Tránh Sủng

Chương 73: Chương 73: Mất đi tất cả




Thời Thiên ra sức lôi kéo chiếc còng tay ở đầu giường, vừa tận lực dùng thanh âm ôn hòa, vừa không ngừng dùng vai cố gắng đẩy chiếc bịt mắt ra.

Cổ Thần Hoán cởi áo, đồng thời cũng tháo thắt lưng, kéo khóa quần, để lộ ra thân hình tinh tráng kiện mỹ, không nơi nào không tỏa ra hơi thở nam tính cường hãn nồng đậm.

Cổ Thần Hoán quỳ một gối lên giường, hoàn toàn không để ý Thời Thiên giãy dụa, ngón cái cùng ngón trỏ dùng sức giữ chặt gò má Thời Thiên, chặn lại tiếng nói của cậu, đồng thời cũng áp chế đầu cậu, không cho cậu quay đi nơi khác.

“Thả... Buông tay... Cổ Thần.. Tên súc... A.... “

Thời Thiên không có cách nào giữ mình bình tĩnh, sợ hãi cùng phẫn nộ giao hòa lẫn lộn, thân thể như rơi vào chảo dầu nóng bỏng, mỗi một nơi đều điên cuồng đau đớn.

Từ lúc bị Cổ Thần Hoán thô bạo hôn môi, Thời Thiên ra sức giãy dụa như kẻ điên, còng tay va chạm vào cột giường màu trắng, tiếng vang dữ dội lan ra khắp phòng, tấm khăn trải giường dưới thân Thời Thiên vì cậu kịch liệt giãy dụa mà trở nên nhàu nhĩ.

Cổ Thần Hoán đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhăn mi, sắc mặt khó coi giơ tay chạm lên môi, quả nhiên, bị Thời Thiên cắn chảy máu.

“Em dám cắn tôi!” Thanh âm Cổ Thần Hoán cực kỳ giận dữ, đôi mắt thường ngày thâm thúy trầm tĩnh giờ phút này lại trợn to hung ác nhìn thẳng vào người con trai cũng đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn mình.

Chát! Lại một cái tát! Thời Thiên suýt bị cái tát mạnh mẽ này của Cổ Thần Hoán làm cho ngất xỉu, trước mắt tối sầm, còn có cảm giác sao kim lóe lên bốn phía!

Chất lỏng ấm áp từ khóe miệng chảy xuống, gương mặt Thời Thiên hứng trọn hai cái tát của Cổ Thần Hoán đã không thấy được màu da trắng nõn đâu nữa, những mạch máu dưới da như vỡ tung, không khác gì bị hủy dung.

“Cổ Thần Hoán.” Thanh âm Thời Thiên cực kỳ suy yếu, cậu dùng khóc âm gầm lên, “Tôi thao cả nhà anh!”

Mất lý trí tuôn ra những lời lẽ thô tục, nước mắt Thời Thiên lăn qua tấm trùm rồi chảy xuống. Cho dù là bốn năm cực khổ nhất trong cuộc đời, thân thể Thời Thiên cũng chưa bao giờ bị thương tổn, cậu tình nguyện, tình nguyện để Cổ Thần Hoán đánh mình, đánh đến chết mới thôi.

Thời Thiên vừa dứt lời liền bị Cổ Thần Hoán bóp cổ, cho dù lực đạo không lớn nhưng vẫn đủ để khiến Thời Thiên khó chịu không thốt lên lời.

“Dám mắng tôi?!” Hơi thở nặng nề của Cổ Thần Hoán phun lên mặt Thời Thiên, “Em có thể cởi sạch quần áo trước mặt Đường Bản Xuyên! Sao đến đến lượt tôi lại phản kháng thành như vậy!”

“Anh đánh chết tôi đi! Đánh chết tôi đi!” Thời Thiên ra sức gào thét, bộ dáng chật vật, kích động như chó hoang nhe răng, “Anh..... A... “

Đôi môi lại lần nữa bị chiếm đoạt càng thêm thô bạo, Thời Thiên cắn chặt hàm răng đề phòng bị Cổ Thần Hoán cạy mở, sắc mặt Cổ Thần Hoán lạnh xuống, bàn tay giữ gò má Thời Thiên chợt dùng sức, cưỡng ép bắt cậu phải mở miệng. Để đề phòng lại bị Thời Thiên cắn, ngón tay Cổ Thần Hoán vẫn nắm chặt hàm dưới của cậu, không cho cậu cắn xuống.

“A.... Súc.... Ân.... “

Không thể khép miệng, cũng không cách nào quay đầu né tránh, Thời Thiên bị động nhận hết động tác cướp đoạt của Cổ Thần Hoán, thân thể điên cuồng vùng vẫy như cá sắp chết.

