Trao Quyền Duy Nhất

Chương 4: Chương 4




“Hì.”

Tề Tĩnh vừa nhìn thấy cái đèn xám xịt trước ID lóe lóe trong nháy mắt mới nhận ra mình vừa cười thành tiếng.

Thế nhưng anh thật sự không tự chủ được cơn run rẩy thì phải làm sao?

“Ngày về cự cự, anh vừa cười đúng không?” Đạo diễn không hổ là đạo diễn, độ nhạy của thính giác sắp vượt qua con dơi.

“Anh ấy tuyệt đối đã cười!” Biên kịch cũng mau chóng gia nhập vào hàng ngũ lên án.

“Tôi chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc tổ kịch có khẩu vị nặng cỡ nào mà ngay cả đời ông nội cũng không buông tha. Đây là nợ cháu ông đền sao? Được rồi, miễn cưỡng cũng coi như thiên kinh địa nghĩa(1).” Tề Tĩnh nhịn cười tới mức đau dạ dày, vất vả lắm mới chậm rãi thở một hơi.

“Ha ha ha ha!”

“Ngày về cự cự, cho một like!”

Lúc này nhóm hai người biên đạo cũng không chịu nổi nữa, từ microphone truyền tới tiếng cười nghiêng cười ngả.

Chuẩn bị Yên Chi Hoa nín khóc mỉm cười, vốn thanh âm còn có chút sa sút nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, sẵng giọng nói: “Các cô đừng như vậy nữa được không? Chí ít chú Nhạn không phải là thụ âm, cũng không đến mức rất buồn cười.”

“Vậy anh ta là âm gì?” Tề Tĩnh nhíu mày. Ngón cái tay phải còn đặt bên môi, cố gắng ngăn chặn khóe miệng cứ nhếch lên.

Yên Hoa Chi dừng lại một giây, dường như đang lục lọi trong vốn từ vựng của mình một từ phù hợp để hình dung.

“Chính là... loại thường nghe thấy trong ti vi —- Giọng ông già tiên phong đạo cốt(1).”

Tiên phong đạo cốt.

“Ha ha.”

Là một người làm truyền thông vô cùng quen thuộc với điện ảnh và tác phẩm truyền hình, Tề Tĩnh nghiêm túc dùng bốn chữ này mà tưởng tượng một chút, sau đó nghiêm túc phát ra tiếng cười lần thứ hai.

“Ý của tổ kịch là muốn tôi đi SM một ông già tiên phong đạo cốt sao? Nô tì không làm được đâu—–”

“Ha... Ha ha ha ha tôi cười chết mất! Người đâu, cứu mạng!”

“Ha ha, Ngày về cự cự, cầu buông tha được không? Vừa rồi bạn cùng phòng còn hỏi em có phải bị điên không? Cười đến mức đáng sợ như vậy! Ha ha ha ha!”

Không khí trong phòng YY nhất thời vui vẻ hẳn lên, khác với vẻ lo lắng bao trùm lúc trước.

Nhạn Bắc Hướng.

Đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh nghe đến cái ID này. Dựa theo những gì biên kịch Múa rối nói, số kịch của vị CV này chỉ cần dùng mười đầu ngón tay là có thể đếm xong, một người vô cùng, vô cùng mới.

Bạn của Múa rối là chuẩn bị của một tổ kịch, lúc đó quá trình thu âm đã tiến vào giai đoạn vĩ thanh, chỉ thiếu một vai ông già hàng xóm là không có người ngó ngàng tới. Chuẩn bị trong giới võng phối hầu hết đều biết, giọng CV nam từ thiếu niên tới thanh niên là nhiều nhất. Để đảm bảo thanh tuyến tự nhiên, giọng nói tự nhiên là điều kiện tiên quyết, số người có thể nâng cảm giác tuổi tác tới mức như ông chú trung niên đã là ít, người muốn giả làm ông già càng chẳng có mấy.

Bạn của Múa rối tìm người xung quanh không thấy ai, hết cách rồi đành phải lên diễn đàn, đăng topic tuyển người.

Vốn tưởng rằng bài post nhất định sẽ như đá chìm đáy biển, không ngờ tới ngày hôm sau đã nhận được một email hưởng ứng lời tuyển mộ, đính kèm một phần âm thô. Bởi vì là vai quần chúng, lời kịch không nhiều lắm, âm thô trong thư hoàn toàn ghi âm đủ, mỗi câu còn nói tới ba lần.

Có lương tâm nghề nghiệp!

