Một cuộc thi mà không có chút hồi hộp căng thẳng thì không thể hấp dẫn khán thính giả.
Một cuộc thi mà không điều bất ngờ thì không đủ hồi hộp.
Số điểm cuối cùng Bún qua cầu nhận được là điều cực kỳ bất ngờ đối với rất nhiều người, bao gồm cả Tề Tĩnh.
“A?”
Khi nhìn đến số điểm được hiển thị trên cửa sổ, Tề Tĩnh không khỏi hơi kinh ngạc.
Dựa theo số thứ tự của ban giám khảo, số 1 là Trường Cung, số 2 là Bồ Ngọc Chi, số 3 là Tây Bắc Lộ mà sắp xếp, điểm cụ thể của Bún qua cầu như sau:
[Chất giọng]: 3.5, 3.0, 3.0. Trung bình: 3.17
[Phát âm]: 4.0, 3.0, 3.5. Trung bình: 3.5
[Kỹ năng cơ bản]: 4.0, 3.5, 3.5. Trung bình: 3.67
[Sức hấp dẫn]: 3.5, 3.0, 3.0. Trung bình: 3.17
Điểm của ban giám khảo: 3.17+3.5+3.67+3.17=13.51 điểm.
Điểm bỏ phiếu: 85.6% phiếu bầu. Tỷ lệ = 0.856 điểm.
Tổng điểm: 13.51+0.856=14.366 điểm.
MC Khúc ca dương xuân không đọc điểm chi tiết ra, chỉ thông báo kết quả cuối cùng.
Kết quả này nhất thời tạo nên tiếng vang không nhỏ giữa quần chúng, những fan hâm mộ bị đả kích sâu sắc, không biết phải làm sao. Về lý thuyết, Bún qua cầu là người đầu tiên thi đấu, hoàn toàn không thể so sánh được thành tích như vậy là tốt hay không tốt. Nhưng điểm số có vẻ như thấp hơn dự tính của mọi người.
“Có cảm giác điểm của cậu ta không cao lắm.” Tề Tĩnh bất giác nói ra lời trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn không nói gì. Nhưng Tề Tĩnh chú ý thấy đôi mày hắn hơi nhíu lại, dường như cũng có chút hoang mang.
Nói thật, với điểm tối đa là 5, Tề Tĩnh cho rằng trình độ diễn xuất của Bún qua cầu ít nhất điểm trung bình cũng phải được 4. Bởi vậy khi thấy một đống số 3 nối đuôi nhau kia, anh quả thật có hơi bất ngờ.
Trong ba vị giám khảo, quả nhiên Bồ Ngọc Chi là nghiêm khắc nhất, nhưng không ngờ Tây Bắc Lộ cũng cho điểm thấp như vậy.
Trường Cung là người duy nhất cho điểm 4 trong ba người.
Tề Tĩnh nghĩ nếu mình là giám khảo, chắc sẽ chấm điểm giống như Trường Cung, thậm chí còn cao hơn.
Hiển nhiên fan hâm mộ của Bún qua cầu không chấp nhận kết quả này.
Trên khung chat xuất hiện dị nghị, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Sau khi MC tuyên bố tổng điểm tối đa của thần tượng bọn họ, rất nhiều người bắt đầu đặt ra nghi vấn.
Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴ Lỗi giác sao? Điểm của Bún hình như hơi thấp...
Người nghe 2: Trả lời bên trên, không chỉ mình cô đâu! Tôi cũng thấy điểm hơi thấp, rõ ràng lúc thi đấu trên khung chat nhận xét không tệ mà?? Nhất là phần sức hấp dẫn, điểm trung bình 3.17 thật không logic!!
Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮ Cầu giải thích! Cầu chỉ rõ!
Người nghe 4: ┭┮﹏┭┮ Cầu giải thích! Cầu chỉ rõ!+10086
Người nghe 5: ┭┮﹏┭┮ Hừ! Tôi mặc kệ! Dù sao Bún vẫn là tốt nhất! Ở trong lòng tôi được 5 điểm tròn!
Người nghe 6: Các cô gái!! Các cô gái, đừng spam khung chat! Bún qua nói trên nhóm rằng mọi người đừng spam, để cho người khác thi xong hẵng nói~ Các cô gái, nghe lời nào~ Đám “Cháo” chúng ta đều là bé ngoan mà, phải không? o(≧0≦)o
...
...
