Trao Đổi

Chương 11: Chương 11




– Này, tôi cất công đem kẻ mà anh cần xử lý đến đây mà anh đuổi tôi đi thế à? Phong đổi giọng bình thường: Vậy tôi đem hắn đi luôn nhé …

– Chờ đã! Cánh cửa mở tung nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì đã bị Phong ôm cứng, cậu hét lên:

– Chạy đi, Nhật! Căn phòng cuối cùng ở trái vườn ấy

– Cảm ơn cậu! Nhật hét lên và chạy một mạch vào trong nhà trong tiếng hét của anh chàng kia … Bóng người vừa khuất, Phong quay nhìn người trong tay mình

– Keke! Phong cười: Vậy là cậu ta thoát rồi …

– Phải! Kẻ kia hậm hực: Và cậu buông tôi ra được chưa?

– Chưa! Phong nở nụ cười cáo già nhìn người đó: Lâu lắm không thấy anh mặc võ phục … đẹp đấy chứ?

Gương mặt chàng trai ửng hồng vì câu nói đó … Anh ta nghiêng đầu nói:

– Vớ vẩn … Buông ra, không tôi sẽ cho cậu bay ra ngoài luôn

– Anh sẽ không làm thế đâu?

– Sao cậu dám nói thế…? Anh chàng quay lại và tê người vì bàn tay đang lướt trên mặt mình, chạy lên môi … Phong cười tinh quái:

– Tôi hôn anh nhé.

– Không! Chàng trai kêu lên và đưa tay giữ lấy mặt Phong: Bỏ cái mặt cậu xa ra khỏi tôi…

– Thôi nào! Phong gỡ cánh tay trên mặt và ép sát anh ta vào cửa: Anh cũng thích tôi mà, phải không Thạch?

– Ai …ai nói thế chứ? Thạch nghiêng đầu tránh gương mặt đang dần áp sát

– Lòng anh không thật thà bằng mặt đâu … Phong cười ôm siết lấy eo Thạch và … Dù rất muốn ở lại xem Thạch chống đỡ thế nào với Phong nhưng cũng phải đi xem 2 kẻ kia xử lý chuyện của mình như thế nào….

———————————

Nhật kéo nhẹ cánh cửa gỗ và ngó vào trong Mùi gỗ thơm xộc lên trong gian phòng rộng lớn treo những bao cát lớn và những chiếc cọc bó đầy rơm cùng vài ba thứ đồ bảo hộ…Nhật ngó quanh võ đường và phát hiện một bóng người nhỏ nhắn, quen thuộc đang đứng bất động gần cuối phòng

– Vâ …

Anh bỗng im bặt trước gương mặt đang ửng hồng trong nắng chiều, một gương mặt nghiêm túc, chăm chú mà anh chưa từng thấy … Hít một hơi sâu, Vân từ từ mở mắt nhìn cọc rơm trước mắt, một tiếng hét vang lên và cái cọc gãy đôi sau khi lĩnh một cước… Mỉm cười với thành quả của mình nên giờ Vân mới để ý đến kẻ đang đứng sau mình … 5 giây ngỡ ngàng …

– Yo! Vân nở nụ cười tươi rói: Sao cậu lại tới đây? Muốn học võ à?

– Tôi đến để tìm anh. Nhật cười buồn trước vẻ mặt của Vân: Tôi … muốn xin lỗi anh về chuyện … đêm trước. Lúc đó tôi …

– Đủ rồi! Vân giơ tay ra dấu cho Nhật im lặng: Cậu không cần phải áy náy hay ân hận làm gì, đó cũng là một hình phạt dành cho tôi khi tôi đã trêu đùa cậu quá mức …Lẽ ra tôi không nên làm thế với cậu.

