Thẩm Trầm gật đầu, rồi lại đưa mắt nhìn Đậu Nhỏ.
Anh nhét món đồ chơi vừa mới mua về vào tay Đậu Nhỏ. Con bé dùng cả hai tay cầm, một ngón tay vô tình lọt vào lỗ hổng ngoài mặt món đồ, nó liền mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn, như thể đang nghiên cứu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Thẩm Trầm khẽ bật cười. Đậu Nhỏ của anh thông minh thật đấy.
Phương Lệ Kỳ lân la lại gần Thẩm Trầm, “Đậu Nhỏ đáng yêu quá.”
Thẩm Trầm chỉ “ừ” một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
Phương Lệ Kỳ lại nói: “Trông con bé giống anh, xinh quá đi mất.”
Thẩm Trầm chỉ cười, vẫn không nói gì.
Người chỉ quen Thẩm Trầm sẽ cảm thấy Đậu Nhỏ giống bố, mà người chỉ quen Ninh Tiểu Tinh, lại thấy con bé giống mẹ. Trên thực tế, Đậu Nhỏ có cái trán, đôi mắt và cái mũi giống bố, còn cái miệng và cằm thì lại giống mẹ.
“Hồi trước, lúc bọn em còn đang học cấp Ba, đọc được những tin về anh rể ở trên mạng, bọn em đều tấm tắc khen anh đẹp trai.”
Thẩm Trầm hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười khó hiểu, “Thật không?”
“Thật ạ.”, Phương Lệ Kỳ cúi đầu vẻ thẹn thùng, sau đó lại ngẩng phắt lên nhìn Thẩm Trầm chằm chặp, cô ta khẽ cắn môi, “Thiếu nữ mới lớn mà, đều thích mộng mơ. Anh rể là người tình trong mộng của rất nhiều đứa bọn em đấy.”
Thẩm Trầm lại cười, đưa ngón tay ngoắc vào món đồ chơi rồi nắm lấy tay Đậu Nhỏ, cùng con bé chơi đùa.
Phương Lệ Kỳ nhẹ nhàng tiến đến rồi ngồi xổm bên cạnh Thẩm Trầm, “Em nghe chị Tiểu Tinh nói, có thể chị ý sẽ không sinh nữa. Anh rể, anh không muốn có thêm một cậu con trai ạ?”
Thẩm Trầm vẫn chơi cùng Đậu Nhỏ, không nhìn ra anh đang có tâm trạng gì.
“Cô ấy nói với các cô cả chuyện này à?”
“Vâng ạ, chị Tiểu Tinh được nhiều người quý lắm, các bạn nam trong lớp em, còn cả các bạn lớp khác nữa, đều rất thích chị ấy. Em hâm mộ duyên của chị Tiểu Tinh lắm ấy, có thể hòa hợp với đám con trai như vậy.”
Thẩm Trầm nhếch khóe miệng, nhưng hình như không thoải mái cho lắm.
Vì có khách đến nhà nên Thẩm Trầm đã thay quần áo, áo sơ mi trắng phối cùng quần kaki. Trái lại, sau khi vào nhà, Phương Lệ Kỳ cởi bỏ áo măng-tô, bên trong là bộ váy dài bó sát người xẻ cổ chữ V sâu hút, cô ta ngồi xổm cạnh Thẩm Trầm như vậy, đồi núi trập trùng trước ngực lộ rõ mồn một.
Đậu Nhỏ được bố dẫn dắt, cuối cùng ngón tay lại xỏ được vào cái lỗ trên đồ chơi, con bé sung sướng cười toe toét.
Phương Lệ Kỳ nghiêng đầu, nở một nụ cười “ngây thơ rực rỡ”, “Đáng yêu quá! Anh rể, em bế Đậu Nhỏ một lúc được không?”
Thẩm Trầm gỡ món đồ chơi ra rồi bế Đậu Nhỏ lên.
Phương Lệ Kỳ vội vàng đứng lên theo, đồng thời đưa tay định đón lấy con bé.
“Không được.”, Thẩm Trầm cười lạnh, “Con gái tôi chắc chắn không thích được người nói xấu mẹ nó bế đâu.”
Hai tay Phương Lệ Kỳ cứng đờ.
Thẩm Trầm bế Đậu Nhỏ quay về phòng khách, vừa đi được vài bước, anh chợt quay đầu lại, “Có cần bảo ai đấy rót cho cô một chén nước không, trà xanh nhé?”
