Tránh Sủng

Chương 72: Chương 72: Làm gì?!




Căn phòng rất lớn, từ cửa phòng đến chiếc giường Thời Thiên đang nằm cách nhau một đoạn dài, hơn nữa lúc vào Cổ Thần Hoán dùng thẻ phòng nên động tĩnh không lớn, lúc này trong đầu Thời Thiên chỉ còn mỗi tiếng nước chảy ngột ngạt của Đường Bản Xuyên trong phòng tắm, căn bản không hề chú ý Cổ Thần Hoán đã vào phòng.

Thời Thiên mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có tiếng người nói chuyện, chỉ một câu duy nhất rồi lại im ắng như trước, Thời Thiên cho là mình nghe lầm, nhưng ngay sau đó, cậu nghe được tiếng bước chân tiến về phía giường, trầm ổn giẫm trên mặt đất, từng bước chân mạnh mẽ dứt khoát, cuối cùng dừng lại ở cạnh giường.

Rất hiển nhiên, có người đứng ở bên giường, mà người này, ngoại trừ Đường Bản Xuyên không còn ai khác.

Thời Thiên không ngờ Đường Bản Xuyên tắm nhanh như vậy, thần kinh không khỏi căng thẳng lần nữa, da thịt toàn thân vì sợ hãi cực độ mà run lên, thậm chí còn phủ kín một tầng mồ hôi lấp lánh.

Thời Thiên cắn chặt hàm răng, đôi mắt dưới tấm trùm khép lại, đầu nghiêng sang một bên, hai bàn tay bị khóa trên giường siết chặt thành nắm đấm.

Thân thể mang đường nét hoàn mỹ khẽ run, khóe miệng ẩn nhẫn gợi cảm lộ ra sợ hãi, không cam lòng, thống khổ, tuyệt vọng, thậm chí là sự cứng cỏi mê hoặc, dù là ai nhìn thấy vưu vật toàn thân xích lõa này, cũng đều không thể kiềm chế.

Nhưng trong đôi mắt bị lửa giận che lấp của Cổ Thần Hoán, hắn chỉ thấy một nên nam kỹ sa đọa thấp hèn đáng xấu hổ, sự cao ngạo chói sáng chìm sâu dưới đáy biển, nhiễm phải một thân ô hắc.

Hủy diệt đi phần cao quý mà hắn luôn mơ ước nhưng không thể nào có được!

Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên, hai mắt như lưỡi đao sắc bén phát ra hàn quang u lãnh, ngực phập phồng đến dọa người.

Thời Thiên nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ bên giường, đó rõ ràng là biểu hiện của sự tức giận mãnh liệt, Thời Thiên càng hoảng sợ, bởi vì cậu không biết tại sao Đường Bản Xuyên lại tức giận, càng không dám tưởng tượng hậu quả khi Đường Bản Xuyên tức giận là gì.

Đùi trong của Thời Thiên có một vết đỏ mờ nhạt, đó là dấu hôn Đường Bản Xuyên tạo ra lúc trước. Dấu vết đó vô tình lọt vào tầm mắt Cổ Thần Hoán, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh, chỉ trong khoảnh khắc bão táp hàn khí vù vù kéo tới!

Thời Thiên cảm giác có một luồng khí bất ngờ tiếp cận mình, cậu còn chưa phản ứng được có chuyện gì xảy ra, mặt đã bị Cổ Thần Hoán giáng xuống một cái tát nghiêng sang bên.

Chát!

Âm thanh vang dội đầy bạo lực, trong trẻo mà chói tai vô cùng.

Cùng với tiếng da thịt chạm nhau, Thời Thiên thấp giọng rên lên một tiếng đau đớn, cảm giác mình suýt chút nữa thì ngất đi.

Gương mặt vốn đã không có bao nhiêu huyết sắc từ khi tiến vào phòng của Thời Thiên nhanh chóng sưng lên, nửa bên mặt như bị thiêu cháy, đau đớn không thôi.

