Xin lỗi ư?
Nếu nói xin lỗi, anh mới là người hết thuốc chữa.
Tề Tĩnh không định đáp lại, nhưng đọc tới đây, nhất thời tức giận, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một chủ ý. Không phải ý kiến gì hay ho, thậm chí còn hết sức hoang đường... Dùng cách hoang đường để đối phó với Đồng Tước Đài hoang đường và đám fan hoang đường của anh ta.
Dù sao chính Bươm Bướm Ngọc đã từng nói, Đồng Tước Đài là người được chọn nội bộ.
Nếu đã vậy, anh không ngại bất cứ giá nào mà thử một lần.
CV – Chẳng hỏi ngày về: Được.
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều:...
Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều:!! Chẳng hỏi ngày về, anh nói thật??
Hậu kỳ – Khóa một đời:... Hừ hừ, anh đúng chuyên gia gây bất ngờ. Nếu sớm biết chuyện sẽ như vậy, từ đầu đừng có làm thế?? Mau chóng xin lỗi Đồng Tước Đài sama, xin lỗi người nghe, thừa nhận anh vu oan cho anh ấy. Làm vậy thì mọi người đều thoải mái ╮(╯▽╰)╭
CV – Chẳng hỏi ngày về: Được.
Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: Nói miệng không có bằng chứng!! Anh định xin lỗi lúc nào? Nói một lời chắc chắn đi ~(︶︿︶)
CV – Chẳng hỏi ngày về: Ngày mai, khi tôi và anh ta cùng thi, đến lượt tôi lên mic, tôi sẽ nói trước mặt mọi người.
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Anh đừng hòng đổi ý.
Hậu kỳ – Khóa một đời: Anh đừng hòng đổi ý +1
CV – Chẳng hỏi ngày về: Mai gặp lại.
Gửi xong ba chữ cuối cùng, Tề Tĩnh tắt cửa sổ chat, ngồi yên tại chỗ, tự hỏi ngày mai sẽ nói cái gì.
Ngày mai – cuộc thi casting vai nam chính số một “Tần Thác”, cũng là lần thứ hai anh đối đầu với đại thần. Đồng Tước Đài có thể giở trò gian lận khi thi casting một vai phụ, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn khi casting vai chính. Cho dù anh ta đã đi cửa sau cũng sẽ đề phòng bất trắc.
“Anh ta càng như vậy, hiệu quả cuối cùng sẽ càng tốt.” Tề Tĩnh dự tính hết thảy, cười cười nói.
Thứ tự lên thi đấu “Tần Thác” như sau: số 10 Đồng Tước Đài, số 12 Chẳng hỏi ngày về. Theo thứ tự này, anh có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Anh đang dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên QQ vang lên. Cúi đầu nhìn thử, hóa ra là biên kịch Múa rối nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng trong nhóm tổ kịch.
Múa rối: /(ㄒoㄒ)/~~ Ngày về đại nhân...
Chẳng hỏi ngày về: Xin lỗi, vừa rồi làm cô khó xử.
Múa rối: /(ㄒoㄒ)/~~ Tuy rằng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng giọng điệu bọn họ hung dữ như vậy, em rất lo cho anh nên tới hỏi thăm một chút.
Chẳng hỏi ngày về: Ừ, cảm ơn đã lo lắng. Cô không quan tâm tới cuộc thi casting nên không biết tình hình cụ thể. Thực ra cô không biết thì hơn, đừng sợ, tổ kịch nên làm gì thì làm nấy đi ha ^_^
Múa rối:...
Múa rối:...
Múa rối:... Thật ra khi phát hành kỳ một, lúc em đọc lời nhận xét đã thấy tổ kịch thật có lỗi với đại nhân...
Chẳng hỏi ngày về: Tôi biết ý cô muốn nói, đừng tự trách. Lúc đó cũng do tôi không kiên trì tới cùng, tôi đáng đời.
Múa rối: /(ㄒoㄒ)/~~ Anh càng nói vậy, em càng tự trách, làm sao đây??
