“Đã khuya lắm rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Khi Nhạn Bắc Hướng nói như vậy, Tề Tĩnh mới nhận ra đồng hồ ở dưới góc phải màn hình đã qua mười giờ rưỡi.
Thời gian cuộc gọi trên khung QQ tăng dần từng giây từng phút, cho tới khi con số kia bước đến 3, ngay cả tai nghe cũng trở nên bỏng rát.
Thật ra giờ này đối với một con cú đêm trường kỳ như anh thì không phải muộn lắm.
Nhưng anh nghĩ thời gian nghỉ ngơi và làm việc của đối phương hẳn rất có quy luật, Tề Tĩnh đáp ứng: “Ừ, cảm ơn anh đêm nay đã trò chuyện với tôi tới ba tiếng. Anh cũng nghỉ ngơi đi.”
Tề Tĩnh bị khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của hắn chọc cười cả tối, vất vả lắm mới dừng lại được nhưng vẫn cười tới đau bụng, tạm thời không thể nào dùng thái độ nghiêm túc mà đối kịch, vì vậy hai người chỉ tùy tiện tán ngẫu. Bất tri bất giác, đêm càng sâu, thời gian dài đeo tai nghe sẽ khiến tai bị tổn thương, Tề Tĩnh đành phải dừng cuộc trò chuyện hôm nay lại.
“Ngày mai...”
“Ngày mai...”
Hai người gần như đồng thời mở miệng. Tề Tĩnh ngẩn người, lập tức cười nói: “Anh nói trước đi.”
“Ngày mai, vẫn thời gian này, tôi sẽ lên mạng.” Những lời này của Nhạn Bắc Hướng giống hệt trước đây, không sửa một chữ nào, làm người ta cảm thấy an lòng.
Một người không giỏi tiếp xúc với người ngoài, đôi khi sẽ dùng các câu nói giống nhau lặp đi lặp lại. Bởi vì đã từng nói, biết được phản ứng của người nghe, nên họ sẽ có cảm giác ỷ lại, có suy nghĩ “những câu nói như vậy rất an toàn“. Khi Tề Tĩnh nghe về những điều hắn đã trải qua, bỗng nhiên phân tích và liên kết được các hành vi của hắn.
Nhưng, ở trước mặt mình, thật ra người kia vẫn có thể tiếp tục cải thiện.
Tề Tĩnh cố ý cười gian, gợi ý cho hắn: “Ngoại trừ câu này, anh có thể nói câu khác không?”
Điều này dường như làm khó Nhạn Bắc Hướng, hắn im lặng một lát, trong lúc đó vẫn nghe thấy tiếng ngón tay hắn ma sát trên microphone.
Rốt cuộc Tề Tĩnh cũng nhận được một lời kết thúc trầm thấp: “Vậy thì, ngủ ngon.”
Khung chat trước mặt lóe lên, khôi phục lại như bình thường.
Hệ thống QQ theo thường lệ thông báo tổng thời gian của cuộc trò chuyện, cùng với đó, cái avatar hình con chim kia đã trở nên xám xịt.
Tề Tĩnh trợn mắt nhìn, ngửa người về sau tựa vào lưng ghế.
Không ngờ... có thể nghe thấy chính miệng Nhạn Bắc Hướng nói “ngủ ngon“. Anh còn tưởng mình sẽ không bao giờ có cơ hội này.
Trước đây, mỗi lần nghe lại đoạn ghi âm lần đầu tiên đối kịch giữa hai người, chỉ nghe được một tiếng “ngủ ngon” đơn độc của anh ở phần cuối, còn bây giờ, lỗ hổng đó đột nhiên được lấp đầy. Cảm giác như bức thư mình gửi đi đã lâu bỗng nhiên nhận được hồi âm, thoải mái vô cùng.
Chỉ là chẳng biết có thể nhận tiếp tới khi nào mà thôi.
“Không sao.” Anh nhẹ nhàng cười, lẩm bẩm tự nhủ, “Đối với anh ấy mà nói, được như vậy đã rất tốt rồi.”
