Quá trình quen biết một người giống như hồi bé chơi xếp hình vậy.
Lúc đầu chỉ có những mảnh ghép lẻ loi rời rạc, nhìn qua thì tưởng lộn xộn, không có đầu mối, nhưng mà chỉ cần kiên trì đi tìm, cho bản thân đầy đủ thời gian, sẽ có thể tìm được những mảnh ghép tương ứng, tạo nên hình vẽ không tưởng.
Hiện tại, anh đã ghép xong được nhiều phần của hình vẽ.
Nhưng anh muốn được thấy nhiều hơn, muốn hoàn chỉnh hơn nữa—
Chạng vạng tối, nước mưa rơi xối xả trên mái hiên, chẳng thể phân biệt được thứ tự mà nối đuôi nhau rơi xuống liên tiếp, cứ như đàn theo một bản nhạc phổ dang dở trên phím dương cầm.
May mà thanh âm phát ra nghe cũng thanh thúy, dễ nghe, tí tách tí tách đáp xuống bệ cửa sổ.
Bầu không khí thoải mái khiến lòng người tĩnh lại, trò chuyện đất trời.
“Kể cho tôi nghe một ít chuyện của anh đi.” Tề Tĩnh cười nhàn nhạt.
Tiếp xúc với Nhạn Bắc Hướng càng lâu, anh dần dần nhận ra một ít thói quen khi trò chuyện của đối phương. Nếu như anh không nói lời nào, người kia cũng sẽ bảo trì trầm mặc, chứ không hề nóng lòng tìm kiếm chủ đề khác nhằm phá vỡ sự yên tĩnh này.
Ngược lại, nếu như anh nói chuyện, đối phương nhất định sẽ đáp lời.
“Cậu muốn nghe kể cái gì?” Nhạn Bắc Hướng nghe có vẻ không hề miễn cưỡng, hơn nữa thanh âm rất trầm ổn. Loại giọng nói này rất thích hợp để kể chuyện cổ tích cho trẻ em trước khi đi ngủ.
Muốn nghe cái gì?
Tôi có thể trả lời là cái gì cũng muốn nghe được không?
Tề Tĩnh cúi đầu nhìn Ngày Về nhỏ đang dùng móng vuốt cào loạn trong lòng mình, trầm tư một lúc, chọn một chủ đề tương đối phù hợp với thân phận hiện tại của bọn họ: “... Anh nói lý do vì sao bắt đầu phối âm đi.”
Hơi thở của Nhạn Bắc Hướng ngưng lại trong giây lát.
Từ tai nghe điện thoại truyền tới tiếng sột soạt khi điều chỉnh microphone. Âm thanh này rất quen thuộc với Tề Tĩnh, đó là thói quen của Nhạn Bắc Hướng hay làm khi do dự.
Lẽ nào, đây là vấn đề không tiện trả lời? Tề Tĩnh cảm thấy Nhạn Bắc Hướng rất kí lạ, định đổi chủ đề khác.
Thế nhưng, lúc này Nhạn Bắc Hướng lại lên tiếng, mặc dù giọng nói rất nhỏ: “Trước đây, tôi từng mắc chứng hội chứng suy giảm ngôn ngữ(1), nói đơn giản là chứng bệnh “có thể im miệng thì tuyệt đối sẽ không nói“.
Tề Tĩnh sửng sốt.
Theo bản năng, anh thốt ra lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi—”
Nhạn Bắc Hướng nhẹ nhàng ngắt lời anh, giọng nói khá bình tĩnh: “Không sao, mọi việc đều đã qua rồi.”
Chứng bệnh này là do áp lực tinh thần và stress quá nhiều dẫn tới mất đi khả năng phát ra âm thanh, gây nên hiện tượng không thể nói chuyện bình thường, thường xuất hiện trong một số hoàn cảnh đặc biệt, nhất là khi người bệnh ở nơi xa lạ. Người bệnh không bị tổn thương cơ quan phát âm, chỉ số thông minh bình thường, chỉ vì chướng ngại tâm lý mà không thể nói chuyện.
“Khi còn nhỏ... hoàn cảnh cuộc sống của tôi không tốt lắm.”
Đây là lời dạo đầu của Nhạn Bắc Hướng.