Bún qua cầu dường như đã nhắc nhở trên nhóm fan QQ, để fan hâm mộ bình tĩnh. Nếu đương sự đã nói vậy, các fan tất nhiên sẽ nghe theo.
Tràng kháng nghị điên cuồng trên khung chat cuối cùng cũng dễ dàng hóa giải.
Nhưng thân là người chủ trì cuộc thi lần này, MC Khúc ca dương xuân đương nhiên không thể không nhìn thấy những lời trên.
Vì vậy cô bình tĩnh nhẹ nhàng giải thích: “Tôi cũng biết các vị có những ý kiến bất đồng về điểm số của thí sinh số 1. Xin mọi người yên tâm, sau khi tất cả các thí sinh biểu diễn xong, chúng tôi sẽ mời thầy Trường Cung đại diện cho ban giám khảo giải thích lý do cho điểm như vậy. Tới lúc đó, chắc chắn sẽ có câu trả lời hợp lí cho mọi người. Cảm ơn.”
Nếu đã nói tới vậy mà các fan còn tiếp tục làm loạn, bản thân CV cũng mất mặt.
Vì vậy mọi người đành phải kiên trì đợi—
Lúc này, Thẩm Nhạn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, lấy một cuốn sổ ghi chép trên bàn làm bút ký.
Tề Tĩnh tò mò nhìn hắn quay lại chỗ ngồi, lật một trang trắng, dùng bút viết số “1”, sau đó bắt đầu viết chữ. Anh quan sát gần hơn, chỉ thấy Thẩm Nhạn viết mấy cụm từ liên quan tới diễn xuất “chuyển đổi lưu loát”, “bối cảnh cần cân nhắc thêm”, “tâm lí nhân vật hơi quá”, vân vân...
“Anh muốn làm gì vậy?”
“Anh viết cảm tưởng của mình ra, sau đó so sánh với ý kiến của ban giám khảo, xem khác và giống nhau ở đâu.” Thẩm Nhạn cúi đầu, chuyên tâm viết bút kí. Xem ra hắn định sẽ viết cảm tưởng về tất cả ba mươi thí sinh tham gia thi đấu, bao gồm cả Bún qua cầu.
Tề Tĩnh không ngờ Thẩm Nhạn lại nghiêm túc làm chuyện này, kinh ngạc cười cảm thán: “Nhạn Bắc Hướng đại nhân, hiện tại không có nhiều CV giống như anh đâu.”
Thẩm Nhạn ngừng bút, thời gian ngòi bút dừng lại kéo dài tương đương với tâm trạng muốn nói lại thôi của hắn: “Người như anh... kỳ quái lắm sao?”
Tề Tĩnh cười nói: “Nếu là anh, em không thấy kỳ quái.”
Nếu như là Thẩm Nhạn, bất kể trên mạng hay ngoài đời, hắn lúc nào cũng cẩn thận, tỉ mỉ, giống như cái nhìn của hắn về cuộc đời.
“Không chỉ không kỳ quái, em còn rất thích.”
Tề Tĩnh vươn ngón út, câu lấy ngón út tay trái đang ghi chép của Thẩm Nhạn. Câu nói của anh giống như đang trêu chọc. Hai người ngồi vai kề vai, với khoảng cách này, dù là biểu tình nhỏ nhất của gương mặt cũng có thể nắm bắt được. Nương theo ánh đèn nhu hòa, Tề Tĩnh thấy mắt hắn chớp hai cái, khóe miệng khẽ giương, ánh mắt hơi hướng về chỗ khác, dường như có chút... ngượng ngùng.
“Đó là thói quen trước đây của anh.” Thẩm Nhạn hắng giọng, nhẹ nhàng nói, “Hồi ấy học đại học, mới bắt đầu tiếp xúc với phối âm, nhiều người thường lên mạng đối kịch với nhau. Nếu như anh có cơ hội dự thính, sẽ lấy giấy bút để ghi nhớ, sau khi logout sẽ tự nghiền ngẫm. Lâu ngày chậm rãi thành thói quen.”
Điều này nghe thật hợp tình hợp lí, cực kì bình thường.
Nhưng kiên trì suốt bao nhiêu năm cho tới bây giờ dễ tới vậy sao?
Dáng cười của Tề Tĩnh chậm rãi ngập tràn trong ánh mắt, đuôi mày, dịu dàng mềm mại: “Vậy nên em mới nói người như anh khó có được. Hiện tại rất nhiều CV khi phối kịch, đừng nói tới việc tự mình phán đón, ngay cả bản phản âm mà đạo diễn khổ sở viết ra, cũng không thèm xem.”