Cổ vũ đối phương giống như đang cổ vũ chính mình.
Biết buông tay là có thể sống lại một lần nữa.
Vì vậy anh im lặng, không nói lời nào nữa, chậm rãi cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trước mặt, mở khóa file chứa hình ảnh, lần đầu tiên từ khi gặp tai nạn xe, anh xem lại tấm hình đó.
Ánh mặt ngưng đọng trên màn hình, một giây, hai giây, ba giây, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ, trở về màn hình chính.
Tốt, không đau đớn như trong tưởng tượng.
Anh có thể vượt qua được hố sâu trong lòng kia, không cần phải gấp, từng bước từng bước điều chỉnh tâm tình. Lần sau anh sẽ thử dừng lại lâu hơn, cho tới khi đến trình độ nhìn hình mà mặt không đổi sắc mới thôi.
Nó sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp.
Đặt nó vào một góc, trong tương lai giữa dòng chảy cuộc sống dài đằng đẵng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhớ nhung một chút, hồi tưởng lại ký ức đã từng ấm áp.
Tề Tĩnh cười nhạt, tắt màn hình điện thoại, đặt lại lên bàn.
Kéo lực chú ý trở lại màn hình máy tính, anh lôi kịch bản vẫn còn đang mở ra.
May mà có nó, đã lâu rồi anh chưa được cười vui vẻ như vậy.
Nhớ lại khi Nhạn Bắc Hướng dùng loại giọng ông nội đọc ra lời kịch, Tề Tĩnh suýt chút nữa không nhịn được cười, liều mạng lắm mới kiềm chế được không cười ầm ĩ gây ảnh hưởng đến trật tự đô thị. Nhưng mà nói tới mới thấy kỳ quái, chuẩn bị của kịch này đã thêm bạn anh khi anh đi công tác, bởi vì lúc xuất viện về nhà, anh nhìn thấy lời yêu cầu của người ta.
Nghe nói kịch bản này do chuẩn bị chuyển thể, tiêu đề và lời thoại giống hệt như trong nguyên tác “Mãi cưng chiều em“.
Bên trong khung xác nhận có viết “Chuẩn bị của Mãi cưng chiều em” – Tề Tĩnh tự động phiên dịch trong đầu thành “Mãi sến chết em”, nghe hay hơn nhiều.
Anh đã chấp nhận yêu cầu rất nhiều ngày rồi, nhưng cô nàng chuẩn bị này dường như chưa từng xuất hiện.
Chẳng lẽ kịch này xịt rồi?
Loại chuyện này cần phải bị ngăn chặn.
Để báo đáp công ơn cái kịch bản này hôm nay đã giúp anh được cười thoải mái, Tề Tĩnh quyết định chủ động hỏi tiến độ kịch một chút, cứu vớt vở kịch này, để nó có thể truyền bá khả năng khiến người ta cười sung sướng đi xa hơn, rộng hơn.
Từ trong danh sách bạn bè, anh tìm một chuẩn bị tên là “Bươm bướm ngọc”, mở khung chat QQ, nào ngờ anh phát hiện ra mình và cô ấy có hai câu chat với nhau được ghi lại trong lịch sử trò chuyện.
Bươm bướm ngọc: Anh có onl không?
Chẳng hỏi ngày về: Bây giờ mới về.
Hai câu đối thoại này diễn ra từ tám ngày trước, thảo nào không hề có đoạn sau.
Tề Tĩnh không phải cố ý trả lời trễ như vậy, chẳng qua tình hình biến đổi quá đột ngột, sự cố gãy xương nằm viện khiến anh bị trễ nải. Hai ngày nay, anh phải luyện tập gõ chữ bằng tay phải, trình độ thành thạo đã được thăng cấp, cho dù dùng một ngón tay cũng có thể chọt đi chọt lại nhanh hơn nhiều. Vì vậy, anh gõ một câu gửi cho cô.
