Trao Anh Một Vì Sao

Chương 48: Chương 48: Ngoại truyện 1




Sáng hai tiết, chiều hai tiết, sao không học luôn trong một buổi đi?

Tiếng chuông tan học vang lên, Ninh Tiểu Tinh theo mọi người đi ra khỏi lớp, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bầu trời u ám, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện ý nghĩ đó.

Người xếp lịch học đầu óc có vấn đề à?

Chu Miểu và Giang Viên Viên đi tới.

Chu Miểu: “Giờ chị về nhà à?”

Ninh Tiểu Tinh lấy khăn quàng cổ từ trong túi xách ra, rồi nhét bút và sách vở vào, “Ừ.”

Giang Viên Viên: “Anh rể đi công tác à?”

“Ừ. Nhưng mà hôm nay về.”

Hai người kia cùng thở dài, “Đang muốn đến nhà chị thăm Đậu Nhỏ.”

Ninh Tiểu Tinh cười, quấn một vòng khăn, kín đến mức chỉ chừa mỗi đôi mắt.

“Thì đi, sợ gì chứ. Ngại có anh ấy không tự nhiên thì bảo anh ấy đừng xuất hiện trước mặt chị em mình là được.”

Hai người kia đứng sát vào nhau, nháy mắt ra hiệu, “Thế thì ngại chết, hai anh chị còn phải tiểu biệt thắng tân hôn chứ lại.”

“Bớt bớt đi!”, Ninh Tiểu Tinh vẫy tay với Dư Thư Tinh đang ở cách đó không xa, “Thư Tinh, lại đây, lại đây.”

Dư Thư Tinh đang nói chuyện với một bạn nữ, nghe thấy thế liền chạy đến.

Ninh Tiểu Tinh bảo: “Chiều nay học xong ba đứa đến nhà chị đi, chị nấu món gì ngon cho. Dù sao thì mai cũng trống hai tiết đầu, chơi muộn một tí cũng không sao.”

Thật ra Dư Thư Tinh có hai tiết tự chọn, nhưng món ăn do đích thân Ninh Tiểu Tinh nấu cực kỳ có sức hấp dẫn. Cô nàng hưng phấn xoa tay, “Ok, ok, em dậy được mà.”

Năm ngoái lúc vừa vào trường, vẫn còn chưa có Đậu Nhỏ, để trải nghiệm cuộc sống sinh viên, Ninh Tiểu Tinh đã xin ở ký túc xá. Hồi đó, ba cô gái này là bạn cùng phòng của cô, vì thế, quan hệ giữa Ninh Tiểu Tinh và họ cực kỳ thân thiết. Trước kia, ba người họ cũng từng đến chỗ Ninh Tiểu Tinh ăn cơm, nhưng thường chọn lúc Thẩm Trầm không có nhà.

Dư Thư Tinh hưng phấn xong lại thuận miệng hỏi: “Anh rể lại đi vắng à?”

Ninh Tiểu Tinh bâng quơ đáp, “Không. Bọn mình coi như anh ấy không tồn tại.”

Cũng chẳng phải chuyện gì buồn cười, nhưng lại như chạm phải chốt mở, cả bốn người cùng cười phá lên.

Đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một người nữa. Phương Lệ Kỳ gần như tựa cả cằm vào vai Ninh Tiểu Tinh, “Gì đấy? Mọi người đang bàn chuyện gì hay vậy? Đến nhà chị Tiểu Tinh chơi à? Em cũng muốn đi, cho em đi cùng với.”

Ninh Tiểu Tinh còn chưa có phản ứng gì, mà cả ba người kia cũng đồng thời im lặng không lên tiếng.

Phương Lệ Kỳ ôm lấy cánh tay Ninh Tiểu Tinh, không ngừng lắc, “Chị Tiểu Tinh, chị không được bất công thế đâu, em cũng học cùng chị mà, em cũng muốn đi…”

Ba cô nàng kia cùng cúi đầu, hình như đang nhìn xuống đất, trong lòng không hẹn mà cùng chửi một câu: Con bitch trà xanh[1]!

Ninh Tiểu Tinh không cài cúc áo khoác, cảm giác tay áo sắp bị rút ra đến nơi.

“Được thôi… Đi cùng đi.”

Phương Lệ Kỳ hớn hở ra mặt.

Chu Miểu ngẩng phắt đầu lên, hơi đanh mặt nói: “Xe không đủ chỗ.”

Chu Miểu là cô gái nhỏ tuổi nhất trong phòng ký túc, nhưng tính tình lại đáo để nhất. Phương Lệ Kỳ có một anh bạn trai đang sống ở nơi khác, nhưng lại tà lưa thả thính không biết bao nhiêu người trong trường, thế nên cô bé đã ngứa mắt cô ta từ lâu.

Phương Lệ Kỳ lại kéo cánh tay Ninh Tiểu Tinh, chu môi bảo: “Ngồi đủ mà. Chị Tiểu Tinh lái xe, bọn mình bốn người… vừa đủ.”

Chu Miểu nói: “Bọn tôi béo, một người phải ngồi chỗ của hai người.”