Thẩm Nhạn nhẹ nhàng thở dài, “Thật ra... Anh đã hai, ba năm không quay lại, không quá thích ứng với giới võng phối, không biết phải giao tiếp với tổ kịch như thế nào. Anh sợ người khác sẽ thấy thói quen này thật kỳ quái... có lẽ chính con người anh rất kỳ quái.”
Thảo nào ai cũng bảo CV Nhạn Bắc Hướng chỉ giao âm, không nói lời thừa.
“Còn có...” Nói tới đây, Thẩm Nhạn dừng lại.
“Còn có gì?”
“Ngày ấy, người của tổ kịch “Cạm bẫy” nhờ anh tới thay thế diễn viên chính đối kịch với em, đó cũng là lần đầu tiên anh phối kịch trực tiếp trên hiện trường sau một thời gian dài.” Ánh mắt của hắn rơi vào nơi xa, giọng nói thả chậm, tựa như hồi ức tuôn rơi theo hạt cát nhỏ bé trong đồng hồ cát. “Lúc đó, anh đã do dự rất lâu mới đồng ý.”
Tề Tĩnh sửng sốt, yết hầu hơi nóng, thanh âm nghẹn ngào cười rộ lên: “Hẳn là em nên nói may mà sau đó anh đã đồng ý?”
Cũng may, bọn họ có thể gặp nhau khi ấy, sau đó thấu hiểu nhau.
Bất kể bằng thân phận của Chẳng hỏi ngày về và Nhạn Bắc Hướng, hay thân phận của Tề Tĩnh và Thẩm Nhạn, anh cũng không cảm thấy hối hận.
Cuộc thi tiếp tục tiến hành.
Tề Tĩnh nghe phần sau mới biết, hóa ra điểm của Bún qua cầu đã thuộc vào top đầu.
Mấy thí sinh tiếp theo bình quân cũng chỉ được trên dưới 3.0, nhất là Bồ Ngọc Chi từ đầu tới cuối đều chẳng chấm ai được trên 3.5, thậm chí còn thường xuất hiện những điểm cực thấp như 1.0 hay 1.5.
Đương nhiên, không có nhiều người có diễn xuất tốt hơn Bún qua cầu.
Bồ Ngọc Chi nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng quả thật cô rất công bằng.
Tiêu chuẩn chấm điểm của hai giám khảo khác lại không như vậy. Tác phong của Trường Cung ôn hòa, trừ phi thí sinh thật sự phối quá tệ, nếu không điểm mà anh chấm không quá thấp, hầu hết di động trong khoàng 3.0-4.0. Trong khi đó, Tây Bắc Lộ có lúc lại cho điểm cao như 4.5, lúc lại ra điểm thấp như 2.0, làm người ta không đoán được tâm tư của hắn.
Trong cuộc thi, có thí sinh vô cùng khẩn trương, không nhìn kỹ lưu trình, vừa lên mic đã bắt đầu đọc thoại, xuất phát từ tính công bằng trong nguyên tắc thời gian, MC đành phải lên tiếng ngắt lời. Hoặc là có những người cực kỳ run rẩy, liên tiếp đọc sai lời. Còn có người mạng quá yếu tới mức bi kịch, internet đứt lên đứt xuống, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Sau nửa giờ thi, Tề Tĩnh cảm thấy thu hoạch được nhiều thứ.
Năng lực của MC Khúc ca dương xuân thật đáng khích lệ, dưới tình huống nhiều biến hóa phức tạp như vậy, cô có thể thuận lợi sắp xếp thời gian tính điểm cho thí sinh cuối cùng, dành thời gian cho ban giám khảo nhận xét các thí sinh.
Bởi vì đây mới thật sự là phần được quan tâm nhất.
“Các vị thính giả, vòng đấu loại thứ nhất cuộc thi casting “Tru thiên lệnh”, vai “Liễu Tố Ngọc” cuối cùng cũng kết thúc. Trong khoảng thời gian nửa tiếng, các thí sinh của chúng ta biểu hiện cực kỳ xuất sắc, tin rằng mọi người cũng có những cảm nhận riêng của mình. Nhưng mọi người xin chớ vội rời đi, bởi vì ngay sau đây thầy Trường Cung sẽ thay mặt các vị giám khảo nhận xét biểu hiện của các thí sinh trong đêm nay! Hoan nghênh!” Khúc ca dương xuân nâng cao giọng, khuấy động bầu không khí hiện trường lên cao trào.
