Trao Quyền Duy Nhất

Chương 103: Chương 103




Hiện trường ngơ ngác hết một giây, sau đó cười nghiêng ngả long trời lở đất.

Người nghe 1: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười điên rồi!

Người nghe 2: Ha ha ha ha thầy vượn không thể không like!

Người nghe 3: Thầy vượn còn giả vờ trầm ngâm suy tư mãi mới nói nữa, ha ha ha ha!

Người nghe 4: Thắp một ngọn nến cho đại thần ha ha! (nến)

Người nghe 5: Thắp một ngọn nến cho đại thần +1! (nến)

Người nghe 6: Thắp một ngọn nến cho đại thần +2! (nến)

...

...

“Ha ha ha ha.” Tề Tĩnh đập bàn cười to không ngừng, “Thắp một ngọn nến cho đại thần +3.”

“Chuyện bắt chước hay không, tin rằng hôm qua Trường Cung đã nói rõ ràng. Tôi không nhắc lại nữa. Chúng ta chỉ bàn về buổi diễn hôm nay.”

Viên Tranh Minh hiền hòa chậm rãi nói.

“Về phương diễn phối âm, giọng nói của thí sinh số 10 có lợi thế vô cùng may mắn, có thể nói là chất giọng cực hay. Nhưng tôi nghĩ một bộ quần áo mặc trên người, chỉ có chất liệu tốt vẫn chưa đủ. Tôi không phải con đười ươi, không phải mặc mỗi cái khố là được... À, số 10 đi đâu mất rồi?”

Tề Tĩnh cười cười, lấy tay lau khóe mắt. Đột nhiên nghe ông hỏi vậy, anh vội vã lật lại danh sách trong kênh, quả nhiên Đồng Tước Đài đã không còn trong kênh. Giờ này mà muốn hắn ta ở lại nghe thì thật quá đáng. Da mặt bị mài sắp mòn rồi, nếu không để hắn về bôi thêm kem thì ác quá.

Nhưng đại thần dù thế nào cũng là đại thần, vừa rời kênh một cái đã kéo theo hai, ba nghìn người đi cùng, trùng trùng điệp điệp, rất giống hoàng đế di giá hồi cung.

“À... Vốn định đưa vài lời khuyên hữu ích, nhưng mà cậu ta đi rồi thì bó tay.” Viên Tranh Minh không ngạc nhiên chút nào, chỉ thấy tiếc nuối thay Đồng Tước Đài đã bỏ qua cơ hội tiến bộ. “Nếu số 10 không ở đây, vậy tôi sẽ nói thẳng. Điều kiện bẩm sinh của số 10 quá tốt, nhưng cố gắng chưa đủ, cách nghĩ mù quáng, không thấy được chi tiết ẩn giấu trong màn một, chắc luôn nghĩ “phối thế nào cũng được“. Tôi cảm thấy số 10 đang phối chính mình chứ không phải đang diễn, mong rằng sau này cậu ta sẽ để tâm hơn.”

Tề Tĩnh nhẹ nhàng cười trước màn hình: “Khi phối “Cạm bẫy”, anh ta cũng vậy. Vô dụng.”

Dựa vào lí luận của Đồng Tước Đài, kịch truyền thanh là sáng tác lại lần nữa, các thính giả thích nghe là được, có bám sát nguyên tác hay không không quan trọng.

Để tâm gì đó, chỉ là nói suông mà thôi.

“Quan trọng là giọng nói hấp dẫn của số 10 phải xếp hạng nhất giữa các thí sinh, quả thực mê hoặc như thuốc phiện, chỉ trong thời gian ngắn cũng đủ khiến người ta nghiện ngập, điên cuồng. Nhưng thời gian càng dài, lời thoại càng nhiều, càng không qua che lấp được khuyết điểm.”

Nói tới đây, Viên Tranh Minh bỗng nhiên nhớ ra gì đó.

“À, đúng rồi. Số 10 nói cậu ta làm phối âm thương mại, vậy nên tôi đã xem qua hồ sơ của thí sinh. Hóa ra trước đây cậu ta lồng tiếng quảng cáo. Tôi vừa nhìn đã hiểu, chẳng phải tôn chỉ của quảng cáo thương mại là “dùng giọng nói hay để lừa gạt người” hay sao?”

Tề Tĩnh cảm thấy bệnh đau dạ dày đã lâu không tái phát của mình đang rục rịch nổi dậy.

Cách bình luận của Viên Tranh Minh khiến anh nhịn cười tới mức suýt đau dạ dày luôn, đúng là tổn hại sức khỏe mà.

