Trao Quyền Duy Nhất

Chương 93: Chương 93




Không hổ là cha con, ngay cả lời nói ra cũng y hệt nhau. Trong lòng anh nảy ra suy nghĩ này, khóe miệng bất giác nhếch lên nhưng không thành nụ cười.

Dù sao ở trước mặt ba, đã từ rất lâu rồi anh chưa từng nở nụ cười.

Tề Tĩnh thì thào, giữ dáng cười nửa vời: “Con chỉ gọi điện về nhà... hỏi thăm một chút thôi.”

Rõ ràng vẫn dùng câu trả lời giống khi đáp lại em trai, giọng nói và mũi lại bắt đầu chua xót, nhũn ra, tựa như tờ giấy đã bị vò nát, không tài nào vuốt phẳng ra được nữa. Tề Tĩnh mong rằng tay mình không bị thương, như vậy anh có thể dùng hai tay đỡ điện thoại, bằng không tay sẽ run tới mức ném văng điện thoại đi mất.

Người ở đầu dây bên kia im lặng hơn mười giây.

“Không có gì để nói.”

Quả nhiên, ngay cả câu trả lời cũng giống nhau. Cuộc đối thoại tới đây thì đi vào ngõ cụt.

Quả nhiên vẫn phải cúp máy.

Tề Tĩnh nghĩ có lẽ trước khi gọi điện anh chưa hít đủ khí lạnh, bởi vì trong ngực đang lạnh tới thấu xương, khiến đôi vai anh run rẩy. Anh cố gắng giữ vững giọng điệu bình thản: “Được rồi... Con biết rồi.”

Đối phương lại không đáp lời.

Ngón cái của anh nhẹ nhàng di tới nút ngừng cuộc điện thoại, nhưng nhất thời không tài nào nhấn xuống được. Mau lên, anh tự giục chính mình, bởi vì chắc chắn người kia đang đợi anh cúp máy.

Đúng lúc này, ba anh lại lên tiếng lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tề Tĩnh sửng sốt.

Đối phương ngập ngừng, cay nghiệt bổ sung một câu: “Có phải lại bị đàn ông đá rồi không?”

Những lời này của ba anh đang nhắc lại chuyện anh come out vì bạn trai cũ, xong đối phương lại nhất quyết muốn kết hôn, đá văng anh, bỏ lại anh một mình gánh chịu hậu quả. Rõ ràng đang châm chọc, tổn thương anh, nhưng Tề Tĩnh lại có cảm giác tảng đá lớn trong lòng chợt nhẹ bẫng.

Anh nghĩ... mình có thể ứng phó được những lời này.

“Xin lỗi, để ba thất vọng rồi. Con vẫn giống như trước đây thôi.” Anh nói, còn cố ý mượn câu cửa miệng của mẹ. Khi nhắc tới Thẩm Nhạn, anh không nén nổi nỗi vui sướng trong lòng, diễn đạt trong lời nói: “Hơn nữa, con đã gặp được một người đối xử với con rất tốt, mỗi ngày đều sống rất bình thường.”

“Hừ.”

Đối phương chỉ lạnh lùng cười nhạt.

Không đoán được trong nụ cười là khinh bỉ, hay thất vọng, hay kinh ngạc.

Tiếp theo lại yên lặng một lúc lâu.

Giữa khoảng trống ấy, tiếng nhạc nền phát ra từ radio bên kia vang lên rõ ràng hơn. Đó là một ca khúc rất xưa cũ, trước đây Tề Tĩnh hay nghe thấy. Âm nhạc quen thuộc lọt vào tai, dường như có người khảm từng mảng kí ức nho nhỏ vào đầu, khiến anh hoảng hốt nhớ lại khung cảnh thức dậy mỗi sáng khi còn ở nhà.

Lúc ấy, chị gái Tề Hỉ vừa tốt nghiệp, làm việc ở quê cũ, mỗi sáng sớm thức dậy giúp mẹ luộc trứng gà, lọc sữa đậu nành. Con anh vừa mặc đồng phục học sinh, vừa kéo em trai Tề Triết từ trên giường xuống, vội vàng ăn sáng rồi cùng nhau bắt xe bus tới trường. Ba anh thường ngồi trên ghế mây bập bênh kiểu cũ trong phòng khách, đung đưa theo tiếng nhạc, ngón tay gõ lên thành ghế.

Anh còn nhỡ rõ vị trí của chiếc ghế, hướng ra hướng nào, cùng với tiếng đong đưa trước sau của nó.

