Trao Quyền Duy Nhất

Chương 92: Chương 92




Ba từ kia vừa chấm dứt, thời gian cũng kết thúc.

Không có điểm, bởi vì không hoàn thành toàn bộ phần thi, không thể chấm điểm.

Không có xếp hạng, bởi vì hắn rút lui.

Rõ rằng không có gì hết, nhưng nhận được nhiều hơn so với dĩ vãng. Bức tranh trong lòng đã chấm nét cuối cùng, không cần vẽ thêm gì cũng đủ viên mãn.

Tề Tĩnh chớp mắt, trước mặt nhạt nhòa dần dần rõ lên, rồi lại mau chóng mờ đi.

Mỗi lần chớp mắt đều có những giọt nước lành lạnh, ẩm ướt rơi ra, chảy dài trên gò má.

Nhưng anh lại cười.

“Ha ha...”

Tiếng cười vừa nhẹ vừa thấp. Càng cười, nước mắt rơi càng nhiều.

Anh ung dung chậm rãi tháo tai nghe xuống, gạt bỏ mọi thanh âm ồn ào, nhốn nháo của cuộc thi ra khỏi hiện thực, trở về với không gian an tĩnh trong phòng.

Đầu đông lành lạnh càng tôn lên sự ấm áp trong giờ phút này.

Anh yên lặng điều chỉnh hô hấp của mình, chủ động giơ tay lên lau khô nước mắt. Trước khi rời khỏi YY, anh nhìn thấy tin nhắn của Lão ngũ.

Lão ngũ nói với bạn:...

Lão ngũ nói với bạn:...

Lão ngũ nói với bạn:... thật sự không ngờ được...

Lão ngũ nói với bạn: Tôi từng nói chuyện này không ai có thể giúp cậu ấy, nhưng tôi nhầm rồi. Ngày về, cậu thật sự rất giỏi... Cảm ơn cậu.

Không, thật ra tôi không giỏi. Chính nhờ vào sự kiên cường của anh ấy đã giúp anh ấy đi được tới bước này.

Tề Tĩnh híp mắt cười, khép máy tính lại.

Lúc này, anh nghe thấy tiếng cửa phòng khe khẽ mở ra.

Cửa mở, người lại đứng lặng sau cửa, chần chừ mãi không dám tiến lên. Khóe miệng Tề Tĩnh giương lên, cố ý giữ giọng bình thản, nghe vào hết sức nghiêm túc.

“Anh qua đây.”

Giọng nói anh không còn nghẹn ngào, không phán đoán được là đang vui hay giận.

Người phía sau cửa dường như hơi run lên sợ hãi, mãi mới dám bước từng bước, chậm rãi hướng về phía anh.

Anh không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng ngồi ở đầu giường nghe từng bước chân của người kia tiến gần về phía mình. Cho dù người ấy đã đứng ở nơi chỉ cần vươn tay ra là chạm vào được, nhưng anh vẫn không phản ứng, mặt không cảm xúc, đôi mắt rũ xuống khiến hắn không nhìn ra được chút vui vẻ nào.

“Tề Tĩnh...” Rốt cuộc, người kia cũng cố gắng gọi ra một tiếng, nghe rất khàn, “Em giận sao?”

“Đương nhiên rồi.” Tề Tĩnh không phủ nhận.

Sắc mặt Thẩm Nhạn lập tức tái nhợt.

Nhưng hắn chưa kịp lùi về phía sau thì Tề Tĩnh đã giang hai tay nhào qua, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gần như chôn mặt trong lồng ngực hắn, tham lam hít vào mùi hương có thể khiến người ta an lòng, nhẹ nhàng cười: “Đêm nay anh hại em khóc hết bao nhiêu nước mắt rồi đấy biết không? Nhất định mắt em đã sưng lên rồi, đương nhiên em phải tức giận chứ.”

Thẩm Nhạn chấn động, dường như nghe được phán quyết vô tội, được tha bổng, đầu gối bất giác mềm nhũn, kiệt sức chậm rãi ngồi sụp xuống bên giường.

Hai tay hắn sờ soạng trên lưng Tề Tĩnh một hồi, cho tới khi tin chắc rằng mình đang ôm được Tề Tĩnh trong vòng tay, hắn mới dám thở mạnh một hơi, hai mắt khép kín, cúi người ôm anh thật chặt.

Nhưng thanh âm của hắn không vì vậy mà ngừng run rẩy: “Anh tưởng rằng... Em giận là vì anh đã che giấu quá khứ xấu xa của mình... Em sẽ không tha thứ cho anh.”

