Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 11: Chương 11: Harry đỏ




Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Nghiêm Thanh như chạy trốn khỏi ngôi nhà đó, nhưng người đi mà lòng vẫn phiền.

Trên Weibo có người hỏi: Tại sao hồi đó cô vứt bỏ Tôn Ngộ Không?

Nghiêm Thanh lựa chọn im lặng.

Cô không dám nói.

Đó là hồi năm ba đại học. Nghỉ hè về nhà, cô phát hiện cửa nhà mình bị người ta quét sơn viết một hàng chữ to. Khi đó nhà cô vẫn chưa chưa sống trong khu như bây giờ, vậy mà từ trong ra ngoài nhà bị người ta đập phá không chừa một thứ gì. Tuy bố mẹ cô xấu tính nhưng vẫn không có gan đụng đến người khác.

Cô mãi mãi nhớ hình ảnh Nghiêm Kiến Quốc với Tô Tam Mạt hoảng hốt cuống cuồng thu dọn đồ đạc, còn đi sang nhà hàng xóm mượn một cái ghế cho cô ngồi và dặn, con gái à, con đừng lo, chờ bố mẹ giải quyết xong mấy chuyện này thì những người đó sẽ không quay lại nữa đâu.

Quả thật những người đó không còn quay lại nữa, bởi vì Nghiêm Kiến Quốc và Tô Tam Mạt đã gán Nghiêm Thanh cho người khác để họ cho vay khoản tiền mà nhà cô thiếu.

Trong huyện có nhà họ Tiền khá lớn, ngày xưa nhận được một khoản tiền lớn từ đền bù giải phóng mặt bằng của Nhà nước nên đã chuyển lên thành phố sống, đã lâu rồi chưa quay về. Hồi bé Nghiêm Thanh với con trai của nhà đó là bạn cùng lớp, thậm chí còn vì sự kiện chia rẽ vĩ tuyến 38 mà gây gổ cãi nhau tơi bời. Nghiêm Thanh không biết Nghiêm Kiến Quốc và Tô Tam Mạt làm thế nào tìm được tới cửa nhà người ta cũng chẳng biết ngại mà đề nghị hỏi cưới, và thật hoang đường là người ta đồng ý.

Kỳ nghỉ kè đó Nghiêm Thanh cưới, cô không còn cách nào khác, nhà cô còn thiếu người ta một khoản nợ với số lãi khổng lồ. Bố Tiền Hoa thay nhà họ trả, còn Nghiêm Thanh phải gả cho Tiền Hoa.

“Cho tôi một vé xe đến thành phố Dương.”

“Khi nào?”

“Gần nhất.”

Điện thoại hết pin nên Nghiêm Thanh đành phải đến tận quầy mua vé. Thế nhưng, có người gọi cô lại và giữ ví tiền của cô, Nghiêm Thanh nghiêng đầu nhìn, lành lạnh buông một câu: “Bỏ tay ra.”

Tiền Hoa ngại ngùng buông ra, nhìn Nghiêm Thanh trả tiền mua vé. Sau đó đi cùng đường, đến khi Nghiêm Thanh ngồi yên vị trên xe anh ta mới dám ngồi xuống.

Họ Tiền là dòng họ có máu mặt trong vùng, dòng họ này đi lên từ xây dựng công trình, nghe nói trong thành phố còn có công ty mỗi năm lời đến cả trăm triệu, Tiền Hoa đúng chuẩn con nhà giàu. Chỗ này chỉ là một huyện nhỏ, kiểm tra sơ sài nên cũng vui vẻ cho cậu Hoa chút mặt mũi, phất tay cho anh theo vào.

Tiền Hoa mua cho Nghiêm Thanh một chai nước khoáng, cố nhét vào tay cô: “Giận đến mức cổ họng bốc lửa nhỉ? Uống chút nước đi, uống xong thì mắng tiếp.”

Từ trước hôm Nghiêm Thanh về đến bây giờ, anh ta vẫn luôn ngồi chờ ở nhà cô, không cần nghe chỉ cần nhìn gương mặt vợ cũ của mình cũng biết là đang tức giận.

Nghiêm Thanh uống hai ngụm: “Tiền Hoa, anh không thấy chán à?”

Tiền Hoa lắc đầu đáp không chán, bố mẹ em cũng có lòng tốt, hơn nữa anh cũng có ý này. Nghiêm Thanh, em có thể đừng bướng bỉnh như thế nữa được không?

“Ha.”