Để tránh khỏi chết vì cười trước máy tính, anh quyết định tạm thời tháo tai nghe xuống, vớt Ngày Về nhỏ ngây thơ đang nằm bên chân lên, vui vẻ cọ cọ vào lông nó, chậm rãi làm dịu ham muốn cười toe toét.

“Meo meo meo meo~” Ngày Về nhỏ vươn móng vuốt chạm vào tay Tề Tĩnh, dường như hiểu ra tầm quan trọng của mình, nó đắc ý kêu gào đòi khẩu phần ăn lớn hơn.

Quả nhiên Tề Tĩnh thưởng cho nó mấy miếng bánh.

Chờ Ngày Về nhỏ ăn xong, phần nhận xét “Tần Thác” kết thúc, kênh thi đấu tiến vào giai đoạn tạm nghỉ, chuẩn bị cho cuộc thi “Phương Di Thanh” tiếp theo.

Tề Tĩnh tranh thủ lúc này cầm điện thoại lên.

Không có tin nhắn. Tức là hai mẹ con Thẩm Nhạn vẫn đang trò chuyện. Anh là người ngoài cuộc, không nên xen vào làm phiền họ, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.

“Anh từ từ nói chuyện, em vẫn ổn, không cần lo.”

Rõ ràng anh muốn mượn file ghi âm để giải quyết nỗi cô đơn trong lòng, nhưng vận muốn nhắn một tin nhắn an ủi, khuyên đối phương đừng quá nhớ mình. Bấm xong nội dung, Tề Tĩnh vốn định viết thêm câu “Em rất nhớ anh” ở cuối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn xóa đi.

Tỏ vẻ bao dung, ngụy trang thật tốt.

Xác nhận, gửi đi.

“Ưm...” Gửi tin nhắn xong, Tề Tĩnh nhẹ nhàng đặt điện thoại bên gối, ngã người xuống giường hít sâu một hơi, lẩm bẩm cười khổ, “Nghĩ tới mai mới được gặp lại anh, đêm nay không được anh ôm đi ngủ, thật cô đơn quá.”

Ở nhà một mình có một điểm không tốt, đó là mỗi góc trong nhà đều đã nhìn quen mắt, bóng dáng người kia luôn hiển hiện trước mặt. Bất kể nhìn vào cái gì, hình ảnh người ấy vẫn hiện ra từ trong trí nhớ.

Giống như một bộ phim đã xem đi xem lại nhiều lần, từng khung cảnh trong phim dù nhắm mắt cũng khắc sâu trong ký ức, chỉ cần một chi tiết cũng khiến tất cả hình ảnh hiện ra trong đầu.

Bàn học, là chỗ Thẩm Nhạn thường làm việc.

Giá sách, là chỗ Thẩm Nhạn yên lặng rút ra một quyển sách lúc rảnh rỗi.

Đèn bàn, tia sáng ấm áp, ánh đèn nhàn nhạt phủ lên gò má Thẩm Nhạn, gương mặt chuyên chú mà ôn hòa. Khi hắn nghe thấy anh gọi, hắn sẽ ngẩng đầu lên, dịu dàng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời chuyển động dưới ánh đèn kia.

Còn cái giường này...

“Không được, còn nghĩ nữa đêm nay chắc chắn sẽ không ngủ nổi.” Tề Tĩnh lắc đầu, tai hơi đỏ lên, kiên quyết ngăn cản bản thân tiếp tục liên tưởng. Anh đứng lên, quyết định tìm việc gì đó để phân tán lực chú ý.

Đúng lúc này, weibo thông báo có tin nhắn nhấp nháy, người nhắn không phải ai khác, chính là Bún qua cầu, sau nửa tiếng nữa sẽ thành đối thủ cạnh tranh của cậu.

Tối hôm nay anh lật mặt với Đồng Tước Đài, hậu quả như nào đương nhiên anh biết rõ. Vì vậy anh out QQ, chỉ online weibo và YY. Để khỏi phải nhìn thấy mấy lời mắng chửi của fan đại thần, anh tắt cả chức năng bình luận trên weibo, còn tin nhắn riêng sẽ không hiện tin của người anh không follow, không tắt cũng chẳng sao.

Anh và Bún qua cầu từng chat với nhau một lần, hệ thống sẽ thông báo tin nhắn của cậu ta.

CV – Bún qua cầu: Ngày về, nếu anh online, xin trả lời tôi.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Có.

Tề Tình để ẩn, nhưng nick của Bún qua cầu vẫn hiện đèn xanh, chắc luôn online chờ. Quả nhiên, anh vừa trả lời, đối phương đã lập tức đáp.