Vì vậy những chuẩn bị thiếu âm ông già, âm ông chú đều chen chúc tới, xin được dùng chung tài nguyên. Cái tên Nhạn Bắc Hướng nhất thời trở thành đại diện cho người phối “giọng ông già chuyên nghiệp” mới gia nhập giới.

Qua sự giới thiệu của Múa rối, Yên Chi Hoa nghe thử mấy kịch mà Nhạn Bắc Hướng phối giọng ông già, nghĩ có thể đảm nhiệm vai ông nội của tiểu công trong kịch. Nhưng bởi vì phần diễn của ông nội chỉ xuất hiện trong đoạn hồi tưởng quá khứ mà thôi, hơn nữa lời kịch không quá hai mươi câu, nên tổ kịch không kéo hắn vào nhóm, chỉ âm thầm liên lạc.

“Chẳng qua người này, nhắc tới thì thấy rất thần kỳ.” Múa rối là người phụ trách liên lạc với hắn nói như vậy.

Khi bạn cô đi tìm hắn, dựa theo dãy số QQ trong thư mà gửi lời mời kết bạn, cách ngày mới được đồng ý, sau đó bạn cô rất tự nhiên gửi một đống lời cảm ơn như “cảm ơn âm thô”, “âm ông già rất được like”, “anh thật sự là người tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, vân vân mây mây.

Sau đó là không có sau đó nữa.

Bạn cô cho rằng hắn ta chỉ là một người ngoài không liên quan đi ngang qua. Giới võng phối thường có loại CV chỉ thu âm hai, ba câu rồi từ đó về sau mai danh ẩn tích, vậy nên chẳng có gì là lạ.

Nhưng ngoài bạn của cô, mấy chuẩn bị khác cũng thử gửi lời mời, cũng được đồng ý.

“Đại nhân, có thể cầu thu âm ông già lần nữa không? Chính là loại thanh tuyến trong cái kịch lần trước của anh!”

“Đại nhân, em cũng chỉ thiếu một giọng ông già như thế, có thể giúp một tay không? QAQ”

“Đại nhân, có thể thu âm ba câu lời thoại không? Thanh tuyến ông chú năm mươi tuổi, lời kịch xem ở bên dưới.”

“Đại nhân, cầu giọng chú...”

“Đại nhân...”

“Đại...”

...

Toàn bộ tin nhắn QQ bên trên đều không được trả lời.

Toàn bộ, đều, không.

Nhưng ngắn thì một, hai ngày, dài thì ba, bốn ngày, tất cả mọi người đều bất ngờ thấy đối phương gửi âm thô tới, chất lượng cũng rất cao. Khi cần phản âm cũng diễn ra tình huống tương tự.

“Anh ấy rất kỳ quái, rõ ràng có lên mạng, nhưng dù nói cái gì đi chăng nữa, anh ấy cũng không để ý. Nhưng nhất định sẽ giao âm. Hơn nữa còn giao rất nhanh.”

Múa rối tự nhiên lải nhải, hoàn toàn không có ý thức được rằng bầu không khí trong phòng dường như đã chuyển biến, nhất thời có ảo giác như nhiệt độ không khí thẳng tắp giảm xuống.

“Vậy mới nói, rất có thể đây là lần đầu tiên anh ấy đến hiện trường YY?” Cắm đao bốn phía hiển nhiên cũng là lần đầu nghe nói về người này.

“Á, đúng vậy...”

“Hơn nữa cũng không có gì đảm bảo anh ấy sẽ đến?” Yên Chi Hoa run rẩy bổ sung.

“Á, đúng thế...”

Cắm đao bốn phía chán nản thở dài một tiếng, gửi lên khung chat một biểu tình khinh bỉ: “Đờ mờ cô bị dở hơi à? Như thế có khác gì không tìm được người đâu?”

“Ai~ Quên đi, tôi tiếp tục tìm người.” Yên Chi Hoa định ngừng chờ đợi, đang chuẩn bị tắt mic thì Múa rối đột nhiên hét ầm lên.

“Chờ chút! Chờ chút! Anh ấy vào được!”

Tề Tĩnh vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Phía dưới kênh có tên “Tổ kịch Cạm bẫy” quả thực xuất hiện một nick màu trắng treo ba chữ ngắn gọn “Nhạn Bắc Hướng“.

Avatar của ID này hoàn toàn một màu xanh biếc.

Đẳng cấp: Cấp 1.

Tích lũy cá nhân: 0 điểm.

Lí trí của Tề Tĩnh mách bảo bây giờ anh không được cười, bằng không chắc Yên Chi Hoa sẽ lại khóc nức nở.

