Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Nghiêm Thanh cảm thấy gần đây nữ thần may mắn rất yêu mình, cô viết một quyển sách giờ đã được xuất bản, quyển sách tên Tôi nói thẳng đừng để ý bán trên trang dangdang cực kỳ chạy. Nhân dịp kỳ nghỉ Trung thu dài hạn cô quyết định ký tặng sách ở năm thành phố. Cô viết đơn xin nghỉ đông nộp cho cấp trên, năm ngoái người thì chăm sóc gia đình người thì có công việc riêng nên cô không thể xin nghỉ được, năm nay dù thế nào cô cũng phải nghỉ. Chịu trách nhiệm sản xuất Tô thoải mái phê duyệt, nhân tiện hỏi thăm cô định đi đâu.
(BT: dangdang là một trang web bán sách trực tuyến bên Trung Quốc, giống Tiki)
Tất nhiên Nghiêm Thanh không thể mở miệng nói mình đi ký tặng sách, đành nói mình phải về nhà một chuyến.
Có lẽ là vì người trong một nhà nên có thần giao cách cảm, bên này Nghiêm Thanh mới xin nghỉ phép bên kia mẹ cô đã gọi điện đến. Bà Tô ở đầu dây bên kia gào khóc thất thanh: “Con gái à, bố con mới sáng ra đã ngã, con mau về nhà đi!”
Nghiêm Thanh đi đến một góc khuất, đè thấp giọng nói, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngã thì đi bệnh viện, chuyện này mẹ nói với con cũng vô dụng thôi.”
Bà Tô vừa nghe thế liền cao giọng: “Mày nói thế mà nghe được à! Tao với bố mày chăm lo cho mày ăn học nên người nhiều năm như thế, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi thì quên chúng tao phải không? Lương tâm mày bị chó cắn mất rồi à? Vậy mày tìm con trai tao trở về đây, có con trai rồi tao sẽ không tìm mày nữa!”
“...” Nghiêm Thanh hít một hơi thật sâu, nhiều khi đã quen với việc nghe những lời nói đó nên không tức giận nữa. Xung quanh có đồng nghiệp đi qua đi lại, cô cầm điện thoại di động gật đầu chào hỏi họ, đồng thời càng hạ thấp giọng nói hơn: “Mẹ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm nó trở về, đến lúc đó mấy người đừng quên những lời đã nói ngày hôm nay.”
Bà Tô sững sờ, một lúc lâu không biết nên nói gì, điện thoại bị Nghiêm Kiến Quốc giật lấy, vừa trách nói với nó những lời đó làm gì vừa trấn an Nghiêm Thanh: “Con gái à, mẹ con không được học hành đàng hoàng nên nói chuyện hơi khó nghe một chút, con đừng so đo với bà ấy làm gì. Với cả, con cũng nên về nhà một chuyến đi, bác sĩ nói bố bị ngã hơi nặng, phải làm phẫu thuật, mẹ con nhát gan không kham nổi chuyện này. Bác sĩ nói cần người thân đến kí giấy xác nhận mới được.”
Mây trên trời dày đặc, che hết một khoảng không, có lẽ trời sắp mưa.
Nghiêm Thanh ngửa đầu lên trời cười, cái gì mà nữ thần may mắn chứ, chỉ cần cô còn mang họ Nghiêm, còn là con gái của Nghiêm Kiến Quốc với “em Tô Tam” thì mãi mãi sẽ bị những con đỉa đói đó hút máu, hút đến cạn xương tủy.
Hôm nay là buổi học cuối cùng trước kì nghỉ Trung thu dài, kết thúc giờ học, đám sinh viên đồng thanh: “Thầy Cố, chúc thầy trung thu vui vẻ.”
Thầy Cố vốn đang cúi đầu nhắn tin, lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên ý cười, nhẹ nhàng nói một câu: “Thầy cũng chúc các em ngày lễ vui vẻ.”
Đám con gái đằng sau hét to lên vâng một tiếng, ôm sách vở trước ngực, cũng có sinh viên hỏi: “Thầy ơi, ngày nghỉ thầy tính đi đâu chơi chưa ạ?”
Cố Thanh Châu lại cúi đầu nhìn di động một chút, bảo không có kế hoạch gì cả. Ấy thế mà anh mới gửi đi một tin nhắn, viết: Nghiêm Thanh, ngày mai em rảnh không?