Ba người hội Ninh Tiểu Tinh: … Béo?

Chu Miểu là một trong những cô nàng gầy nhất lớp.

Lời này của cô bé ngang với nói thẳng: “Chúng tôi không chào đón cô!” vậy.

Có điều, Phương Lệ Kỳ lại không hề tiếp chiêu. Cô ta tựa cằm lên vai Ninh Tiểu Tinh, tủm tỉm cười, “Lại khoe dáng rồi, ghét ghê cơ. Chị Tiểu Tinh, bọn mình hẹn rồi đấy nhé, chiều đi thì gọi em.”

Chu Miểu có cảm giác trong người mình đang giấu một quả bom hạt nhân, chỉ thiếu kiềm chế một chút thôi là có thể hủy diệt cả thế giới.

Sao lại có thể bitch đến cỡ đấy cơ chứ aaaaaaa!

Ninh Tiểu Tinh không còn ở trong trường nữa, nên ít có cơ hội biết nhiều tin tức thị phi, có điều, chuyện Phương Lệ Kỳ có quan hệ mờ ám với cả đám nam sinh nhưng lại cứ khăng khăng nói rằng chỉ là bạn thân thì cô cũng được nghe kể phong thanh.

Tuy nhiên, trọng tâm cuộc sống của cô là gia đình và sự nghiệp, càng thêm tuổi, nhìn những cảnh yêu hận thù địch của các em sinh viên, cô lại có cảm giác như đang nhìn những đứa trẻ vậy.

Ninh Tiểu Tinh luôn duy trì khoảng cách với các nam sinh trong lớp, không chỉ bởi vì đã kết hôn, mà chủ yếu là vì quá khác biệt so với họ. Đám sinh viên nam đó “râu còn chưa dài”, mà cô thì đã chuẩn bị bước sang tuổi cận già, cảm giác như ở hai thế hệ vậy.

Cô đi xuống sân, đến cạnh xe, bỏ túi xách và khăn quàng cổ cùng với áo khoác ra ghế sau. Hôm nay cô đi giày đế bằng, cũng không cần thay giày. Lên xe, cài dây an toàn, khởi động xe, từ từ đi ra khỏi cửa phía đông của trường, chỉ khoảng mười phút đã có thể nhìn thấy tòa nhà nơi cô ở.

Căn hộ ở đó được mua trước khi cô thi. Thẩm Trầm tổng hợp lại những trường Ninh Tiểu Tinh định đăng ký, sau đó tìm được một căn hộ ở đoạn giữa. Vốn dĩ là hai căn ở cùng tầng, sau khi mua cả hai đã được sửa thông nhau. Lúc mới ở còn có cảm giác quá rộng, sau này Đậu Nhỏ ra đời, có thêm ba bảo mẫu và một dì giúp việc nữa, trong nhà trở nên náo nhiệt hẳn.

Kể cũng khéo, trong các trường cô đăng ký, ngôi trường Ninh Tiểu Tinh đang học là gần căn hộ này nhất, đặc biệt là khi đi ra từ cổng phía đông, tính cả thời đợi đèn xanh đèn đỏ cũng không quá lâu, cho dù đi bộ thì cũng chẳng mất mấy thời gian.

Xe tiến vào cổng chính của tiểu khu, đỗ xe xong rồi lên tầng, cô bất ngờ nhìn thấy Thẩm Trầm đang mặc bộ quần áo ở nhà. Tóc anh hơi ẩm, xem ra là vừa mới tắm xong.

Ninh Tiểu Tinh đá bỏ giày, không thèm tìm dép lê, quẳng hết mọi thứ trong tay lên sô pha, sau đó nhào cả người về phía Thẩm Trầm.

“Quả nhiên anh đã về rồi. Em đoán ngay là về đến nhà rồi mà.”

Thẩm Trầm xốc cô lên, đề phòng cô ngã xuống, thoải mái đón nhận “gánh nặng ngọt ngào” trên người.

“Hôm nay là… thứ Năm, sáng hai tiết, chiều hai tiết, đúng không?”

“Ừm. Bực hết cả mình, sao lại không xếp luôn một buổi đi chứ.”, Ninh Tiểu Tinh chép miệng, “Anh có mệt không?”

“Không mệt.”

“Có muốn ngủ một lúc không?”

“Không cần, ăn cơm xong rồi ngủ sau. Anh còn chưa bế Đậu Nhỏ nữa.”, Thẩm Trầm ôm cô về sô pha, tiện đà hôn một cái lên trán cô, có thế Ninh Tiểu Tinh mới chịu buông tay.

Cả ba bảo mẫu đều biết cậu Thẩm có một quy tắc: Bình thường đi làm về, phải rửa tay rồi mới bế Đậu Nhỏ. Nếu đi công tác xa, phải tắm xong mới bế con bé.

Lúc này, thấy Thẩm Trầm đã tắm xong, một dì bảo mẫu bế Đậu Nhỏ đến.

