Nội dung bộ phim và trailer khác nhau không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là dù biết rõ nội dung hoàn toàn khác, người xem tại hiện trường vẫn nín thở chờ đợi, không ai trả vé đi về, còn vểnh tai lên nghe cho rõ.
Vì vậy, diễn ra cảnh sau.
“Đúng rồi, lần trước anh tới ủng hộ tôi, còn chưa chính thức cảm ơn anh. Cảm ơn!” Bún qua cầu cất tiếng trước, không sử dụng giọng giả thiếu niên thường dùng khi phối âm mà dùng giọng nói tự nhiên trong cuộc sống hiện thực. Chất giọng vô cùng trẻ trung, rõ ràng là giọng thanh niên, nếu lấy đồ uống làm ví dụ thì chắc chắn đây thuộc kiểu nước lọc bạc hà.
“Đừng khách khí.” Tề Tĩnh trả lời, giọng điệu rất nhẹ nhàng, thanh thản như đang nói chuyện phiếm cùng bạn cũ, “Thật ra tôi nên cảm ơn cậu đã thay tôi bác bỏ tin đồn trong bài post. Cậu đã cổ vũ tôi, coi như tôi trả lại món nợ ân tình cho cậu đi.”
“Tin đồn về tôi và anh trong bài post kia rõ ràng cố ý xuyên tác để bêu xấu anh, tôi là đương sự, đương nhiên phải chủ động bác bỏ.” Bún qua câu nói câu này bằng giọng nói bình tĩnh, khiến người nghe hoàn toàn không hề cảm thấy ý công kích, ngoại trừ những người hay ném đá, bụng dạ đen tối.
“Nói cũng đúng.” Tề Tĩnh cười đáp lại.
Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っ..
Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っ.. Ơ? Ơ ơ ơ?
Người nghe 3: Σ(っ °Д °)っ.. Hóa ra Bún qua cầu và Chẳng hỏi ngày về... là bạn??
Người nghe 4: Đờ cờ mờ!! Tôi bị sự thật này dọa sợ rồi!! Đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì... Nhưng tôi có cảm giác mừng như điên khi biết quan hệ của hai người họ không tệ... (Đảng Kỳ Hạn kích động muốn xuống lầu chạy vòng vòng)
Người nghe 5: Cứu... Hóa ra Ngày về và Bún qua cầu thân nhau như vậy?? Tôi còn nhớ bài post kia, dường như tố cáo Ngày về gây xích mích ly gián giữa Bún qua cầu và Đồng Tước Đài.
Người nghe 6: Nhớ +1. Thấy hai chính chủ đứng ra làm sáng tỏ, đột nhiên tôi kích động vô cùng, rất vui vẻ ~(≧▽≦)/
...
...
Nhưng các thính giả hoàn toàn không hề hay biết, câu chuyện bây giờ mới bắt đầu, trò hay còn ở phía sau.
“Người ngoài nói chúng ta mâu thuẫn nhau, nhất định bởi vì chúng ta chưa từng cùng phối vai chính bao giừo.” Tề Tĩnh mỉm cười, bỗng nhiên đổi đề tài.
“Chẳng phải chúng ta từng hợp tác một lần sao?” Bún qua cầu đáp lại, lời vừa nói ra đã khiến người nghe hét ầm ầm, liên tiếp hỏi nhau post kịch kia ở nơi nào, nội dung ra sao. Nhưng câu tiếp theo của cậu lại khiến các Cháo thất vọng, “Đáng tiếc, chuẩn bị còn chưa kịp chính thức tuyên bố.”
“Nhưng điều kỳ quái là tên nhân vật trong kịch này giống hệt ID của chúng ta.” Tê Tĩnh lâm vào suy tư.
“Càng kỳ quái hơn là chuẩn bị lại gửi riêng kịch bản cho từng người.” Bún qua cầu nói tiếp, “Đã vậy còn gửi sai kịch bản, trong tay anh là kịch bản của tôi, trong tay tôi là kịch bản của anh.”
“Hóa ra là vậy sao?” Tề Tĩnh cao giọng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, “Thảo nào tôi đọc kịch bản mà cứ như tự mình chửi mình.”
Người nghe bị kích động mạnh mẽ, hăng hái hẳn lên.
Người nghe 1: Cầu vây xem vở kịch có “tên nhân vật giống hệt ID”!! (Rốt cuộc chuẩn bị nghĩ gì vậy, gửi sai kịch bản?? Cảm thấy kì lạ...)
Người nghe 2: Chẳng lẽ là kịch CP?? Thân là đảng Kỳ Hạn, thật quá hạnh phúc!! (che mặt)
Người nghe 3: Lầu trên, lầu trên, cô đoán sai rồi~ Rõ ràng Ngày về nói anh ấy đọc như tự chửi mình, xem ra không phải là kịch CP, giống cãi nhau hơn. A a a a rốt cuộc là kịch gì, hiếu kỳ chết mất, cầu công bố lời kịch! Dù chỉ một đoạn ngắn cũng được!