Môi mấp máy mãi mới thốt lên thành lời: “Không hiểu vì sao, gần đây... hay nhớ ba.”

Trong cuộc thi “Xương đế” cũng vậy.

Hồi ức vô thức nổi lên, bắt chước theo cử chỉ say khướt của ba trong trí nhớ. Biểu diễn càng sinh động càng chứng mình ấn tượng về ba còn in đậm ở đáy lòng, giấu kín trong ngăn kéo. Mà từ đó tới giờ, số lần mơ ngăn kéo ra ngày càng nhiều.

“Có thể do con ở ngoài lâu, dù không thể quay về, vẫn thường nhớ tới.”

Ba cũng vậy, nhà cũng vậy.

Nói xong, Tề Tĩnh cúi đầu yên lặng ngẫm lại lời mình vừa nói, mong rằng giọng nói không quá run, không khác với ngày thường. Nhưng không khí xung quanh quá mức lạnh lẽo, khiến anh không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Người trong điện thoại dường như muốn im lặng, chẳng nói chẳng rằng.

Lát sau, Tề Tĩnh chủ động đổi đề tài, cho hai bên bậc thang bước xuống: “Thật ra hôm nay gọi điện tới bởi vì con có một cuộc phỏng vấn, muốn luyện tập một chút.”

“Luyện tập? Làm phóng viên sáu năm rồi mà vẫn vô dụng như vậy.” Hóa ra ba vẫn còn nhớ anh đã làm việc bao nhiêu năm.

“Bởi vì con phỏng vấn một người mẹ.” Tề Tĩnh ngừng lại, không biết những lời tiếp theo đây có thật sáng suốt hay không, nhưng vẫn quyết định nói. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi bảo, “Người mẹ này... năm ấy, đã bỏ rơi con trai mình. Hôm nay, con thay mặt con trai bà ấy tới hỏi mấy câu.”

Chẳng đợi bên kia đáp lại, Tề Tĩnh tạm ngừng rồi tự cười mỉa mai.

“Con nghĩ, nếu con có thể ung dung đối mặt với ba mẹ – người đã từ mặt con, thì con cũng có thể ung dung đối mặt với người mẹ kia. Nếu như con biết được ba mẹ đang nghĩ thế nào, thì con cũng có thể đoán được bà ấy đang nghĩ gì.”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở hổn hển, hiển nhiên là đã giận tới tím mặt.

Tề Tĩnh âm thầm siết chặt điện thoại.

Trái tim như bị bóp chặt, đụng vào lồng ngực, vang lên tiếng thình thịch, thúc giục anh mau bỏ cuộc. Nhưng đã nhiều năm nay hai ba con anh không nói chuyện thẳng thắn, anh ép mình phải kiên trì, không được nhấn vào phím ngắt máy trên màn hình.

Bất ngờ thay, bên kia cũng không ngắt máy.

Dường như đây là một cuộc đấu xem ai nhẫn nại hơn, bầu không khí căng như dây đàn, tâm trạng hết sức khẩn trương.

“Ba.” Tề Tĩnh gọi ra tiếng gọi đã trở nên xa lạ, từng chữ cứng ngắc, “Ba nghĩ sao? Vì sao người làm cha làm mẹ lại có thể... bỏ rơi đứa con mình dứt ruột đẻ ra? Bỏ mặc họ bơ vơ bên ngoài, không nhà để mình, sống cô đơn lẻ loi?”

“Chắc chắn là con trai bà ấy đã gây ra lỗi lầm gì đó.” Khi ba anh trả lời, tiếng thở hào hển phát ra bên tai, vang dội không gì sánh được.

“Không.” Tề Tĩnh lập tức ngắt lời, “Con trai bà ấy không làm gì sai... Cho tới giờ vẫn không hề.”

Nhất thời hai người rơi vào trạng thái giằng co.

Lát sau, đối phương lạnh lùng nói: “Hay là bởi vì con trai bà ấy không tự nhận ra điều mình đã làm sai.”

Tề Tĩnh nghe vậy, buồn bã cười. Anh nhúc nhích vài bước, vất vả lắm mới thuyết phục bản thân kiềm chế tâm trạng, run giọng hỏi: “... Không lựa chọn được thân thế của mình, không lựa chọn được những chuyện trời sinh đã định trước, đó là sai lầm sao?”