Hai tay ôm Tề Tĩnh chặt hơn, ngón tay tóm lấy áo anh, quấn chặt vào vải.

Tề Tĩnh cảm nhận được nội tâm bàng hoàng, sợ hãi của hắn. Bị tâm trạng này ảnh hưởng, anh rúc vào người hắn sâu hơn, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc... Chỉ có người làm sai mới cần được tha thứ. Anh đã làm gì sai hả?”

“Anh... lừa em.”

“Anh không hề lừa em.”

“Anh không thẳng thắn với em...”

“Vậy không gọi là lừa. Lừa dối là phải dùng lời nói dối.” Tề Tĩnh sửa lại từng từ từng chữ của hắn cho đúng, “Trước đây anh không nói gì cả. Mà khi anh nói ra, câu nào cũng là nói thật.”

Đến đây, anh lại hỏi.

“Vậy anh đã làm gì sai?” Không có gì hết.

Thẩm Nhạn không nói nên lời, hơi thở hơi gấp, hai tay siết chặt, quỳ trước mặt anh không nhúc nhích.

Tề Tĩnh cũng không nói gì, nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn, lôi người vào chăn nằm cùng mình, ôm chặt nhai, kiên trì chờ đợi hắn bình ổn hô hấp.

“Tề Tĩnh.” Lát sau, hắn mới khô khốc cất lời, “Anh là một...”

“Đừng nói.” Lúc này Tề Tĩnh vội vã lấy ngón tay đè lên môi hắn, không cho hắn nói ra cụm từ xấu xa đó. Chí ít, hiện nay trong xã hội này, nó vẫn mang ý nghĩa xấu xa. “Anh không cần nói gì cả, em đã đoán được rồi.”

Mí mắt Thẩm Nhạn khẽ động, chớp chớp hai cái, dường như muốn đau đớn rũ hết ra theo cái chớp mắt mà không có tác dụng.

Tay Tề Tĩnh dời lên trên, đầu tiên là nhẹ nhàng che hai mắt hắn, để mắt hắn nhắm lại, sau đó dịu dàng rụt tay về, thay thế bằng môi hôn ngọt ngào. Thẩm Nhạn giống như đứa trẻ mệt mỏi, nằm lẳng lặng tựa vào đầu giường, giao toàn bộ quyền chủ động cho anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Tề Tĩnh cảm thấy mắt hắn đã không còn nảy mạnh, lúc này mới cúi đầu dựa vào vai hắn, thở dài một hơi: “Thật ra trước đây em đã có dự cảm.”

Thẩm Nhạn run rẩy, nhỏ giọng hỏi: “... Từ khi nào?”

Tề Tĩnh cười khổ: “Đã có manh mối từ lâu rồi, chẳng qua manh mối rất mờ mịt, em... lại chẳng hề nghĩ sâu xa hơn. Cho đến ngày tảo mộ ông anh, thấy trên bia mộ không khắc tên anh, em mới nhận ra. Lúc đó, em nghĩ có thể anh là con nuôi của gia đình này, nhưng nghe xong màn biểu diễn vừa rồi...”

Nói tới đây, anh dừng lại, không nói tiếp, cũng không cần phải nói tiếp.

“Xin lỗi.” Lần này, đổi lại là Tề Tĩnh nói lời xin lỗi. Nếu như chỉ là con nuôi, chỉ từ một chút manh mối là có thể hiểu được. Anh quá chậm hiểu.

Thẩm Nhạn yên lặng lắc đầu. Hai người ăn ý giữ một khoảng trống lặng im, dựa sát vào nhau cùng sưởi ấm.

Chợt Thẩm Nhạn nói một câu.

“... Người phụ nữ hôm nay chúng ta gặp ở bệnh viện... thật ra chính là mẹ ruột của anh.”

Tề Tĩnh lập tức mở mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu. Thẩm Nhạn chua xót cười: “Từ sau khi bà tái hôn, đã gần mười năm anh chưa gặp bà.”

Đến đó, hắn ngừng lại, thanh âm buồn rầu, sửa lại lời mình cho đúng.

“Không, không thể nói là “tái hôn“... Bởi vì bà và cha ruột anh chưa từng có một ngày làm vợ chồng, trước khi anh được ông nội nhận nuôi, anh chỉ là một đứa trẻ hộ tịch không rõ ràng, ngoại trừ họ Thẩm ra, anh chẳng có quan hệ gì với gia đình này.”