Trêu đùa … Nhật cảm thấy có gì đó khó chịu đang dồn lên trong người khi nghe 2 từ đó. Vậy ra anh cũng chỉ là một món đồ chơi của Vân thôi sao?… Không… Không thể …

Cậu là người đầu tiên khiến Vân nghiêm túc trong quan hệ …

Câu nói đó đã đạp cho anh một cái khiến anh rời khỏi u mê … Nếu Phong nói đúng thì đây chính là cơ hội cuối của anh, anh không muốn vuột mất con người này … Anh tóm lấy cánh tay Vân:

– Trêu đùa thôi sao?… Chúng ta …

– Chẳng có gì cả? Vân tỉnh queo đáp: Giữa chúng ta chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi chỉ lừa cậu để kiếm một chỗ ở thôi và…

– Và giờ đây anh lại tiếp tục lừa tôi … Nhật siết chặt cánh tay: Tại sao anh cứ luôn vác cái mặt cười cợt, tỉnh bơ đó … Tại sao anh lại nói đó chỉ là một trò chơi khi mà anh không hề nghĩ thế?…..

– Vậy cậu biết tôi nghĩ gì sao? Vân nhướn mày

– Biết! Nhật hùng hồn đáp lại: Tôi biết anh đang nói dối. Tôi biết anh yêu tôi.

Vân lặng đi một lúc, đôi mắt đen chăm chăm nhìn Nhật …Thở ra một hơi dài, Nhật nói tiếp:

– Tôi biết anh yêu tôi và tôi cũng thế … Tôi cũng yêu anh và không muốn mất anh. Tôi ghét phải thấy anh cười đùa với người khác, tôi ghét việc mình chẳng biết gì về anh trong khi Phong lại biết tất cả … Tôi ghen tị vì Phong có thể tự nhiên trò chuyện với anh còn tôi lại luôn căng thẳng, bối rối … Tôi…

Vân như đang mỉm cười trước những lời nói đó và cả vẻ mặt ngượng ngùng kia nữa … Vỗ lên vai Nhật, Vân nói:

– Thôi đủ rồi, đó cũng là do tôi không nói rõ quan hệ giữa tôi và Phong cho cậu … Chúng tôi là anh em họ.

– Tôi biết! Nhật cúi đầu: Xin lỗi.

– Và đúng là chúng tôi từng là người yêu của nhau

Cánh tay Vân bỗng bị bóp nhẹ, giọng Nhật vang lên như đang cố kềm nén

– Là đóng giả thôi, phải không …?

Vân im lặng một lúc rồi nói:

– Ừ! …

Nhật mỉm cười ngước lên nhìn Vân, hồ hởi nói:

– Tối nay anh về nhà chứ?

– Không! Vân lạnh nhạt đáp: Tôi không về chỗ nguy hiểm đó đâu

– Anh vẫn giận tôi chuyện đó sao? Nhật xụ mặt nói

– Tôi không giận nhưng… Vân vùng tay ra khỏi Nhật, mặt anh cũng có chút thay đổi khi nói về đêm đó: Cậu làm tôi đau và sợ … Tôi không thích điều đó …

– Xin lỗi … Tôi hứa sẽ không thế nữa

– Tôi ở đây sẽ an toàn hơn

– Tôi không muốn anh ở trong nhà một người con trai khác? Nhật hét lên khiến Vân giật mình. Nhíu mày, Vân cao giọng

– Cậu đang hét cái gì thế hả?

– Không!… Nhật thở: Làm ơn đi, anh không về nhà tôi cũng được nhưng đừng ở lại đây …

Vân chăm chú nhìn sắc mặt tái xanh của Nhật, gương mặt thể hiện rõ rang Nhật không hề muốn anh lưu lại ngôi nhà này dù nơi đây có thực sự an toàn hay thoải mái đối với anh … Cái này chắc là ghen, phải không? Vân cười thầm trong bụng …

Ok, coi như thưởng cho sự cố gắng của cậu…

– Được rồi! Vân mỉm cười: Tôi sẽ nghe cậu

– Thật hả? Giọng Nhật hồ hởi

– Nhưng … phải có điều kiện… Vân cười thách thức

– Điều kiện gì tôi cũng làm được …Nhật đáp nhanh

Heh, đừng có trả lời mà không suy nghĩ thế. Anh không thấy mình sắp rơi vào bẫy sao?

Hình như những kẻ đang yêu đều không có lý trí thì phải ….