...
“Tất cả mọi người đều đang rất muốn nghe đấy. Bún qua cầu, cậu thấy thế nào?” Tề Tĩnh tao nhã, lịch sự trưng cầu ý kiến.
“Nếu kịch bản đã sai, đành đâm lao theo lao, chúng ta đổi chỗ cho nhau đi.” Bún qua cầu thoải mái đáp ứng.
“Được, vậy tôi bắt đầu trước.”
Tề Tĩnh bình thản, đôi mắt cong cong, mở hình ảnh mà Bươm Bướm Ngọc gửi cho anh, dùng giọng điệu ẻo lả mảnh mai cực kì kinh điển trong phim truyền hình mà nổi giận nói một câu: “Chẳng hỏi ngày về? Đùa à? Ai thèm phối kịch với loại người không biết xấu hổ đó chứ? Định tự hủy hoại danh tiếng chắc?”
Người nghe sửng sốt.
Bún qua cầu lập tức dùng giọng điệu châm chọc đáp lời: “Bún qua cầu tự tưởng bở là CP chính thức của đại thần, tự xưng là chính cung nương nương?Tôi là CV ưu tú thế này, đương nhiên phải nổi tiếng hơn cậu ta chứ. Tôi chỉ không bỉ ổi vô liêm sỉ như cậu ta, mỗi ngày ôm đùi đại thần. Chẳng qua tôi không có cơ hội được hợp tác với đại thần mà thôi. Bây giờ vất vả lắm mới tóm được Đồng Tước Đài, tôi phải nắm chắc thời cơ.”
Người nghe ngây ngẩn.
Tề Tĩnh nhịn cười rất vất vả, còn phải kiên trì sử dụng kiểu giọng điệu ai oán nhất trong “Chân hoàn truyện“.
“Hứ~” Thậm chí, anh còn tự động thêm giọng mũi, duy trì hình tượng công chúa ốm yếu vô cùng sống động. “Tôi biết anh từng hợp tác với Đồng Tước, sau này chắc chắn sẽ nổi, nhưng tôi có hơn mấy ngàn fan, cần phải ké fame của anh ta sao? Hơn nữa, chỉ cần nghĩ tới chuyện ở cùng một tổ kịch với anh, tôi đã thấy khó chịu rồi. Các staff quen biết tôi đều biết chuyện này.”
Đến đây, anh dừng lại, sau đó đắc ý tột cùng nói: “Có tôi trong tổ kịch thì đừng hòng mời Chẳng hỏi ngày về.”
Người nghe 1:...
Người nghe 2:... Lượng tin tức thật lớn... _(:з” ∠)_
Người nghe 3:... Dường như tôi đã biết chuyện gì đó... _(:з” ∠)_
Người nghe 4:... Tôi cũng biết rồi. Mấy tháng trước trong giới staff từng âm thầm lưu truyền lời đồn, yêu cầu rất nhiều tổ kịch đá Chẳng hỏi ngày về. Lời đồn này lan truyền rất rộng, tôi còn từng thấy may mắn khi không mời Chẳng hỏi ngày về. (bây giờ nghĩ lại mà phát khóc... Chẳng hỏi ngày về đại nhân, cầu tha thứ TAT)
Người nghe 5: Vậy những gì hai người họ nói chẳng lẽ là... đang cố ý đóng vai nhau??? A a a a không thể bình tĩnh, cầu chân tướng!! (╯-_-)╯╧╧
Người nghe 6: Thật ra lần đầu tiên nghe thấy lời đồn này, tôi còn tự hỏi không biết Chẳng hỏi ngày về tự tìm đường chết hay Bún qua cầu tự tìm đường chết. Giờ nghe xong mới hiểu... Ha ha, theo nội dung thì chắc có người mượn cớ Đồng Tước Đài để gây xích mích giữa bọn họ? ╮(╯▽╰)╭
...
...
Gây xích mích ly gián? Quả nhiên trong số người nghe luôn có người rất thông minh, vừa nghe đã hiểu ra.
Còn Đồng Tước Đài có biết mình bị “mượn cớ” hay không thì không quan trọng.
Chỉ cần khiến cái “cớ” này trở thành điều không thể xảy ra giữa hai người bọn họ, không thể dùng lí do “tranh giành tình nhân”, mọi suy luận đều tự sụp đổ.
Lúc này, Bún qua cầu ngạo nghễ nói, bộ dạng vừa hèn mọn vừa kiêu căng: “Nhiều fan thì sao? So được với fan Đồng Tước Đài không? Chỉ cần Đồng Tước Đài thích tôi, fan của anh ấy cũng sẽ thích tôi. Hơn nữa, đa phần fan của Bún qua cầu thật ra là fan của Đồng Tước Đài, lúc đó nhất định sẽ đổi hướng. Ha ha.”