Tề Tĩnh nhíu mày, im lặng không lên tiếng, kéo góc áo hắn, để hắn dựa vào gần mình hơn.

Hai tay Thẩm Nhạn thuận theo động tác này mà ôm lấy anh, yếu ớt nhẹ nhàng cọ vài cái lên đầu anh. Hắn dùng giọng điệu bỉnh thản để kể lại, cố gắng chôn giấu nỗi đau tới tận đáy lòng. “Anh sinh ra ở một thị trấn nhỏ, cũng là quê của mẹ anh. Đó là một địa phương rất nhỏ, quan niệm của người dân rất cổ hủ, bao gồm cả nhà mẹ đẻ của mẹ anh. Bà lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nhờ vào học hành nhiều hơn người khác, hiểu biết cao hơn, muốn vươn ra thế giới bên ngoài.”

“Cha anh là người địa phương, lớn lên trong thành phố, gia đình khá giả, sau khi tốt nghiệp đại học được phân tới thị trấn của mẹ anh công tác một thời gian. Hai người biết nhau như vậy, sau đó... có anh.”

Giọng hắn càng nói càng thấp, thấp tới mức không thể thấp hơn được nữa.

Tề Tĩnh chưa bao giờ thúc giục hắn, yên lặng vuốt ve sau lưng hắn, để hắn thấy an tầm, dù chỉ trong chốc lát.

“Khi mẹ anh mang thai, bà còn chưa kết hôn. Ở một nơi quê mùa vào thời đại đó, chuyện này mà truyền đi sẽ thành nỗi sỉ nhục lớn, bị người ta xỉ vả, bị xem thường cả đời. Nhưng cha anh, ông ta chưa từng muốn cưới bà, vì lúc đó ông ta đã đồng ý một cuộc hôn nhân do lãnh đạo giới thiệu rồi.”

Trong ấn tượng của hắn, người đàn ông đó luôn mặc vest đậm màu, áo sơ mi phẳng phiu, gương mặt góc cạnh phân minh giống như dùng dao khắc.

Ánh mắt ông ta luôn lạnh lùng, nét mặt cứng ngắc, một người đàn ông từ phong cách tới hành vi đều vô cùng thực dụng.

Hồi còn bé, hắn thường bị mẹ giấu ở phía sau, mỗi khi hắn lén lút ló đầu ra nhìn sau lưng bà, ánh mắt của người đàn ông kia luôn mang vẻ đăm chiêu. Nhưng cái ông ta quan tâm vĩnh viễn chỉ là kết quả, chưa từng có quá trình. Chuyện gì sẽ đưa tới kết quả thế nào, không có chút thương xót, tình cảm nào trong quá trình này.

Ông ta xuất thân từ một gia đình thành phố khá giả, mà bà ta chỉ là một người đàn bà quê mùa nghèo, không môn đăng hộ đối.

Ông ta làm việc trong bộ máy nhà nước, là một nhân viên công vụ đường đường chính chính, danh tiếng và danh dự cao ngất.

Ông ta được cấp trên coi trọng, cuộc hôn nhân là đá lót đường cho tương lai tươi sáng của ông ta, không liên quan tới tình yêu.

Ông ta nghĩ bà ta không hiểu mình.

Ông ta cho rằng bà ta không thông cảm cho mình.

Ông ta cảm thấy ba ta đã làm một chuyện dư thừa, đứa con chính là “cái thừa thãi” đó, hơn nữa còn là một chuyện cực kì ngu xuẩn.

“Lúc còn trẻ, cách nghĩ của mẹ anh rất đơn giản. Bà luôn nghĩ chỉ cần có anh, một ngày nào đó ông ta sẽ quay lại.” Thẩm Nhạn nói tới đây, thê lương cười khẽ một tiếng, “Nhưng ông ta không hề quay về.”

Hắn chậm rãi hạ người xuống, nhích người ta, nhẹ nhàng chôn đầu bên hõm vai anh.

“Bởi vì ông ta... vốn không cần anh.”

Nghe hắn nhấn mạnh vào từ “vốn”, trái tim Tề Tĩnh đau đớn như bị ai đó nhéo mạnh.

Thẩm Nhạn tiếp tục kể lại chuyện năm đó một cách đứt quãng.

Đa phần mọi chuyện đều đã trở nên mơ hồ như năm tháng xưa cũ, nhưng rất chân thật tới mức nặng nề, đè nặng lên ngực khiến người ta hít thở không thông.