Múa rối: Nói một câu không sợ chết nhé. Em rất hối hận khi đồng ý cho Đại Kiều và Tiểu Kiều vào nhóm, rõ ràng bản thân Đồng Tước Đài đại thần không gia nhập thì không nên cho người ngoài gia nhập mới đúng... Nhưng Yên Chi Hoa nói, cô ấy mời được đại thần hoàn toàn dựa vào hai người kia giới thiệu, khuyên nhủ, không thể từ chối họ. Hơn nữa, hậu kỳ cũng là một trong số fan thân thiết của đại thần... Gây ra cục diện rối rắm này đều do staff bọn em không chu đáo, thật có lỗi với anh.
Chẳng hỏi ngày về: Ừ, tôi hiểu mà ^_^
Múa rối: Kỳ quái nhất là lần này bọn họ luôn mồm bắt anh xin lỗi, nhưng em không cảm thấy anh sai. Chắc bởi vì em biết Ngày về đại nhân từ trước tới nay rất tốt bụng, tính cách cũng tốt, không tin là chuyện do anh gây ra.
Tề Tĩnh hơi sửng sốt, bất giác giãn mày: “Ha ha...”
Chí ít thì ấn tượng của anh với người ngoài cũng không thua đại thần.
Chẳng hỏi ngày về: Cảm ơn Múa rối, anh sẽ không bỏ cuộc, cùng nhau chờ mong kỳ hai được phát hành nhé. ^_^
Múa rối: ... Nhắc tới kỳ hai... _(:з” ∠)_
Chẳng hỏi ngày về: Sao vậy?
Múa rối: Lúc phát hành kỳ một, em đã viết xong kỳ hai rồi. Em gửi cho các staff khác xét duyệt, sau đó sữa chữa lần cuối rồi gửi cho anh và đại thần. Nhưng Yên Chi Hoa liên hệ với đại thần mời tới hiện trường đối kịch, bởi vì kỳ một bị rất nhiều fan nguyên tác ném đá nên cô ấy muốn các anh đối kịch lại lần nữa, sửa lại cách diễn. Nhưng cô ấy bị từ chối rồi... _(:з” ∠)_
Chẳng hỏi ngày về:...
Múa rối: Nguyên nhân là hậu kỳ và hai chị em Kiều cảm thấy kỳ một rất hay, hơn nữa kỳ một đã đối kịch rồi, không cần đối kịch thếm nữa. Đại thần cũng nói thế.
Chẳng hỏi ngày về:...
Thảo nào không thấy ai sắp xếp cho anh và Đồng Tước Đài đối kịch kỳ hai, hóa ra là vậy...
Sau khi phát hành kỳ một, thái độ của Đồng Tước Đài rất rõ ràng. Anh ta cho rằng kịch truyền thanh là “lần sáng tác thứ hai”, không cần thiết phải bám sát nguyên tác, chỉ cần thính giả thấy hay là được rồi. Từ hôm đó, anh đã hiểu thêm về người này, không còn trông cậy vào hắn sẽ nghiêm túc bỏ công bỏ sức ra nghiên cứu kịch bản, nghiền ngẫm vai diễn.
Chắc Yên Chi Hoa sợ sẽ khiến hai bên đều không thoái mái nên mới cố ý giấu kín, mượn cớ “sợ thời gian hai người không trùng nhau” để yêu cầu anh ghi âm, sau đó gửi cho đạo diễn xin ý kiến.
Nhắc mới nhớ, anh đã nộp âm thô của kỳ hai lâu rồi, không biết tiến độ tới đâu.
Chẳng hỏi ngày về: Bọn họ không cần đối kịch cũng được. Tôi tự thấy mình ghi âm khá ổn rồi. Mà âm thô nộp từ lâu sao không thấy hậu kỳ làm việc?
Múa rối: Chưa làm... Nghe nói đại thần bận rộn, không có thời gian ghi âm _(:з” ∠)_
Chẳng hỏi ngày về:...
Múa rối: /(ㄒoㄒ)/~~ Vậy nên em mới càng thấy có lỗi với anh hơn!!
Chẳng hỏi ngày về: Không sao, cứ chờ đi.