CV – Bún qua cầu: Chào buổi tối.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Chào buổi tối ^_^

CV – Bún qua cầu: Tôi nhớ anh từng nói tay bị thương, không tiện gõ chữ, có thể chat voice không?

CV – Chẳng hỏi ngày về: Đúng vậy, nhưng tạm thời tôi không muốn mở QQ... Xin lỗi.

CV – Bún qua cầu: Tôi cũng nghĩ vậy. YY cũng được, tới phòng này đi. Đây là kênh tôi hay tới, rất ít người, tiện nói chuyện.

Nói xong, cậu gửi cho anh một dãy số.

Tề Tĩnh vừa nhìn, lập tức bật cười. Đây chẳng phải kênh chuyên dùng cho người mới luyện tập mà anh từung vào – “Lảm nhảm” hay sao? Chẳng lẽ Bún qua cầu cũng là khách quen ở đó?

Anh vào kênh, dựa theo chỉ dẫn của Bún qua cầu để vào phòng nhỏ.

Tuy rằng phòng không cài mật mã, nhưng trong kênh không có ai treo máy, vì vậy không cần giấu diếm. Cho dù nội dung mà Bún qua cầu nói là chuyện mẫn cảm nhất trong giới võng phối hiện giờ: “Tôi đã nghe cuộc thi “Tần Thác” của anh.”

“Ồ?”

Bún qua cầu nghe cuộc thi hôm nay à? Thân là CP chính thức của Đồng Tước Đài, chuyện này quả thật rất thú vị, không biết lập trường của cậu ta thế nào?

Tề Tĩnh cười, cố ý hỏi: “Nghe xong có cảm nghĩ gì?”

“Hừ, Đồng Tước Đài tự làm tự chịu.” Bún qua cầu hoàn toàn không nể mặt, chẳng hề thương xót đối phương. Đảng Đài Bún mà nghe thấy chắc chắn sẽ khóc ngất trong WC, dùng hết cả cuộn giấy vệ sinh để lau nước mắt.

“Cậu không cho rằng tôi là... kẻ phản bội, vu oan cho anh ta sao?” Tề Tĩnh vô cùng tò mò.

“Ai vu oan ai, chỉ cần nghĩ một chút là biết. Bài post trên diễn đàn trông có vẻ hợp lí nhưng tiền đề của nó là anh và Đồng Tước Đài thật sự có quan hệ với nhau. Tiền đề này không có chứng cớ chứng minh, vậy những lời sau đó đều là ăn ốc nói mò.”

Nghe thấy hai từ “nói mò”, Tề Tĩnh nhớ tới năng lực bác bỏ tin đồn thần kì của đối phương trên weibo, cậu ta không tin Đồng Tước Đài là chuyện bình thường.

Anh nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn, nhưng cậu đừng công khai nói như vậy. Cậu không giống tôi, fan chung giữa cậu và đại thần quá đông, bị liên lụy thì không hay.”

Bún qua cầu không đáp lời.

Những điều anh nói hẳn đối phương tự hiểu rõ. Quen biết nhầm kẻ xấu quả là chuyện không tốt chút nào.

“Đúng rồi, Bún, có phải mic của cậu chưa chỉnh không? Âm lượng quá nhỏ.”

Để kết thúc trạng thái nhìn nhau trầm mặc không nói gì này, Tề Tĩnh cười phá vỡ bầu không khí đông cứng. Thật ra từ đầu anh đã thấy âm lượng mic của đối phương quá nhỏ, hoặc là cậu ta nói quá nhỏ, nói chung là âm thanh rất bé, rất khó nghe. Anh đành thuận miệng nhắc nhở.

Quả nhiên Bún qua cầu do dự, muốn nói lại thôi.

“Bên tôi không tiện lắm...” Không tiện nói to.

Lời chưa nói dứt, trong tai nghe truyền tới một giọng nói khàn khàn rất nhỏ, rất mơ hồ, dường như phát ra từ cự li gần. Anh từng nghe thấy giọng nói này, chất giọng đặc sắc không thể nào không nhận ra: “... Em đang nói chuyện với ai?”

A...

Tề Tĩnh kinh ngạc, khi lấy lại tinh thần mới vội vã hít một hơi sâu, nín thở, bàn tay bất giác bịt miệng, sợ mình sẽ bất cẩn thốt lên ID của người kia.

Mọi tiếng động biến mất hai giây, sau đó giọng nói vang lên như tỉnh táo hơn một chút: “Là Ngày về sao?”

Sau đó là tiếng ồn ào lộn xộn, có vẻ có người đang điều chỉnh tư thế, chắc là muốn đứng dậy từ chỗ nào đó.