Những điều Thẩm Nhạn nói, Tề Tĩnh đều từng nghe thấy chuyện tương tự.

Anh là phóng viên thời sự, thành thật mà nói, chuyện như này gần như ngày nào anh cũng thấy, chẳng có gì mới mẻ, tình tiết trăm vụ như một. Có nhiều đồng nghiệp của anh coi những câu chuyện, những mảnh đời ấy làm tư liệu phát sóng, còn in ra thành giấy trắng mực đen, nhưng anh không làm được.

Anh biết sau mỗi phần tư liệu ấy, hay sau mỗi tiết mục kia, là rất nhiều thương tổn không tài nào bù đắp được...

“Thẩm Nhạn. Thẩm Nhạn...”

Tề Tĩnh liên tục kêu tên hắn, không ngừng nhắc nhở hắn về sự tồn tại của mình giữa dòng hồi ức, không để hắn một mình vùng vẫy trong vũng lầy quá khứ, để hắn đau khổ giãy dụa.

Mà khi kể chuyện, Thẩm Nhạn vẫn ôm chặt anh, không hề buông lỏng.

“Sau đó, mẹ anh và anh chuyển tới thành phố này. Cha anh vẫn không xuất hiện.” Hắn nói, ánh mắt xám xịt ảm đạm. “Mẹ anh bắt đầu sa vào rượu chè, mỗi lần say đều đập phá đồ đạc. Đôi khi bà còn nổi điên, có lần nghiêm trọng nhất còn định quấn anh trong chăn đến chết.”

Tề Tĩnh kinh hãi, cả người run bắn lên trong lòng hắn.

Thẩm Nhạn cười khổ lắc đầu, đỡ lấy vai hắn, tiếp tục kể: “Lần đó... thật sự anh rất sợ, bỏ chạy ra ngoài. Chuyện này bị hàng xóm phát hiện, suýt nữa báo công an. Nhưng có thể do thương cảm anh chỉ có mình bà là người thân, hơn nữa lúc đó ý thức của bà không tỉnh táo, hàng xóm quyết định không báo án, mà gọi điện thoại cho cha anh.”

Hắn ngừng lại.

Dường như đột ngột thấy hoảng hốt, chất giọng trần thuật lại như đang tự hỏi, không tin nổi những gì mình nói ra: “Lần đó, cha anh đã tới...”

Lần đó, người đàn ông kia biết mình sẽ làm bà ta tuyệt vọng, mà người đàn bà kia cũng biết mình sẽ phải tuyệt vọng.

Lần đó, ông cụ ấy lần đầu tiên biết được chuyện xấu của con mình, biết đến sự tồn tại của đứa cháu trai mình chưa từng gặp mặt.... Đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời hắn.

“Mẹ anh trải qua chuyện kia, hoàn toàn tuyệt vọng, mang anh về thị trấn cũ. Sau đó, bà ta nghe theo lời ông bà ngoại, gả cho người khác. Còn anh, họ trả anh cho nhà họ Thẩm.” Hắn chậm rãi hít một hơi, cuối cùng trong lời nói cũng có chút ấm áp. “Tuy rằng cha anh không nhận anh, nhưng ông nội đồng ý giữ anh lại, nuôi nấng anh, là ân nhân cả đời anh.”

Hắn rũ mắt, khẽ cười.

“Mẹ anh đặt cho anh họ Thẩm, bởi vì người đàn ông bà yêu họ Thẩm. Nhưng đó không phải là lí do anh giữ cái họ này. Đối với anh mà nói, “Thẩm” là họ của “ông nội anh”, không phải “cha anh“. Suy nghĩ này, có phải rất buồn cười không?”

Tề Tĩnh cố nén bi thương, vội vã lắc đầu.

Bất kể ai nghe xong quá khứ của hắn cũng sẽ không cười nổi.

“Anh đã từng cho rằng “Thuận Dương hầu” rất giống mình, nhưng anh sai rồi.” Bỗng nhiên, Thẩm Nhạn nhắc tới cuộc thi, lẩm bẩm như tự nhủ, “Bọn anh hoàn toàn không giống nhau. Thuận Dương hầu có thể vì thiên hạ xã tắc mà buông bỏ thù hận, nhưng anh không làm được. Anh thật sự... rất hận cha anh.”

Thẩm Nhạn thoáng buông lỏng tay, không để cho Tề Tĩnh hoàn toàn rời xa mình, chỉ tạo ra một khoảng trống nhỏ giữa hai người. Hắn giơ chiếc cúc áo ra, nâng niu trên tay.