Thời Thiên cắn chặt môi, ngoại trừ phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ khi bị đánh thì không thốt ra một lời nào nữa, cậu biết Đường Bản Xuyên là người khuynh hướng bạo lực, cho nên cậu sớm đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh.

Nhịn xuống, chỉ cần nhẫn nhịn qua đêm nay, tất cả rồi sẽ ổn.

Nhìn Thời Thiên không có phản ứng, Cổ Thần Hoán cảm thấy trái tim cứng rắn của mình như bị cào xé, máu chảy đầm đìa, đau đớn đến hô hấp không thông!

Không thể như vậy! Cậu không thể biến thành như vậy!

Đột nhiên, trong phòng tắm truyền đến tiếng la mắng giận dữ của Đường Bản Xuyên, qua mấy giây lại vang lên tiếng Đường Bản Xuyên kêu lên thống khổ đến tê tâm liệt phế!

Nghe thấy tiếng của Đường Bản Xuyên, Thời Thiên ngẩn người, ngau sau đó, lông tơ khắp người cậu đều dựng đứng cả lên vì cảm giác quỷ dị này, toàn thân lạnh lẽo như bị một chậu nước đá giội xuống!

Nam nhân bên giường không phải Đường Bản Xuyên!

“Ngươi.... Ngươi là ai?!” Thời Thiên hoảng sợ lớn tiếng, “Ngươi... Ngươi không không phải Đường Bản Xuyên!”

Bên giường truyền tới tiếng Cổ Thần Hoán cười âm hiểm, trầm thấp lạnh lẽo không mang một tia nhiệt độ, hắn không trả lời câu hỏi của Thời Thiên mà ác ý trào phúng, “Khi Đường Bản Xuyên hôn lên chân em, em có phải là rất thoải mái?”

Thanh âm khủng bố quen thuộc như một quả bom hạng nặng giội thẳng vào đầu Thời Thiên, gương mặt cậu lộ ra vẻ khó tin, kinh ngạc đến gần như là vặn vẹo, “Anh... Anh là Cổ Thần Hoán!”

Vừa hoảng sợ dứt lời, Thời Thiên điên cuồng giãy dụa, liều mạng muốn giật đứt chiếc còng kim loại đang trói buộc mình, còng tay kim loại đập vào cột gỗ đầu giường được điêu khắc tinh mỹ vang lên tiếng va chạm dữ dội, cổ tay vì giãy dụa kịch liệt mà mài ra tơ máu tỏ tươi.

Trong chớp mắt, toàn bộ lý trí, phán đoán bình tĩnh của Thời Thiên bị cảm giác nhục nhã cùng sợ hãi nhấn chìm!

Trần trụi nằm trước mắt Cổ Thần Hoán, người từng cao ngạo một thời nay lại thân không mảnh vải nằm trước mặt kẻ từng là hạ nhân của mình!

Ngoài ra còn có cảm giác kinh hoàng, sự lạnh lẽo cường liệt tỏa ra từ Cổ Thần Hoán khiến Thời Thiên cảm thấy hoảng hốt.

“Ngay cả loại biến thái ghê tởm như Đường Bản Xuyên em còn có thể cởi hết quần áo khí định thần nhàn nằm ở đây, thế mà đến lượt tôi lại sợ hãi như vậy?” Nụ cười âm hiểm của Cổ Thần Hoán lóe lên tia tàn nhẫn, đôi bàn tay phủ một lớp chai mỏng vươn ra xoa vuốt chân Thời Thiên, cuối cùng dừng lại ở dấu hôn chướng mắt kia.

“Anh muốn làm gì? Anh dừng tay! Dừng tay lại cho tôi!” Thời Thiên phẫn nộ rống to, hai chân co lại tránh né, tay vùng vẫy càng thêm dữ dội, cậu muốn thoát khỏi chiếc còng đang trói buộc mình, mặc cho cổ tay vì ma sát mà sưng đỏ.