-Việc gì? Nhật hỏi lại không để ý đến sự gian xảo trong nụ cười rạng rỡ ánh hồng của Vân. Vân chỉ vào đám người nộm đáp:

-Tôi đang thiếu mất một người nộm, cậu để tôi đá một cái thì tôi sẽ rời khỏi đây

– Hả? Mặt Nhật tái đi, anh nhìn những cái chân gỗ chắc chắn gắn trên người nộm còn bị gãy làm đôi thì cũng đủ chứng tỏ lực đá của người yêu anh kinh khủng thế nào …Liệu con có cứng bằng chúng không trời?

– Không đồng ý hả? Vân nhăn mặt: Vậy cậu quên chuyện xin lỗi đi

– Á, không … Nhật níu lấy tay Vân: Tôi đồng ý. Nhưng sau đó anh phải về nhà với tôi đấy

– Không thành vấn đề! Vân cười: RA kia đứng đi

Nhật lo lắng nhìn Vân chuẩn bị kĩ càng cho cú đá của mình

– Không có đồ bảo hộ sao?

– No! Vân xoay cổ chân đáp: Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cậu đau lâu đâu

– gì? Nhật lầm bầm: Ăn xong cú đá của anh chắc tôi nằm giường một tuần mất

– Chuẩn bị nhé.

Nhật ậm ừ đáp … Gương mặt Vân lại quay về vẻ nghiêm túc, mắt cậu nhìn chăm chăm vào anh … Thân hình nhỏ bé đó cúi xuống lấy đà và lao lên …..

Nhật nhắm tịt mắt lại … một cơn gió quét ngang qua mặt sau đó là một thứ mềm mại trên môi … Mở mắt nhìn rồi lại nhắm, Nhật đang định vòng tay ôm lấy Vân thì đã bị Vân ẩn ra

– Xong rồi, về thôi.

-…

– Đứng đó à? Có về không thì bảo.

-… Về tiếp tục được không?

– Còn phải xem thái độ của cậu thế nào đã … Vân nhếch mép cười và kéo cửa

một bóng người chạy vụt qua mặt họ và lao vào căn phòng bên cạnh … Tiếng cửa bị đóng mạnh vang lên

– Cậu ra ngoài trước đi, tôi phải nói qua với bạn tôi đã

– Ừ! Nhật bước đi vài bước thì ngoái lại nhìn … Căn phòng kia mở ran gay sau khi nghe thấy tiếng Vân gọi và Vân cũng nhanh nhẹn bước … Cửa lại đóng …

————-

– Thế nào rồi bạn? Phong nhếch mép cười nhìn bạn, Nhật nhún vai

– Ổn rồi, mà sao cậu lại đeo cái kính đen kịt thế kia … Nhìn cứ như mafia ấy.

Phong giơ tay chỉnh lại cái cặp kính đã che nửa gương mặt của mình trả lời:

– Đừng lo, chỉ là chút tai nạn thôi

– cậu thích anh chàng đó à?

– Nhạy quá nhỉ? Phong cười: đúng, tôi đang cố bắt anh ta nhưng chưa được

– Lần này liệu trong bao lâu? Nhật châm chọc

– Có lẽ sẽ lâu hơn chuyện giữa tôi và Vân đấy. Phong đâm lại vào điểm yếu của Nhật … Tính tò mò trỗi dậy, Nhật tiến sát lại gần hỏi:

– Kể chuyện giữa cậu và Vân cho tôi nghe đi.

– Sao cậu không tự hỏi anh ta? Phong huýt sáo cố ý phớt lờ lời nói của người bạn thân

– Vân sẽ không nói đâu … Nhật nheo mắt: Cậu kể tôi nghe đi

– OK! Phong liếc nhìn một ô cửa sổ: Coi như thư giãn chờ họ vậy

————————- Năm lớp 7 của Phong ( lưu ý: Lúc này chưa hề quen Nhật và bản tính thì cũng chưa hề lăng nhăng)———

Trường học sau 3 tuần nhập học thì xôn xao vì một học sinh mới chuyển đến, nghe đồn vô cùng đẹp… Phong quyết trí tìm hiểu xem người đó đẹp tới mức độ nào mà khiến cả trường gần như điên đảo.

