— Mong rằng thanh âm của anh sẽ được nhiều người lắng nghe, khiến nhiều người cảm động.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe thấy người khác nói vậy.
Nhưng đối với “Thẩm Nhạn” ngoài hiện thức, chỉ có một mình Tề Tĩnh.
Cuốn nhật ký trong tay hắn không phải là kịch bản, hắn chẳng hề cố gắng ra sức diễn bất cứ vai nào, từ đầu tới cuối đều là hắn nghĩ gì viết nấy, là bản thân hắn trần trụi nhất, không hề che đậy.
Cho dù vậy, Tề Tĩnh đã nói ra điều anh trông đợi ở hắn.
Thanh âm ngừng lại trong chốc lát, không phải không có lời nào để nói, mà cổ họng đột nhiên mất đi sức lực, giống như nghẹn cứng.
Lòng bàn tay Thẩm Nhạn đang bị đầu ngón tay Tề Tĩnh cọ cọ vẽ vẽ chợt nhẹ nhàng nắm lại.
Bàn tay dần xiết, càng ngày càng chặt.
Có thể bởi vì chỉ cầm một ngón tay nên cảm giác rất kì quái, hơn nữa Thẩm Nhạn nắm quá chặt khiến anh đau, Tề Tĩnh không khỏi nhăn mày, cười cười với anh.
Lời đang muốn nói còn chưa kịp thốt ra, nụ cười đột ngột dừng lại trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh không thấy rõ được vẻ mặt của Thẩm Nhạn, chỉ biết hắn cúi đầu rất thấp, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. Trong đôi mắt kia không có tia sáng, vừa đen vừa sâu thăm thẳm, tựa như lòng biển tối tăm không có ánh mắt trời, sâu không thấy đáy, vô hình trung ngăn cản người ta muốn đắm chìm.
“Làm sao vậy?” Tề Tĩnh sửng sốt một lúc, phục hồi tinh thần lại, ngón trỏ chậm rãi cọ xát trong lòng bàn tay hắn, một lần nữa nở nụ cười an ủi.
Rõ ràng Thẩm Nhạn không nói gì, anh vẫn có thể quan sát ra tâm tình của đối phương thay đổi rất nhỏ.
Hơn nữa không phải thay đổi theo chiều hướng tốt.
“Thẩm Nhạn?” Tề Tĩnh hơi lo lắng, gọi thêm lần nữa, vai hướng về phía trước muốn đứng dậy. Lúc này, Thẩm Nhạn mới có phản ứng, yên lặng đẩy anh trở về giường.
“Được rồi, đêm nay chỉ đọc tới đây thôi. Em ngủ đi.” Thẩm Nhạn khép lại cuốn nhật kí, cúi người thì thầm.
Lúc này, góc độ thay đổi cực lớn, ngón đèn thừa dịp chiếu vào, rọi sáng một nửa bên mặt hắn — trông không hề có gì kỳ quái, vẫn dịu dàng, trầm tĩnh như trước. Trong ánh mắt đen nhánh như biển sâu dường như có thêm hai điểm sáng, không còn ảm đạm như trước.
Trời đã khuya, cho dù có quyến luyến âm thanh của hắn thế nào đi chăng nữa cũng không thể bắt hắn vi phạm nếp sống sinh hoạt nghỉ ngơi bình thường vì mình.
Tề Tĩnh gật đầu, mỉm cười nói: “Được rồi, ngày mai em sẽ đọc tiếp.”
Thẩm Nhạn im lặng buông cuốn nhật ký kia xuống, gác xuống bên gối anh. Hắn không lập tức đứng dậy rời đi mà chỉ im lặng nhìn Tề Tĩnh thật lâu, bàn tay đang nắm chặt hơi đặt xuống, khiến nhiệt độ cơ thể đột ngột mất đi.
“Mau ngủ đi, anh tắt đèn cho em.” Thẩm Nhạn nhẹ giọng căn dặn.