Nghiêm Thanh bật cười: “Da mặt anh bây giờ còn dày hơn cả bì lợn đấy! Chẳng lẽ chuyện trước đây là do tôi sai chắc?”

Phòng chờ vẫn không hề thay đổi gì, bây giờ hai người bọn họ ngồi đây như trở về mấy năm trước. Năm ấy Nghiêm Thanh vừa nghe đã muốn bỏ đi, chuyện hoang đường như thế cô không tài nào chấp nhận nổi. Sau đó, tên này liền đuổi theo đến đây, cũng ngồi bên cạnh cô như thế này, nói với cô, Nghiêm Thanh, lần này anh rất nghiêm túc, anh thích em, chúng mình cưới đi.

Cô nghĩ dẫu mình trốn đến đâu thì cuối cùng vẫn phải quay về, bởi vì ở đây có bố mẹ cô, nếu cô bỏ đi bố mẹ cô thực sự sẽ bị bọn cho vay nặng lãi giết chết.

Và cô cũng tin rằng Tiền Hoa thật sự thích mình nên hai người kết hôn. Vậy mà cưới chưa được bao lâu thì Tiền Hoa với thư kí của anh ta gian díu với nhau. Trước khi cưới, Nghiêm Thanh giấu mọi người ép anh ta kí một bản thỏa thuận trước hôn nhân. Trong bản thỏa thuận có ghi rõ, nếu bên nào vi phạm thì bên đó phải đồng ý yêu cầu ly hôn của đối phương.

Vì vậy cô ly hôn, những năm gần đây cô đi làm trả nợ cho nhà họ Tiền, đồng thời cũng dọn sạch quan hệ với họ.

Hôn nhân của cô đúng là trò hề, mà Nghiêm Thanh lại là người cười nhiều nhất. Yêu gì chứ, toàn là giả dối, sau này cô sẽ không tin ai nữa.

Loa phát thanh thông báo chuẩn bị kiểm tra vé xe đi thành phố Dương, Nghiêm Thanh đứng lên, nhìn qua Tiền Hoa: “Không biết lần này là ý của ai nhưng Tiền Hoa anh cũng không còn bé nữa, còn thiếu gì nữa? Đừng có mà suốt ngày nhúng tay vào chuyện nhà tôi, hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi.”

Tiền Hoa kéo tay cô: “Chẳng lẽ em không sai à? Ban đầu em cũng đâu có muốn sống hòa hợp với anh, đề phòng anh như phòng trộm cướp, có khi còn không bằng trộm cắp. Anh khinh thường nó mới không thể khống chế được bản thân!”

Nghiêm Thanh tức quá hóa cười, thật sự là trời đất chứng giám, trời đất chứng giám.

Cô hất tay Tiền Hoa ra, thu lại nụ cười trên môi, giọng nói hời hợt, xa cách: “Đừng tưởng trên mặt mình dát vàng mà ai cũng muốn, đã không quản được thân dưới còn nói lắm thế làm gì hả? Tôi một mực đề phòng anh là vì gì à? Không phải vì các người âm mưu tính toán tôi à? Ban đầu tôi ở nhà anh an phận thủ thường, bây giờ cũng không thiếu nhà anh một đồng nào. Cho nên anh không có tư cách để nói tôi.”

“Bây giờ còn cầu xin tái hợp với tôi ư? Đúng là mơ mộng hão huyền.”

***

Đến thành phố Dương đã là sẩm tối, Nghiêm Thanh tiện tay bắt một chiếc xe về nhà. Không bật đèn, chỉ lẳng lặng ngồi tựa vào thành giường. Mỗi lần về quê là một lần hút cạn tinh lực cả người cô, cả đêm nằm mơ thấy ác mộng cho đến sáng sớm ngày hôm sau. Khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, bốn chậu cây nhỏ của cô được đặt ở nơi tránh ánh sáng trực tiếp của mặt trời. Nghiêm Thanh bước tới ngồi xuống, đưa tay thử độ ẩm của đất, biết rằng Cố Thanh Châu đã chăm sóc bọn chúng từ đầu đến đuôi kĩ càng cẩn thận.

Cô sờ sàn nhà, không có tí bụi nào. Đúng như lời anh nói, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Trong nhà có thêm một đôi dép, tối qua cô không để ý đi vào, bây giờ mới nhìn rõ cỡ lớn hơn chân cô rất nhiều. Và tất nhiên là không vừa chân.

Nghiêm Thanh ngẫm nghĩ, tìm trong túi xách vật gì đó rồi đi ra cửa.