…
Trong phòng bếp, bốn cô gái đang luôn tay luôn chân, khí thế hừng hực.
Đương nhiên, có Ninh Tiểu Tinh ở đây, chủ yếu là cô làm, còn ba cô nàng kia chỉ phụ trách làm cho bầu không khí thêm náo nhiệt. Bóc tỏi, nhặt hành, rửa rau, giữa chừng Chu Miểu còn khăng khăng đòi xem tài dùng dao của Ninh Tiểu Tinh.
“Mọi người biết không, mẹ em cũng thái đồ ăn giỏi phết đấy, nhưng mà dùng dao lại không siêu cho lắm. Tỉa thành hình con thỏ thế này, mẹ em bó tay.”, Chu Miểu nâng con thỏ làm bằng cà rốt lên, ánh mắt lia qua từng người một.
Bỗng nhiên, cô nàng giật mình. Chết cha, Phương Lệ Kỳ đâu? Chắc chắn là không có trong bếp. Vậy cô ta có thể đi đâu được?
Còn đi đâu nữa, anh rể ở đâu thì đến chỗ đấy chứ sao!
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, con khốn này!
Nhân lúc cả ba người kia còn chưa để ý thấy, Chu Miểu cầm theo con thỏ cà rốt, lẳng lặng chuồn ra ngoài.
Ngay trước cửa phòng bếp, cô nàng nhìn thấy Thẩm Trầm đang bế Đậu Nhỏ đi vào.
“Anh rể…”, Chu Miểu thả chậm bước chân, nghển cổ nhìn ra phía xa, thấy Phương Lệ Kỳ đang đứng ngoài ban công như một pho tượng.
Thế này… là thế nào vậy?
Đúng lúc ấy, Phương Lệ Kỳ bỗng động đậy, “À, tôi nhớ ra rồi, tối nay câu lạc bộ tôi có hoạt động… Chu Miểu, tôi về trước đây, mấy cậu ở lại chơi nhé.”, cô ta vội vàng chạy ra huyền quan đổi giày, trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Chu Miểu.
Chu Miểu: …
Thẩm Trầm không giải thích gì, đối với việc Phương Lệ Kỳ ra về giữa chừng cũng chẳng có chút biểu hiện quan tâm. Mọi người hình như chẳng ai để ý đến chuyện này, cứ thế tiếp tục vui vẻ làm việc của mình.
Giữa bữa tối, Chu Miểu nâng ly lên trước tiên, “Chị Tiểu Tinh, em cực kỳ thích đồ ăn chị nấu. Đầu bếp vẫn là đầu bếp, tay nghề ăn đứt đám người bình thường. Em cảm thấy mình vô cùng may mắn khi gặp được chị, được là bạn học của chị, còn từng là bạn cùng phòng một thời gian. Nào, em kính chị với anh rể một ly, chúc anh chị mãi chìm đắm trong biển tình.”
Ninh Tiểu Tinh không kiềm chế được, khóe miệng cong tít lên, Thẩm Trầm cũng nhoẻn miệng cười.
Dư Thư Tinh nâng ly theo sau, “Chị, ly này thay cho hết mọi lời em muốn nói, em chúc chị với anh rể bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Lần này Ninh Tiểu Tinh còn cười sung sướng hơn, phải đưa tay chống trán, “Thẩm Trầm, hai đứa nó nói như thế, làm em có cảm giác y như hôm cưới.”
Thẩm Trầm khẽ cười, lặng lẽ nắm lấy tay cô ở dưới gầm bàn.
Cuối cùng là Giang Viên Viên, “Đến em. Chị Tiểu Tinh, em chúc Đậu Nhỏ hay ăn chóng lớn, thông minh lanh lợi, chúc cả gia đình chị mãi hạnh phúc. Em kính trước một ly, anh chị thì tùy ý nhé.”
Cô nàng ngửa cổ, uống cạn ly rượu trái cây.
Giang Viên Viên như vậy, khiến Ninh Tiểu Tinh và Thẩm Trầm không thể không đáp lễ được.
Suốt cả buổi tối, trước mặt ba cô sinh viên, Thẩm Trầm tỏ ra vô cùng lịch thiệp: Chu đáo chuẩn bị loại rượu trái cây phù hợp cho nữ giới, để không gian riêng cho mấy cô gái trò chuyện với nhau, trước khi họ về còn tặng mỗi người một phần quà nhỏ – là một lọ kem dưỡng da tay của một nhãn hiệu nổi tiếng, cực kỳ thích hợp cho thời tiết mùa này.