Qua hồi lâu, hắn mới nói tiếp, nhưng không nói rõ ràng ý ban đầu, chỉ chậm rãi nói ra cuộc sống sau khi bị bệnh: “Tôi không quen với việc tiếp xúc và nói chuyện với người lạ. Tới lúc mọi người phát hiện ra tôi mắc hội chứng suy giảm ngôn ngữ thì tôi đã học tới cấp hai. Tuổi đã lớn, bỏ lỡ giai đoạn điều trị tốt nhất, chỉ có thể từ từ điều trị.”
Tề Tĩnh cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, không dám lên tiếng, ôm mèo con lẳng lặng lắng nghe.
Bàn tay anh siết lấy móng mèo, rất khẩn trương, lòng bàn tay còn rịn ra mồ hôi.
“Bác sĩ nói, loại bệnh này tới tuổi thiếu niên mà muốn khỏi hẳn thì tương đối khó, nhưng không phải là không có cách. Ông ấy kiến nghị tôi thử liệu pháp Gây tê(2), giao tiếp với người khác thông qua phương thức gián tiếp như gửi thư, gọi điện thoại, vân vân, hy vọng tôi có thể từng bước thích ứng.”
“Vậy nên... Anh bắt đầu làm phối âm online?” Tề Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra.
“Chưa đâu.” Dường như Nhạn Bắc Hướng đang mỉm cười, “Khi đó mạng internet còn chưa phổ biến như bây giờ, nhưng mà ở trường học thường có hoạt động diễn kịch. Một lần vô tình tôi bị triệu tập tới cho đủ sĩ số, nào ngờ tôi phát hiện ra khi mình nhập vai, bệnh tình có xu hướng thuyên giảm, chắc là do đang sắm vai một người xa lạ, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó, tôi thường tới tham gia các hoạt động tương tự, nhưng...”
Nói tới đây, Nhạn Bắc Hướng tạm dừng mấy giây.
Tề Tĩnh nghe được tiếng hít thở của hắn nhất thời thay đổi tiết tấu. Tiếp đó, từ tai nghe lại truyền tới tiếng sột soạt.
“Nhưng có đôi khi, về phía sinh hoạt hằng ngày lại không được thuận lợi như vậy... Tiến độ điều trị bị ảnh hưởng, thậm chỉ còn xuất hiện tình huống tái phát nghiêm trọng hơn trước.”
Cảm xúc của Nhạn Bắc Hướng dường như truyền đến Tề Tĩnh rồi.
Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu gấp gáp theo giọng điệu trầm xuống của đối phương, tới khi mèo nhỏ cào cào lòng bàn tay, anh mới thấy tay mình ẩm ướt, tất cả đều là mồ hôi.
Không đành lòng hỏi cặn kẽ hơn, anh sợ những chi tiết kia sẽ gợi lên ký ức buồn.
Nhưng, anh vẫn nhịn không được mà hỏi tiếp.
“... Sau đó thì sao?” Tề Tĩnh cẩn thận giúp người kia bắc thang leo xuống, để hắn bỏ qua điều mình không muốn nói.
Nhạn Bắc Hướng trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng hợp tác.
“Sau đó, tôi học đại học, mặc dù cũng câu lạc bộ tương tự, nhưng không thể dứt khỏi tâm trạng tiêu cực sau khi tái phát bệnh, tôi không tham dự, không muốn đối mặt. Chính trong khoảng thời gian này, tôi quen biết mấy người bạn thích phối âm trên mạng internet, phát hiện ra còn có phương thức diễn kịch như vậy, không cần trực tiếp gặp mặt. Lúc này, tôi mới bắt đầu tiếp xúc với giới võng phối. Khi đó, trong giới không có diễn đàn tập trung đông người như vậy, đa số chỉ giao lưu nhỏ lẻ, rời rác, sau khi làm việc, mọi người đều có cuộc sống riêng, liên lạc đứt quãng, chuyện phối âm cũng thoải mái.”
Thì ra là thế.
Khó trách khi nghe hắn diễn hoàn toàn không có cảm giác là người mới, cơ bản vững chắc, diễn xuất tự nhiên.
Vùng lông mày của Tề Tĩnh cau lại, hồi tưởng về những điều Múa rối từng nói với anh, đột nhiên hỏi: “Tôi nghe nói anh chưa bao giờ nhận vai chính, đây là sự thật sao?”