Cô đi lấy xe trước, là kiểu xe Harry đời cũ, lúc trước động cơ hỏng nên mang đi sửa chữa, có một bộ phận không dễ lắp nên kéo dài hơi lâu, mãi cho đến hôm qua mới nhận được điện thoại nói có thể đến nhận xe.

Đến đại học Dương Thành đã là chạng vạng, gọi điện thoại cho thầy Cố và hỏi anh: “Kỳ nghỉ này anh thế nào? Có đi đâu chơi không?”

Thầy Cố lắc đầu: “Anh vẫn ở trường, em định về chưa?”

“Chưa.” Nghiêm Thanh nói xong, đài phát thanh của trường đột nhiên phát một bài hát, là ca khúc rất tỏ tình rất thịnh hành gần đây, Tâm trạng tốt đẹp cũng thường xuyên dùng bài này.

Tay Cố Thanh Châu dừng lại, hỏi cô: “Em đã về rồi à?”

Nghiêm Thanh ngẩng mặt lên trời trợn mắt, một ca khúc đồng thời xuất hiện trong điện thoại di động của hai người, muốn nói không cũng không được nữa!

Cố Thanh Châu thấy cô gái bên kia không lên tiếng, cười, nói đỡ cho cô: “Đây là bài ca tan học, năm nay rất phổ biến trong giới sinh viên.”

“...” Nghiêm Thanh lật lại tròng mắt: “Tôi tìm anh ở đâu?”

“Em đừng đi đâu cả, anh đến tìm em thì tốt hơn. Bây giờ em đang ở đâu?” Cố Thanh Châu vừa hỏi vừa đi ra ngoài, cũng chẳng thèm dọn đồ.

Nghiêm Thanh nghiêng đầu nhìn rồi đáp: “Tôi lái xe tới, đang đừng trên đường mòn phía trước sân bóng đá.”

Tuy là kỳ nghỉ dài những bảy ngày nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên không về nhà. Không chỉ vậy, trong trường còn có rất nhiều người như Ngihiêm Thanh đi vào, vì thích đá bóng nên đỗ xe ở đây, một thời gian thì tạo thành đường mòn nhỏ hẹp. Cố Thanh Châu chạy một mạch đến, vừa trông thấy Nghiêm Thanh đứng cạnh chiếc Harry đỏ, anh liền gọi cô. Nghiêm Thanh ngoảnh lại, đằng sau cô lộ ra mặt của một sinh viên, cậu ta nhìn thầy Cố đang chạy tới thầm than không xong rồi.

Cố Thanh Châu nhìn tình huống trước mắt, cái đuôi xe Harry màu đỏ bị quệt một đường, lộ ra lớp nền trắng. Anh nhận ra cậu sinh viên này, là đội trưởng đội bóng, điều kiện gia đình khá tốt, bình thường không ở trong trường nên lái xe đi học.

Anh hỏi sinh viên: “Xe bị cậu quẹt phải à?”

Thái độ sinh viên rất tốt: “Thầy Cố, em xin lỗi, là do em không cẩn thận.”

Nghiêm Thanh không muốn so đo với sinh viên, chiếc xe cùi của cô cũng không tốn bao nhiêu tiền, đụng thì cứ đụng đi, không sao cả. Với lại chuyện này không thể để Cố Thanh Châu dính vào, anh là thầy người ta là trò, thầy sao có thể bắt nạt trò?

Cố Thanh Châu chỉ cảm thấy Nghiêm Thanh kéo vạt áo mình, nhỏ giọng nói không sao, không có chuyện gì đáng ngại cả.

Sinh viên kia thái độ cũng tốt, nói sẽ bồi thường.

Trên mặt Cố Thanh Châu không biểu hiện gì, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra anh đang rất nghiêm túc: “Cậu vẫn còn là học sinh, đang dùng tiền của bố mẹ, tôi là thầy giáo của cậu nên không thể không nói đạo lý mà bắt cậu bồi thường được, nhưng cậu phải ghi nhớ chuyện hôm nay, bất kể là ở trong trường hay ngoài trường không nên lái xe ẩu, lỡ như đâm phải người khác thì làm sao? Cậu có còn muốn tương lai và sự nghiệp nữa không?”

Cậu sinh viên biết điều vâng dạ, nói sẽ ghi nhớ, cám ơn thầy Cố.

Cố Thanh Châu phất tay: “Đi đi, lái từ từ thôi.”

Còn tiếp...

Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.