Hắn đứng lên khỏi giường, đi tới nhấn xuống công tắc đèn dưới đất. Phòng ngủ rơi vào bóng tối mơ hồ, chỉ còn chút tia sáng loáng thoáng từ phòng khách len qua khe cửa. Tề Tĩnh nheo mắt thích ứng mất mấy giây, tới khi hoàn toàn nhìn rõ, có thể thấy đối phương vẫn đứng ở chân tường thật lâu.
Bộ dạng có vẻ như hoàn toàn không muốn rời đi.
Thật ra Tề Tĩnh cũng không muốn để hắn đi. Ngoại trừ muốn nghe Thẩm Nhạn đọc nhật ký ra, anh còn muốn tranh thủ nhiều thời gian ở chung với hắn hơn.
Tuy rằng con đường của họ sau này còn rất dài, nhưng hôm nay người mà anh nhớ nhung không còn là một bức ảnh trong điện thoại, hay bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ, mà là một người nghe được, cũng chạm vào được, người đã cho anh một cái ôm ấm áp chân thật khiến người ta nghiện. Vì vậy, anh cũng tham lam đòi hỏi như kẻ nghiện người say.
Trải qua quá nhiều quá khứ đau khổ, anh càng khát vọng mãnh liệt với ngọt ngào.
“Sao vậy? Không nỡ đi à?” Phương pháp tốt nhất để che giấu tâm trạng của mình chính là vừa đùa giỡn vừa hỏi ngược lại đối phương.
Thẩm Nhạn không trả lời, cũng không động đậy.
“Hay là chúng ta ngủ cùng nhau đi, dù sao giường cũng rất rộng.” Tề Tĩnh hơi híp mắt như một con mèo lười, cố ý trêu chọc hắn. Anh có một thói xấu, biết rõ đối phương đã bị anh làm cho bối rối vẫn không nhịn được tiếp tục trêu chọc người ta. Dù sao, Thẩm Nhạn chắc chắn không thể đáp lại câu này.
Đúng như anh dự đoán, quả nhiên Thẩm Nhạn không phản ứng.
Nhận ra đùa hơi quá, Tề Tĩnh bật cười, chủ động giúp hắn đỡ lúng túng, “Em đùa thôi. Anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
Lúc này, Thẩm Nhạn mới bước ra khỏi bóng tối, chậm rãi quay lại bên giường.
Tề Tĩnh tưởng hắn chỉ muốn chúc ngủ ngon, nếu như hắn không đột nhiên cúi người, hai tay đặt hai bên gối anh...
Khi thấy gối đầu trầm xuống, Tề Tinh hoảng hốt rướn cao người, thở gấp gáp.
Hơi thở rất nhẹ, nếu như không phải đối phương đang ở gần trong gang tấc, hẳn là hoàn toàn không nhận ra được.
Nhưng Thẩm Nhạn cách anh quá gần, gần tới mức dù trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt đối phương, hơn nữa cự ly còn đang rút ngắn không ngừng, cho tới khi hô hấp quấn quít, hơi thở vấn vương trên da thịt, hơi ngưa ngứa, thậm chí còn mang theo nhiệt độ.
Tề Tĩnh vô thức nằm trở lại giường, đầu gối cong lên, cả người nhẹ nhàng rụt về phía sau một chút. Càng vùi sâu vào gối đầu, hai cánh tay kia vẫn vững vàng như cũ.
Xung quanh tràn ngập bóng tối mênh mông.
Đèn đã tắt, anh nằm ở trên giường, mà người trước mặt đang đặt hai tay ở hai bên cổ anh, hoàn toàn là cục diện không có chỗ trốn.
“Thẩm Nhạn...” Anh kinh ngạc, khô khốc gọi tên người đó, mắt không dám chớp lấy một cái.
Người kia dường như nghe thấy, lại như không nghe thấy, chỉ là vẫn bất động.
“Thẩm Nhạn...” Ý thức được có khả năng đối phương nghe đùa tưởng thật, Tề Tĩnh hoảng hốt, rung giọng nói, “Vừa rồi em chỉ đùa thôi.”
Nếu nói rằng xấu hổ, chi bằng nói anh sợ bị thiệt.