Chẳng hỏi ngày về: Xin lỗi, trước đây tôi có chuyện cá nhân nên không thể trả lời kịp. Nếu như cô đọc được, xin hãy trả lời tôi ^_^
Bươm bướm ngọc: A, tôi đọc rồi.
Avatar của Bươm bướm ngọc đột nhiên phát sáng.
Hóa ra cô nàng để trạng thái ẩn – nhưng mà anh đâu có để ẩn, chẳng lẽ cô không phát hiện ra? Nếu như nhìn thấy anh onl, vì sao phải đợi tới khi anh gửi tin mới trả lời.
Tề Tĩnh kinh ngạc vô cùng.
Điều khiến anh càng kinh ngạc hơn là trong vòng mười phút tiếp theo, Bươm bướm ngọc hoàn toàn biến mất, trên lịch sử trò chuyện vĩnh viễn chỉ có bốn câu.
Năm phút trước, Tề Tĩnh mở weibo, lướt xem tin tức thời sự trong và ngoài nước hôm nay, đón đọc mấy bài bình luận mỗi ngày của những tay bút cứng trong làng báo, thấy cô chuẩn bị vẫn không có động tĩnh gì. Năm phút sau, anh ra khỏi phòng, mua sữa và thức ăn cho mèo cho Ngày Về nhỏ, nhìn nhóc con kia ăn lấy ăn để bên chân anh.
Cho tới tận khi Ngày Về nhỏ ăn hết toàn bộ thức ăn, khung chat QQ mới sáng lên lần nữa.
Bươm bướm ngọc: Vừa đi đắp mặt nạ, làm con gái thật khổ.
Chẳng hỏi ngày về:... Cô nói rất đúng.
Bươm bướm ngọc: Ha ha, nghe nói Chẳng hỏi ngày về là một CV nam rất lịch sự, quả nhiên rất hiểu tâm lý con gái.
Chẳng hỏi ngày về: Ha ha.
Ngoại trừ cười hùa theo, Tề Tĩnh không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra anh có thể thông cảm và thấu hiểu sự nhiệt tình của các bạn nữ với việc dưỡng da, làm đẹp, hoàn toàn không để bụng.
Chỉ mất khoảng thời gian đủ cho anh đọc xong hơn hai mươi bài báo, xem hết hơn một trăm bình luận, chuẩn bị cho mèo con một bữa ăn ngon mà thôi.
Nhưng mà, làm đẹp luôn luôn tốn thời gian, anh hiểu, anh hiểu.
Chẳng qua Bươm bướm ngọc dường như bắt đầu tư duy theo một hướng khác.
Bươm bướm ngọc: Ngày về, anh là gay hả? Có phải vì bình thường anh cũng hay đắp mặt nạ nên mới hiểu không?
Cô không phải là người duy nhất hỏi xu hướng tình dục của anh, nhưng người có thể thẳng thắn đặt câu hỏi như vậy quả thật không nhiều.
Tề Tĩnh cảm thấy có chút không được tự nhiên, quay màn hình điên cuồng gõ, muốn dùng câu chữ uyển chuyển để trả lời vấn đề này, sau đó sẽ kéo đề tài về đúng quỹ đạo.
Chẳng hỏi ngày về: Tuy rằng tôi đúng là gay, nhưng mà chưa từng đắp mặt nạ. Bạn Bươm bướm, kịch của cô sao rồi?
Bươm bướm ngọc: A, Măng tre đã gửi cho anh kịch bản, anh đọc chưa?
Chẳng hỏi ngày về: Đọc rồi.
Bươm bướm ngọc: Nói cho tôi suy nghĩ của anh về nhân vật đi.
Bươm bướm ngọc: Được rồi, anh đánh chữ chậm quá.
Bươm bướm ngọc: Cảm nghĩ về nhân vật chỉ cần viết ba trăm chữ thôi, nhưng mà đừng gõ quá chậm, tôi sẽ phải đợi lâu.
