Trao Quyền Duy Nhất

Chương 85: Chương 85




Trên thế giới có hai loại tát.

Một là cái tát của người đang nổi cơn thịnh nộ, đánh thật mạnh, không chút thương xót. Tất nhiên sẽ bị người ta trở mặt, chửi ẩm lên.

Hai là cái tát nhẹ nhàng, không đau đớn, không mạnh mẽ, nhưng đủ để cho người ta nghẹn họng, không mở nổi miệng, không báo nổi thù.

Trường Cung là điển hình của loại thứ hai.

“Ha ha...”

Khi Tề Tĩnh hiểu được điều này, anh bật giác bật ra hai tiếng cười nhạo.

Anh tự nhận thấy mình không phải người xấu, sẽ không chê cười khi người khác bị xấu hổ. Nhưng hôm nay, anh thật sự không nhịn được mà cười.

Trong một cuộc thi chính thức, đây là lần đầu tiên có giám khảo công khai xin lỗi vì cho điểm sai.

Nếu như liên tưởng tới thân phận làm người phát ngôn của ban tổ chức, hành động của Trường Cung hoàn toàn có thể trở thành trò cười của mọi người.

Chuyện đã tới nước này, Tề Tĩnh lại cảm thấy chẳng sao cả. Từ khi tạo nên mối quan hệ với Đồng Tước Đài trong kỳ một vở kịch “Cạm bẫy”, ID “Chẳng hỏi ngày về” vẫn luôn là điểm thu hút tin đồn của giới võng phối một cách bị động. Ban đầu, anh chỉ cảm thấy đó là một sai lầm buồn cười, nhưng dần dần nó trở thành một sợi dây trói buộc mà anh không thể thoát khỏi, chỉ có thể vờ như không thấy. Bây giờ, anh bỗng nảy ra ý định muốn chủ động bước ra ánh sáng.

Bởi vì ánh sáng càng mạnh, cái bóng càng rõ.

Ai là cái bóng đứng, ai là bóng tà(1)... Tin rằng người nào sáng suốt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng những người sáng suốt thường không phán đoán vội vã, quy chụp chớp nhoang là hành vi của người có mắt như mù hoặc những người mù thật.

Người nghe 1:... Giám khảo có ý gì đây? Cái gì gọi là “hạ điểm sai”? Anh ta muốn phủ nhận điểm số đã chấm sao? = =

Người nghe 2:... Anh ấy muốn chấm lần nữa hả? Dựa vào cái gì chứ?

Người nghe 3: Ha ha, Chẳng hỏi ngày về đúng là có chỗ dựa, được hưởng đặc quyền mà các thí sinh khác không có ╮(╯▽╰)╭

Người nghe 4: Ha ha, còn nói là không hối lộ ban giam khảo. Tôi cạn lời rồi, quả nhiên chỉ đang già mồm cãi láo ╮(╯▽╰)╭

Người nghe 5: Nếu như giam khảo dám sửa điểm, tôi sẽ lập tức tố cáo công ty trò chơi!! (╯‵ 口 ′)╯︵┻━┻

Người nghe 6: Ủng hộ lầu trên! Cần phải kiên quyết bảo vệ công bằng!! (╯‵ 口 ′)╯︵┻━┻

...

...

“Tôi sẽ không sửa điểm của thí sinh số 16.” Trước những lời châm chọc trên khung chat, Trường Cung đáp lại như vậy, nguyên nhân vô cùng hợp lí hợp tình, “Trước giờ tôi luôn dùng cùng một tiêu chuẩn để đánh giá 25 thí sinh... Nếu như sửa điểm sẽ là không công bằng với các thí sinh trước đó.”

“Đúng vậy.” Tề Tĩnh không hề thất vọng, thậm chí còn hoàn toàn đồng tình với cách làm của Trường Cung.

Nếu như thay đổi điểm, nhất định sẽ khiến các thí sinh khác bất mãn. Tuy rằng anh không ngại để mọi người công khai kiểm tra mình và Đồng Tước Đài một cách rõ ràng, nhưng việc nào ra việc đấy, không nên để người khác bị ảnh hưởng bởi mâu thuẫn giữa hai người họ. Quyết định của Trường Cung quả là rất sáng suốt.

Những người vừa nãy la hét kêu “cuộc thi không công bằng”, “giám khảo không công bằng” lập tức im bặt, biết mất không thấy bóng.