– Đâu?…

– Ở giữa đấy … Người buộc tóc dây xanh đấy …

Phong nhón chân nhìn vượt qua mấy cái đầu nhìn vào lớp … Cảm giác đầu tiên chỉ có thể là choáng váng, như vừa bị một dòng điện chạy qua người … một cô bé thật đẹp, càng nhìn càng yêu. Phong xô đám người qua một bên và tiến tới bên người đẹp:

– Có chuyện gì vậy? Người đẹp ngước đôi mắt đen láy nhìn cậu

– Chị … hãy làm bạn gái của tôi nhé?

3 giây im lặng … Tất cả mọi người cứng đơ người trước lời tỏ tình gây sốc này. Ngó nhìn thằng nhãi một hồi họ quay lại chăm chú với nhân vật kia, chờ đợi … Sau vài giây im lặng, người đẹp cười tươi nói:

– Cậu là ai?

– Tôi là Cao Phong

– Cao Phong! Cô gái ngân lên trong vài giây: Cậu muốn kết bạn với tôi thật sao?

– Đương nhiên là thật

– cả khi tôi là Boy …

– Đúng… …Gì? Phản ứng của Phong lúc này không khác gì so với phản ứng của Nhật khi phát hiện sự thật về Vân đâu, họ đều há miệng đến mức kinh khủng … Vân vẫn tỉnh queo nói:

– Ok! Tôi đồng ý

Phong đã mất tích tự lúc nào …Chắc Phong không có bản lĩnh bằng Nhật nên đã chuồn ngay sau câu “ I am a boy “đó … Và cũng thật may cho cậu là không ai đem chuyện đó ra để đùa vì cũng có bao nhiêu người tưởng lầm rồi …

– Khặc … khặc … Nhật ôm bụng mà cười, cậu không thể ngờ rằng thằng bạn dày dặn kinh nghiệm tình trường của mình lại có một quá khứ như thế …

– Cười đủ chưa? Phong nhăn mặt: Có muốn nghe tiếp không?

– Có …có … Nhật cố ngừng cười: Tại sao cậu lại biết 2 người là anh em?

– Tôi có biết đâu, sau lúc đó tôi tránh mặt anh ta suốt cho tới khi …

————————

– Này! Cao Phong

Phong quay phắt lại vì giọng nói đó, lại anh chàng mĩ nhân kia … Rảo bước nhanh hơn, cậu lo rằng anh ta đến để quạt cậu một trận

– đứng lại!

một cái dép bay vào đầu khiến Phong phải dừng lại và anh chàng mĩ nhân chạy đến, thở, nói

– Cậu không nghe thấy tôi gọi hả?

– …

– Bây giờ cậu về nhà phải không?

Gật..gật …

– Đưa tôi về nhà cậu đi.

Mắt trợn ngược lên

-Cậu tỏ tình với tôi thì phải đưa tôi về ra mắt bố mẹ chứ?

-Tôi không biết ….

– Cậu không thích con trai hả?

– Cái đó …

– Đừng lôi thôi. Vân gằn giọng và nhảy phóc lên sau xe: Mau đưa tôi đến nhà cậu đi

– Anh đừng làm bậy đấy … Phong toát mồ hôi lọc cọc cái xe đạp và nghe tiếng cười nhẹ phía sau

– Nhà cậu đây hả?

Gật gật

– Sao không vào đi?… Vào mau

Vân nắm tay kéo Phong vào nhà … 2 vị phụ huynh đứng phắt lên khi nhìn thấy họ, Vân cười nói:

– Chào 2 bác, Cháu là Thanh Vân

Mô phật … Phong liếc nhìn gương mặt ngạc nhiên của cha mẹ … Cậu sắp tiêu rồi

– Từ ngày mai cháu sẽ là bạn trai của Phong

– Gì? Phong trợn mắt nhìn lại.. Không, tôi không cần … Cha mẹ nghe con nói …

2 phụ huynh đằng đằng sát khí nhìn Phong … Vân lùi lại phía sau nhìn cha mẹ Phong đặt tay lên vai cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.