Cô bé Đậu Nhỏ với tên Thẩm Tiếu vừa mới thay bỉm xong, lại được ăn no, thế nên tâm trạng đang cực kỳ tốt. Nhìn thấy bố mẹ, miệng con bé lập tức cười toe toét, để lộ ra hàm lợi nhẵn thín không có một cái răng nào.

Thẩm Trầm khẽ véo cằm con gái, dịu dàng cười, “Có nhớ bố không nào, Đậu Nhỏ?”

Ninh Tiểu Tinh: “… Nó biết nhớ mới là lạ đấy.”

Đậu Nhỏ ngước đôi mắt đen láy lên, nhìn bố rồi bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Lòng Thẩm Trầm như nở hoa. Xem đi, ai bảo không nhớ nào? Cái này mà còn phải nghĩ à!

Anh nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Đậu Nhỏ, hôn hết mu bàn tay rồi đến lòng bàn tay, làm cho con bé cười khì không khép miệng lại được.

Thơm thật, mềm thật đấy!

Ninh Tiểu Tinh đã quen nhìn các kiểu cưng nựng của Thẩm Trầm khi chơi với con gái, đang định lừ mắt khinh khỉnh thì bên má bỗng nóng lên.

Ninh Tiểu Tinh: …

Anh Thẩm đúng là không bên trọng bên khinh.

Ninh Tiểu Tinh xót Thẩm Trầm phải ngồi máy bay đường dài nên nấu cơm sớm hơn mọi khi.

Cơm nước xong, Thẩm Trầm lên giường, Ninh Tiểu Tinh cũng bế Đậu Nhỏ lên theo.

Con bé còn chưa đến giờ ngủ bình thường nên không buồn ngủ, chẳng có gì chơi, nó khua khoắng tay chân vò tóc đạp quần áo của mẹ loạn xạ.

Dạo trước, Đậu Nhỏ tròn năm tháng đã phải cai sữa. Lúc ấy Ninh Tiểu Tinh sợ Đậu Đỏ nhìn thấy cô sẽ đòi bú, thế nên trốn hẳn sang một phòng khác. Còn Thẩm Trầm thì lo con gái không được bú mẹ sẽ khóc quấy, nên đưa con bé về phòng ngủ cùng mình.

Anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng “chiến đấu” cho cả đêm, kết quả là bạn nhỏ Thẩm Tiếu có vẻ rất hài lòng với cái núm vú cao su, hai tay ôm bình sữa mút chùn chụt, sau đó lăn ra ngủ ngon lành. Hoàn toàn không thèm nhớ đến bà mẹ đang một mình trốn trong phòng bên kia.

Ninh Tiểu Tinh giận sôi máu.

Hừ! Tình mẹ con plastic, hừ!

Ninh Tiểu Tinh gỡ bàn tay mũm mĩm của con bé ra khỏi tóc mình, nhẹ nhàng cắn một cái.

“Ngồi yên nào, không là mẹ đánh con đấy. À phải rồi, Thẩm Trầm, chiều nay có mấy đứa học cùng em đến nhà mình ăn cơm.”

“Cần anh làm gì không?”

“Không cần làm gì cả. Mấy đứa đều là những cô bé xinh như hoa như ngọc, em sợ là…”, trước ánh nhìn bất lực của Thẩm Trầm, Ninh Tiểu Tinh vùi mặt vào cái bụng tròn lẳn của Đậu Nhỏ, cười run cả người.

Cười đủ rồi, cô xua tay, “Không trêu anh nữa, thật sự là không phải làm gì đâu. Đều là mấy đứa anh gặp rồi đấy, cứ như bình thường là được.”

Cả bốn cô gái kia, đúng là Thẩm Trầm đều đã từng gặp, vì hồi Đậu Nhỏ chào đời, rất nhiều người trong lớp đến thăm hai mẹ con Ninh Tiểu Tinh. Có điều khi ấy nhiều người, Thẩm Trầm chỉ có ấn tượng một chút với ba cô nàng nhóm Chu Miểu, về phần Phương Lệ Kỳ, anh thật sự hoàn toàn không có ấn tượng.

Chào hỏi qua loa với bốn cô gái xong, Thẩm Trầm liền bế Đậu Nhỏ ra ban công.

Ninh Tiểu Tinh dẫn cả hội cùng đi vào bếp.

Ngoài ban công có một cái nôi màu trắng, Thẩm Trầm đặt Đậu Nhỏ vào, cho con bé nằm xuống, còn mình ngồi xổm bên cạnh chơi với con bé.

Đậu Nhỏ rất hay cười, con nhìn bố, bố nhìn con, hai bố con nhìn nhau cười không dứt.

Bất chợt, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.

“Anh rể.”, Phương Lệ Kỳ nhìn Thẩm Trầm bằng cặp mắt long lanh, đôi má lúm đồng tiền như hoa chớm nở.

***

[1]Trà xanh: Từ ngữ mạng, ý chỉ những cô gái bề ngoài thì dịu dàng, thanh thuần, nhưng bên trong thì đầy tâm kế, thích đùa giỡn tình cảm của người khác, và đặc biệt thích “hoa đã có chủ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.