Mọi người đều là người trưởng thành, hơn nữa còn là đàn ông. Nếu muốn giữ nguyên suy nghĩ trong sáng cùng sống chung dưới một mái nhà, không có gì phát triển, vậy chắc chắn là giả. Nhưng mà dưới tình huống bị gãy tay, buổi tối đầu tiên đã ngủ chung giường, thậm chí còn có thể xảy ra việc khác, thật sự... Có chút vượt qua tưởng tượng của anh, không thể dễ dàng chấp nhận.
Tề Tĩnh thấy hắn không có động tĩnh gì, nhịn không được rút tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng đẩy hắn.
Ngón tay anh để trên ngực Thẩm Nhạn, rõ ràng là tư thế chống cự. Có thể do quá căng thẳng, tay anh không ngừng run rẩy.
Bấy giờ người bên trên mới giật mình, nhất thời ngừng hô hấp. Tề Tĩnh không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào truyền đến từ hắn.
Lực ở tay khẽ buông lỏng, kìm kẹp phía trước đột nhiên biến mất, động tác của hắn chỉ chạm vào một khoảng không — hóa ra người trong lòng hắn đã lùi về phía sau.
“Anh biết.” Trong bóng tối truyền tới thanh âm khàn khàn, còn mang theo nụ cười khổ, “Anh biết là em đùa... Đừng sợ, đừng sợ anh.”
Nói xong, hai tay đặt bên gối rời đi, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai của Tề Tĩnh, không vén lên, chỉ vỗ về chơi đùa, vuốt ve sợi tóc, cẩn thận an ủi.
Tay Tề Tĩnh sững sờ ở tư thế cũ trong chốc lát, sau đó thả trở lại.
“Ngủ ngon“. Thấy tay anh quay lại ổ chăn, Thẩm Nhạn hơi rũ thấp mắt, trầm giọng nói. Dáng cười có chút tái nhợt.
Lần đầu tiên nói chúc ngủ ngon không thông qua mạng internet, vốn phải là một hồi ức ấm áo, nhưng hắn lại đem đến tỳ vết cho hồi ức này.
Hai tay hoàn toàn buông ra, để Tề Tĩnh có thể an tâm nằm. Hắn lui lại hai bước, ở một khoảng cách có thể khiến đối phương thấy an toàn. Sau đó, hắn vòng qua giường một đoạn xa, chọn con đường xa nhất để ra ngoài.
Thẩm Nhạn rời khỏi phòng ngủ, cửa nhẹ nhàng khép lại. Lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn mờ mịt buông chốt cửa trong tay, đỡ trán mình.
Thật ra hắn không hề có ý ép buộc Tề Tĩnh, càng không nghĩ mình sẽ nằm xuống như Tề Tĩnh nói. Bởi vì hắn đã hứa mình sẽ chờ, chờ tới khi Tề Tĩnh gật đầu.
Dẫu vậy, khi nghe thấy Tề Tĩnh cổ vũ mình, đáy lòng hắn dâng trào xúc động, lại còn bị anh trêu chọc, trước khi xa nhau, hắn bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ – chỉ là muốn hôn trán anh một cái, chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng sự thật chứng minh, tuyệt đối không được phá vỡ lời hứa —- Thiếu chút nữa đã khiến anh phản cảm, không phải sao?
Nghĩ lại mà sợ, ngón tay hắn cũng lạnh cóng.
Thẩm Nhạn lặng lẽ lắc đầu mạnh vài cái, tỉnh táo tinh thần, tắt đèn trong phòng khách, trở lại phòng sách, ngồi yên trên ghế trong chốc lát rồi đi ngủ.
Giường ở phòng sách rất nhỏ, không có chỗ trống để xoay người. Hắn lẳng lặng nằm ngửa, trống rỗng nhìn thẳng trần nhà.
Tiếng kim đồng hồ lặng lẽ đếm từng giây vang lên, đèn đường xa xa trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm đen đằng đẵng, chiếu lên vách tường chút tia sáng mờ mịt — đáng tiếc rằng vẫn không thể ngăn cản bóng tối nhuốm sắc xám tro lên trần nhà trắng tinh.
Xám tro là màu sắc của giấc mộng, vì hồi ức chỉ có trắng và đen, ngắt quãng đan xen vào nhau tạo thành xám.