Tề Tĩnh vững vàng, lao lực gõ xong câu “Xin lỗi, tay tôi bị thương, gõ chữ không tiện, có thể chat thoại không?”, tìm một khe hở giữa cuộc trò chuyện mà xen vào.
Chẳng hỏi ngày về: *Cúi đầu* Xin lỗi, tay tôi bị thương, gõ chữ không tiện, có thể chat thoại không?
Bươm bướm ngọc: Hả? Phiền vậy?
Bươm bướm ngọc: Anh chờ một chút, tôi đi tìm tai nghe.
Bươm bướm ngọc: Tóc tôi vừa gội xong còn chưa khô, đeo tai nghe không tiện. Thôi bỏ đi.
Lại qua ba phút, cửa sổ yêu cầu chat thoại mới nhảy ra, hình ảnh ống nghe điện thoại màu xanh lá cây lúc nào cũng vậy, nhưng Tề Tĩnh lại cảm thấy của Nhạn Bắc Hướng thuận mắt hơn.
Không sao, cô gái này vừa lên đã nói anh là người lịch sự, thế nên anh cần có phong thái của người lịch sự.
Anh nhận cuộc gọi, trong tai nghe truyền tới thanh âm ngự tỷ dày dặn vang lên: “Alô? Anh nghe thấy không?”
Tề Tĩnh nhướng mày, cảm thấy rất bất ngờ.
Bằng kinh nghiệm làm CV nhiều năm của mình, anh có thể xếp Bươm bướm ngọc vào hàng ngũ thanh tuyến tiêu chuẩn giọng mỹ nhân, rất quyến rũ, rất thích hợp để phối kịch. Vì mình đánh chữ không tiện tạo nên phiền phức, anh rất khách sáo cười cười, mở miệng ca ngợi đối phương: “Thanh âm của chuẩn bị rất đẹp, rất dễ nghe.”
“Đương nhiên rồi.” Bươm bướm ngọc thản nhiên nghe anh khen, không nóng không lạnh nói, “Đúng là tôi đã từng làm CV.”
“Ra thế.” Tề Tĩnh hiểu ra. Nhưng trong ấn tượng của anh dường như chưa từng thấy ID này xuất hiện trên danh sách CAST, dựa theo điều kiện giọng nói của cô nàng, sự tồn tại đâu đến mức thấp như vậy. “Xin lỗi, kiến thức của tôi hạn hẹp, bình thường nghe kịch cũng ít khi chú ý tới tên CV, chưa từng nghe qua thanh âm của cô.”
“À, tôi phối ngôn tình, anh là gay, chẳng lẽ cũng nghe?” Bươm bướm ngọc nói ra nguyên nhân.
Tề Tĩnh hơi ngừng lại, không biết phản bác những lời này thế nào, đành phải cam chịu.
Bươm bướm ngọc quay lại chủ đề chính: “Được rồi. Cảm nghĩ về nhân vật. Anh nghĩ gì về câu chuyện này? Có cảm động không?”
Chuẩn bị chính là biên kịch.
Kịch bản là nguyên tác.
Người biên kịch đang hỏi anh cảm nhận về câu chuyện.
Tóm lại, anh quyết định không nói thật vẫn hơn.
“Ừ... Câu chuyện hay.” Ít nhất thì cũng giúp tâm trạng tối nay của anh tốt hơn, tính công.
“Ha ha, tôi biết anh sẽ thích mà.” Bươm bướm ngọc cười rộ lên quyến rũ vạn phần, trong tai nghe còn truyền tới tiếng vỗ vỗ lên mặt nhẹ nhàng, có vẻ như cô đang thoa các loại mỹ phẩm dưỡng da, đang trong giai đoạn thúc đẩy quá trình hấp thụ, “Nói cho tôi nghe suy nghĩ của anh về nhân vật đi.”
“Cả hai nhân vật đều phải nói sao?” Anh cảm thấy năng lực bịa chuyện của mình đang bị khiêu chiến.
