, cũng không thể nói với Cổ Thần Hoán rằng chiếc nhẫn đang được đeo trên tay cậu là do Nguyên Hiên làm dựa trên chiếc nhẫn khắc chữ “Thiên” kia.

“Có lẽ đây là kiểu nhẫn thịnh hành năm nay.” Thời Thiên nhàn nhạt nói.

“Thật sao? Vậy là em không biết chiếc nhẫn này?” Hai mắt Cổ Thần Hoán híp lại, hàn ý trong mắt càng ngày càng nặng, “Tôi còn cho rằng em biết rõ hơn bất cứ người nào cơ đấy.”

“Không biết.” Sắc mặt Thời Thiên vô cùng bình tĩnh, “Chiếc nhẫn có vẻ rất đáng giá, tôi túng thiếu như thế này sao có khả năng... A...”

Thời Thiên còn chưa nói hết, Cổ Thần Hoán đột nhiên vươn tay bóp lấy cổ cậu, dùng lực nhấn cậu xuống giường.

“Không biết?” Giọng Cổ Thần Hoán âm lãnh đến cực điểm, gằn từng chữ, “Em dám nói rằng em không biết!”

“Khụ... Anh buông tay... “ Thời Thiên khó chịu đến hít thở không thông, cậu hất tay Cổ Thần Hoán ra theo bản năng, “Tôi thật... Thật sự không biết... “

Khuôn mặt Cổ Thần Hoán thoáng trở nên dữ tợn, hắn dùng một tay bóp cổ Thời Thiên, tay còn lại siết chặt áo ngủ của cậu mạnh mẽ lôi kéo, đem bộ đồ ngủ đơn bạc xé rách.

“Có tin tôi sẽ đánh em một trận ngay bây giờ hay không?!” Cổ Thần Hoán đình chỉ động tác, khuôn mặt kề sát vào gò má Thời Thiên, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, lạnh lùng phun ra một câu, “Để tôi nói cho em tỉnh ra, có hai chiếc nhẫn, một là “Thiên”, một là “Thần“.”

Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, Thời Thiên lập tức cả kinh, “Anh... Làm sao anh biết?”

“Sao tôi có thể không biết được đây.” Cổ Thần Hoán cười âm u, chậm rãi nói, “Thời Thiên, có một số việc tôi hỏi em, không có nghĩa là tôi không biết, mà là tôi muốn nghe những lời nói thật từ chính miệng em.”

Bàn tay đặt trên cổ Thời Thiên giảm bớt lực đạo, nhưng hô hấp của cậu vẫn gấp gáp như trước, cậu nhìn thẳng vào mắt Cổ Thần Hoán, lạnh nhạt nói, “Được, tôi nói, chiếc nhẫn đó là của tôi, là kinh hỉ tôi chuẩn bị cho lễ đính hôn của chúng ta, chuyện xảy ra sau đó anh cũng biết rồi, dưới tình huống như vậy tôi làm sao có khả năng muốn giữ lại nhẫn để tự trào phúng chính mình, cho nên mới ném đi.”

Sắc mặt Cổ Thần Hoán dịu lại, không còn khủng bố như trước, hắn chậm rãi buông tay ra, “Vậy tại sao vừa nãy em nói dối tôi?”

“Tôi nghĩ anh sẽ tức giận nếu biết tôi đã vứt cặp nhẫn đó, cho nên mới nói dối.” Thời Thiên ngồi dậy xoa cổ, “Bất quá tôi nghĩ lầm rồi, anh sao có thể tức giận, dù sao cặp nhẫn đó cũng là của tôi.” Có lẽ là do khó chịu vì bị Cổ Thần Hoán đột nhiên bóp cổ, giọng Thời Thiên cứng rắn mà lạnh lùng.

Nghe xong, Cổ Thần Hoán không nói gì thêm, hắn nhìn những vết thương thâm tím trên người Thời Thiên, tầm mắt từ từ trở nên phức tạp.

Thời Thiên thấy Cổ Thần Hoán không có phản ứng, cậu đứng dậy mặc quần áo tử tế, nhưng đến lúc chuẩn bị đi rửa mặt thì bị Cỏ Thần Hoán kéo lại, cổ tay Thời Thiên vẫn còn vết ứ máu do còng tay cào xước đêm hôm ấy, bị Cổ Thần Hoán lôi lại như vậy, Thời Thiên đau đến biến sắc mặt.

Cổ Thần Hoán nhìn thấy Thời Thiên đau đớn cau mày liền lập tức buông tay, mãi đến khi Thời Thiên đứng bất động, hắn mới nắm chặt tay cậu lần nữa, động tác vô cùng ôn nhu.