Quả nhiên, áo đỏ của Trường Cung xuất hiện ở vị trí đầu tiên trên mic.
Là một đàn anh trong giới phối âm, còn có thời gian dài làm việc trong giới phối âm thương mại, mọi cử động của Trường Cung đều vô cùng nho nhã, lễ độ, trước tiên không tránh được vài lời khách sáo, thay mặt ban tổ chức gửi lời cảm ơn tới các thí sinh tham gia cuộc thi, nhấn mạnh rằng xếp hạng không quan trọng, quan trọng ở tinh thần cạnh tranh công bằng khi tham gia thi.
Sau đó mới chính thức nhận xét, “Đầu tiên, chúng ta bắt đầu từ thí sinh số 1.”
Tề Tĩnh nghe tới đó, hơi ngồi thẳng lên, lực chú ý tập trung ở thính giác. Thẩm Nhạn yên lặng lật bút ký về trang đầu tiên, đặt trên đầu gối, chuẩn bị đối chiếu.
“Chất giọng của tuyển thủ số 1 rất phù hợp với tuổi tác, nhưng nghe ra không quá dịu dàng. Có thể bởi vì do chính cậu ấy đã giải thích rằng đang bị cảm mạo nên ảnh hưởng tới chất giọng. Bản thân tôi không có khả năng phán đoán chính xác, đành cho 3.5 điểm, số điểm tôi cảm thấy cực kỳ thích hợp. Hai vị giám khảo khác cũng có lý do của riêng mình, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi.”
Những lời này của Trường Cung khiến Tề Tĩnh hơi thất vọng, bởi vì điểm thấp là do hai người còn lại, nhưng muốn tất cả giám khảo lên giải thích là điều không thể.
Hơn nữa, Trường Cung nói cũng có lý.
“Về phần phát âm của thí sinh số 1, tôi cảm thấy rất tốt, nắm chắc tiết tấu, nhả chữ chuẩn như rất quen thuộc, bởi vì giọng mũi nặng dẫn tới nhiều chữ nghe không gõ, nhưng không phải vấn đề lớn.” Vậy nên Trường Cung mới cho điểm 4.0, điểm cao nhất trong số đó.
Fan hâm mộ của Bún qua cầu gõ rất nhiều biểu tình “TAT” dưới khung chat, đều tỏ vẻ tiếc nuối cho thần tượng phải tham gia thi khi bị ốm, không thể phát huy một trăm phần trăm thực lực.
Nhưng Trường Cung cũng chỉ ra những phần yếu của Bún qua cầu ngoài thanh âm.
“Mọi người đều biết, điểm Kỹ năng cơ bản và Sức hấp dẫn đều đánh giá trên diễn xuất, nhưng mà định nghĩa hơi khác nhau. Kỹ năng cơ bản tức là khả năng thấu hiểu, xem thí sinh có thể nói lên chất giọng mà kịch bản yêu cầu hay không, thể hiện tâm trạng của nhân vật, đồng thời chuyển đổi tâm trạng linh hoạt, tự nhiên mà không cứng. Còn sức hấp dẫn thì sâu hơn, xem thí sinh có tự nghiên cứu về bối cảnh và thân phận của nhân vật hay không, dựa trên tiền đề đó thể hiện vai diễn thông qua giọng nói trong từng chi tiết.”
“Tôi đánh giá cao khả năng chuyển đổi tâm trạng của thí sinh số 1, đặc biệt là từ sau câu thoại thứ hai trong màn một, còn có thay đổi tình cảm ở câu cuối cùng, xử lý rất tốt, diễn xuất không tệ.”
“Nhưng “Liễu Tố Ngọc” là một người có hoàn cảnh gia đình tốt, dựa theo giới thiệu về bối cảnh, có lẽ mọi người sẽ phát hiện ra hắn không phải thư sinh nghèo mà là công tử nhà thương nhân. Thời cổ đại, thương nhân bị ghét bỏ, làm quan mới là con đường làm rạng rỡ tổ tông, vậy nên hắn rất cố chấp trong việc học hành đạt công danh. Giọng nói của thí sinh số 1 có thể nghe ra khoảng thời gian đợi kết quả yết bảng, tâm trạng thấp thỏm bất an, muốn nhìn lại không dám nhìn. Biểu hiện của cậu ấy không quá giống một công tử nhà giàu, mà giống như một thư sinh nho nhỏ bình thường.”
