Trao Quyền Duy Nhất

Chương 35: Chương 35




Chương 35:

Một trong số ý nghĩa của “bạn thân” chính là buôn chuyện quên thời gian.

Lúc Tề Tĩnh tạm biệt các cô gái trên YY, dưới góc phải màn hình đã hiển thị mười giờ tối. Nghĩ tới tương lai có thể đấu với đại thần, anh khá là hứng thú.

Rời khỏi phần mềm YY, đặt tai nghe qua một bên, Tề Tĩnh rón rén tới trước cửa phòng sách, sợ mình quấy rối Thẩm Nhạn nghỉ ngơi.

Cửa phòng khép hờ, từ khe cửa lộ ra ánh sáng nhẹ nhàng. Xem ra hắn còn chưa ngủ.

Tề Tĩnh do dự không biết có nên bước vào hay không, đi đi lại lại vài bước, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gõ cửa hai cái. Dường như Thẩm Nhạn đang bận rộn trước máy tính, tiếng gõ cửa cắt đứt tiếng gõ chữ của hắn. Quay ghế về phía cửa, hắn nói: “Mời vào.”

Đẩy cửa vào, diện tích phòng sách hơi nhỏ hơn phòng ngủ một chút, hai giá sách cao to chiếm hết một mặt tường. Trong phòng còn trưng bày một cái tủ sách cùng một bộ bàn ghế, không gian còn lại đặt một cái giường. Chiếc “giường nhỏ” của Thẩm Nhạn quả thật rất nhỏ, chỉ lớn hơn cái sô pha bình thường một chút, rất khó xoay người, đồ trang trí cũng đơn gian.

Sự sơ sài này khiến lương tâm Tề Tĩnh bất an, “Hay là... Để em ngủ ở giường nhỏ cho.”

Thẩm Nhạn giật mình, đoán ra được suy nghĩ của anh, cười cười: “Đừng lo lắng, thỉnh thoảng anh cũng hay ngủ ở bên này, đã quen rồi.”

“Nhưng mà...”

“Em đang bị thương.” Thẩm Nhạn dứt khoát quyết định.

Bị thương, chỉ điều này thôi cũng đủ khiến cho Tề Tĩnh đuối lí.

Anh biết mình không tranh được với Thẩm Nhạn, đành phải bỏ cuộc, bước tới chỗ hắn.

Trên màn hình máy tính còn mở một bức thư, Tề Tĩnh liếc mắt nhìn một chút, hình như là liên quan tới công việc bởi vì nội dung thư dùng rất nhiều thuật ngữ y học. Ánh mắt của Thẩm Nhạn dừng trên mặt anh, giải thích: “Ở bệnh viện bọn anh, những con thú nhỏ đã khỏi hẳn sau khi được chủ nhân nhận về, nếu phát sinh tình huống không ổn định, thậm chí là tái phát bệnh, bọn anh sẽ đề xuất vài cách xử lí các tình huống đó. Bây giờ anh đang giải đáp giúp họ.”

Thì ra là thế.

Tề Tĩnh nghĩ thầm, hắn đúng là chuyên nghiệm, rõ ràng nếu đã ra viện, hắn có thể mặc kệ người ta mà.

Chính vì điều này mới khiến mình bị mê hoặc sâu sắc – Suy nghĩ này vừa nhảy ra, khóe môi anh khẽ cong lên thành một vòng cung đẹp mắt. Tề Tĩnh không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, kéo cái ghế ngồi xuống bên người hắn. Ánh mắt chăm chú khi làm việc của người kia là điều anh thích ngắm nhìn nhất.

“Anh sắp viết xong thư này rồi. Em chờ một chút.” Trong giọng nói của Thẩm Nhạn có chút áy náy.

“Anh đừng gấp, viết từ từ. Em sẽ ở bên cạnh nhìn.”

Tề Tĩnh hoàn toàn không có ý định giục giã, cười cười nhìn hắn viết xong, kiểm tra lại, gửi đi. Trong lúc gửi thư, màn hình máy tính quay trở lại trang chính của hòm thư, bỗng nhiên anh nhìn thấy phần mục lục các folder bên trái có một cái được gắn dấu sao. Hơn nữa, tên folder còn cùng tên với mình.