Vốn dĩ anh còn định bảo tài xế đưa ba cô gái về, nhưng cả ba đều từ chối. Quãng đường ngắn, ba người họ đi bộ nhân thể dạo phố một lát là về đến trường.
Vẫn chưa muộn, ngoài đường xe cộ hẵng còn vô cùng tấp nập. Ba cô gái quàng khăn kín mít, Chu Miểu còn đội thêm một chiếc mũ len.
“Khốn nạn thật!”, Chu Miểu giậm chân. Trời lạnh, các ngón chân như muốn đứt lìa ra. “Vừa nãy con trà xanh kia chắc chắn muốn quyến rũ anh rể! Khốn nạn vãi!”, cô nàng đấm mấy cái vào không trung, “Sao lại có cái loại hãm đành đạch thế nhỉ? Chị Tiểu Tinh còn đang ở trong nhà đấy nhá!”
Dư Thư Tinh đút hai tay vào túi, rụt cổ vào trong khăn, “Công nhận, đúng là không biết xấu hổ! Cũng may là anh rể chẳng thèm để ý đến nó… Tao nghĩ chắc chắn là anh rể nói gì đấy làm cho nó mất mặt rồi. Hừ, chẳng thèm tự nghĩ đi, người như anh rể, loại đàn bà nào mà chưa từng gặp, dễ mà bị nó lừa chắc? Y như cái bọn con trai trong lớp mình, ngu như lợn!”
Dư Thư Tinh từng có thiện cảm với một cậu bạn trong lớp, kết quả là cậu ta lại chạy đi đớp thính của Phương Lệ Kỳ. Đớp thính đến mức về hai bàn tay trắng, tới khi muốn tiến xa thêm một bước, Phương Lệ Kỳ lại làm ra vẻ vô tội mà nói, “Tôi chỉ coi cậu là bạn thôi.”. Cậu bạn đó sau lại quay sang tán Dư Thư Tinh, nhưng chỉ khiến Dư Thư Tinh buồn nôn.
Cái loại chó chết chỉ biết đớp thính lung tung, cút được bao xa thì cút đi!
Người vốn luôn điềm tĩnh nhất là Giang Viên Viên nói: “Bọn con trai trong lớp mình, chắc chắn không thể so sánh với anh rể được, tuổi tác, kinh nghiệm đều không bằng. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, người như anh rể, ai mà chẳng muốn lấy, chỉ là làm người thì phải biết giới hạn thôi.”
Hai cô nàng kia cùng gật đầu.
Chu Miểu: “Thế nên nó mới khốn nạn!”
“Nhưng mà hình như chị Tiểu Tinh chẳng để bụng hay sao ấy.”, Giang Viên Viên nhìn ra xa, khẽ than một tiếng, “Tao có cảm giác, chị Tiểu Tinh không giống bọn mình.”
Chu Miểu lại gật đầu, “Đúng là không giống mà. Chị Tiểu Tinh biết làm bao nhiêu món ngon như thế, tao thì chẳng biết làm gì.”
Giang Viên Viên liếc mắt lườm cô nàng, “Mày chỉ biết ăn thôi! Là suy nghĩ không giống ấy, người đẹp ạ. Tao cảm thấy, cái cách chị Tiểu Tinh nhìn bọn mình, y như là nhìn trẻ con.”
Lần này thì Chu Miểu không hé răng.
Hồi mới bắt đầu vào học, Ninh Tiểu Tinh đã khiến mọi người bàn tán xôn xao. Là bạn ở cùng phòng, có rất nhiều người thường hỏi họ về đời sống riêng tư của Ninh Tiểu Tinh.
Thật ra, ba người họ cũng vô cùng tò mò về Ninh Tiểu Tinh.
Ninh Tiểu Tinh rất hào phóng, thường xuyên tặng quà cho họ, cô rất rộng lượng, có nhiều lúc chẳng tranh cãi với họ, cô cũng không hề yếu đuối, hồi học quân sự còn chịu đựng giỏi hơn cả họ, lúc mang thai cũng không trốn học.
Có điều, cô không tham gia vào hội sinh viên hay bất kỳ câu lạc bộ nào. Kiểu hoạt động mà người khác cho rằng có thể trau dồi khả năng giao tiếp, rèn luyện bản thân, hoặc có thể được cộng điểm, trợ giúp cho việc lấy học bổng, cô đều không cần. Cô có sự nghiệp của riêng mình, hiện giờ lại là một trong những blogger nổi tiếng nhất, còn đang học đầu tư, hơn nữa cô còn có gia đình nhỏ phải chăm sóc.