Quả nhiên cuộc đối thoại bị giọng nói sắc bén của anh ngắt lại, không có lời hồi đáp.

Nhưng Tề Tĩnh không dừng lại được.

“Ba, có phải vì con trời sinh là đồng tính nên đáng bị gặp tai nạn giao thông hay không? Đáng phải chết trong ô tô? Đáng bị gãy hai xướng, một mình nằm trong bệnh viện, không có người nhà trông nom? Trong lúc tuyệt vọng nhất, không thể về nhà, chỉ có thể một mình liên tục làm việc, liên tục đi công tác để tự huyễn hoặc bản thân, cũng là đáng đời?”

Tiếng chất vấn đã kiềm nén nhiều năm bật ra, Tề Tĩnh nhận ra mình đã mất khống chế, cả người rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ra, trở lại hiện thực.

“Xin lỗi.” Anh thở hổn hển, nhỏ giọng thành khẩn, “... Vừa rồi con lạc đề.”

Ngay cả chính anh còn cảm thấy bất ngờ khi cuộc đối thoại có thể kéo dài tới tận đây, không hề bị đứt đoạn. Nếu như là mấy tháng trước, chắc chắn đã ngắt máy từ lâu. Ấn tượng của người khác về anh đều là một người dịu dàng, hào phóng, nhưng chỉ có bản thân anh biết rằng mình là một người quật cường từ trong xương.

Đương nhiên ba anh cũng biết.

“À...”

Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng cười khổ.

“Thật ra con biết, trong nhà có đứa con trai “không bình thường” khiến ba mẹ cảm thấy rất mất mặt.” Anh chết lặng, tự lẩm bẩm với điện thoại, “Chị gái kết hôn đã lâu mà vẫn không dám nhắc tới con trước mặt nhà chồng. Trước đây, Tiểu Triết thân với con như vậy, cả ngày chạy theo con, bây giờ ngay cả một tiếng “anh” cũng không dám gọi. Còn ba mẹ thì...” Không muốn có đứa con trai như con.

Yết hầu anh nghẹn lại, không thể nói hết câu, không thể phát ra được thanh âm nào.

Tề Tĩnh vô thức đi vòng vòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trước bức tường vôi trắng xóa. Anh đột nhiên nhận ra bức tường này quá cao, cao tới mức người đứng ở dưới chân tường cảm thấy bất lực, vô vọng. Cho dù anh muốn nhìn với sang bên kia cũng không thể.

“Hóa ra, nguyên nhân là gì không quan trọng, điều quan trọng là... ba mẹ không muốn con trở lại, con cũng không thể nào trở lại được nữa.”

Anh thẫn thờ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

“Vậy nên khi thực hiện cuộc phỏng vấn hôm nay, con cũng không muốn đau khổ cầu xin người mẹ kia nhận lại con trai mình, không cần hai mẹ con phải đoàn viên. Bởi vì tổn thương đã tạo ra không thể nào coi như chưa từng có. Trước đây, bà ấy nghĩ thế nào... đối với con trai bà ấy mà nói, không còn ý nghĩ gì nữa. Hôm nay con chỉ muốn hỏi hiện tại bà ấy nghĩ gì, có từng hối hận vì năm đó đã vứt bỏ con ruột của mình hay không?”

Đến đây, lời muốn nói đã nói xong.

“Cảm ơn, vừa rồi nói chuyện, con nghĩ con đã biết suy nghĩ của ba mẹ rồi.” Tề Tĩnh cười khô khốc, giọng nói thẳng thắn, thành khẩn. Ngón tay anh di về phía nút ngắt máy, nói lời tạm biệt, “... Ba, con cúp đây.”

Bất ngờ thay, ba anh đột nhiên cất tiếng ngăn cản hành động của anh: “Chờ chút.”

Tề Tĩnh giật mình, ngón cái gần đụng tới màn hình đột ngột cứng đờ, không nhấn xuống.

Anh nghe thấy tiếng ho khan của ba truyền trong điện thoại, tuổi già, thân thể không còn khỏe mạnh như năm xưa, tiếng nói khàn khàn do bị rượu và thuốc lá phá hoại lâu năm: “Phỏng vấn xong gọi lại về nhà... Nói cho ba biết bà ấy có...”

Có gì?

Có hối hận hay không? Ba đang ám chỉ điều này sao?

Trong lòng Tề Tĩnh rối bời, suy nghĩ này khiến anh giật nảy mình còn hơn cả chuyện ba yêu cầu anh gọi điện về nhà trong cùng một ngày.