Nhạn Bắc Hướng nhẹ nhàng nói: “Đúng.”
Tề Tĩnh nghĩ với diễn xuất của hắn mà nói, làm một kẻ ngàn năm đóng vai quần chúng thật sự đáng tiếc, vì vậy hỏi tiếp: “Vì sao?”
Nhạn Bắc Hướng dường như thở dài một hơi: “Tôi... Không được. Tôi không thể đóng vai chính.”
Tề Tĩnh rất có kiên nhẫn hướng dẫn từng bước: “Vì sao không được? Lần trước anh đối kịch với tôi, phối vai chính cực kỳ hay đó. Nếu như vì công việc bận rộn cũng không đến mức không phối được, dù sao với khoảng thời gian đối kịch đêm hôm đó cũng đủ cho anh thu âm một vai chủ dịch.”
Nếu đã tự nguyện bỏ ra hai tiếng đồng hồ đối kịch, hơn nữa còn dùng thân phận thế thân không thể tiết lộ cho người ngoài, vì sao lại không thể chính thức đóng vai chính?
“Chỉ là đối kịch thì không sao.” Nhạn Bắc Hướng thấp giọng trả lời, “Chính thức thu âm thì tôi không làm được.”
Tề Tĩnh bỗng nhiên tỉnh táo lại, trợn to mắt trước màn hình.
“Bây giờ anh vẫn còn...” Có khả năng tái phát bệnh?
“Tôi không biết.” Nhạn Bắc Hướng dường như biết lời anh chưa nói hết là gì.
Yên lặng.
Không gian trầm mặc bị tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ chiếm cứ.
Ngày Về nhỏ cứ không buồn không lo ngồi liếm lông ở trong lòng Tề Tĩnh, không hề chú ý tới không khí dần ngưng đọng xung quanh.
Trong lòng nghẹn lại như bị nhồi vật gì vào, khó chịu kinh khủng. Tề Tĩnh cố gắng tìm lời để nói, nhưng tất cả đều thất bại, chỉ có thể ngồi thẳng người, lẳng lặng đợi điều gì đó sẽ đột phá cảm giác hít thở không thông giữa hai người.
“Xin lỗi. Chuyện của tôi... không được tốt đẹp như cậu tưởng tượng.” Cuối cùng vẫn là Nhạn Bắc Hướng mở miệng trước.
“Không, mỗi người đều có quá khức không muốn nói cho người khác nghe.” Thanh âm Tề Tĩnh trầm thấp, như là thốt lên từ đáy lòng., “Vậy nên tôi vô cùng vui vẻ khi anh có thể kể cho tôi nghe những chuyện này, cảm ơn anh.”
Chia sẻ những điều không hoàn mỹ như vậy chính là biểu hiện tin tưởng vào đối phương.
Tề Tĩnh có chút hâm mộ Nhạn Bắc Hướng, bởi vì anh không làm được điều này, chí ít là bây giờ vẫn chưa làm được.
Bởi vậy anh muốn có thể dùng phương thức khác để đáp lại sự thẳng thắn thành khẩn của người kia: “Tuy rằng tôi không biết bệnh này phải trị như thế nào, muốn hoàn toàn khỏe lại mất bao lâu, nhưng tôi tin nhất định sẽ có cách.”
Nhạn Bắc Hướng không lập tức đáp lại.
Tề Tĩnh xốc lại tinh thần, cười nhẹ nhàng: “Từ từ thôi, không cần vội. Như anh nói là đối kịch thì không sao, vậy trước tiên cứ bắt đầu từ đối kịch, đợi tới khi anh hoàn toàn thích ứng, lại thử chính thức thu âm xem sao.”
Nhạn Bắc Hướng muốn nói lại thôi: “Tôi...”
Tề Tĩnh quyết đoán ngắt lời hắn, ngăn cản hai chữ “không được” thốt ra từ miệng hắn: “Tôi tin anh nhất định sẽ làm được.”
Không khí lại bốn bề yên ắng, vẫn tĩnh lặng tới mức hít thở không thông như trước.
“Không chỉ là thử. Nếu như trong lòng anh rất mong muốn được cùng phối kịch với ai đó... Nói không chừng có thể khắc phục được chướng ngại tâm lý không dám phối chủ dịch.” Tề Tĩnh nói.