Cậu cười một tiếng vô cùng tự tin, vô cùng ngả ngớn, khiến người nghe hận tới thấu xương, chỉ ước gì có thể xông lên vả cho một cái.
Tề Tĩnh lại tỏ vẻ vô cùng ấm ức, yếu ớt ngập ngừng nói: “Nói chung, tôi sẽ không nhường Đồng Tước Đài cho người khác.”
Bún qua cầu hèn mọn đáp: “Ha ha, thằng nhóc cậu suốt ngày giả vờ ngây thơ, trong sáng, tỏ vẻ đáng thương để được đại thần quan tâm, nhìn phát ghét.”
Cuộc đối thoại ngừng tại đây.
Người nghe hoàn toàn ngây dại.
“Ha ha...”
Bỗng nhiên, một trong số họ không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó bắt đầu cười vang dội. Người kia cũng cười theo, hai tiếng cười hoàn toàn khác nhau vang lanh lảnh, êm tai, khiến mọi người hồi phục tinh thần trở lại.
Người nghe 1: ~(≧▽≦)/~ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Người nghe 2: ~(≧▽≦)/~ Ha ha ha ha, rốt cuộc tôi cũng hiểu rồi!
Người nghe 3: Ha ha ha ha, đập bàn không ngừng được!! Quả nhiên là lời mở đầu hoàn toàn mới lạ! (tôi chợt hiểu ra, ha ha, giới võng phối thật loạn)
Người nghe 4: Tuy rằng đây là một câu chuyện nghiêm túc, nhưng tôi vẫn không nhịn cười được! Người viết ra những lời thoại này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy... Ha ha ha ha...
Người nghe 5: (/≧▽≦)/~┴┴Ôi! Hai người quá nghịch ngợm! Còn sắm vai đối phương tự chửi mình nữa ha ha ha ha!
Người nghe 6: (/≧▽≦)/~┴┴ Chẳng hiểu tại sao, vốn tôi thuộc đảng Đài Bún, bây giờ xin tuyên bố, tôi chính thức phản chiến, trở thành đảng Kỳ Hạn!
...
...
Trình diễn tới đây là đủ rồi.
Tề Tĩnh vừa xem lướt qua khung chat, vừa đưa giọng nói trở lại bình thường, nhẹ nhàng cười: “Được rồi, thật ra hôm nay chúng tôi muốn nhân dịp này để nói đôi lời với chuẩn bị... Nếu cô có mặt ở đây...”
Bún qua cầu nói tiếp lời anh: “Kịch bản viết rất tốt, lần sau nhớ đừng gửi sai người.”
Tề Tĩnh cong khóe môi: “Còn nữa, nếu cô mới bắt đầu định chuẩn bị kịch này,...”
Nói tới đây, hai người một cười tươi, một cười lạnh, song song ăn ý bổ sung.
“Thật đáng tiếc, cô chọn nhầm vai chính rồi.”
Người nghe 1: Hú hú hú!
Người nghe 2: Hú hú hú! (hiện tại chỉ có thể học sói tru)
Người nghe 3: (* 艹 “*) Hú hú hú bước chuyển ngoặt thần thánh... Thích chết mất, làm sao đây! Dù Đồng Tước Đài không tới đây thì vẫn bị vả mặt, phụt...
Người nghe 4: ┭┮﹏┭┮ Vừa thương cảm vừa sung sướng là sao?
Người nghe 5: ┭┮﹏┭┮ Vừa thương cảm vừa sung sướng +1 (người từng thuộc đảng Đài Bún yên lặng thắp nến cho mình)
Người nghe 6: ┭┮﹏┭┮ Vừa thương cảm vừa sung sướng +2 (người từng vì Bún qua cầu mà mù quáng chửi Chẳng hỏi ngày về thật hối hận vô cùng)
...
...
“Được rồi, nói tới đây mọi người cũng đủ hiểu. Chúng ta xuống thôi.” Tề Tĩnh mỉm cười, tự giác xin lỗi Khúc nhạc dương xuân, “Nếu không thì MC sẽ khó xử.”
Bún qua cầu “ừ” một tiếng, vẫn không lập tức tắt mic, bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi Tề Tĩnh.
“Ngày về.”
“Gì?”
“Trước đây tôi từng đăng lời này lên weibo, hôm nay sẽ nhắc lại lần nữa.” Bún qua cầu gần xuống mic còn chậm rãi ném ra một quả bom oanh tạc, cười đầy ẩn ý, “So với Đồng Tước Đài, tôi thích anh hơn.”
Trọng âm nhấn vào chữ “anh” quả thực khiến người ta mơ mộng.