—”Tề Tĩnh“.

Trái tim bỗng nhiên lệch nhịp, sau đó thì đập điên cuồng.

Vừa nhìn đã biết trong đó chứa cái gì. Hóa ra, những bức thư của anh trước đây đều được lưu ở nơi này.

Thấy ánh mắt của Tề Tĩnh dừng lại ở đó, Thẩm Nhạn hơi sững sờ, có chút mất tự nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt co quắp, tư thế như ngồi trên bàn chông: “Đó là... những bức thư em trả lời anh hồi trước. Anh sợ bỏ sót nên tập hợp lại một chỗ.”

Hai mắt Tề Tĩnh nhìn chằm chằm vào folder kia thật lâu.

Anh làm nghề truyền thông, tên anh đã từng xuất hiện ở vô số nơi, trên các bản tin, diễn đàn, thông cáo báo chí, tổ sản xuất,... Nhưng chưa từng một lần được xuất hiện như thế này, nơi anh có thể thật sự cảm thấy được địa vị của mình.

“Anh không thấy... trong đó còn thiếu một bức thư sao?” Mũi anh chua xót, cười thật miễn cưỡng.

Còn thiếu một bức thư, lá thư cuối cùng.

Nghe vậy, dường như Thẩm Nhạn hiểu ra điều gì đó, bỗng chốc ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh, còn anh đang nhìn hắn. Có lẽ do trong mắt ngập nước, ánh đèn phản chiếu lại khiến đôi mắt anh hơi lóe sáng, nhưng ánh mặt trời le lói trên mặt hồ gợn sóng, yên ả mà rực rỡ.

“Bây giờ mới gửi thư hồi âm, anh còn có thể nhận không?” Anh hỏi.

Đầu gối nhẹ nhàng đưa qua, đụng vào đầu gối Thẩm Nhạn, đầu gối đan xen. Anh hỏi như một đứa trẻ ngây ngô.

Thẩm Nhạn im lặng nhìn Tề Tĩnh, mãi không nói nên lời. Dù sao, hắn cũng đã chờ đợi bức thư đó gần một tháng rồi. Tâm trạng tốt đẹp này giống như khi đang cô đơn một mình đợi xe giữa đêm mưa đen kịt, không một ngọn đèn, không có đồng hồ, khi hắn tưởng rằng mình đã để lỡ chuyến xe, thì hai ánh đèn xe bus như xé rách đêm đen mà tới trong màn mưa dày đặc. Thế giới được rọi sáng trong nháy mắt, ngược lại khiến hắn không dám tin, bước chân do dự không dám nhấc.

“Thẩm Nhạn.” Tề Tĩnh hơi nghiêng người, mặt anh cúi xuống dán vào đầu gối, hỏi lần nữa, “Em muốn hồi âm cho anh, anh có thể nhận không?”

Ở nơi mắt nhìn thấy được, Thẩm Nhạn di chuyển đầu gối, đan xen với anh.

Không phải vì muốn rời đi mà là để càng thêm gần gũi. Vai anh bị một đôi tay nhẹ nhàng chế trụ, mặt được đưa hướng vào lồng ngực ấm áp kia, ôm anh trong lòng. Đầu anh chạm vào cằm người kia, cảm nhận được hắn đang dịu dàng xoa xoa tóc mình.

“Anh đã từng nói, nếu như em muốn đọc, anh sẽ tiếp tục viết.” Thanh âm của Thẩm Nhạn trầm thấp, rơi thẳng vào đáy lòng, “Nếu như em muốn hồi âm, anh sẽ vẫn... tiếp tục lưu nó.”

Tề Tĩnh vùi đầu vào vai hắn, nở nụ cười, đồng thời hít nhẹ mũi một cái.

“Bất kể em trả lời thế nào à?”

“Bất kể em trả lời thế nào.”