“Tôi muốn làm gì ư?” Giọng Cổ Thần Hoán rất thản nhiên mang theo ý cười lạnh thấu xương, ung dung chậm rãi nói, “Đúng a, tôi phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc tôi muốn làm cái gì.”

Cổ Thần Hoán dứt lời, hai tay đột nhiên dùng sức kìm giữ đôi chân liên tục đạp loạn tránh né của Thời Thiên, Thời Thiên gào lên một tiếng, Cổ Thần Hoán cúi xuống kề sát vào đùi cậu, bờ môi lạnh lẽo thô bạo gặm cắn vết hôn đỏ thẫm kia.

“Anh là tên khốn kiếp! Dừng lại! A!”

Chân truyền đến cảm giác đau nhói, Thời Thiên thậm chí còn cảm giác được răng nanh Cổ Thần Hoán cắm mạnh vào làn da mềm mại của mình, hai chân bị Cổ Thần Hoán dùng sức giữ chặt không có cách nào nhúc nhích, Thời Thiên chỉ có thể dụng hết toàn lực giãy dụa thân thể.

Loại cảm giác này, cảm giác bị Cổ Thần Hoán hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay, bị đùa bỡn như một món đồ chơi khiến Thời Thiên như muốn hỏng mất.

Không hề có chuẩn bị tâm lý, hoàn toàn khác cảm giác đợi bị Đường Bản Xuyên làm nhục, ít nhất khi ấy cậu có thể tìm được hi vọng trong tuyệt vọng để tự chống đỡ chính mình, nhưng lúc này, Cổ Thần Hoán chỉ mang tới cho Thời Thiên bóng đêm vô tận, tìm không ra bất cứ tia sáng nào!

Không biết đã qua bao lâu Cổ Thần Hoán mới ngẩng đầu lên, một lần nữa đứng ở bên giường, mảng da thịt phía trong đùi Thời Thiên bị cắn mút gần như biến thành màu tím, thân thể run rẩy không ngừng, trơ trọi như lá rụng trong gió, mang theo cảm giác đau thương yếu ớt mà lại cứng cỏi đầy mê hoặc.

Dần dần, đáy mắt Cổ Thần Hoán nhuốm màu dục vọng.

“Tôi biết mình muốn làm gì rồi.” Thanh âm Cổ Thần Hoán mang theo ý cười tàn khốc, hắn dung dung tháo caravat, sau đó từ từ cởi từng chiếc khuy trên bộ âu phục, “Ha ha, em đã cởi hết như vậy, tôi nếu không làm gì đó thì còn gọi là nam nhân hay sao?”

Cổ Thần Hoán giọng cười âm hiểm hung ác này cùng với Cổ Thần Hoán khiêm tốn kiệm lời trong trí nhớ Thời Thiên như hai con người hoàn toàn khác nhau, nghe thấy tiếng Cổ Thần Hoán cởi quần áo, Thời Thiên sợ hãi đến mức huyết dịch cả người như muốn sôi trào, gần như phá vỡ cả huyết quản.

“Cổ.... Cổ Thần Hoán.” Thanh âm Thời Thiên run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng nói thật ôn hòa, giọng nói mang vẻ cầu xin cùng thương lượng, “Bình... Bình tĩnh một chút, anh nhìn cho rõ đi, tôi... tôi là người anh căm ghét nhất, anh không nên nảy sinh dục vọng với tôi, Bình tĩnh lại.... Van cầu anh bình tĩnh lại đi.”

Thanh âm đứt quãng vừa dứt, bên giường lại truyền tới tiếng tháo thắt lưng, tiếp theo đó là tiếng kéo khóa quần chậm rãi rõ ràng.

“Anh... Anh đã nói....” Thời Thiên gần như bật khóc, cậu cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Anh đã nói anh không thích cưỡng ép cơ mà, anh muốn đối phương phải cam tâm tình nguyện, anh.... anh đã nói, làm như thế.... sẽ mất đi rất nhiều lạc thú... Anh tỉnh táo lại đi. Làm ơn... bình tĩnh lại đi....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.