“Chào ông ạ.” Sau khi tổ kịch kéo Nhạn Bắc Hướng vào kênh con chuyên dùng để PIA âm, đầu tiên là Tề tĩnh khẽ mỉm cười biểu đạt sự hỏi han ân cần.

“Ha ha! Ngày về đại nhân, anh không nên như thế!”

“Thật vất vả lắm mới kiếm được, anh đừng làm người ta đi 囧!”

Đèn của staff tổ kịch liên tiếp hiện màu xanh, sáng rực rỡ, đều ngăn cản anh tiếp tục lên tiếng. Khung cảnh hơi rộn rã.

Đèn của Nhạn Bắc Hướng vẫn ở trong trạng thái xám xịt.

Thế nhưng trên khung chat bỗng nhiên nhảy lên hai chữ: Xin chào.

Thành viên staff trong nháy mắt như ăn phải thuốc câm miệng tập thể, hoàn toàn không phải bởi vì kinh ngạc mà bởi vì sự lo lắng sâu đậm.

“Lẽ nào bây giờ anh không thể nói, không có mic sao?” Chỉ có Tề Tĩnh dường như hiểu được thuật đọc suy nghĩ, bình tĩnh nói lên câu hỏi lớn trong lòng mọi người.

Năm giây an tĩnh vô cùng đến mức hít thở không thông —–

Trên khung chat lần nữa nhảy ra bốn chữ: Có thể nói.

“Phù...” Trong tai nghe truyền đến thành âm của ba cô gái không hẹn mà cùng thở phào. Chắc là bị đối phương ảnh hưởng, các thành viên cũng bắt đầu dùng phương thức gõ chữ trên khung chat mà lên tiếng.

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Chào Nhạn Bắc Hướng sama! Em là chuẩn bị của kịch này, cứ gọi em là Yên Chi ~(≧▽≦)/~

Biên kịch – Múa rối: Chú Nhạn! Cảm ơn chú nhiều lắm! /(ㄒoㄒ)/~~ Cháu chính là người đã nhắn tin cho anh trên QQ~

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Chào ông ạ! (ha ha) Cháu là đạo diễn Cắm đao, trước đây ông chưa từng dùng YY sao? Ấn F2 là được, phía dưới khung chat có cái nút “Nhấn F2 để nói” là có thể tự do trò chuyện.

Nhạn Bắc Hướng: Chào mọi người.

...

...

...

So what?

Phần sau đâu?

Vì sao không mở miệng nói chuyện?

Mọi người trộm đổ mồ hôi lạnh, sau đó trên khung chat cũng im ắng, tĩnh mịch.

Đèn trước tên Nhạn Bắc Hướng vẫn không sáng. Nếu như lúc này có thể dùng webcam, Tề Tĩnh tin rằng sẽ nhìn thấy trên mặt mấy cô gái phía sau màn hình đều mang vẻ mơ hồ, không biết phải làm sao.

“Á, em nghĩ em nên đăng đoạn lời thoại cần đối kịch lên khung thông báo là tốt nhất.” Đạo diễn lo sợ phá vỡ không khí trầm mặc, cố gắng mau chóng vào chủ đề chính. Chẳng mấy chốc, trên khung thông báo xuất hiện vài câu lời thoại của hai vị chủ dịch “Cạm bẫy”, là cuộc đối thoại lần đầu tiên bọn họ lén gặp mặt nhau.

“Ặc, Cắm đao, cô là đạo diễn, cô tiếp tục đi. Tôi và Múa rối từ giờ trở đi chỉ ngồi nghe.” Yên Chi Hoa yếu ớt rụt rè nói một câu, sau đó tắt đèn, tắt mic.

“Đúng, tôi với Yên Chi đánh chữ trên khung chat là được rồi.” Biên kịch cũng tắt mic theo.

“A, cái này... Hai anh chuẩn bị xong là có thể bắt đầu rồi. Trước tiên cứ thử đoạn này một lần, em không chen vào. Sau đó em sẽ đưa ra ý kiến cụ thể.” Phong cách đạo diễn của Cắm đao bốn phía luôn luôn là giao quyền chủ động cho CV.

Tề Tĩnh gật đầu.

“Hiểu rồi. Anh đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

Lại là năm giây yên tĩnh đến mức hít thở không thông.

Chỉ là lần này, sự yên tĩnh trôi đi, cái đèn màu xám xịt kia vẫn không có bất kỳ dấu hiệu phát sáng nào. Bên tai truyền đến tiếng của một người đàn ông xa lạ.