Anh muốn hẹn cô ra ngoài chơi, điện thoại được anh đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn giáo viên. Cứ đọc được hai hàng sách anh lại liếc qua điện thoại một lần, mãi một tiếng sau đối phương mới gọi lại, phá giải lời nguyền chờ đợi tuần hoàn của anh.
Nghiêm Thanh nói: “Cố Thanh Châu, bây giờ tôi phải về quê một chuyến, có lẽ sẽ ở đó đến hết kì nghỉ.”
Bên ngoài nổi lên trận gió to, Nghiêm Thanh vừa gọi điện thoại vừa nhanh tay thu dọn mấy bộ quần áo. Cô mới mua một vé tàu cao tốc, vốn đã tính toán thời gian xong xuôi vậy mà lúc ngồi xe buýt về nhà lại bị tắc đường, đoán chắc khó lên kịp giờ, tí nữa chắc phải đổi vé thôi.
Đang phiền muộn vì đứng ngoài đường bắt xe mãi mà vẫn chưa bắt được thì nghe Cố Thanh Châu nói: “Anh chở em ra ga.”
Đều là xe như nhau, xe của thầy Cố có thể từ trong hàng xe bị mắc kẹt dài dằng dặc mở ra một con đường chết ư? Nghiêm Thanh không cho là hay nhưng thầy Cố vẫn tin chắc.
***
Kết quả là thầy Cố khởi hành trước mười lăm phút chở Nghiêm cô nương tới bến xe, con đường ngày lễ rất nhộn nhịp nên Nghiêm Thanh vừa xuống xe thì cắm đầu mà chạy. Di động Cố Thanh Châu được gửi đến một tin nhắn, em gái anh muốn ngày mai anh hẹn Lý Mậu uống trà. Em gái nhà anh gần đây tính tình không được tốt lắm, mỗi khi gặp người yêu đều phải kéo thêm người anh trai là anh đây theo.
Cố Thanh Châu nhắn lại một tin: Sao em biết ngày mai anh không có cuộc hẹn nào?
Cố San San đáp: Bởi vì anh không có bạn gái chứ sao!
Người không có bạn gái thì làm sao có hẹn? Suy luận không sai, thầy Cố thở dài, lái xe ra ngoài. Đi chưa được bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, điện thoại thầy Cố rung lên. Anh dừng trước cột đèn xanh đèn đỏ rồi liếc qua điện thoại. Tin nhắn này không phải của em gái anh mà là cô gái mời vừa rồi chạy xuống xe anh còn nhanh hơn cả thỏ.
Nghiêm Thanh nhắn qua Weibo, đầu tiên là icon con thỏ ngoáy mông, sau đó...
Cố Thanh Châu, tôi quên cất mấy chậu cây ngoài ban công, anh lấy vào giúp tôi với. Mật khẩu nhà tôi là 123456.
Đèn đỏ đếm ngược xong chuyển sang xanh, xe Cố Thanh Châu đứng đầu đáng lẽ phải đi thẳng nhưng bây giờ phải rẽ phải để đến nhà Nghiêm Thanh.
Không lâu sau anh đứng trước nhà cô, đứng đó một lát, nhắn tin cho người kia: Anh vào nhà đây.
Nghiêm Thanh ngồi trên tàu bật cười, thầm nghĩ nếu người này sống ở thời xưa thì nhất định là một lão Cố cổ hủ bảo thủ như khúc gỗ.
Cô cất điện thoại đi về phía xe lưu động bán đồ ăn nhanh, có lẽ mấy ngày tiếp theo cô sẽ không còn khẩu vị mà ăn nữa rồi.
Mà lúc đó, Cố Thanh Châu bước vào nhà, thấy cô quên đóng cửa sổ bèn chú tâm chăm sóc mấy chậu cây nhỏ đang đu đưa trước mưa gió.
Lần trước đến nhà anh vẫn chưa có dép, lúc đó anh đi chân trần, duỗi tay khép lại cánh cửa sổ, sau đó dời bốn chậu cây sang một bên rồi tìm chổi lau nhà lau sạch chỗ sàn bị nước mưa hắt vào. Làm xong những thứ này, anh nhìn dàn chậu cây xanh biếc trong phòng chợt mỉm cười.