Cổ Thần Hoán dần dần không còn nổi điên nữa mà bắt đầu trở nên mê luyến cảm giác khi cùng Thời Thiên hôn môi, hắn chậm rãi hôn sâu, say mê hưởng thụ cảm giác chiếm đoạt này. Cổ Thần Hoán nhắm mắt truy đuổi đầu lưỡi mềm mại đang ra sức né tránh trong khoang miệng Thời Thiên.

“Đông” một tiếng, chiếc còng khóa hai tay Thời Thiên vào đầu giường bị cậu kéo đứt, hai tay được tự do, Thời Thiên đã có thể hoạt động, cậu trực tiếp dùng mảnh kim loại trên cổ tay đập về phía người đang đè lên mình.

Thái dương bị đánh trúng, Cổ Thần Hoán thống khổ rên lên một tiếng, trước mắt tối lại, thân thể theo quán tính nghiêng sang môt bên, Thời Thiên thừa dịp Cổ Thần Hoán sơ hở, cậu đứng bật dậy, hai chân chạm xuống đất chuẩn bị bỏ chạy, đồng thời cũng đưa tay tháo chiếc bịt mắt.

Trong khoảnh khắc hai chân hạ xuống mặt đất, mái tóc đột nhiên bị Cổ Thần Hoán nắm lấy từ phía sau, hung bạo lôi trở về.

Da đầu truyền đến một trận đau nhức, Thời Thiên đau đớn kêu lên, thân thể lảo đảo ngã xuống giường, cổ tay vẫn còn vướng chiếc còng khiến Thời Thiên không thể thuận lợi đứng lên, lần này cậu bị Cổ Thần Hoán trực tiếp đặt dưới thân.

Có lẽ là do bị đánh vào đầu nên lực phản ứng của Cổ Thần Hoán giảm xuống, hắn không kịp đề phòng đã bị khuỷu tay Thời Thiên đánh mạnh vào mặt, cả người lại ngã sang một bên.

Thời Thiên không ngờ cậu chỉ tùy tiện đánh lung tung cũng có thể trúng Cổ Thần Hoán, trong cơn mừng rỡ, cậu vội vàng kéo bịt mắt xuống rồi nhanh chóng mặc quần, mảnh còng kim loại vẫn còn trên cổ tay nên không thể mặc áo, Thời Thiên đành phải đem áo khoác khoát lên vai rồi liều mạng chạy về phía cửa phòng.

Thời Thiên chật vật chạy ra ngoài, chậm chí lúc chạy qua phòng khác còn vấp ngã một lần, cuối cùng hướng về phía cửa phòng chạy thoát thân.

Cửa hình như đã bị chốt lại từ bên ngoài, Thời Thiên lôi kéo một hồi vẫn không mở ra được, nhưng cậu vẫn cố gắng giật nắm cửa.

“Mở cửa! Mở cửa!! Mở cửa ra cho tôi!”

Thời Thiên tuyệt vọng rống to, đồng thời cũng sợ đến toàn thân run rẩy, bởi vì phía sau truyền đến tiếng bước chân của Cổ Thần Hoán.

Chưa từ bỏ ý định lay động chốt cửa, Thời Thiên dùng hết toàn bộ khí lực hét lên với Chu Khảm đứng ngoài, cuối cùng khi cảm giác được Cổ Thần Hoán đang tới gần mình, Thời Thiên cấp tốc quay người lui về phía sau, sợ hãi nhìn Cổ Thần Hoán nửa bên mặt đầy máu.

Cổ Thần Hoán diện vô biểu tình, nửa khuôn mặt mang huyết âm trầm khủng bố, so với dáng vẻ tức giận dữ tợn vừa rồi còn rợn tóc gáy hơn, cơ thể gợi cảm màu đồng cổ với những đường nét tràn ngập sức mạnh, vòng eo rộng, lồng ngực và cánh tay đầy sinh lực, không nơi nào không đem đến cho Thời Thiên cảm giác sợ hãi, sợ đến nỗi trái tim đập liên hồi như sắp vọt lên cuống họng.

Thời Thiên chậm rãi lùi về phía sau, thân thể run rẩy hết sức rõ ràng, trông như một vị thiếu gia yếu đuối nhu nhược bị sát thủ dồn vào góc chết.

“Cổ.... Cổ Thần Hoán.... Vừa nãy là tôi... tôi sai rồi... Tôi không nên đánh anh. Anh thả tôi đi có được hay không. Làm ơn hãy thả tôi đi.... Anh đừng... đừng tới đây.” Thời Thiên không nói nổi một câu đầy đủ, bất kể là thân thể hay tâm lý đều treo ở mức cực hạn, loại ngột ngạt này bức cậu đến gần như phát điên.