Trầm thấp, cương nghị, mang theo chút áp lực cùng tức giận.

“Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh—-”

Tề Tĩnh giật mình.

Bàn tay nhẹ buông lỏng, cái bút trên tay tuột xuống.

Từ khi lỡ tay làm rơi cái bút, cho đến khi nó lăn tròn trên mặt bàn, trong mấy giây ngắn ngủi đó thôi, anh đều bất động, ngừng thở. May mà thanh âm “cạch cạch” quá nhỏ, không xuyên qua được microphone.

Giọng nói truyền tới là một tiếng “Mẹ nó” rất khoan thai, âm cuối kéo dài, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vang.

Dường như cô đã hoàn toàn quên mất lời hứa chưa diễn xong thì không chen vào nói của mình, hít một ngụm khí lạnh: “Này... Này, này này, vừa rồi là cái gì thế? Giọng thanh niên vừa rồi là cái gì?”

Hai người trên khung chat cũng mau chóng cào bàn phím.

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Mẹ nó!!!

Biên kịch – Múa rối: Mẹ nó!!!

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Mẹ nó!!! Tôi vừa đánh chữ xong thì Cắm đao đã thay tôi nói ra mất rồi, mẹ nó!!!

Biên kịch – Múa rối: Tôi mới là người muốn chửi “mẹ nó” nhất có được không!! Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng thanh niên của chú Nhạn đấy!! Thật là một công tốt, vừa đoan chính, vừa trầm lắng!!

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Chẳng lẽ trọng điểm không phải rất trẻ tuổi sao!! Mẹ nó!!

Biên kịch – Múa rối: Đúng, đúng, đúng! Giọng thanh niên! ( ̄﹃ ̄) Chảy nước miếng!! Không được, giọng thanh niên quá tuyệt vời, lòng tôi có cảm giác bị dòng điện đánh trúng!!

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Phụt, Múa rối, cô thật sự xong đời rồi!

Biên kịch – Múa rối: Tôi thật sự xong đời rồi! Cầu nhiều hơn nữa! Cầu tiếp tục! ( ̄﹃ ̄) Mà Cắm đao, chẳng phải cô đã nói sẽ không chen vào sao?

Đọc đến đây, đạo diễn vẫn đắm chìm trong trạng thái khiếp sợ hồi phục lại tinh hần, phản ứng đầu tiên là ngoại trừ mình ra thì tắt hết đèn của người khác: “Tôi sai rồi, nhất định sẽ không chen vào nữa!... Ôi, ôi ôi? Ngày về, anh còn ở đó không?”

Tề Tĩnh nghe thấy đạo diễn gọi ID của mình, ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, lấy lại bình tĩnh.

Cái bút rơi xuống bên cạnh bàn phím đã nằm im.

Nhưng trên ngón tay còn chưa ngừng rung động.

Thật sự là bất ngờ vô cùng—

Hoàn toàn giống hệt như thanh âm anh tưởng tượng trong đầu. Thật là quá bất ngờ.

“Tôi đây.” Anh cố gắng làm cho giọng mình có vẻ rất bình tĩnh, không chút dấu vết, kiến nghị rằng, “Xin lỗi, Nhạn Bắc Hướng đại nhân, anh có thể điều chỉnh âm lượng to lên một chút nữa được không? Bên phía tôi không nghe rõ lắm, có thể do tín hiệu không ổn định.”

Vừa nói như vậy, anh vừa như bị ma xui quỷ khiến mà di chuyển con chuột qua nút “ghi âm“.

Nhấn xuống.

Bên phía đối phương truyền đến hai tiếng vang rè rè, dường như thật sự điều chỉnh âm lượng của microphone.

Đạo diễn hoàn toàn không có động tĩnh gì, xem ra đã tắt hắn mic.

Trên khung chat cũng yên ắng vô cùng, không dám quấy rầy.

Qua khoảng chừng hơn mười giây, cái thanh âm nam thanh niên xa lạ kia lại vang lên lần nữa, lặp lại lời kịch vừa rồi. Có vẻtiếng nói cách microphone gần hơn trước, phảng phất như gần trong gang tấc.

“Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh—-”

Cảm giác bị đè nén sâu hơn, đặc biệt là tông giọng thấp tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm trầm.

Đối kịch hóa ra là một chuyện rất thú vị.

Khi đối thủ phát huy tài nghệ, khiến anh nhập vào vai diễn, sức phát huy của anh cũng tùy theo người ta mà tăng lên một tầng cao mới. Nhất là trong cảnh đối chọi gay gắt và khí thế như vậy.