“Nếu như em nói “Bác sĩ Thẩm, từ lâu em đã cho anh 12 điểm”, hoặc là “Bác sĩ Thẩm, anh đã qua xét duyệt rồi” thì sao?” Thừa dịp không nhìn thấy mặt đối phương, người ta không nhìn thấy mặt mình, anh cắn môi, cúi đầu cười.

Quả nhiên Thẩm Nhạn hơi sững người.

Sau đó, hắn buộc chặt vòng tay, sức lực không quá lớn nhưng rất vững vàng, thậm chí có chút hơn run rẩy.

“Những điều đó, sau này em trả lời cũng được.” Lời đáp của Thẩm Nhạn vượt qua sức tưởng tượng của anh, độ nghiêm túc cũng vậy. Đơn giản chỉ vì anh từng nói muốn hắn chờ. “Em hãy nghĩ cho thật kĩ, sau đó trả lời anh — Anh sẽ chờ như vẫn luôn đợi thư của em, không tạo bất cứ áp lực gì với em, kiên nhẫn chờ đợi.”

Ít nhất thì Thẩm Nhạn không cần chờ bức thư đó.

Tề Tĩnh mở hòm thư công việc ra, tìm folder có tên “Thư đã xóa”, chuyển ra ngoài. Đồng thời, anh tạo một folder mới tên là “Thẩm Nhạn”, bỏ tất cả những bức thư quan trọng từ Thẩm Nhạn vào trong đó. Sau đó, anh mở bức thư cuối cùng chỉ có mười hai chữ của hắn, chỉ trả lời bằng một chữ — “Được.”

Đối với bức thư này mà nói, chỉ cần một chữ cũng đủ.

Còn với câu trả lời kia, anh sẽ nghe lời hắn, nghĩ thật kĩ càng, rồi mới tự hỏi xem phải trả lời thế nào.

Cách một tháng mới có thể nhận được câu trả lời của người trong phòng ngủ, mà người đợi hồi âm chỉ ở cách vách, loại cảm giác này thật sự rất kì diệu. Tề Tĩnh liếc nhìn bức thư đã gửi, xác nhận gửi thành công, tâm trạng tốt vô cùng, không gì sánh được.

“Em đã gửi thư rồi!” Anh hô một tiếng về phía phòng sách.

Một lát sau, Thẩm Nhạn đáp: “Anh đã lưu rồi.”

Tề Tĩnh bỏ được tảng đá lớn trong lòng xong, cả người đều thả lỏng, tâm tình mãi không thể ổn định được. Khi anh đang định đến phòng sách, Thẩm Nhạn đã tới phòng ngủ trước rồi. Hắn cầm một quyển bút kí tương tự như cuốn nhật kí, đặt ở trước mặt Tề Tĩnh, muốn nói lại thôi, lặng lẽ đưa nó cho anh.

“Đây là cái gì?” Tề Tĩnh hiếu kì hỏi, vừa hỏi vừa mở ra xem.

Ngay tiêu đề ở trang thứ nhất đã khiến anh sửng sốt ba giây — “Tình hình hồi phục của thú cưng“. Nó gần như giống hệt tiêu đề bức thư đầu tiên anh nhận được trước đây.

Dưới tiêu đề là ngày tháng, đúng là ngay anh nhận được bức thư cuối cùng của Thẩm Nhạn.

Tiếp tục đọc, phía sau ghi lại từng ngày, đều là về những con thú cưng được nhập viện, có mèo có chó, chỉ cần là do Thẩm Nhạn phụ trách, hắn đều viết lại, dựa theo những bức thư trước đây, miêu tả tường tận tình trạng hồi phục sức khỏe của chúng, vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ, ân cần.

Nhỡ đây mình thật sự quá cứng rắn, quá lạnh lùng, vĩnh viễn không trả lời bức thư đó của anh ấy thì sẽ ra sao?

Tề Tĩnh không dám nghĩ tới vấn đề này. Nếu còn nghĩ tiệu, anh chắc chắn sẽ ôm sự áy náy đến suốt đời —-

“Anh thật khờ.” Một lát sau, Tề Tĩnh chỉ có thể kinh ngạc thốt ra ba chữ này, rồi thở dài một tiếng, cười khổ không ngừng. Giọng điệu của anh giống hệt như đang mắng chính mình trước đây thật ngu ngốc, anh đau lòng vì Thẩm Nhạn.