Tề Tĩnh ngồi tại chỗ, trái tim đập thình thịch loạn xạ. Mặt anh đỏ lên, do dự không biết có nên nghe tiếp hay không. Chỉ nghe Bún qua cầu trầm giọng nói, “Anh muốn làm gì? Nằm xuống!“. Sau đó lại có tiếng vải vóc cọ xát ngày càng to hơn.

Tề Tĩnh hoàn toàn bị đông cứng, không nói nên lời.

“Ưm...”

Người đàn ông kia phát ra một tiếng kêu đau, cự li ngày càng xa, tiếng ma sát quần áo vẫn vang lên lúc liền lúc đứt, nhưng chưa từng ngừng lại. Xem ra người kia không chịu nằm xuống, thậm chí còn nhiều lần nhào sang, có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm thấp của hắn vang lên trong tai nghe.

Gần tới mức không còn khoảng cách.

“Em có thể dịu dàng... với bệnh nhân một chút không?” Hắn nhỏ giọng hỏi, thì thầm gợi tình, “Hả?”

Không hổ là đại thần năm ấy, chỉ thay đổi giọng điệu cũng đủ biến hóa cả phong cách, âm tiết cuối cùng kia nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng vô cùng quyến rũ.

Tề Tĩnh chỉ đành lưu lại, không dám bỏ đi.

Trong mấy phút chờ đợi ngắn ngủi, trong đầu anh nhảy ra hơn mười loại giả thiết. Cho dù thế nào, anh cũng không thể thoát khỏi nỗi khiếp sợ.

Tới khi Bún qua cầu mở mic lần nữa, đã qua năm phút.

“Ngại quá, bây giờ tôi có thể nói chuyện bình thường rồi.” Giọng câu hơi hổn hển, còn đang cố gắng điều chỉnh. Tuy rằng nói xong, cậu ngừng lại, thanh âm không to hơn mà ngược lại còn nhỏ đi rất nhiều. “Tên kia đã bị tôi đuổi đi ngủ tiếp. Giờ tôi ở phòng khách, anh nói đi.”

Ngủ tiếp...

Hiện tại ở phòng khách...

Nếu đã dùng từ “tiếp”, chứng tỏ lúc nãy người đàn ông kia vẫn “đang ngủ“... Hơn nữa, chỗ hắn ngủ không phải “phòng khách”, mà có thể là “phòng ngủ“.

“Vậy trong năm phút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Tề Tĩnh vô cùng muốn hỏi vậy. Nhưng thân là người lịch sự giữ vững nguyên tắc không rình mò việc đời tư của người khác, anh đành phải cứng rắn nuốt trở lại.

Thật ra đáp án rất rõ ràng rồi. Anh vẫn hỏi thêm một câu.

“Người vừa rồi... có phải Khoái Mã Khinh Cừu không?” Thanh âm này tuyệt đối không sai được.

“Ừ.”

Một tiếng này tự nhiên hơn trước nhiều, nhưng vẫn rất nhỏ. Tề Tĩnh chưa từng nghe thấy Bún qua cầu dùng giọng nói như vậy, cũng chưa từng nghe thấy Khoái Mã Khinh Cừu dùng giọng nói kia, lòng hiếu kì của phóng viên trỗi dậy, bốc cháy như ngọn lửa hừng hực, không thể nào dập tắt được, càng đốt càng vượng.

Anh nhẹ nhàng hắng giọng.

“Anh ta... làm sao vậy?” Luôn mồm tự xưng bệnh nhân, giọng nói nghe cũng có vẻ uể oải. Chẳng lẽ...

“Anh ấy phát sốt, bốn mươi độ.”

“Ồ.” Tề Tĩnh ngẩn người, không ngờ hắn thật sự bị ốm. Anh tự thấy xấu hổ vì tư tưởng xấu xa của mình, vội vã hắng giọng, đổi đề tài. “Hôm qua anh ta vẫn bình thường, sao hôm nay đã ốm rồi.”

Lúc này, Bún qua cầu mỉm cười.

Giọng nói nghe có vẻ trách cứ, giọng điệu cũng ai oán, nhưng rất dịu dàng.

“Chẳng hiểu anh ta nổi điên chuyện gì, nửa đêm chạy tới ngồi trước cửa nhà tôi tới sáng. Hôm qua Bắc Kinh giảm tới âm ba, bốn độ. Sáng sớm tôi phát hiện ra anh ta, người đã đông cứng như tảng băng. Sốt cao bốn mươi độ mãi không giảm, tới buổi trưa còn nhất quyết muốn về công ty xử lí công việc, buổi chiều quay lại thì nằm im như sâu bệnh. Đáng đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.