“Biết rõ là cạm bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào— Chẳng lẽ điều này không nói lên rằng... Anh có tình cảm với tôi sao?”

Tề Tĩnh bình tĩnh cười.

Kịch bản màn kịch này nêu rằng địa điểm diễn ra đoạn đối thoại là một gian phòng bí mật. Tiểu công cảnh sát bị trói hai tay ra sau lưng, bị ép nằm trên một chiếc ghế sô pha. Tiểu thụ mafia đang dùng một tay bám vào sô pha, nhảy qua ngồi trên người hắn, tay kia bóp cổ hắn, thưởng thức ánh mắt tức giận của hắn.

Vậy nên ở nửa câu đầu, Tề Tĩnh tăng cường cảm giác ở trên cao kiêu ngạo nhìn xuống. Còn ở nửa câu sau, khi nói đến “chẳng lẽ”, giọng nói anh trở nên trầm thấp, tốc độ nói chậm lại, phần cuối dường như đang thì thào, nói nhỏ nhẹ, khiến kẻ khác rất dễ liên tưởng đến hành động kề sát vào tai mà thở một hơi.

Càng không phải bàn đến thanh tuyến gợi cảm của anh.

“... Mẹ nó.” Đạo diễn đã hai lần tuyên bố sẽ không chen ngang lại ngoại lệ lần nữa. Trên khung chat, không ngoài dự đoán, bị hai cô gái dự thính điên cuồng spam.

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Lừa gạt! Lừa gạt! TAT

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Tối hôm nay, cả đêm đều là lừa gạt! Ngày về sama, thanh âm phối kịch của anh khác xa khi nói chuyện bình thường!! Rất gợi cảm! Emma, thật sự rất gợi cảm!

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Cả rãnh máu trống rỗng trong nháy mắt, mẹ nó!!

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa:... Sao chỉ có mỗi mình tôi kích động?? Σ(°△ °|||) Biên kịch đâu? Múa rối! Múa rối!!

Biên kịch – Múa rối: Cứu mạng!! Gào khóc, gào khóc, máu sói sôi trào!!! ( ̄﹃ ̄) Tôi vừa đi thêm máu!

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Tôi, tôi cũng rất cần thêm máu _(:з” ∠)_

Biên kịch – Múa rối: Phụt, Cắm đao, cô đã cắt đứt bọn họ rất nhiều lần rồi! Vào lúc không nên cắm đao thì đừng có cắm chứ!

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Đúng, xin lỗi... Thật sự là nhịn không được _(:з” ∠)_

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Tôi hiểu mà!! TAT Bầu không khí vừa rồi thật khiến người ta ngượng ngùng!!! Quyến rũ mười phần!

Biên kịch – Múa rối: Yên Chi, chịu đựng đi! Ngày về đại nhân thì không sao, nhưng chớ dọa chú Nhạn... A, nhầm, Nhạc Bắc Hướng đại nhân sợ chạy mất!!

Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: Tôi sai rồi, tôi có tội! Hai vị, tiếp tục đi! *bịt máu mũi*

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Hai vị, tiếp tục đi! Còn ngắt lời nữa, em sẽ chặt tay!... Á, không phải, sẽ tự vả miệng! *bịt máu mũi +1*

Biên kịch – Múa rối: Hai vị, tiếp tục đi! *bịt máu mũi +2*

Tề Tĩnh vừa cười vừa nhìn chăm chú vào những lời nói không ngừng nảy ra trên khung chat, tâm trạng không tệ lắm. Anh nhặt cái bút trên bàn lên lần nữa, chơi đùa giữa các ngón tay.

Ba chữ “đang ghi âm” vẫn hiện trên cái nút, thời gian từng giây, từng phút từ từ tăng lên.

“Chúng ta tiếp tục đi.” Anh lễ phép mời.

“Được.” Lần đầu tiên đối phương nói ra lời ngoài lời thoại trong kịch bản. Thanh âm không khác mấy so với khi đối kịch, chắc là vừa dùng âm thật.

Thế nhưng, ngay cả như vậy...

Tề Tĩnh nghiêng tay, nắp bút gõ một cái lên bàn, lại gõ thêm một cái. Lực đạo rất nhẹ, không phá vỡ sự vui mừng náo nhiệt thảo luận của mọi người trên khung chat.

Ngay cả như vậy —- Người này, vẫn không phải là Đồng Tước Đài.

*Chú thích:

(1) Tiên phong đạo cốt: phong cách thần tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.