“Có thể bắt đầu từ nhân vật của anh, bên các anh gọi vai này là “công” phải không?” Xem ra vị chuẩn bị Bươm bướm ngọc này lần đầu tiên chuẩn bị kịch đam mỹ.
Không sao, ai cũng phải có lần đầu tiên, anh hiểu, anh hiểu mà.
Tề Tĩnh cảm thấy may mắn khi cô không hỏi từ vai thụ, hắng giọng một cái, cố gắng dùng tất cả các từ để diễn tả về công: “Tôi cho rằng... Công là một người... dịu dàng, săn sóc, biết dùng cách của mình để chiều chuộng thụ, là đàn ông tốt tiêu chuẩn. Hơn nữa, dựa theo miêu tả trong kịch bản, gia tộc hắn có rất nhiều tiền, tài hoa hơn người, vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, rất nhiều gái theo, lại ôm mối tình thủy chung với thụ, điều này rất...”
Bươm bướm ngọc dường như bị lời anh nói làm cho vui sướng, ngắt lời anh: “Đúng vậy, đúng vậy, điều này rất khó có được đúng không? Thật ra hắn chung tình như vậy là có lý do. Bởi vì khí chất của thụ xuất chúng hơn bất cứ người nào, đương nhiên hắn sẽ si mê thụ.”
Sau đó, cô nàng chân thành miêu tả về vai thụ từ ngoại hình tới tính cách một lần, ca ngợi hết lời.
Tốt, cứ như vậy thì anh không cần phát biểu cảm nghĩ về nhân vật này nữa.
Tề Tĩnh tránh được một kiếp, kiên nhẫn nghe chuẩn bị phân tích từng góc độ trong tâm hồn vai thụ, trong lúc đó, anh đã không ngừng làm mới trang weibo của mình mười lần, mở hòm thư QQ ra chỉnh lý thư tám lần, trả lời tin nhắn QQ của người khác bốn lần, đồng thời dùng chân nhẹ nhàng vuốt lòng từ đầu tới đuôi cho Ngày Về nhỏ.
Lúc này Ngày Về nhỏ đang thỏa mãn ngủ gật dưới sàn nhà, thỉnh thoảng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ưỡn lưng thư giãn.
Khi Tề Tĩnh đang nghiêm túc tự hỏi không biết có nên tạm thời tắt tiếng của tai nghe hay không, Bươm bướm ngọc đột nhiên nói xong.
Vì vậy, anh đành phải lộ ra dáng cười thân sĩ, lịch sự hỏi: “Vậy, Bươm bướm, nhân vật này của cô đã tìm được người thích hợp chưa?”
Dường như Bươm bướm ngọc nói mệt rồi, thanh âm thoáng ngừng một chút, sau đó cười khẽ: “Chọn được người rồi, nhưng hiện nay còn đang liên lạc.”
Tề Tĩnh tương đối hiếu kì với CV có thể đảm đương vai thụ này: “Có thể cho tôi hỏi ID của người đó được không?”
Bươm bướm ngọc lo lắng nói: “Ở bên các anh, người này cũng rất nổi tiếng, anh chắc chắn biết, Bún qua cầu. Có quen không?”
Bún qua cầu.
Quen, đương nhiên quen. ID này gần đây bùng nổ độ hot mà.
Tề Tĩnh hít sâu một hơi, vuốt vuốt ngực: “Bún qua cầu là vị Bún qua cầu cùng CP với Đồng Tước Đài đại thần phải không?”
Bươm bướm ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, nghe không biết là lạnh hay nóng: “CP đều là do fan tự nghĩ ra, không có căn cứ.”
Những lời này dường như đàn em cũng từng nói.
Dù sao với một người đường tình trắc trở như anh, Tề Tĩnh rất tán thành quan điểm này. Vì vậy anh yên lặng gật đầu.