Cổ Thần Hoán tiếp tục áp sát, Thời Thiên vung tay lên định đánh nhưng lại bị Cổ Thần Hoán thoải mái tránh thoát, ngay giây tiếp theo, bụng bị Cổ Thần Hoán nâng gối hạ xuống một quyền, Thời Thiên ôm bụng đau đớn cuộn mình trên thảm trải sàn, không cho cậu thời gian thở gấp, thân thể như núi đá của Cổ Thần Hoán đã đè lên.

“Đừng tiếp tục chọc tôi Thời Thiên! Bằng không tôi thật sự sẽ nặng tay với em.”

Cổ Thần Hoán còn chưa nói xong, Thời Thiên đã vung tay dùng đoạn còng trên cổ tay đánh vào thái dương hắn, nếu đòn đánh này có đầy đủ độ chính xác và lực đạo thì có thể đánh ngất một người, bất quá đối với Cổ Thần Hoán từng là bảo tiêu mà nói, cú đánh này của Thời Thiên non nớt đến cực điểm.

Ngay sau khi Cổ Thần Hoán tránh thoát, Thời Thiên liền đánh nhau với Cổ Thần Hoán, đều là nam nhân, sức lực quyền cước đương nhiên không nhỏ, bất quá so với Cổ Thần Hoán, phản kháng của Thời Thiên quá mức yếu ớt, rất nhanh, toàn bộ quần áo trên người Thời Thiên đều bị Cổ Thần Hoán lột sạch, Cổ Thần Hoán chen vào giữa Thời Thiên khiến cậu không thể nào khép chân lại.

Cổ Thần Hoán dùng một tay cố định hai tay Thời Thiên lên đỉnh đầu, một tay lần xuống dưới thân thăm dò cấm địa yếu ớt nhất của Thời Thiên.

Cảm giác nhục nhã xông vào đại não, Thời Thiên mất khống chế rống lên, “Dừng tay! Anh là đồ thấp hèn! Sao anh không chết từ bốn năm trước đi!”

Điểm hồng nhạt trước ngực bị Cổ Thần Hoán dùng sức ngấu nghiến, Thời Thiên bật ra một tiếng kêu đau.

“Thấp hèn? Đúng! Tôi thấp hèn!” Giọng nói âm lãnh của Cổ Thần Hoán trầm xuống, gương mặt lạnh lùng tỏa ra một tầng tà khí khiến kẻ khác phải sợ hãi, hắn quỷ dị cười rộ lên, “Còn em? Không phải em cũng đang nằm dưới thân một tên thấp hèn như tôi hay sao? Hửm?! Thiếu gia của tôi?”

Câu cuối cùng tràn ngập trào phúng, nghe vào tai Thời Thiên như bị vô số cú đấm nặng nề giáng xuống người khiến cậu khổ sở muốn khóc, lại không rơi nổi một giọt nước mắt.

Vừa rồi vật lộn với Cổ Thần Hoán, Thời Thiên cơ hồ tiêu hao hết toàn bộ khí lực, trên người trên mặt đầy những vết thương thâm tím, khi bị Cổ Thần Hoán giữ lấy mắt cá chân, Thời Thiên vẫn còn tiếp tục phản kháng, thế nhưng lại lần nữa bị Cổ Thần Hoán giáng xuống những cú đánh thô bạo.

Thời Thiên chưa từng nghĩ đến sức lực của mình cùng Cổ Thần Hoán cách xa nhau như vậy, thật giống như trước mặt Cổ Thần Hoán, cậu là con cừu non không sức chống cự, chỉ có thể chờ đợi bị làm thịt.

Cậu đã từng nghĩ tới vô số thủ đoạn Cổ Thần Hoán sẽ dùng để trả thù mình, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị hắn dồn ép đến tuyệt vọng như thế này.

Cậu tình nguyện, tình nguyện mình bị một ai đó không phải Cổ Thần Hoán đối xử thô bạo, không nên là Cổ Thần Hoán, người phá huỷ cậu, không nên là Cổ Thần Hoán.

Không nên là hắn...

Cổ Thần Hoán cúi người hôn xuống, không, là gặm cắn thân thể Thời Thiên, từ ngực đến eo rồi xuống bụng, động tác tham lam càng lúc càng khó kiềm chế, tựa như một người sắp chết trên sa mạc đang ra sức gặm mút cây mía mọng nước, điểm khác biệt duy nhất chính là, ngọn lửa trong cơ thể hắn lại ngày càng bùng cháy mãnh liệt.