Người kia vẫn cố chấp như lúc đầu, chậm rãi nói: “Anh không ngốc, chẳng phải em đã trả lời anh rồi sao?”

Trong lòng Tề Tĩnh ngổn ngang trăm mối, phải cố gắng kiềm chế tình cảm đang rung chuyển, hít sâu một hơi, miễn cưỡng bật cười: “Ừ... Em sẽ đọc thật kỳ, sau đó sẽ viết lại cảm nghĩ giống như trước đây cho anh.”

Lúc này, Thẩm Nhạn lại lấy lại cuốn nhật ký trong tay anh, khép lại.

“Không phải là bây giờ. Hiện tại, em cần nghỉ ngơi. Ngày mai hẵng đọc.” Hắn nhắc nhở Tề Tĩnh nhìn đồng hồ, hóa ra đã gần mười một giờ. Từ khi biết được quy luật sinh hoạt và nghỉ ngơi đáng sợ của Tề Tĩnh, hắn đã hạ quyết tâm sẽ đốc thúc đối phương đi ngủ sớm, kéo cuộc sống của anh trở lại trạng thái bình thường.

“Thẩm Nhạn”, Tề Tĩnh bỗng nhiên gọi hắn lại, vươn tay đụng vào cuốn nhật kí, đồng thời bắt được tay hắn, “Anh có thể đọc một đoạn cho em nghe không? Coi như là kể chuyện trước khi ngủ.”

Thẩm Nhạn ngẩn người, hoàn toàn không ngờ được Tề Tĩnh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Cuốn nhật ký trong tay hơi buông lỏng, quay trở về tay Tề Tĩnh, đồng thời tay anh và tay hắn nắm lấy nhau.

“Anh còn nhớ không, trước đây em từng dùng bức thư đầu tiên của anh làm trích dẫn trong bản tin?” Tề Tĩnh không buông cái nào ra, còn tiến về phía trước một bước, kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn rất nhiều.

“... Nhớ.”

“Lúc đó anh nói, thanh âm của em rất giàu cảm xúc.” Nhắc lại chuyện cũ, Tề Tĩnh còn nhớ lại đôi tai mình đã nóng lên như thế nào khi ấy, không khỏi cúi đầu cười, nói tiếp, “Nhưng em luôn cảm thấy để bản thân anh tới đọc mới là giàu cảm xúc.”

Thẩm Nhạn vẫn không nhúc nhích, nhưng Tề Tĩnh thấy được ánh mắt của hắn đã mềm mại hơn.

Vì vậy, anh dựa vào càng gần hơn. Quyển nhật kí đụng phải ngực anh, giữa anh và Thẩm Nhạn tiếp xúc với nhau không chỉ là nhiệt độ ngón tay, còn có hô hấp quẩn quanh trong ánh đèn vàng nhàn nhạt.

“Vậy thì, Nhạn Bắc Hướng đại nhân, có thể cầu anh đọc một chút không?” Tề Tĩnh nhướng mày cười.

Đèn trong phòng tắt đi, chỉ để lại một ngọn đèn dưới đất, tản ra ánh sáng tươi tắn mà không hề chói mắt.

Tề Tĩnh lẳng lặng nằm trong chăn, mỉm cười nhìn kỹ người đàn ông ngồi ở bên giường.

Giường trong phòng ngủ lớn hơn trong phòng sách nhiều, người nằm trên đó cũng sẽ cả thấy thoải mái, ấm áp hơn, quan trọng nhất là —- bất kể chăn ga hay gối đệm đều tràn ngập mùi của Thẩm Nhạn. Cụ thể là dạng mùi gì, Tề Tĩnh thấy cho dù kinh nghiệm viết văn viết tin tức của mình nhiều tới mấy cũng không thể tìm được từ ngữ thích hợp mà miêu tả, nói tóm lại, đó là dạng mùi có thể khiến người ta yên tâm chìm vào giấc ngủ. Thuộc về riêng Thẩm Nhạn, có một không hai.