“Từ khi em làm tôi khó xử trước mặt các anh em của tôi, mỗi lần đứng trước em tôi đều rất khó khống chế cảm xúc của mình.”

Thời Thiên không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Cổ Thần Hoán.

“Chiếc nhẫn này ở đâu ra? Tại sao kiểu dáng lại giống hệt chiếc nhẫn của tôi? Những điều này, tôi sẽ tin tưởng lời em vừa nói, đây là lần cuối cùng tôi dung túng em vì đã lừa dối tôi.” Cổ Thần Hoán tháo chiếc nhẫn trên tay Thời Thiên xuống, sau đó lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình chậm rãi đeo cho cậu, hắn cúi xuống hôn lên mu bàn tay Thời Thiên, “Vẫn là cái này hợp với em nhất.”

Cổ Thần Hoán dứt lời, hắn buông tay Thời Thiên ra rồi quay người đi đến bên cửa sổ, dùng sức ném chiếc nhẫn có chữ “Hiên” ra ngoài.

Cổ Thần Hoán quay đầu, vừa lúc thấy sắc mặt Thời Thiên có chút khó coi.

“Em không nỡ?”

“Không phải.” Thời Thiên liếc mắt nhìn sang nơi khác, nhàn nhạt nói.

“Sau này đừng nhặt mấy thứ vớ vẩn như vậy nữa.” Cổ Thần Hoán đi tới trước mặt Thời Thiên, nhẹ nhàng ôm eo cậu, lời nói ra đầy thâm ý, “Những thứ đó đều không thích hợp với em.”

Thời Thiên mím môi, không nói gì, cậu hiểu ý Cổ Thần Hoán, bất quá có một điểm Thời Thiên vẫn không rõ, tại sao Cổ Thần Hoán lại biết chiếc nhẫn đó không phải là do cậu nhặt được.

Lẽ nào hắn đã biết chiếc nhẫn đó là Nguyên Hiên tặng cho cậu? Không, không thể, chuyện này chỉ có mỗi cậu và Nguyên Hiên biết, vậy chắc là do Cổ Thần Hoán hoài nghi, nghi ngờ có người thích cậu nên mới tặng nhẫn cho cậu.

“Chiếc nhẫn khắc chữ “Thiên” tôi đã phái người đi tìm.” Cổ Thần Hoán nhẹ nhàng xoa vuốt những vết thương trên khóe miệng Thời Thiên, dịu dàng nói, “Tuy rằng tỉ lệ tìm kiếm thành công rất nhỏ, nhưng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, đó là món quà đầu tiên em tặng cho tôi, là một cặp với chiếc nhẫn trên tay em, cho nên tôi rất mong chờ được đeo nó.”

Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, trong lòng Thời Thiên nhất thời căng thẳng, vô số cảm xúc hoảng loạn xông lên đại não.

Nguy rồi! Chiếc nhẫn kia đang ở trên tay Nguyên Hiên, nếu bị Cổ Thần Hoán thấy được....

Chiếc điện thoại Thời Thiên đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Thời Thiên nói một tiếng xin lỗi, sau đó xoay người cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cậu lập tức cả kinh!

Nguyên Hiên!!

Phía sau là Cổ Thần Hoán, Thời Thiên vội vàng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, cậu nhận cuộc gọi, trấn tĩnh nói, “Xin lỗi, tôi đang bận, lát nữa sẽ gọi lại sau, tôi ngắt máy đây.”

“Ôi chao Tiểu Thiên! Xin đừng gác máy a! Tôi đang đứng dưới nhà em... “

Thời Thiên căn bản không tâm tư nghe Nguyên Hiên nói cái gì, cậu nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó quay người bình tĩnh nhìn Cổ Thần Hoán, “Là đồng nghiệp cũ.”

Vừa dứt lời, điện thoại Thời Thiên lại vang lên, lần này Thời Thiên không chút do dự gác máy, đặt xuống được ba giây lại vang lên, Thời Thiên lạnh mặt trực tiếp tắt nguồn.

Cổ Thần Hoán không hoài nghi điều gì, chỉ khẽ cười nói, “Không cần để ý tôi như vậy, chỉ là một cuộc điện thoại, tôi sẽ không làm gì em.”

Cổ Thần Hoán vừa mới dứt lời, ngoài cửa sổ cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hô kinh thiên động địa.

“Lão bà! Tôi đang ở dưới lầu chờ em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.