Cổ Thần Hoán chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, không, phải là cảnh tượng ngày hôm nay đã sớm được hắn tưởng đến vô số lần trong đầu, ảo tưởng được hôn lên khắp thân thể Thời Thiên, chiếm lấy mỗi một tấc thơm ngọt trên cơ thể cậu, đem cao quý như mây mù, đem kiêu ngạo tựa lửa cháy toàn bộ thu vào trong túi, để có thể tới gần cậu mà phá hủy đi tất cả, rồi hết lần này đến lần khác bị chúng làm cho mê muội đến phát điên.

Khoái cảm điên cuồng nổi lên giữa sự mâu thuẫn, động tác Cổ Thần Hoán càng lúc càng vội vàng, bờ môi vuốt ve, đầu lưỡi liếm láp, răng gặm gắn, tất cả dường như vẫn chưa đủ!

Do quá mức vội vã, Cổ Thần Hoán vẫn chưa mở rộng được bao lâu, khi Thời Thiên vẫn còn đang giãy dụa trong sợ hãi, hắn gập hai chân Thời Thiên lại rồi đè lên, sau đó đâm vật nóng rực đang chờ tiến công vào sâu trong lối vào mềm mại.

Bị Cổ Thần Hoán hung hăng xâm phạm, nhục nhã cùng đau đớn hòa vào nhau khiến Thời Thiên gần như sụp đổ, cảm giác xé rách đầy thống khổ, cậu điên cuồng dùng sức đánh vào đầu Cổ Thần Hoán, giận dữ gào thét.

“Anh... Đi ra ngoài... Không... Không được... “ Thời Thiên nắm lấy tóc Cổ Thần Hoán, cố hết sức thốt ra một câu không hoàn chỉnh.

Cổ Thần Hoán không có nhiều tư thế, động tác cứng nhắc, nhưng cường độ và tiết tấu quá mạnh bạo khiến Thời Thiên không thể chịu đựng nổi.

“Anh... Ân... Cổ Thần... Không được... Dừng lại... Xin anh... Dừng lại... “

Thời Thiên cảm thấy mình sắp mất đi ý thức, thân thể giống như một khúc gỗ dập dềnh trong làn sóng bị ném vào biển cả rồi nặng nề chìm xuống đáy vực sâu.

Thời Thiên vẫn luôn cho rằng Cổ Thần Hoán là người lãnh đạm đối với chuyện tình ái, cho dù có lên giường với người khác thì hắn cũng sẽ chẳng có bao nhiêu cảm xúc, nhưng giờ đây, Thời Thiên hoàn toàn phủ nhận quan điểm này của mình.

Cổ Thần Hoán chính là một tên điên! Hoàn toàn là một tên điên!

Không biết đã qua bao lâu, Thời Thiên tưởng như mình đã trải qua mấy thế kỷ, thân thể như bị đặt vào chảo nướng, từng giây từng phút đều là nỗi đau vô tận.

Cuộc giao hoan trên thảm trải sàn cuối cùng cũng kết thúc, Thời Thiên rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Cậu có cảm giác được một ai đó bế lên, giây tiếp theo, thân thể cậu được đặt nằm lên giường lớn mềm mại. Mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy có một bóng người đang áp lên mình, Thời Thiên bị dọa sợ đến run rẩy.

“Không được... Không thể được nữa... Cổ Thần... A... “

Bị tra tấn nặng nề từ thân thể đến tâm lý khiến tầm mắt Thời Thiên dần dần biến thành màu đen, thân thể lay động kịch liệt không ngừng, cuối cùng bị ép nằm sấp xuống giường, bày ra tư thế giao hợp cực kỳ khó chịu.

Đôi mắt giấu dưới tấm chăn mất đi ánh sáng, giọt nước mắt nóng bỏng vô thanh vô tức thấm ướt đệm giường.

Thời Thiên đột nhiên nhớ lại thời điểm khi cậu còn là một thiếu gia, có người mẹ dịu dàng thương yêu hết mực, có người cha ở ngoài dù tàn khốc, nhưng đối với cậu lại vô cùng dung túng sủng nịch, toàn bộ thế giới xoay chung quanh cậu, được tất cả mọi người nâng đỡ, cậu cao quý ưu nhã bước đi trong thế giới vàng ngọc mà vô số người ghen tỵ ước ao, chỉ có một ưu sầu duy nhất đó là đã trót trao tâm cho một người, người mà đến nhìn thẳng vào cậu cũng không dám...

Hết rồi, giờ khắc này, thật sự, cái gì cũng không còn.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.