Múa rối: /(ㄒoㄒ)/~~ Ngày về đại thần, thật ra có những lúc trong đầu em đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vô lí. Giá như trước đây Yên Chi Hoa chọn vai chính không phải Đồng Tước Đài mà là Nhạn Bắc Hướng thì tốt biết mấy...
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cái tên “Nhạn Bắc Hướng”, ánh sáng trong mắt anh khẽ run lên như phản xạ có điều kiện.
Trái tim gần như lỡ nửa nhịp, sau đó đập thình thịch không ngừng...
Đúng vậy...
Trước đây chính Múa rối là người đã kéo “Nhạn Bắc Hướng” vào nhóm tổ kịch “Cạm bẫy”, dẫn tới buổi tối hôm ấy, màn đối kịch ầm thầm không ai biết.
Hiện tại, khi thấy một người khác ngoài hai bọn họ nhắc tới đề tài này, hồi ức bỗng cuồn cuộn tràn về, hóa thành giấy trắng mực đen trên kịch bản, vẽ nên cảnh sắc ngàn dặm trong câu chuyện. Chân thật đến vậy... Tề Tĩnh nhất thời sa vào vở kịch ấy trong cơn hoảng hốt.
“Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh...”
Giọng nói trầm thấp, đè nén.
Giọng điệu giãy dụa khổ sở.
Rõ ràng đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tài nào quên được lần đầu tiên được nghe, sự chấn động từ đáy lòng cùng cảm giác rơi vào vòng tay ấy.
Tề Tĩnh cảm thấy tai mình nóng lên, giơ tay lên bóp bóp.
Hồi ức về lời thoại ấy rất dễ khiến anh nhớ tới lúc người kia ghé sát bên tai, thì thào với anh.
Anh cho rằng ở bên Thẩm Nhạn càng lâu, có thể thoải mái ung dung đối mặt với giọng nói của hắn, quen với giọng điệu trầm thấp ấy. Nhưng “thích” là một loại tình cảm cực kì ngoan cố, không phải cứ quen là được. Nó sẽ cắm rễ sâu trong lòng ngay từ ngày đầu, vậy nên dù có nghe bao nhiều lần vẫn cứ thấy “thích“.
Tề Tĩnh yên lặng không nói gì.
Múa rối hoàn toàn ngây thơ không biết nội tâm đang dao động của anh, lải nhải một mình.
Múa rối: Nhưng mà không thể thay đổi được nữa. Hơn nữa, chú Nhạn không nhận vai chính...
Múa rối: Chú Nhạn làm người quá mức nghiêm túc, rõ ràng không phải vai của mình mà vẫn cẩn thận đối kịch tử tế. Anh ấy thường giao âm rất nhanh, chất lượng lại cao... CV như vậy bây giờ có đốt đèn cũng khó mà tìm được.
Múa rối: Nhưng lâu lắm rồi em không liên lạc được với anh ấy. Có vẻ anh ấy lui giời rồi.
Múa rồi: /(ㄒoㄒ)/~~ Em hơi nhớ anh ấy...
Tề Tĩnh nhìn tới đây, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà gõ xuống một câu.
Chẳng hỏi ngày về: Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất nhớ anh ấy.
Nhớ anh ấy lắm.
Nhớ tới Nhạn Bắc Hướng đã lắng nghe tiếng lòng của anh, nhớ tới Nhạn Bắc Hướng đã nắm chặt tay anh, không chịu buông ra.
Cho dù chỉ cách một bức tường, cũng vẫn nhớ da diết... Anh muốn quay về ngày hắn đưa anh về trong cơn mưa tầm tã, sau khi cánh cửa chậm rãi khép lại, hai người ôm nhau gần gũi nhất.
“Á...”
Khi anh nhận ra ngón tay mình đã gõ cái gì trên màn hình, thoáng giật mình tỉnh táo lại, gương mặt đỏ bừng.
Tiêu đời rồi...
Tiêu rồi... Nói lung tung gì trước mặt con gái nhà người ta thế này?
Múa rối: Σ(っ °Д °)っ...