Lúc này, Trường Cung bỗng nhiên nói tiếp: “Nhưng... vì cách biểu diễn của thí sinh số 26 và số 25 có nhiều điểm giống nhau, vì vậy tôi sẽ nhận xét cả đôi.”

Tề Tĩnh bắt đầu trở nên vô cùng kinh nể Trường Cung.

Những cái vả miệng của anh ta bất kể độ mạnh yếu, hay kỹ thuật, đều không thể dùng một chữ “hay” để hình dung. Tề Tĩnh gần như có thể nghe thấy tiếng tát phần phật ập lên mặt Đồng Tước Đài.

Vì vậy, anh sung sướng vừa nghe tát vừa nghe Trường Cung bình luận.

Điều làm anh bất ngờ là Trường Cung đột ngột thay đổi phong cách nhận xét, bỏ qua lời dạo đầu dài dòng, đi thẳng vào vấn đề chính: “Làm một người phối âm thương mại, không thể phủ nhận những lúc chúng ta luyện tập kỹ thuật cơ bản, chúng ta đã từng bắt chước các tiền bối đi trước. Hầu hết mọi người đều có khởi đầu như vậy.”

Một câu nói khiến bầu không khí trong hiện trường đột nhiên căng thẳng hẳn.

Nụ cười trên môi Tề Tĩnh biến mất.

Anh hoàn toàn không ngờ được Trường Cung lại dám nói thẳng hai chữ “bắt chước” ra khỏi miệng. Anh cứ nghĩ Trường Cung sẽ dùng từ ngữ mĩ miều hơn, giữ lại chút mặt mũi cho Đồng Tước Đài... Nhưng cách nói bây giờ đơn giản chỉ đang trần thuật một sự thật, một điều hiển nhiên không thể thay đổi được.

Tề Tĩnh không e sợ sự thật bị vạch trần, bởi vì người mất mặt không phải anh.

Anh chỉ e sợ thái độ của Trường Cung. Nếu hiện tượng “bắt chước” khá phổ biến trong giới phối âm chuyên nghiệp, vậy có phải anh ta đang gián tiếp nói rằng bắt chước là chuyện bình thường, không đáng bị khiển trách hay không?

Trong lúc tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi, Trường Cung tung ra câu tiếp theo: “Vậy nên... Người chọn cách bắt chước người khác đều là kẻ nghiệp dư, hoặc hắn tự biết mình kém cỏi.”

Kẻ nghiệp dư – tát một cái.

Kém cỏi – tát cái nữa.

Thì là ra thế.

Tề Tĩnh còn chưa kịp cười ra miệng, người nghe trên khung bình luận đã phá lên cười.

Người nghe 1: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Ai đó bị vả miệng liên tục kìa? Có đau không?

Người nghe 2: Ha ha ha... Thầy Trường Cung quả nhiên nói lời độc ác một cách thản nhiên. Tôi cười đau cả bụng rồi.

Người nghe 3: ~(≧▽≦)/~ Đột nhiên thấy thầy Trường Cung đáng yêu quá!!

Người nghe 4: ~(≧▽≦)/~ Quá đáng yêu, quá tự nhiên!!

Người nghe 5: Oh yeah!! Đúng là vậy đấy!! Fan Ngày về xin quỳ lạy thầy Trường Cung!! Vừa rồi yên lặng nhìn đám fan bợ đỡ nhau, tôi uất ức không chịu được!! Hiện tại đã hồi đầy máu sống lại rồi!! (Thầy đừng có ngừng~ Go on~)

Người nghe 6: Ha ha ha... Tôi biết thầy Trường Cung vẫn rất tỉnh táo mà... Kẻ bắt chước làm sao chấp nhận được. Chỉ có cảm xúc thật sự mới có thể động tới lòng người, Chẳng hỏi ngày về, cố gắng lên!!

...

...

Khi xem lại số điểm mà Trường Cung chấm cho Tề Tĩnh và Đồng Tước Đài, không khó để phát hiện ra rốt cuộc trong mắt Trường Cung, ai bắt chước ai.

Hiện tại muốn lật ngược ván cờ, chỉ sợ càng tẩy càng đen.

Những người vừa rồi cắn Tề Tĩnh không buông, công khai nói anh là “kẻ bắt chước” dường như đã bốc hơi, trên màn hình thoải mái hơn rất nhiều.