Đảng Kỳ Hạn sôi trào gào khóc.
Đảng Đài Bún tan nát trái tim lặng lẽ khóc.
Tề Tĩnh yên lặng đỡ trán.
Bạn trẻ Bún... Cậu đang cố ý trêu tôi hả?
“Cảm ơn sự thổ lộ thẳng thắn của cậu.” Anh biết thời biết thế nói, “Mong rằng bạn trai ngoài đời của cậu nghe thấy sẽ không ăn giấm.”
“Anh cũng vậy.” Bún qua cầu biết anh đang đáp trả, chỉ cười nhạt một tiếng, “Không đùa nữa, thay tôi hỏi thăm bạn trai anh.”
Lượng tin tức quá lớn...
Từ mấu chốt quan trọng...
Bây giờ trong đầu các thính giả chỉ còn hai yếu tốt này, liên tục quay vòng vòng.
Lượng thông tin lớn như vậy nhất thời khó mà tiêu hóa được, tin rằng ngày mai diễn đàn sẽ bị quần chúng xâm chiếm để phân tích, dẫn tới một tin tức bổ dưỡng, thơm ngon, gây chấn động giới võng phối. Hơn nữa, lầu CP của Kỳ Hạn chắc sẽ kéo dài thêm vài trang nữa.
Còn những người không thuộc giới võng phối như Viên Tranh Minh chỉ có thể yên lặng gõ một hàng chữ trên khung bình luận: Các cậu đang cố ý trêu tôi hả?
Nhưng ông thật sự không ngờ, hai người kia đúng là tới để chơi... Chơi vui tới quên trời quên đất.
“Phương Di Thanh”, cho dù trong nguyên tác không xuất hiện góc nhìn của hắn, chỉ có thể dựa theo miêu tả của người nhìn, có thể nói đây là vai diễn khó phỏng đoán tâm lí nhân vật nhất trong phần năm của “Tru thiên lệnh“.
Từng động tác, từng cử chỉ của hắn được tác giả miêu tả rất tường tận, nhưng diễn biến tâm lí thì không.
Bởi vì “Phương Di Thanh” vốn thuộc kiểu nhân vật “không đoán được“.
Đối với các thí sinh, nhân vật như vậy không có khuôn mẫu rõ ràng, không gian tự do phát huy rất lớn. Nếu như phối vai khác, cần phải bám sát bản mẫu, cứng ngắc như văn nghị luận, còn phối vai này, chỉ cần giống như một áng văn xuôi trữ tình, quan trọng nhất là dáng hình tiêu tán mà thần thái không tiêu tan.
Rất nhiều năm sau, khi Viên Tranh Minh nhớ lại phần biểu diễn của hai thí sinh này đều không kiềm chế được mà vò đầu bứt tai, căm giận oán hận kêu “Bọn họ tới để trêu tôi“.
Thí sinh số 7 Chẳng hỏi ngày về, số 8 Bún qua cầu.
Số thứ tự ngay sát nhau, tính đối lập càng mạnh mẽ hơn.
Đầu tiên, đoạn giới thiệu của ban tổ chức tả Phương Di Thanh là người “cao quý cô đơn, phong cách kiêu ngạo, khi cần thiết sẽ giở thủ đoạn độc ác“. Nhưng những tính chất đặc biệt này thể hiện ở đâu, ban tổ chức lại không chỉ rõ, ngay cả trong nguyên tác cũng chỉ sử dụng kỹ thuật miêu tả tương phản.
Giọng nói của Tề Tĩnh cao quý trởi sinh, điểm này có thể nhận thấy rõ ràng ở hai màn trước, nhưng âm sắc của anh không hợp với nhân vật này, thậm chí còn hơi ấm áp quá. Chẳng qua trong giọng nói của anh mang theo sự tính toán, phù hợp với tính cách cẩn thận, khôn khéo của nhân vật.
Giọng nói của Bún qua cầu mang khuynh hướng lạnh nhạt, khi không cười không nói hoàn toàn có thể lộ rõ vẻ “cô đơn”, nhưng giọng nói quá trong trẻo, giống như đang phối một vở kịch võ thuật cổ trang bình thường, không phù hợp với một người thấu hiểu gió tanh mưa máu chốn cung đình.
Viên Tranh Minh hận không thể nhào nặn hai người kia làm một.
Sở trường và khuyết điểm rất rõ ràng, hiệu quả phối âm rất dễ dự kiến, đây là điểm tối kị.
Cuộc thi là cuộc thi, cần phải cố gắng thể hiện sở trường, che giấu khuyết điểm. Hiện nay bất kể số 7 hay số 8 đều không phải người lí tưởng nhất, nhất định bọn họ cũng nghĩ giống ông, sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách cải thiện.
Ít nhất... vốn ông nghĩ vậy đấy.