“Điểm này mọi người có thể thấy cực kỳ rõ ràng khi cậu ấy liên tiếp kêu to “Đỗ rồi, đỗ rồi“. Có thể nói diễn xuất hơi xuất. Tự hỏi một nhân vật từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, cho dù lúc cực độ vui sướng cũng sẽ không hét to như vậy, hơn nữa còn cất cao giọng rồi lại hạ giọng mâu thuẫn nội tâm.”
Nghe xong lời Trường Cung, Tề Tĩnh chợt hiểu ra, bất giác gật đầu.
Lúc này, anh chợt nhớ gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn nội dung trong bút kí của Thẩm Nhạn, vài câu “Bối cảnh cần được xem trọng”, “Tâm trạng hơi quá” đột nhiên trở nên nổi bật.
“Hóa ra anh nghe thấy.” Tề Tĩnh mở to hai mắt. Không ngờ cách nghĩ của hắn và Trường Cung lại giống nhau như vậy.
“Chỉ là cảm giác. Sau khi nghe thầy Trường Cung phân tích, anh mới hiểu cảm giác này là do đâu.” Thẩm Nhạn mỉm cười, sau đó lập tức thu hồi, cau mày nói: “Dù vậy anh vẫn nghĩ hai vị giám khảo còn lại cho điểm hơi thấp.”
Các thí sinh sau đó còn không nắm bắt chi tiết tốt được như Bún qua cầu, nhưng tổng điểm không chênh lệch quá lớn.
Không biết là càng về sau giám khảo càng nhân từ, hay là điểm của người thi đấu đầu tiên bị chấm quá khắt khe... Nói chung, lần này, Bún qua cầu quả thật xui xẻo.
Toàn bộ nhận xét tốn hết ba mươi lăm phút. Trường Cung nói rất nhiều điều hữu dụng, Tề Tĩnh thu hoạch không tồi.
“Cảm ơn thầy Trường Cung đã nhận xét, cảm ơn.” Khúc ca dương xuân điều khiển hiện trường lần nữa sau khi Trường Cung xuống, tuyên bố một sự kiện bọn họ đều không ngờ được. “Các vị thính giả, nếu như các vị tiếp tục đón nghe cuộc thi “Tiêu Sơn lão tẩu”, nhất định phải nhớ kỹ, cuộc thi bắt đầu lúc tám giờ. Tới lúc đó, giám khảo nhận xét sẽ đổi thành cô Bồ Ngọc Chi. Xin đón chờ!”
Tề Tĩnh hít một hơi. Bồ Ngọc Chi? Dựa theo phong cách chấm điểm nghiêm khắc của cô, đến lúc đó lên nhận xét cũng mang lực sát thương trăm phần trăm, làm người ta từ nay về sau không gượng dậy nổi sao?
Chứng bệnh của Thẩm Nhạn còn chưa hoàn toàn khỏi hắn, nhỡ đâu tới lúc đó cô ấy chỉ ra một đống khuyết điểm, chẳng phải là họa vô đơn chí ư?
Trong lòng anh bỗng nhiên loạn cào cào.
“Thẩm Nhạn...” Anh lo lắng nhìn sang. Ánh mắt người bên cạnh vẫn bình tĩnh, không hoảng sợ như trong tưởng tượng.
“Không sao.” Thẩm Nhạn an ủi ngược lại anh, nhẹ giọng nói, “Thật ra anh muốn nghe cô Bồ đánh giá, nghe xong vì sao cô ấy lại cho điểm thấp như vậy.”
“Nhưng...” Anh vẫn cảm thấy sợ.
“Chỉ là nhận xét thôi, bất kể cô ấy nhận xét thế nào cũng không sửa được điểm số đã công bố, cũng không thay đổi được xếp hạng.” Thẩm Nhạn cười dịu dàng. Tề Tĩnh âm thầm thở dài một hơi dưới đày lòng, nói thì nói vậy nhưng anh vẫn cmả thấy lo lắng tác dụng tiêu cực của cuộc thi ảnh hưởng tới Thẩm Nhạn.
Nếu như vai Tiêu Sơn lão tẩu ăn chắc tới chín phần mười còn bị chê, thì tương lai của vai “Bạch Kha” khắc nắm chắc nhất và vai “Thuận Dương Hầu” mà Thẩm Nhạn muốn để “khắc phận một số điều” sẽ không lạc quan chút nào.
Nhất thời, Tề Tĩnh không dám mong chờ cuộc thi sau nửa tiếng nữa.