“Trong giới phối âm có rất nhiều tiền bối xuất sắc, tôi sẽ không giới thiệu từng người, ai có hứng thú xin tự lên mạng tra thông tin.” Giọng Trường Cung chậm rãi, bình tĩnh nói tiếp, “Trong số các tiền bối của tôi, có những người mang phong cách biểu diễn cực kì đặc sắc, cũng vì vậy mà rất nhiều người thích bắt chước họ. Nhưng mỗi người bước đi trên một con đường khác nhau, bắt chước có thể giúp bạn tìm được sở trường của người khác, đối chiếu với chính mình, đề cao tiêu chuẩn của mình. Bắt chước không thể biến thành của “chính bạn“.”

Không trực tiếp đánh giá kỹ thuật diễn xuất của Tề Tĩnh và Đồng Tước Đài, Trường Cung chỉ chậm rãi trình bày luận điểm của mình, nói thật rõ ràng.

Bồ Ngọc Chi thích đi vào chi tiết rồi đến tổng thể, Trường Cung thích bắt đầu từ tổng thể.

“Tôi tin rằng trong cuộc sống hằng ngày, ai ai cũng có những kinh nghiệm giống như vậy... Đồ đi mượn của người khác vĩnh viễn không bằng đồ của mình. Phối âm cũng thế. Thí sinh số 16...” Nói tới đây, anh ta ngừng lại một chút, trầm ngâm một tiếng, “Trong quá trình lắng nghe thí sinh số 16, vừa nghe tôi vừa tưởng tượng được thần thái, cử chỉ, suy nghĩ, mạch cảm xúc của tôi kéo dài cho tới khi kết thúc, không hề gián đoạn.”

Nhập kịch... Đó là ý này sao?

Tuy rằng Trường Cung nói theo một cách khác, nhưng ý nghĩa giống nhau.

Ý nghĩa của “không hề gián đoạn” tức là trong lúc diễn không khiến người nghe bị thoát ly khỏi nội dụng kịch. Tề Tĩnh luôn lấy “nhập kịch” làm mục tiêu phối âm, hôm nay có thể nhận được sự tán thành của người phối âm lão làng, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả.

“Tuy “Xương đế” mà thí sinh số 16 diễn hơi chênh lệch so với tiêu chuẩn trong lòng tôi, nhưng ngoại trừ cảm giác tuổi tác không đủ, tôi nghĩ tổng thể phần biểu diễn của số 16 có kỹ thuật rất cao, mang đậm phong cách cá nhân.” Trường Cung mỉm cười, “Khi đánh giá các thí sinh trước đó, tôi từng nói có rất nhiều người đặt sai trọng tâm, diễn ra hình ảnh các “đế vương” truyền thống, hoặc hình tượng “hôn quân” thô bạo trong phim truyền hình... Nhưng “Xương đế” khác với tất cả các vị vua trong văn học truyền thống, điện ảnh và phim truyền hình. Các bạn chỉ biết hắn là kẻ ngu ngốc, nhưng không biết lí do vì sao hắn ngu ngốc thì không được.”

“Xương đế, nếu bỏ qua danh hiệu hoàng đế của hắn mà nhìn thì các bạn nghĩ hắn là kiểu người thế nào? Triều đình khi đó đang trong hoàn cảnh gì? Quan hệ giữa vua và thần như thế nào? Nếu không biết những điều này, các bạn không thể nào phối được nhân vật này một cách sinh động, tràn đầy cảm xúc.”

Đến đây, trọng tâm câu chuyện bỗng quay về Tề Tĩnh.”

“Cách xử lí chi tiết của số 16 rất linh động, nhưng nắm bắt tâm lí nhân vật cực chuẩn, đột phá được lối mòn mà các thí sinh trước đã đi qua, tạo ra cảm giác thấu hiểu mới. Trong một cuộc thi như thế này, để làm được điều mà rất nhiều người khác không làm được cần phải có đủ can đảm và tự tin, bởi vì phối âm hiện trường yêu cầu sự ổn định cao. Sự đột phá của số 16 đã khiến tôi giật mình...”

“Bởi vì chất giọng trời sinh không bằng người khác, nên tôi chỉ có thể cố gắng đột phá trong diễn xuất.” Tề Tĩnh cười đáp lại.