Biết đâu hiệu ứng CV đối thủ có tác dụng thì sao?
“Vì sao cậu nhất định muốn tôi phối vai chủ dịch?” Lúc này, người đàn ông kia bỗng nhiên hỏi ngược một câu.
Tề Tĩnh chưa từng nghĩ tới việc sẽ bị hỏi như vậy, kinh ngạc ngồi yên tại chỗ.
Anh bỗng nhiên muốn bắt chước đối phương, lấy tay điều chỉnh microphone của mình.
“Tôi chỉ là cảm thấy... tiếc cho tài năng của anh.” Những lời này là thật lòng, hơn nữa câu trả lời chỉ cần như vậy là đủ rồi, không cần thêm lời thừa thãi nữa.
“Tôi lại chẳng thấy tiếc chút nào.” Xem ra Nhạn Bắc Hướng khó thuyết phục hơn so với anh tưởng tượng nhiều.
“Vậy dù chỉ là đối kịch cũng được, sau này có thể mời anh tập diễn với tôi hằng ngày, nâng cao diễn xuất của tôi không?” Tề Tĩnh lấy lui làm tiến, vào thời điểm như vậy, anh càng phải kiên định hơn người kia. Cố ý đổi thành nhờ vả, mong có thể chẫm rãi hòa tan tường đồng vách sắt trước mặt anh.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Nhạn Bắc Hướng yên lặng không trả lời.
Thông thường khi người này không trả lời, đó là cam chịu.
“Năng lực của tôi có hạn, không thể giúp đỡ được cậu nhiều. Bản thân cậu cũng rất có thực lực.”
“Tôi mặc kệ, tôi đã bất chấp khoác thêm lốt “fan ông nội” không biết xấu hổ này rồi, ông nội, người không thể từ chối.”
Một lát sau, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng thở dài của Nhạn Bắc Hướng.
“Được rồi.” Trong thanh âm của đối phương có cảm giác bất đắc dĩ, nhưng dường như Tề Tĩnh vẫn thấy được hắn đang khẽ cười. “Hy vọng tôi thực sự có thể giúp đỡ được cậu.”
“Nhất định rồi.” Quá mừng rỡ, anh không kiềm chế được xốc Ngày Về nhỏ lên, dùng cằm cọ sát một hồi.
Ngày Về nhỏ ngây thơ nghiêng đầu, tích cực dùng móng vuốt vật lộn với microphone. Không biết Nhạn Bắc Hướng ở đầu bên kia có nghe thấy tiếng cào móng chói tai của nó không.
“Vậy lúc này trong tay cậu có kịch bản không?” Nhạn Bắc Hướng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lập tức biến lời hứa thành hành động.
Thanh âm của hắn đã khôi phục lại trạng thái nghiêm túc đứng đắn ban đầu, thậm chí còn có chút kiềm nén.
Nhớ lại hiện trường đối kịch lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, trước khi chính thức bắt đầu, Nhạn Bắc Hướng không nói lời nào, cử chỉ khiêm tốn, trước đây không biết hắn còn tưởng hắn có tính cách lạnh lùng, hiện tại biết được quá khứ của anh, trong lòng Tề Tĩnh đoán rằng —- Có vẻ như ở trước mặt người lạ, hắn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng được.
Cho dù bây giờ bọn họ hiểu rõ về nhau, đôi khi Nhạn Bắc Hướng vẫn có chút câu nệ.
Thế nên anh không ngại trở thành người điều hòa không khí.
Tề Tĩnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có ý tưởng, lặng lẽ mở phần kịch bản Ninh Tiêu Tiêu đã gửi cho anh ra, từ đó lấy ra một đoạn lời kịch kinh điển, nín cười paste lên khung chat QQ rồi gửi đi.
“Gần đây tôi nhận một kịch bản thế này.” Anh dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, thể hiện rõ tinh thần chuyên nghiệp của CV, hắng giọng nói, “A, đúng rồi, chuẩn bị tìm tôi phối vai công, vậy nên phiền Nhạn Bắc Hướng đại nhân chịu khó đọc lời thoại của vai thụ nhé.”
Dứt lời, Tề Tĩnh che micro của mình lại, nở nụ cười trước màn hình máy tính.