Chẳng hỏi ngày về: Á! Nhầm rồi, nhầm rồi, xin quên những gì tôi vừa nói đi!
Múa rối: Σ(っ °Д °)っHình như em đã... nhìn thấy điều gì không nên thấy...
Múa rối: Ngày về đại thần, có phải anh có cảm tình với chú Nhạn không? Em nhớ trước đây anh thường nhắc tới chú Nhạn với em, còn hỏi em những chuyện liên quan tới anh ấy.
Múa rối: Á á á á? Chẳng lẽ... chẳng lẽ ý của anh khi nói những lời này giống như em đã từng tưởng tượng? Trời ạ!!
Em đã tưởng tượng gì vậy hả, bạn trẻ Múa rối?
Tề Tĩnh yên lặng đỡ trán, hận không thể đào lỗ mà chui xuống. Đúng là tự chui đầu vào rọ, chỉ số thông minh của anh bị Ngày Về nhỏ ăn mất rồi.
Độ nhạy cảm hóng hớt của các cô gái trong giới võng phối vô cùng cao, anh lăn lộn trong giới lâu như vậy mà lại quên mất.
Bỗng nhiên Múa rối bất thình lình hô to.
Múa rối: Á!!
Chẳng hỏi ngày về:??
Múa rối: Đúng rồi!! Có một việc mà Ngày về đại nhân tuyệt đối không đoán được!! (lăn qua lăn lại)
Chẳng hỏi ngày về: Chuyện gì...
Múa rối: Anh có biết không, lần cuối cùng em chat QQ với chú Nhạn là anh ấy chủ động tới tìm em!!
Tề Tĩnh sửng sốt.
Một người không quen nói chuyện với người lạ lại có thể chủ động chat QQ với Múa rối là việc vô cùng khó hiểu, quả thật anh không đoán được.
Chẳng hỏi ngày về: Vì sao anh ấy tìm cô?
Múa rối: Bởi vì anh ấy muốn biết số QQ của anh, cho nên tới hỏi em!! Trời ạ, giờ nghĩ lại mới hối hận sao lúc đó em không ảo tưởng một chút!! Thật không logic!
Múa rối:... Á... Chờ chút...
Múa rối: Trước đây em cho chú Nhạn số QQ của anh, lẽ nào anh ấy không hề liên lạc với anh sao? Em bắt đầu rối rồi...
Múa rối: Sau này hai người có liên lạc với nhau không???
...
...
Nội dung phía sau, Tề Tĩnh đã hoàn toàn không đọc nổi.
Bởi khi nhìn thấy câu “muốn biết số QQ của anh”, tâm tư anh đã không còn ở đây nữa rồi. Những chữ cái kìa dường như bị cơn mưa tầm tã trong những ngày tháng hai người trò chuyện với nhau qua mạng xóa mờ, trở nên nhạt nhòa, tâm trạng cũng theo nước mưa rơi xuống và đọng lại.
Tề Tĩnh bất giác vươn tay, khép máy tính lại.
Buông tay ra, vỏ máy tính trơn bóng phản chiếu gương mặt anh, lúc này mới nhìn ra trên mặt mình đang có biểu tình gì. Nhất định đó chính là ngày Nhạn Bắc Hướng gửi lời xin kết bạn với anh trên QQ.
Anh hốt hoảng, không thể tin nổi... nhưng không thể nói rằng mình không vui.
Cậu có khỏe không?
Tôi vẫn khỏe, cảm ơn anh.
“Còn anh?”
Cách một khoảng thời gian dài như vậy, anh bỗng nhiên nghĩ lẽ ra mình phải thêm câu hỏi kia mới thật sự tạo nên một đoạn hội thoại hoàn chỉnh.
Chỉ như vậy mới hoàn chỉnh, mới có thể tiếp tục.
Tề Tĩnh yên lặng trong chốc lát, sau đó bật cười, nụ cười khô khốc.