Cuộc thi này là ván cược giữa anh và Thẩm Nhạn, cũng là ván cược giữa anh và chính mình.

Đánh bạc đều có sự nguy hiểm.

Thua sẽ thua rất đau, thắng sẽ thắng rất sướng.

Trong số người nghe cũng có người lên tiếng phụ họa.

Người nghe 1: ╰(*°▽°*)╯ A a... Thầy Trường Cung đã nói thẳng vào trọng điểm rồi. Tôi nghĩ phong cách của số 16 không giống những người thi trước, vậy nên khi nghe cực kì cảm động!! Sự khác biệt của anh ấy không phải diễn lung tung mà khiến tôi cảm thấy giống với nhân vật trong nguyên tác hơn...

Người nghe 2:╰(*°▽°*)╯ Fan nguyên tác “Tru thiên lệnh” bày tỏ, vốn Xương đế không phải loại hình hoàng đế truyền thống~ Tục ngữ thường nói người đáng thương tất có chỗ đáng trách, khi đọc nguyên tác, tôi luôn thấy thương tiếc nhân vật này, hắn trở nên như vậy cũng là do hoàn cảnh xô đẩy... Số 16 đã biểu diễn ra được những mâu thuẫn trong đó, càng khiến nhân vật trở nên sinh động~

Người nghe 3: Tôi cực kì tán thành khi thầy Trường Cung nói mạch cảm xúc kéo dài cho tới cuối, không hề gián đoạn! Tôi cũng tưởng tượng ra được một tên hoàng đế điên cuồng, nghiện ngập như vậy! (Ặc... Ngày về sama, thật ra em đang khen anh đấy...)

...

Lúc này, Trường Cung chuyển sang nói về Đồng Tước Đài: “Cách biểu diễn này, thật bất ngờ là về sau lại xuất hiện trên một thí sinh khác. Đó chính là số 25, người mà tôi cảm thấy rất giống với số 16.”

Không ngoài dự đoán, những lời này vừa nói ra đã khiến các fan Đồng Tước Đài dậy sóng.

Người nghe 1: Sao cứ khăng khăng nói số 25 giống số 16 mà không phải số 16 giống số 25 chứ?? Thứ tự lên sân khấu là ngẫu nhiên, không phải do CV lựa chọn!! Nếu ngay từ đầu đã quyết định dùng cách biểu diễn này, nhưng xui xẻo phải lên sân khấu sau thì quá bất lợi!!

Người nghe 2: Đồng ý!! Căn cứ theo thứ tự lên biểu diễn mà vu cho tội bắt chước thì quá võ đoán, quá vô lý!!

Người nghe 3: Tôi không có cái nhìn phiến diện về Chẳng hỏi ngày về, chẳng qua tôi nhìn một số người thấy ngứa mắt mà thôi... Hợp lực với nhau bắt nạt Đồng Tước Đài sama... Tài năng của Đồng Tước Đài sama ai ai cũng biết, trước đây tôi từng hợp tác với anh ấy trong một vở kịch, tiêu chuẩn phối âm của anh ấy rất cao, tính cách cũng rất dịu dàng, lịch sự, tại sao mọi người cứ chửi anh ấy? Danh tiếng của anh ấy trong giới võng phối rất tốt, sao có thể bắt chước một CV kém hơn anh ấy quá nhiều??

...

“Đúng là danh tiếng của tôi không bằng anh ta.” Tề Tĩnh lạnh lùng nhếch mép, “Nhưng căn cứ vào danh tiếng để khẳng định anh ta không bắt chước, lẽ nào không võ đoán, không vô lí hay sao?”

Các fan hâm mộ đương nhiên không nghe thấy câu này.

Tề Tĩnh chỉ không kiềm chế được nên mới lên tiếng mỉa mai thôi, muốn để lòng mình thoải mái hơn. Nhưng Trường Cung ở trên mic thì có thể đáp lại thẳng thắn: “Tôi hoàn toàn không dựa trên thứ tự biểu diễn mà nói vậy. Tôi làm việc có căn cứ, dựa trên tính ăn khớp trong màn biểu diễn dài 120 giây của các thí sinh.”

Tính ăn khớp là một khái niệm trừu tượng.