Có thể nói, ngoài việc ngồi học cùng trong một lớp ra, cô hoàn toàn không giống với họ.
Im lặng trong chốc lát, Chu Miểu khẽ xoa hai gò má lạnh toát.
“Tao hâm mộ chị Tiểu Tinh ghê luôn ấy.”
Dư Thư Tinh thở dài: “Ai mà không hâm mộ chứ.”
Có tiền, có nhan sắc, có ông chồng đẹp trai tài giỏi, có cô con gái bụ bẫm đáng yêu, còn có sự nghiệp của riêng mình, quả là người thắng cuộc trên đường đua của cuộc đời.
Cổng phía đông đã ở ngay trước mắt.
Giang Viên Viên từ phía sau nhấc khăn quàng cổ của hai cô nàng kia lên, “Đừng hâm mộ nữa. Hai cái đứa cứ sểnh ra một tí là lại ngủ quên trời đất, bọn mày có chăm được như chị Tiểu Tinh không?”
Vác bụng bầu quay video blog, không nghỉ một tiết nào, kiên trì hoàn thành xong hết môn thi cuối cùng rồi vào phòng sinh luôn, tranh thủ mấy tháng nghỉ hè để dưỡng sức, vào học kỳ mới lại xuất hiện đúng thời gian, thỉnh thoảng vào giờ nghỉ giữa tiết còn phải trốn ra xe cho Đậu Nhỏ bú.
Rõ ràng cô có thể không cần phải vất vả như vậy, chỉ cần ăn diện thật xinh đẹp, đi dạo phố, đi thưởng trà chiều, hoặc đi xem biểu diễn thời trang, tham gia các loại tiệc tùng, chuyên tâm làm một đại gia là được.
Thế nên, đáng sợ nhất không phải là điều kiện của bạn không tốt, mà là người hơn bạn mọi mặt, còn cố gắng nỗ lực hơn bạn.
Làm bạn học của Ninh Tiểu Tinh, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
…
Lúc này, Ninh Tiểu Tinh đang cùng Thẩm Trầm tắm cho bạn nhỏ Thẩm Tiếu.
Vẫn như thường lệ, Thẩm Trầm phụ trách tắm, còn Ninh Tiểu Tinh phụ trách cầm khăn bông đứng chờ ở một bên, đến khi con bé được bế ra khỏi bồn tắm liền nhanh chóng bọc nó lại.
Vừa tắm xong, con bé vô cùng thơm tho, cơ thể bụ bẫm mềm mại, chẳng cần biết bị chạm vào chỗ nào, nó cũng cười khanh khách không dứt.
Tắm rửa, uống sữa xong, con bé nhanh chóng tựa vào ngực bố ngủ ngon lành.
Giờ ngủ của con bé đã đến.
Trước khi Đậu Nhỏ ra đời, à không, từ khi còn chưa có Đậu Nhỏ, con bé đã bị bố sắp xếp một cách rõ ràng.
Thẩm Trầm tính toán thời gian ngừng tránh thai, cùng tháng đó Đậu Nhỏ xuất hiện, khiến Ninh Tiểu Tinh không khỏi kinh hãi, liên tục cảm thán hiệu suất làm việc của học sinh xuất sắc quả nhiên cao ghê gớm.
Lúc Đậu Nhỏ còn trong bụng mẹ, mỗi lần đi khám, bố con bé sẽ sắp xếp lịch trước để luôn luôn có mặt.
Kỳ nghỉ hè sau năm nhất Đại học, Đậu Nhỏ được mổ lấy ra trước gần một tuần, như vậy Ninh Tiểu Tinh mới có đủ thời gian tĩnh dưỡng.
Có lẽ vì được lấy ra trước mấy ngày, lúc mới chào đời, đầu Đậu Nhỏ rất bé, con bé cũng rất gầy, mặt mũi nhăn nheo. Ninh Tiểu Tinh cảm giác con bé còn chẳng to bằng bàn tay của bố nó, vì thế mới có cái tên Đậu Nhỏ.
Sau khi ra đời, Đậu Nhỏ được bố tập cho thói quen ăn ngủ đúng giờ.
Thẩm Trầm đặt Đậu Nhỏ vào nôi, duỗi thắt lưng rồi khẽ véo má Ninh Tiểu Tinh, “Sao không hỏi anh chuyện cô bạn học của em? Cái cô mà về trước ấy.”