Mà rất nhiều người trong mộng đều do hồi ức tạo thành.
Không biết hắn đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào, giấc mộng kia lại tới.
Đã lâu không mơ. Trong mộng mị, hắn trở nên vô hình, chỉ đơn giản như một bộ phim, thấy được tất cả sự vật trước mắt, tái hiện toàn bộ kí ức được chôn giấu ở nơi sâu nhất.
Cánh cửa sắt hoen gỉ lúc nào cũng đóng kín. Nó chỉ được mở vào sáng sớm, giữa trưa và chiều tà, là khi các hộ gia đình đi làm và nghỉ trưa.
Trên cửa dán một chữ “Phúc” đảo ngược, được tùy tiện mua về hồi lễ mừng năm mới, chế tác thô ráp, qua nắng mưa gió sương cũng bắt đầu phai màu, trông vừa rách nát vừa cũ kĩ. Băng dính dán ngoài viền đã bong ra từng mảng, cuốn tròn lại.
Băng dính đó là đích thân hắn dán. Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, hắn không biết phải dán thế nào mới đẹp, ngồi dưới đất nửa ngày vẫn chỉ dán được bên trái một cái, bên phải một cái, ít nhất cũng giữ được khá chắc. Nhưng người dán chữ Phúc lên cửa không phải hắn mà là người phụ nữ đang loay hoay dán dính trước mắt đây, ban đầu còn đang nở nụ cười, cho tới khi hắn đứng lên, muốn cùng cô đi ra ngoài dán chữ, nụ cười đó hoàn toàn biến mất.
“Thẩm Nhạn.” Người phụ nữ kia ngồi xổm xuống, ngón trỏ đặt trên môi, làm động tác “xuỵt”, “Đừng nói chuyện, đừng lên tiếng.”
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, gật đầu, yên lặng ngồi về chỗ, nằm lấy miếng băng dính còn lại mà chơi.
Người phụ nữ ấy không đứng lên, tiếp tục nói: “Trở về phòng chơi đi, nếu không khi cửa mở sẽ có người thấy mày.”
Hắn gật đầu lần nữa, thu thập băng dính và cây kéo nhỏ dưới mặt đất, cất vào trong hộp nhựa, ôm trở về phòng ngủ, còn không quên chậm rãi đóng cửa lại.
Căn nhà thuê này có một phòng ngủ, một phòng khách, bày biện rất ít, rất đơn sơ, nhưng cơm rau hằng ngày khá đầy đủ.
Người phụ nữ kia không cho hắn đi nhà trẻ, mỗi ngày đều vội vàng làm bữa sáng cho hai người, không kịp nhìn hắn ăn xong đã phải đi làm. Buổi trưa trở về nghỉ nửa tiếng, làm xong bữa trưa thì nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều lại ra ngoài cho tới hoàng hôn mới trở về.
Khi cô không ở đây, hắn tự biết chơi đồ chơi xếp gỗ trong ngăn kéo, hoặc nặn đất sét, hoặc chậm rãi đọc một ít sách báo người phụ nữ kia mua cho. Mặc dù không được đi nhà trẻ, nhưng buổi tối cô vẫn dạy hắn học chữ, về sau hắn có thể tự học, tự trải qua cuộc sống dài đằng đẵng từ sáng sớm tới chiều tà.
Điện thoại đặt trong nhà rất ít khi lên tiếng, nhưng đôi khi lại kêu liên tục. Khi đó, người phụ nữ sẽ ngồi một bên, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại nhưng lại không nghe máy.
Cho dù có nghe, cô cũng sẽ nhắc nhở hắn trước một câu: “Thẩm Nhạn, đừng nói chuyện, đừng lên tiếng.”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, rất nghe lời đi tới góc tường đọc truyện cổ tích của mình.
Đừng nói chuyện, đừng lên tiếng.
Đây là điều mà lúc nào người phụ nữ ấy cũng dạy hắn, mỗi ngày đều quen với loại ám chỉ đó, cho dù cô ta nghe xong điện thoại, một mình khóc nức nở trên ghế, hắn cũng chỉ có thể im lặng nhìn.