Nhưng Trường Cung đã giảng giải khái niệm này bằng một dẫn chứng cụ thể: “Tính ăn khớp cũng giống như khi mọi người nghe nhạc. Cách biểu diễn của số 16 khiến tôi nghe từ đầu tới cuối rất liền mạch như cùng một ca khúc, tuy rằng tôi không quá thích tiết tấu của bài hát này, nhưng nghe rất thoải mái, không có điểm ngắt quãng giữa chừng. Còn số 25... Tôi thấy có một số điểm kỳ quái, có vài đoạn mang tiết tấu gần giống với số 16, nhưng lại hay xen kẽ một ít phong cách khác. Khi tôi nghe, độ hài hòa của từng màn rất ít, giống như cắt ra rồi ghép vào.”

“Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ cụ thể hơn. Haydn, Mozart hay Beethoven đều là những nhà soạn nhạc xuất sắc, bất kể tác phẩm của riêng ai cũng đều là kinh điển. Nhưng nếu chọn từ mỗi tác phẩm của họ một đoạn, ghép lại với nhau, chưa chắc thành quả nghe đã hay. Dù có lấy những khúc đặc sắc nhất trong đó mà ghép cũng vậy thôi. Lí do bởi vì không có tính ăn khớp.”

“Hoạt động trong lĩnh vực phối âm gần mười năm, tôi luôn nghĩ tính ăn khớp trong phối âm rất quan trọng, đặc biệt là đối với một tác phẩm dài kỳ như “Tru thiên lệnh”, khối lượng lời thoại quá lớn, tính ăn khớp sẽ duy trì hình tượng thống nhất cho nhân vật. Tính ăn khớp càng cao, sức thuyết phục càng lớn.”

Giọng nói của Trường Cung vô cùng nghiêm túc, không có ý đùa giỡn.

Lúc đầu, Tề Tĩnh chỉ muốn nghe xem anh ta sẽ vả mặt Đồng Tước Đài thế nào, nhưng bây giờ, Tề Tĩnh đã thật sự bị lời nhận xét của anh ta thu hút, lắng nghe hết sức chăm chú.

Cho dù ngay câu sau, Trường Cung vẫn cố ý tha cho Đồng Tước Đài cũng không khiến anh ấm ức.

“Thật ra số 25 có thể diễn được như vậy, khắc phục khuyết điểm của số 16, chắc chắn phải là người có tài năng mới làm được... Nhưng tôi đã từng nói, đồ đi mượn vĩnh viễn không thuộc về mình, dễ để lộ kẽ hở, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.”

Trường Cung gián tiếp giải thích lí do mình chấm điểm kỹ năng cơ bản của Đồng Tước Đài khá cao, nhưng lại trừ điểm rất nặng trong phần sức hấp dẫn.

“Không chỉ riêng hai thí sinh này, tôi có lời muốn nói với tất cả các thí sinh.” Anh ta nói, “Cảm xúc xuất phát từ đáy lòng mới là thanh âm “sống động” nhất, mong rằng mọi người có thể trải nghiệm các thể loại vai diễn, tự tạo ra cảm xúc cho mình.”

Tề Tĩnh ngơ ngẩn trước màn hình.

Rõ ràng Trường Cung đang nói lời mang tính cổ vũ với anh, nhưng anh vẫn bất giác nhíu mày.

“Hôm nay thua có thể do tôi bị báo ứng. Bởi vì trước đây tôi đã từng chịu khuất phục, phối âm trái lương tâm.” Trong kỳ một “Cạm bẫy”, anh đã thỏa hiệp. Nghĩ tới đây, đột nhiên anh thấy kết quả thế này cũng tốt... Ít nhất có thể coi như trách phạt, đánh tan cảm giác nghẹn cứng trong lòng.

Nếu như cho anh một cơ hội, anh sẽ kiên trì giữ quan điểm của mình, giữ vững cách hiểu của mình với nguyên tác.

Nhưng hôm nay anh đã đắc tội với đại thần, e rằng không còn cơ hội diễn tiếp kỳ hai.

Tề Tĩnh thoải mái cười, nụ cười còn chưa kịp biến mất thì trong tai nghe đột nhiên truyền tới tiếng “tít tít tít” dồn dập, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Là tiếng tin nhắn QQ.

Avatar nhấp nháy dưới góc phải màn hình chính là nhóm tổ kịch “Cạm bẫy”, thật quá trùng hợp.