“Dù lòng dạ anh hẹp hòi hơn hắn, nhưng anh có một thứ mà hắn không có.”

Ánh mắt Tề Tĩnh cúi đầu nhìn theo tay hắn, chiếc cúc áo lóe sáng một chút, nhìn kỹ có thể thấy được hình ảnh nho nhỏ của anh phản chiếu trên đó.

Anh giật mình, ngẩng đầu lên lần nữa. Thẩm Nhạn không nhìn chiếc cúc, mà lẳng lặng nhìn anh.

Người ở đây, vật thay thế cũng mất đi sức hấp dẫn...

“Lúc bắt đầu màn một, anh luôn tự kiềm chế, không cho mình đụng vào chiếc cúc áo này, bởi vì anh sẽ nhớ em, nhớ ra hiện tại mình đang hạnh phúc tới nhường nào.” Thẩm Nhạn kéo tay phải Tề Tĩnh sang, đặt vào lòng bàn tay mình. Tay hai người đan vào nhau, áp chiếc cúc ở giữa, tựa như một nghi thức hẹn thề. Thẩm Nhạn nở nụ cười, “Hạnh phúc đến mức anh quên mất mình đã từng đau đớn.”

Cứ như vậy, hắn không thể nào cậy mở chuyện cũ trong lòng.

Hình tượng quanh minh, tích cực của Thuận Dương hầu ban đầu cho tới giai đoạn sau trong nguyên tác, tình tiết phát triển theo hướng u ám, tâm tình tiêu cực cho tới gần kết cục sẽ ép hắn vỡ nát... Đó là quá trình đèn cạn dầu.

“Khi ông nội qua đời, anh cũng có cảm giác như vậy. Mẹ sinh anh ra, nuôi anh lớn, cuối cùng vẫn vứt bỏ anh. Ông nội nuôi dưỡng anh, cuối cùng vẫn rời bỏ anh. Anh tưởng rằng cuộc đời anh sẽ tiếp tục như vậy, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều sẽ biến mất.”

Nhưng khi đụng tới chiếc cúc áo này, suy nghĩ đó đột nhiên không tồn tại nữa. Trong lòng hắn tràn đầy tình cảm phong phú không kiềm nén được.

Hắn chỉ nhớ, mình đang yêu, và đang được yêu.

“Vậy nên, lựa chọn của anh và hắn hoàn toàn ngược nhau.”

Những lời tiếp theo chính là cách cởi bỏ nút thắt của hắn, thản nhiên đối đáp. Vì vậy hắn buộc nút thặt lần nữa, đồng thời cũng nắm tay Tề Tĩnh thật chặt.

“Thẩm Nhạn...” Tề Tĩnh phát hiện giọng nói mình hơi run rẩy, ngón tay cũng thế.

Ngược lại, Thẩm Nhạn cực kì bình tĩnh. Thậm chí, khi câu nói của hắn khiến Tề Tĩnh kinh hoàng, hắn vẫn duy trì giọng nói bình thản: “Mẹ anh... Được bác sĩ chuẩn đoán bị u não. Ngày mai mới có báo cáo bệnh án, hiện tại vẫn chưa biết có phải u ác tính hay không.”

Sắc mắt Tề Tĩnh lập tức tái nhợt: “Sao lại thế...”

Thẩm Nhạn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Khi bà nói cho anh biết điều này, anh chợt... quên hết tất cả những gì bà đã gây ra cho anh năm đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ “mau cứu bà ấy“. Có lẽ bởi vì anh có ông nội, có em, trong lòng có tình yêu, không còn bị ảnh hưởng bởi những thương tổn trong quá khứ. Anh... không hận được nữa.”

Sau đó, Thẩm Nhạn im lặng.

Cõi lòng Tề Tĩnh ngổn ngang rồi bời, anh nhìn người trước mặt, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa bên hắn mười mấy phút đồng hồ.

Có lẽ do bắt đầu thấy lạnh, Thẩm Nhạn thay đổi tư thế, thu vai lại ôm lấy anh. Đây là tư thế tìm kiếm nguồn ấm, đương nhiên Tề Tĩnh không cự tuyệt, nhưng ấm áp mà ôm ấp mang lại chỉ là tạm thời, không cản được mùa đông ghé qua ngoài cửa sổ.

Nhưng anh không muốn chỉ thế này.

Anh mong những ngày cuối đông thật sự.