“Nhắc tới Đồng Tước Đài.” Cô chuyển đề tài, đột nhiên nhắc tới một tổ kịch khác của Tề Tĩnh, “Tôi đã xem post kịch “Cạm bẫy”, anh và hắn phối một đôi sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
Nếu đã đọc post kịch mà vẫn chọn anh và Bún qua cầu kết hợp chung một chỗ, thật khiến người ta kính nể
Mặc dù sự lựa chọn này có vẻ tình cờ, nhưng lẽ nào cô nàng chưa từng gặp fan của Bún qua cầu, nhất là đám fan “Đài Bún” cứ hắt bát nước bẩn vào người anh, nói anh cướp vị trí chính cung của Bún qua cầu hay sao? Hôm nay bọn họ mà phối âm tình nhân, Tề Tĩnh rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của mấy đứa fan cuồng ấy khi biết chuyện này.
“Nhất định là anh đã gặp hai hội trưởng hội fan của Đồng Tước Đài rồi?” Vị chuẩn bị này không chỉ biết Đồng Tước Đài, mà còn biết về Đại Kiều và Tiểu Kiều. Quả là bất ngờ.
“Ý cô là hai cô Kiều sao? Đúng là bọn họ có trong tổ kịch.” Tề Tĩnh thành thật nói.
“Ha ha, bọn họ chắc chắn đã làm khó anh có phải không? Ngày về, anh thật đáng thương.” Bươm bướm ngọc thương tiếc thở dài, dường như đoán được hoàn cảnh của Tề Tĩnh.
Anh chăm chú hồi tưởng lại xem thái độ gần nhất của hai cô Kiều đối với mình, thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là ban đầu có hơi xúc phạm một chút.
Nếu nói là làm khó, dường như có chút nặng lời.
Anh còn chưa kịp mở miệng kêu oan thay cho hai cô Kiều, Bươm bướm ngọc đã bắt đầu tự mình mắng mỏ: “Anh đừng có để bụng. Bọn họ chỉ là hai đứa nhóc vừa mới lên đại học, không hiểu chuyện, bởi vì gần đây tranh nhau chức quản lý nhóm fan, được làm hội trưởng thì càng kiêu căng hơn. Đồng Tước nuông chiều bọn họ, không thèm dạy dỗ, càng ngày càng ngang ngược.”
Tề Tĩnh đúng lúc tìm được một kẽ hở mà chen vào: “Tôi không để tâm tới mấy lời của họ, các cô ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho thần tượng.”
Bươm bướm ngọc nghe vậy, nhẹ nhàng cười: “Ai nha, Ngày về, anh thật sự rất phong độ, đáng tiếc lại là gay.”
Tề Tĩnh cười đáp lại: “Tôi không cảm thấy tiếc, bên cạnh mình có một người đàn ông tốt mà nói, bất kể là đối với con gái hay con trai đều là chuyện đáng mừng.”
Lúc này, Bươm bướm ngọc bỗng nhiên nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ám chỉ ai?”
Tề Tĩnh bỗng sửng sốt, sau đó thoáng tỉnh táo lại: “Tôi đang nói... một người quen trong hiện thực.”
Từ tai nghe truyền tới tiếng chai lọ va đập, chắc là thời gian làm đẹp của Bươm bướm ngọc đã kết thúc. Sau khi nghe được câu trả lời của anh, cô khôi phục trạng thái ban đầu, cười to: “Anh thật thoải mái. Không tệ, vẫn là người quen ngoài đời đáng tin hơn.”
Cô không nhắc lại chuyện về hai nàng Kiều nữa, rốt cuộc quay trở về đề tài chính.
“Hai ngày nay, tôi sẽ liên lạc với Bún qua cầu. Ngày về, nếu anh không ngại thì thu âm trước đi, chờ tới khi hắn giao âm thô, tôi sẽ gửi cho hậu kỳ làm.”
“Được.”
Có những tổ kịch không quá nghiêm khắc trong đối kịch.
Vì đám fan hâm mộ, anh cảm thấy tốt nhất là không nên tiếp xúc trực tiếp với Bún qua cầu, miễn cho mọi chuyện trở nên phức tạp.
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.” Bươm bướm ngọc cười.