“Không thể nào trùng hợp tới vậy chứ...” Tề Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, chần chừ không biết có nên mở QQ ra không. Anh biết lúc này tổ kịch nhắn tin, chắc chắn liên quan tới cuộc thi tối nay.

Hai diễn viên chính cùng cạnh tranh một vai đã rất khó xử rồi, còn bị ban giám khảo chỉ tên vạch mặt, lôi cả hai ra bình luận, kết quả rõ ràng nghiêng về một phía, phía còn lại là người có binh đoàn fan hâm mộ khổng lồ và đoàn kết. Nếu như staff của tổ kịch cũng nghe, chắc chắn đều bị hù chết.

Đứng trên lập trường cá nhân, Tề Tĩnh có thể lớn tiếng quát: Hôm nay tôi rất tức giận, không muốn nhắc tới Đồng Tước Đài và hành vi của anh ta.

Nhưng đứng trên lập trường một thành viên trong tổ kịch, anh không thể nói nên lời tuyệt tình như vậy.

Oan có đầu, nợ có chủ, staff vô tội của tổ kịch không thể bị liên lụy. Anh làm CV, có thể nói ra ý kiến của mình. Nhưng quyền quyết định chuyện nội bộ của tổ kịch nằm trong tay chuẩn bị.

Chuẩn bị Yên Chi Hoa của “Cạm bẫy” luôn là người chưa tới đường cùng chưa xuất hiện.

Người đầu tiên lên tiếng trong nhóm tổ kịch thường là người quyết định cục diện của cuộc nói chuyện, mà thật bất hạnh khi người này là hậu kỳ kiêm fan trung thành của Đồng Tước Đài.

Hậu kỳ – Khóa một đời:... Chẳng hỏi ngày về có online không? Anh ra giải thích mau lên! Anh có quan hệ gì với tên giám khảo kia? Các người bắt nạt người ta như thế khiến tổ kịch rất mất mặt đấy, có biết không hả?

Tề Tĩnh hít sâu một hơi.

Chuyện xảy ra không như anh dự đoán. Nói ngược lại, bản thân Đồng Tước Đài chắc cũng không biết hành vi của mình ảnh hưởng thế nào tới tổ kịch đâu?

Trường Cung đang tiếp tục nhân xét, tay anh lại không tiện gõ chữ trả lời QQ, vì vậy anh quyết tâm lờ nó đi.

Nhưng anh không trả lời chỉ khiến cho cuộc đối thoại càng lúc càng rùm beng lên.

Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: Chẳng hỏi ngày về!! Mau ra đây!!

Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Tôi chỉ cười nhạt thôi, không nói gì đâu.

Hậu kỳ – Khóa một đời: Đừng tưởng rằng Đồng Tước sama không tham gia nhóm thì anh có thể muốn làm gì thì làm ở đây. Chúng tôi vẫn tồn tại đấy! Để ẩn cũng được, giả chết cũng được, Chẳng hỏi ngày về, anh mau ra mặt giải thích đi, nếu không tôi sẽ rời tổ kịch, không làm hai kỳ sau nữa!

Biên kịch – Múa rối:... Sao vậy? Xảy ra chuyện gì...

Hậu kỳ – Khóa một đời: Cô tự đi hỏi anh ta -.-

Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: Còn hỏi xảy ra chuyện gì nữa?? Chẳng hỏi ngày về thông đồng với giám khảo, làm trò bôi xấu, bắt nạt Đồng Tước Tước trước mặt bao nhiêu người!! Quả thật không thể tha thứ!! (╯‵ 口 ′)╯︵┻━┻

Biên kịch – Múa rối: Σ( °△ °|||)︴ Cái gì, giám khảo nào?? Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì...

Dường như bị bộ dạng bất ngờ của biên kịch tác động, hậu kỳ không giải thích, hung dữ nói một câu.

Hậu kỳ – Khóa một đời: Nói cho cô biết cũng vô dụng. Tôi chỉ nói với Chẳng hỏi ngày về, anh mau ra xin lỗi Đồng Tước sama, chuyện này mới có thể cứu vãn được.

Chú thích:

(1) Bóng đứng: bóng in trên mặt đất rất nhỏ khi mặt trời ở trên đỉnh đầu. Bóng tà: bóng kéo dài chếch về phía tây khi ngày sắp hết. Có câu “người ngay không sợ bóng tà”, ý chỉ làm người ngay thẳng thì bóng mới không nghiêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.