Cô thật sự rất khác người, chỉ mới nghe nói các cô gái đều thích trồng hoa tươi, chưa thấy người nào một thân một mình trồng mấy chậu cây to đủ loại như cô.
Cố Thanh Châu đưa tay kẹp lên một lá lưỡi hổ, trên mặt lá hơi trắng. Trong sân ở nhà cũ cũng có trông cây lưỡi hổ, khi còn bé anh có học qua chăm sóc loại cây này thế nào, nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất khó chăm sóc, lạnh không được nóng cũng không xong, đặt chỗ tối lá cây sẽ vàng ố, dời đến chỗ nắng sẽ chuyển thành màu trắng.
Ngón tay Cố Thanh Châu vuốt ve lá cây mấy lần, mặc dù cô gái ấy nói không được thì bỏ đi, chả sao cả nhưng rốt cuộc có quan tâm để ý hay không thì lại khác, nếu không thì sẽ quên loài cây nhỏ này không chịu được ánh sáng quá mạnh.
***
Nghiêm Thanh về đến nhà đã khuya, đó là một ngôi nhà hai tầng lầu nhỏ, trước có một khoảng sân. Vừa bước vào đã thấy Nghiêm Kiến Quốc đang ở nhà mà không phải là bệnh viện thì cũng đoán được mình bị mắc mưu tám chín phần, cô không bất ngờ lắm, đá đá túi xách dưới chân ông nói: “Tôi thấy hình như không nghiêm trọng lắm, sao phải phẫu thuận chứ?”
Nghiêm Kiến Quốc úp mở nói: “Vẫn chưa kiểm tra kỹ, ngày mai cần quay lại khám lần nữa.”
Nghiêm Thanh gật đầu: “Vậy được, nhất định phải khám cho kỹ, tránh cho sau này tôi đi rồi bố lại bảo tôi bất hiếu, ngược đãi bố.”
Nói xong cô trở về phòng, cả người không còn sức lực ngã xuống giường, người bên ngoài vẫn còn nói chuyện khỏe mạnh, điện thoại di động của cô rung lên, là của Cố Thanh Châu, hỏi cô: “Về đến nhà rồi hả?”
Nghiêm Thanh nhìn nơi xa lạ này, ừm một tiếng.
Cố Thanh Châu lại tưởng là cô mệt.
“Cố Thanh Châu.” Nghiêm Thanh gọi anh, trở mình, lúc này đã nở nụ cười trên môi: “Anh đang ở nhà tôi à?”
Thầy Cố đáp: “Ừ, anh đang ở đây.”
Cô nói: “Cám ơn anh.”
Ba chữ đó vẫn lượn lờ bên tai anh, người nào đó không kìm được đành hỏi: “Em về nhà mấy ngày?”
Nghiêm Thanh nhìn cửa phòng đang khóa của cô, rủ mắt: “Có lẽ không nhanh lắm đâu.”
Em có khỏe không? Anh hỏi.
Nghiêm Thanh không định giải thích rõ ràng, đành dứt khoát không nói, chỉ nhờ Cố Thanh Châu chăm sóc mấy chậu cây nhỏ trong nhà trong lúc cô đi vắng mấy ngày này. Người đàn ông ngây người một lúc, dù sao đó cũng là nhà con gái người ta, anh là đàn ông mà ra ra vào vào mãi cũng không hay lắm nhỉ? Nhưng mà cô nương nhà người ta lại không để ý đến.
Nếu cô không ngại, Cố Thanh Châu anh cũng không thể nhỏ mọn để ý nhiều như vậy được, liền đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, Cố Thanh Châu đến nhà Nghiêm cô nương, đúng lúc gặp phải người hàng xóm phòng đối diện đi mua đồ ăn sáng về, thấy khuôn mặt xa lạ thì nhìn thêm mấy lần. Cố Thanh Châu ưỡn ngực thẳng lưng, quanh minh chính đại nhập mật khẩu, người hàng xóm thu lại ánh mắt tò mò, chào hỏi anh: “Anh là bạn trai cô ấy à?”
Người nào đó kéo chốt cửa, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Trước mắt thì vẫn chưa.”