Nếu như nói trong kịch này, lời thoại của công có hiệu quả như điện thế một trăm ngàn vôn, thì lời thoại của thụ ít nhất cũng phải mười triệu vôn.
Loại lời thoại thế này rất có tác dụng xoa dịu bầu không khí.
Quả nhiên, anh nghe thấy người kia than nhẹ một tiếng trong tai nghe, “... Nhất định là cậu đang cố ý trêu trọc tôi đúng không?”
Tề Tĩnh cười ầm lên.
Ngày Về nhỏ bị anh dọa sợ, lập tức dúi đầu vào chiếc khăn tam giác treo tay bó bột của anh. Chịu thôi, bây giờ anh thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất đắc dĩ của người kia vào thời khắc này.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tề Tĩnh vừa cười vừa xin lỗi, đôi mắt cong cong, giải thích với hắn: “Bởi vì anh quá căng thẳng cho nên tôi muốn giúp anh thoải mái hơn một chút.”
Không ngờ vừa dứt lời, trong tai nghe bất thình lình truyền tới thanh âm Nhạn Bắc Hướng dùng khả năng phối âm chuyên nghiệp nói ra.
“Hắn cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi nhịn không được mà ngượng ngùng chết đi được.”
“Phụt~~”
Tề Tĩnh không ngờ hắn thật sự đọc lời thoại ra, không kiềm chế được mà cười to mất hình tượng.
Lúc này, người kia đột nhiên thay đổi thanh tuyến, dùng thanh âm của ông chú chính trực năm mươi tuổi mà các vị chuẩn bị vô cùng cần, không hề cười cợt mà hoàn thành lời kịch phía sau.
“Không ngờ hắn đột nhiên giang hai tay ôm lấy tôi, tôi giãy không được, cứ như con thỏ nhỏ run rẩy trong ngực hắn.”
Từ giọng nói tới cảm xúc đều rất chuẩn xác.
“Ôi trời ơi!”
Lúc này Tề Tĩnh thật sự cười tới mức thắt lưng không thẳng nổi, trực tiếp nằm gục trên bàn, hai vai run rẩy kịch liệt.
“Được rồi, cầu xin anh đừng đọc nữa, tôi cười tới đau cả bụng rồi.” Vốn lời kịch đã rất buồn cười, đối phương còn dùng loại giọng ông chú như vậy để phối, khiến anh không kịp phòng bị mà cười tới bò lăn bò càng.
Nhạn Bắc Hướng cứ như không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục bình tĩnh đọc lời thoại.
Lần này áp dụng thanh âm ông nội nổi tiếng.
Cái loại tiên phong đạo cốt này...
“Làm sao bây giờ, toàn thân tôi rất nóng, không thể nào chịu nổi. Trời ơi, đây nhất định là biểu hiện của bệnh tương tư rồi.”
Tề Tĩnh cảm thấy tiếng cười của mình đã vang to tới mức nhà hàng xóm sắp sang gõ cửa rồi.
Nếu như không phải tay của anh còn đang bó bột, chắc hẳn anh sẽ lăn từ trên ghế xuống sàn nhà, để cho con mèo nhỏ nhìn anh ra sức đập sàn nhà.
Sau đó hàng xóm dưới lầu lên lại gõ cửa cho mà xem.
“Ha ha ha ha... Thật đó! Anh đừng đọc nữa, thật sự đừng đọc nữa! Là tôi sai rồi, tôi không nên trêu anh, ông nội ơi, cầu người tha cho con! A ha ha ha ha...”
Tề Tĩnh thật lòng nói.
Anh cứ như thế cười tới gập người, nước mắt nước mũi giàn dụa, hô hấp không kịp.
“Lần sau, không đụng tới kịch bản này nữa.” Lời nói của hắn cuối cùng cũng không nằm trong kịch bản, thanh âm cũng trở về âm thanh nguyên bản.
Chỉ có ở đoạn cuối, Tề Tĩnh mới nghe thấy hắn thấp giọng cười.
Ấm áp, dịu dàng hơn ngọn đèn vàng trên bàn nhiều.
Lần sau.
Chỉ một từ đơn giản như thế cũng có cảm giác như hứa hẹn. Khiến người ta không khỏi chờ mong.
*Chú thích:
(1) Hội chứng suy giảm ngôn ngữ: Speech and language impairment.
(2) Liệu pháp gây tê: desensitization.