Thật ra câu trả lời là gì không quan trọng, quan trọng là... anh muốn cho người kia biết mình lo lắng cho hắn, bất kể hắn nói khỏe hay không khỏe, chỉ cần hắn đáp lại tức là có thể tiến tới. Người kia cũng từng kiên nhẫn như vậy, cố chấp bước tới, vậy nên hai người mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Thẩm Nhạn để bọn họ đến được với nhau, còn anh... Anh muốn để bọn họ cùng nhau đi tiếp.
Tề Tĩnh giảm độ sáng của đèn bàn trong phòng sách.
Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng vừa vặn, rất giống ánh dương đầu đông, ấm áp mà không chói lóa.
“Thẩm Nhạn... anh có khỏe không?”
Anh cười nhạt hỏi một tiếng, ngồi bên đầu gường, nửa người nhẹ nhàng dựa vào chăn bông, chỉ muốn lặng lẽ ở bên hắn, không muốn hỏi gì khác.
Thật kỳ quái, tâm trạng vừa rồi còn phẫn nộ tới vậy, sau khi tắt máy tính, những chuyện xảy ra trên mạng trở nên vặt vãnh. Trong cuộc sống hiện thực, anh đột nhiên phát hiện mấy chuyện này căn bản không đáng để tức giận. So với Đồng Tước Đài và đám fan dai dăng của anh ta, Tề Tĩnh muốn dùng thời gian để ở bên Thẩm Nhạn hơn.
Cho dù hai người đều yên lặng không nói gì cũng được.
Từng phút từng giây ở bên nhau còn trân quý hơn mấy tiếng đồng hồ lãng phí với những người kia.
“Kết thúc rồi?” Thẩm Nhạn khẽ mở mắt ra, giọng nói hơi nghẹn.
Có lẽ hắn đã chợp mắt một lúc, nhưng giấc ngủ rất cạn, nét ủ rũ vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Tề Tĩnh vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn hắn. Anh thấy trong mắt hắn hiện lên sự do dự không biết có nên làm theo ván cược, đột nhiên cười rộ lên.
“Em thua rồi.” Tề Tĩnh cười nói, giống như đang an ủi hắn.
Rõ ràng nửa tiếng trước, anh còn cảm thấy khó mà chấp nhận được kết quả cuộc thi, nhưng lúc này lại có thể bình tĩnh nói nên lời.
Thẩm Nhạn ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại: “... Em thua?”
Trên mặt Tề Tĩnh hoàn toàn không có vẻ chán nản, vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, cúi người tựa cằm vào bờ vai hắn, giống như đứa trẻ thích thú đòi hỏi nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn: “Ừ, em thua rồi, tổng điểm thấp hơn Đồng Tước Đài.”
“Vì sao...”
“Nói ra rất dài.” Bởi vì anh chôn mặt trên vai đối phương nên thanh âm bất chợt trở nên buồn buồn. Nhưng giọng điệu vẫn nhẹ tênh.
Thẩm Nhạn nhất thời không biết nói gì.
Lúc hắn nghe kịch, hoàn toàn không nghĩ rằng Tề Tĩnh sẽ thua, chí ít anh chắc chắn có thể thắng Đồng Tước Đài. Hắn luôn nằm trên giường xây dựng tư tưởng, nhưng vẫn không sắp xếp được từ ngữ, ngôn từ tan vỡ thành mảnh nhỏ, mãi vẫn không biết phải thẳng thắn nói cho Tề Tĩnh biết về thân thế của mình như thế nào.
Hiện tại, Tề Tĩnh thua rồi, hắn lại càng hoang mang hơn.
“Anh...”
Tề Tĩnh nhẹ nhàng ngắt lời hắn, lặp lại câu hỏi kia một lần nữa, chính là lời hỏi thăm đầu tiên giữa hai người khi ấy:
“Anh có khỏe không?”
Yết hầu Thẩm Nhạn hơi giật giật, chỉ phát ra một tiếng “có” mơ hồ. Tề Tĩnh đột nhiên nở nụ cười.
“Trước đây anh dám hỏi người ta số QQ của em, bây giờ lại không dám nói lời thật lòng sao?” Anh nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt quan sát gương mặt gần trong gang tấc, nhỏ giọng hỏi.