“Em có thể nói chuyện với mẹ anh không?” Tề Tĩnh đột nhiên nói.

Câu nói này mang tính bất ngờ còn hơn cả câu thông báo bệnh tình mà hắn vừa nói. Thẩm Nhạn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thẳng Tề Tĩnh. Mà anh đáp lại ánh mắt hắn với vẻ mặt vô cùng cố chấp, còn rất thành khẩn.

“Em có thể nói chuyện với mẹ anh được không?”

Không nhận được câu trả lời của hắn, anh nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa. Cho dù hỏi hai lần vẫn không lập tức nhận được sự đáp lại từ Thẩm Nhạn.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nhạn không tìm được một chút dao động nào trong mắt Tề Tĩnh. Hai mày hắn nhíu lại, lời phản đối nảy ra đầu tiên lại bị ánh mắt Tề Tĩnh giữ chặt, ép cho nuốt trở lại, muốn nói lại thôi.

“Bà ấy...” Căn bản không thèm nói chuyện đâu.

“Yên tâm.” Thẩm Nhạn không cần nói ra miệng, Tề Tĩnh đã hiểu ý hắn. Khóe mắt anh cong cong, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát má hắn, nhỏ giọng nói: “Anh quên em làm nghề gì rồi sao? Em là một phóng viên, em biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Trong tổ tin tức của đài truyền hình, em luôn được tuyên dương đó...”

Trong câu nói của anh mang theo chút trêu chọc, phá tan không khí ủ đột.

Thẩm Nhạn yên lặng nghe xong, bất đắc dĩ cười cười, rồi thở dài một hơi.

“Được rồi.” Nếu như anh không thèm để ý, vậy hắn cũng không cần sợ hãi. Nhưng trước đó vẫn phải nhắc nhở. “Có thể bà ấy sẽ không thèm nói gì với em đâu, đừng quá miễn cưỡng.”

“Em sẽ tự lượng sức mình. Nhưng em sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù sao phỏng vấn vẫn là sở trường của em.”

Tề Tĩnh cười thong dong đầy tự tin.

Thẩm Nhạn không chớp mắt nhìn anh, trong mắt anh lóe lên ánh sáng nhỏ, cứ như tia sáng yên lặng vẽ lên mặt biển đầu đông. Không sáng sủa chói chang như ngày hè, nhưng lại khiến hắn thấy ấm áp, trân quý gấp bội.

“Em nói phỏng vấn là sở trường của em.” Thẩm Nhạn bỗng nhiên lặp lại lời anh.

“Ừ?”

“Vậy tới khi nào em mới chính thức phỏng vấn anh một lần đây?”

Những lời này không phải thật lòng, chỉ là vui đùa. Trong hiện thực, bọn họ bắt đầu từ quan hệ hợp tác, nhưng trong phóng sự, Thẩm Nhạn luôn ở sau hậu trường, chưa từng xuất hiện trên màn ảnh, ngay cả trong bài báo cũng chỉ sử dụng ba từ “Bác sĩ Thẩm“. Quả thật, Tề Tĩnh chưa từng phỏng vấn trực tiếp hắn.

Nghe hắn hỏi vậy, Tề Tĩnh chợt ngẩn người, sau đó cúi đầu cười vang.

Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu Thẩm Nhạn.

Hắn nảy ra tiếng than nhẹ, tựa như đau đớn lại như sảng khoái, cúi đầu định hôn anh lại bị anh dùng ngón tay chặt lại. Hai đôi môi cố ý cách nhau một ngón tay, trao đổi hơi thở: “Em đã dùng thân phận phóng viên để phỏng vấn rất nhiều người, nếu cũng phỏng vấn anh như vậy thì không có giá trị kỉ niệm... Nếu có ngày anh được lên làm biên tập viên, có tiết mục của riêng mình, em muốn anh trở thành khách mời đầu tiên của em...”

Đến đó, anh nhẹ nhàng rút ngón tay, đôi môi dán lên, ngôn ngữ còn sót lại trở nên không rõ ràng.

“Nhưng dù sắp tới em được thăng chức cũng chỉ là trợ lí biên tập... Muốn có tiết mục riêng, chắc phải mất hai, ba năm nữa... Anh phải chờ em.”

“Anh chờ em.”

Thẩm Nhạn nhỏ giọng hứa hẹn. Ba từ ngắn ngủi nhưng có thể vượt qua năm tháng đằng đẵng.

Bất kể là hai, ba năm hay bốn, năm năm, hoặc mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, anh cũng chờ em.