***
Lần này anh mang cho mình một đôi dép, thay giày ngồi xuống im lặng xem xét bốn chậu cây một lát, dời chậu lưỡi hổ đi trước rồi tìm một nơi có thể phơi dưới ánh sáng ban mai đặt xuống. Sau đó quay lại dời ba chậu kia, lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm cách chăm sóc cây.
Người này là thế, cho dù làm chuyện gì thì đều có dáng vẻ nghiêm túc, đọc xong thì đổi giày lần nữa, ra ngoài mua đồ.
Hôm sau, Nghiêm Thanh ngủ dậy thì đến bệnh viện huyện với Nghiêm Kiến Quốc. Bác sĩ bảo không cần phải phẫu thuật, chỉ cần tĩnh dưỡng là được, hoàn toàn khác với chuyện đã nói trong điện thoại trước đó. Nghiêm Thanh nhìn lần nữa, lão già đang ngồi trên giường rõ ràng là đang chột dạ, Nghiêm Kiến Quốc sợ cô lập tức bỏ đi, bắt đầu bày tỏ nói sợ bệnh viện huyện không thể chuẩn đoán chính xác được, cần phải chuyển đến bệnh viện thành phố xem kĩ hơn.
Nghiêm Thanh không chịu, vừa đưa người về nhà đã đóng cửa hỏi: “Rốt cuộc mấy người muốn gì?”
Nói ra những lời này, là sự mệt mỏi nhiều năm tích tụ lại, không thể chịu đựng được nữa.
Nghiêm Kiến Quốc nháy mắt cho “em gái Tô”, bà Tô mở miệng nói: “Mẹ thấy A Hoa trở lại, con đi gọi cậu ấy tới đưa ba con đi bệnh viện tuyến trên đi!”
Nói xong lời này Nghiêm Thanh à một tiếng: “Thì ra chờ tôi quay về để nói việc này.”
Bà Tô lập tức cụp mắt, né tránh ánh mắt của Nghiêm Thanh.
Nghiêm Thanh uống cạn ly nước trên bàn, đặt xuống cạch một tiếng: “Mấy người cầm tiền của anh ta rồi phải không? Là ý của người nào? Tôi với anh ta đã ly hôn rồi!”
Bà Tô nghe cô nói vậy rất tức giận, ngẩng đầu lên nói mà chẳng sợ: “Ly hôn cái gì, tao với bố mày không chấp nhận! Nó chính là con rể của chúng tao, cũng là một nửa con trai!”
Nghiêm Kiến Quốc phụ họa: “Bố với mẹ con không phải chỉ muốn tốt cho con à, đừng có ỷ vào A Hoa thích con mà lấn lướt làm tới, đến lúc đó con sẽ hối hận!”
Nghiêm Thanh cười ha hả, lúc này cô không nên cười, cô có thể nổi giận, có thể khóc rồi làm ầm lên. Những điều đó cô đã từng làm, thậm chí còn làm rất nhiều lần, nhưng đều không có chút tác dụng nào; sau đó cô đập vỡ hết tất cả chén bát trong nhà, đập vỡ cả ti-vi, thậm chí là kề dao lên cổ mới có thể đổi lấy được sự tự do như bây giờ.
Khi đó là bọn họ sợ hãi, còn bây giờ sự tham lam đã kéo nhau trở lại.
Lúc này điện thoại trong túi Nghiêm Thanh rung lên một cái, là tin nhắn của Cố Thanh Châu: Lát nữa anh sẽ bón phân cho cây lưỡi hổ với mấy cây khác, có thể sẽ làm bẩn sàn nhà một tí. Nhưng mà em yên tâm, nhất định anh sẽ thu dọn sạch sẽ.
Kèm theo đó là một tấm hình, dụng cụ đầy đủ, ở giữa là cây đa búp đỏ của cô, người chụp hình chỉ lộ một vạt áo màu trắng.
Chỗ của cô là địa ngục còn chỗ của anh là nhân gian.
Cổ họng Nghiêm Thanh tắc nghẽn, lập tức móc từ trong ví ra một xấp tiền đặt lên bàn: “Bất kể lần này mấy người nhận của anh ta bao nhiêu tiền, trước mắt tôi chỉ còn chừng này, tôi đi trước, cơ quan có việc gấp.”
Hết chương 8