Bởi vì hắn biết, nếu như hắn tự tiện nói khi không được sự cho phép, cô sẽ dùng thước kẻ đánh thật mạnh vào tay hắn, đau tới phát khóc.
Trước đây, hắn đã từng khóc, có thể là do tiếng khóc quá to không thể che giấu được, bất cẩn để hàng xóm sát vách nghe thấy. Sau đó, đôi vợ chồng sát vách bọc một ít bánh tét tự làm nhân dịp tết đoan ngọ, định phân phát cho hàng xóm xung quanh, khi đến phiên nhà họ, người phụ nữ kia gọi hắn mau về phòng, còn mình thì giấu hết đồ chơi trẻ con trong phòng khách xong mới ra mở cửa.
Hắn một mình ngồi trong phòng, không hề nhúc nhích, nghe được đôi lời hàn huyên khách sáo giữa cô ta và vợ chồng hàng xóm, cố gắng không gây ra tiếng động gì.
“Phải rồi, có phải nhà cô có trẻ con không?” Bỗng nhiên, người vợ tò mò hỏi.
“Không có, tôi độc thân.” Cô đáp rất ngắn gọn, nhưng trong thanh âm đã toát ra một chút sợ hãi khó mà phát hiện được.
“Cũng đúng, cô còn trẻ vậy mà.” Người vợ kia nịnh hót vài câu.
“À, lúc trước tôi nghe thấy bên nhà cô có tiếng trẻ con khóc, chẳng lẽ không phải nhà cô mà là nhà khác?” Người chồng cười nói tiếp. Nhưng giọng điệu của ông ta rất thoải mái, không hề có ý thăm dò.
“Có thể là anh nghe nhầm.” Người phụ nữ kia miễn cưỡng cười.
Điều này dẫn tới trận đòn roi đáng sợ nhất hắn nhận được từ khi hiểu chuyện tới nay.
Dùng khăn mặt để bịt miệng, tránh cho hắn lại khóc to để láng giềng nghe được, sau đó dùng chổi lông gà đánh thật mạnh, mạnh tới mức rách da rách thịt, chảy máu ròng ròng.
“Không được khóc, không được phát ra âm thanh! Hôm nay suýt chút nữa bị hàng xóm phát hiện ra rồi đó có biết không?” Người phụ nữ ấy đè thấp âm thanh, căm giận mắng hắn.
Hắn cắn chặt khăn mặt, vô lực giãy dụa, chỉ biết dùng ánh mắt ngập nước máy móc gật đầu.
“Sau này còn như vậy nữa không?” Cô ta khàn giọng chất vấn.
Hắn suy yếu lắc đầu. Từ đầu tới cuối, hắn không hề phát ra bất cứ thanh âm nào, cho dù bỏ khăn mặt ra, hắn cũng chỉ khóc thút thít nho nhỏ mà thôi.
Có vẻ như cô ta đã đánh đến mệt mỏi, ngồi suy sụp trên giường, ánh mát sâu kín nhìn hắn, lớp trang điểm phai nhạt phân nửa khiến dung mạo như ma quỷ, vô cùng thê lương. Hắn bò dậy từ dưới đất, chịu đựng đau đớn, đi tới bên cạnh cô, chôn đầu vào chăn mà khóc, lau đi nước mắt trên mặt. Cô vứt chổi lông gà trông tay, kéo hắn vào lòng, nghẹn ngào nói.
“Thẩm Nhạn... Con phải tha thứ cho mẹ.” Cô lặp đi lặp lại, “Nếu như con bị phát hiện ra, sẽ chẳng tốt đẹp với bất cứ ai, hiểu không?”
Vẻ mặt hắn đờ đẫn, cứng ngắc nằm trong lòng cô, không hề nhúc nhích.
“Con phải nhớ kỹ, đừng nói chuyện, đừng để bọn họ nghe được tiếng con.” Người phụ nữ ấy nói giống như đang đọc thần chú, vang lên nhiều lần bên tai hắn.
Chỉ cần không nói lời nào là được rồi, hắn hiểu.
Mà lời hắn nói ra, sẽ chẳng có ai nghe.