Ngày hôm sau, Tề Tĩnh tỉnh lại từ sáng sớm. Dường như tất cả đều không có gì thay đổi, cũng dường như tất cả đều trở nên xa lạ.

Anh không nhớ nổi mình đã tỉnh lại trong lòng Thẩm Nhạn bao nhiêu lần.

Mỗi lần mở mắt ra đều nhìn thấy khung cảnh giống nhau, nhưng tâm trạng khác biệt. Từng món đồ nhỏ bày biện trong phòng bây giờ đều mang cảm giác thân thiết không tỏ rõ được bằng lời, khiến anh thật sự cảm thấy mình thuộc về nơi này, thuộc về căn nhà này, thuộc về người đàn ông này.

Anh khẽ mỉm cười, nhắm mắt nằm lại tiếp tục sưởi ấm.

Không biết có phải tập tính ngủ đông hay không, rõ ràng anh đã tỉnh, nhưng lại lười dậy. Độ ấm của người bên cạnh vừa vặn như chăn bông, ôm chặt anh trong lòng, khiến anh ngủ vô cùng thoải mái... nếu như trên người không vừa chua xót vừa mềm nhũn.

Tề Tĩnh chôn đầu trước ngực Thẩm Nhạn, nhỏ giọng khẽ cười. Xem ra tiểu thuyết miêu tả không phải toàn bịa đặt, cũng có chỗ đúng.

Thẩm Nhạn cũng không thay đổi. Chí ít thì biểu hiện bên ngoài không có gì thay đổi.

Hắn theo thói quen nhẹ nhàng hôn anh một chút, đôi khi hôn trán, hôn mắt, đã thành chuyện thường ngày. Nhưng hôm nay, nụ hôn của hắn rơi lên môi, kết quả khiến hai người kéo dài thời gian thức dậy rời giường ra gấp đôi.

Thẩm Nhạn đứng lên trước, để anh ngủ thêm một lát. Nhưng hôm nay hắn còn tắm buổi sáng. Sáng sớm mùa đông, nước mãi không nóng, chỉ có thể tắm trước cho hết nước lạnh, rồi mới để anh tắm.

Thẩm Nhạn chuẩn bị bữa sáng cho anh như mọi ngày. Tuy rằng bình thường hắn cũng luôn làm vậy, nhưng hôm nay bữa sáng hơi phong phú quá đáng.

“Quả thật cứ như mới lấy vợ về nhà...” Suýt nữa Tề Tĩnh đã dùng lời này đều trêu hắn, nhưng nghĩ lại mình mới là “vợ”, mặt anh đỏ lên, nhẹ nhàng hắng giọng không dám nói gì.

Trước giờ hai người sống chung như đôi vợ chồng, nhưng hôm nay cảm giác mới tân hôn.

Hơn nữa, hai người đã thẳng thắn mọi chuyện với nhau, nói chuyện thoải mái hơn, tự nhiên hơn.

Khi dùng cơm, họ có thể chậm rãi trò chuyện việc vặt hằng ngày, sau đó thu dọn bát đĩa. Lúc thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Nhạn đột nhiên im lặng.

Hắn lẳng lặng giúp Tề Tĩnh mặc áo khoác, khi cài nút áo, hắn không nhịn được mới hỏi: “... Em thật sự muốn đi sao?”

Tề Tĩnh bỏ đồ ăn sáng còn lại vào một cái hộp nhỏ, sau đó cất hộp vào túi của mình, ngẩng đầu cười: “Sao vậy, anh vẫn còn lo lắng à?”

Thẩm Nhạn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Nếu nói “anh không lo lắng” thì hơi khó tin, chẳng bằng đừng nói thì hơn. Huống chi người đứng trước mặt hắn là Tề Tĩnh, phóng viên lâu năm của ban tin tức thời sự.

Lát sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, hai tay bưng mặt Tề Tĩnh, trầm giọng căn dặn: “Đi đi. Đừng đi xe bus, tới giờ cao điểm rồi, chen tới chen lui không an toàn. Nhớ đón taxi.”

Tề Tĩnh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên thay cho lời đồng ý.

Theo ý của Thẩm Nhạn, Tề Tĩnh gọi taxi đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Nhưng khi cách bệnh viện khoảng một cây số, anh bảo tài xế dừng lại, định đi bộ đến đó.

Anh làm vậy không phải vì tiết kiệm tiền xe, mà vì trước khi đối mặt với đối tượng “phỏng vấn” hôm nay, anh muốn lưu lại cho mình chút thời gian gọi một cuộc điện thoại.