Dù chỉ là do tác dụng của tâm lý cũng được, anh tin mình sẽ ngủ rất say tới lúc tự nhiên tỉnh, không còn giống như trước đây giật mình tỉnh giấc liên tiếp, chịu đủ giày vò.

Thẩm Nhạn không vội vàng bắt đầu, còn tỉ mỉ dịch góc chăn cho anh.

Tề Tĩnh thò ra một cái tay dưới chăn, yên lặng dùng ngón trỏ cọ vào lòng bàn tay hắn. Thẩm Nhạn cười bất đắc dĩ, đành buông tha dự định của mình, đặt sách lên đùi.

“Có thể bắt đầu chưa?” Hắn hỏi, khiêm tốn và khách khí như trước khi đối kịch vậy.

“Anh có biết em đang có tâm trạng thế nào lúc này không?” Tề Tĩnh không trả lời, còn hỏi một câu không đầu không đuôi. Nụ cười trên mặt anh không tắt, không hiểu rốt cuộc là đang hỏi nghiêm túc hay đang trêu chọc hắn.

“Tâm trạng gì?” Thẩm Nhạn nhỏ giọng hỏi.

“Tâm trạng của em, giống như một chuẩn bị có được trao quyền duy nhất vậy.” Tề Tĩnh hơi nheo mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng vậy.

Cảm giác thứ này chỉ có anh chiếm được, không thuộc về bất cứ người nào khác.

Dưới ánh sáng mỏng manh, Tề Tĩnh thấy Thẩm Nhạn khẽ cong khóe môi, cứ như đang im lặng cười khẽ.

Trong dáng cười dịu dàng như vậy, hắn mở nhật kí, bắt đầu đọc nội dung của trang thứ nhất.

“Ngày mười sáu tháng chín, lồng số sáu, chó Labrador, một chú chó con hai tháng tuổi. Khi vào viện, biểu hiện ho khan liên tục, xuất hiện tình trạng nôn khan. Chủ nhân nói mấy ngày nay nó ăn uống rất kém, hơn nữa tiêu hóa không tốt, sơ bộ chuẩn đoán có thể do nhiễm vi khuẩn gây nên chứng viêm đường tiêu hóa...”

Tề Tĩnh lặng lẽ lắng nghe, từ đầu đến cuối đều ngưng mắt nhìn gương mặt của Thẩm Nhạn.

Nhìn khi hắn đọc tới bệnh tình nghiêm trọng, hai hàng lông mày khẽ cau lại.

Nhìn khi hắn nói tới những phút nghịch ngợm của thú cưng, trong ánh mắt tràn ra sự trìu mến.

Nhìn khi hắn đọc lên mỗi chữ, đôi môi nhẹ nhàng đóng mở, vẻ mặt hoàn toàn chăm chú kể lại câu chuyện cho anh nghe.

Thanh âm của hắn không ngừng truyền vào tai Tề Tĩnh giống hệt như những gì anh đã tưởng tượng.

Trầm thấp, chính trực, ôn hòa, thầm lặng, nhưng lại chôn dấu cảm tình sâu đậm tới mức không tài nào kể xiết —- Tình cảm chân thành phát ra từ nội tâm, không có nửa phần giả tạo.

“Thẩm Nhạn.”

Anh tựa vào gối, bỗng nhiên gọi ra tên người đó.

Ngón tay khẽ giật giật trong lòng bàn tay đối phương, vạch ra một vết tích không sâu không cạn, hạ quyết tâm.

“Tuy rằng... Em rất muốn có được trao quyền duy nhất của anh, nhưng em không thể ích kỉ như vậy.”

Tề Tĩnh cười nói, lại giống như tự lẩm bẩm.

“Em thật sự hy vọng, thanh âm của anh sẽ được nhiều người lắng nghe, khiến nhiều người cảm động. Để rồi có một ngày, em có thể danh chính ngôn thuận đối kịch cùng anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.