Tề Tĩnh bước rất chậm, dọc theo con đường với bức tường dài màu xám tro, anh rút điện thoại ra, nhấn dãy số đã nhiều năm không chủ động gọi tới. Trước khi nhấn gọi, anh còn ngừng lại, ngẩng đầu lên, hít một ít không khí rét lạnh đầu đông.

Có không khí lạnh làm là chắn, tới lúc đó sẽ không bị đối xử lạnh lùng tới đông cứng.

Lúc này, điện thoại thông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói chưa tỉnh ngủ.

“Alô?”

Giọng điệu này chẳng khác nào lúc bình thường. Có lẽ do vừa ngủ dậy, không thèm nhìn tên người gọi, nên giọng điệu mới bình thường tới vậy.

Tề Tĩnh cười rộ tự giễu, nhưng cười không nổi nữa.

“Là anh.” Anh bình tĩnh nói.

Quả nhiên người nghe máy ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại. Người đó im bặt, thời gian dài năm, sáu giây yên ắng tới mức tự cậu cảm thấy xấu hổ, đành cứng rắn nói thêm: “...Anh muốn gì?”

“Chỉ gọi điện về nhà hỏi thăm một chút thôi.” Tề Tĩnh cũng thấy rất kì quái, không ngờ mình có thể bình thản nói chuyện như vậy.

“Không có gì để nói.” Giọng điệu của em trai Tề Triết trở lại lạnh lùng như trước đây.

Ý của lời này tức là muốn anh chủ động ngắt máy.

Tề Tĩnh không làm theo, ngược lại tiếp tục nói: “Em bảo ba nghe điện chút đi.”

Tuy rằng không rõ ràng, nhưng anh có thể nghe thấy nhạc của đài phát thanh thông qua điện thoại... Đó là thói quen của ba anh, mỗi khi ngủ dậy đều mở radio, rửa mặt, cạo râu, ăn sáng giữa tiếng nhạc phát ra từ cái radio kiểu cũ, đeo kính lão gọng đen chậm rãi đọc báo ngày hôm qua.

Thói quen này đã giữ nhiều năm, xem ra trong những năm anh rời gia đình cũng không thay đổi.

Nếu đài phát thanh đã được bật, tức là ba anh đã dậy rồi.

Nhưng Tề Triết lạnh lùng cự tuyệt: “Ba không muốn nói chuyện với anh.”

Phản ứng của cậu không nằm ngoài dự đoán của anh, vậy nên Tề Tĩnh rất bình tĩnh đáp: “Em còn chưa hỏi ba, làm sao em biết được?”

Lúc này, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ba anh rất mơ hồ, dường như đang hỏi “ai gọi vậy“. Hô hấp của Tề Tĩnh chợt bị kiềm hãm, còn chưa kịp nói gì, Tề Triết đã gấp gáp ngắt lời: “Người chúng ta đều biết... Được rồi, đừng... gọi tới nữa!”

Sau đó, trong loa vang lên tiếng “cạch“. Tiếp theo là tiếng “tút tút tút” ngắt cuộc gọi vô cùng máy móc.

Ngón tay anh run rẩy, nhẹ nhàng gõ lên mặt ngoài điện thoại.

Rõ ràng anh biết trước sẽ có kết quả này. Tề Tĩnh chậm rãi điều chỉnh hô hấp rối loại, nhắm hai mắt lại, đứng dựa vào tường một lúc, lắc lắc đầu, nâng cao tinh thần tiếp tục đi về phía bệnh viện.

Giữa lúc anh định bỏ điện thoại lại vào trong túi áo, bỗng nhiên nó đổ chuông.

Tiếng chuông báo có cuộc gọi tới.

Anh chấn động, vào khoảnh khắc ấy, tay hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi giơ điện thoại ra trước mặt mình. Vừa cúi đầu nhìn đã thấy số điện thoại mình vừa gọi.

Có lẽ anh đoán được người đang gọi tới là ai, cổ họng chợt khô khốc, chuyển thành thanh âm hơi ngập ngừng: “... Alo?”

Đầu dây bên kia không lập tức lên tiếng.

Tề Tĩnh cũng không nói gì, chỉ chờ đợi.

Đợi tới khi có một câu giống hệt vang lên, nhưng giọng người nói già nua hơn, chắc do hôm nay chưa uống rượu, giọng nói tỉnh táo hơn nhiều: “Mày muốn gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.