Anh hoang mang chớp mắt, vô thức đáp lại: “... Được.”

Lời nói còn chưa hoàn chỉnh, trong điện thoại đã vang lên tiếng “tít tít tít” ngắt máy. Mà anh, nghe một lát mới chậm rãi buông xuống.

Khu nội trú của bệnh viện tĩnh lặng vô cùng. Bởi vì sáng sớm là giờ tuần phòng theo thông lệ, hầu như không cho phép người nhà tới thăm bệnh, trên hành lang chỉ có nhân viên y tế đi tới đi lui.

May mắn là Tề Tĩnh từng tới bệnh viện nhân dân tỉnh đưa tin, có tiếp xúc với lãnh đạo bệnh viện, hơn nữa anh là phóng viên đài truyền hình, giới truyền thông luôn được người ta nể mặt. Dựa vào tầng quan hệ này, việc ra vào khu nội trú đối với anh khá dễ dàng.

Tề Tĩnh mau chóng tìm được phòng ở của người phụ nữ kia.

Nhưng bà ấy không có trong phòng bệnh.

Y tá phụ trách kiểm tra phòng nói với anh, sáng sớm thức dậy, bà ấy thường tìm một góc tĩnh lặng nào đó, yên lặng ngẩn người một mình nhìn cửa sổ thủy tinh, ngồi khoảng hai, ba tiếng, rất ít khi giao lưu với bác sĩ hay các bệnh nhân khác.

“Không thấy người nhà bà ấy tới thăm bao giờ.” Y tá nói vậy.

Tề Tĩnh hơi sửng sốt, lập tức cười khổ trong lòng. Mẹ Thẩm, không ngờ cô và cháu đều có hoàn cảnh giống nhau.

“Chào buổi sáng.”

Người phụ nữ đang ngơ ngác mất hồn mất vía nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chào trong trẻo. Bà giật mình, vội vã quay đầu lại.

Trong khoảng thời gian này, chỗ này thường ít có người qua lại, ngay cả bác sĩ hay y tá cũng ít khi đi ngang qua đây.

Lúc này, trên hành lang, một chàng thanh niên đang lẳng lặng đứng.

Anh ấy ăn mặc mộc mạc, giản dị, áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo ẩn hoa văn nhỏ, tràn đầy sức sống, lại có phần nhàn nhã, trông cực kì thoải mái. Vẻ mặt không tới mức khiến người ta sáng mắt, nhưng mặt mày đoan chính, ngay cả tư thế cũng vô cùng nho nhã, lễ độ, nụ cười mỉm ở khóe môi khiến người ta liên tưởng tới ánh nắng mặt trời buổi sớm mai.

Chỉ tiếc, tay trái của anh đã phá hủy khung cảnh này.

Một cánh tay bị bọc bột trắng thả bên hông, áo khoác chỉ xỏ vào tay phải, bên trái khoác hờ trên vai.

Bất kì người nào nhìn vào cũng biết anh bị gãy xương, cũng đoán được lí do anh xuất hiện trong bệnh viện.

Nhưng điều khiến sắc mặt của người phụ nữ kia chợt tái nhợt không phải cái này.

Mà bởi vì bà nhận ra anh... Khi gặp được Thẩm Nhạn hôm qua, anh đứng bên cạnh hắn, hiển nhiên là người đi cùng Thẩm Nhạn.

“A...” Mặt bà cắt không còn chút máu, cả người cứng đờ, ngồi yên như tảng đá không thể động đậy.

“Cô.” Tề Tĩnh nhận ra điều đó, chỉ là anh vẫn giữ nguyên biểu cảm, nhẹ nhàng cười với bà, “Thật là trùng hợp, phòng bệnh của cô cũng ở tầng này sao?”

Nói xong, anh không để bà có thể mượn cớ đứng dậy rời đi, nhanh chóng chỉ vào vị trí bên cạnh bà.

“Nếu cô không chê, cháu có thể ngồi bên cạnh không?”

Sắc mặt bà kinh hoàng không yên, nghĩ mãi không được lí do để từ chối, đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng nhích người ra một chút. Tề Tĩnh thong thả ngồi xuống, bà bất an mài mài đế giày trên mặt đất, dường như muốn thời gian trôi nhanh hơn.

Tề Tĩnh vờ cúi đầu phủi bụi trên ghế, thực tế là nhìn chằm chằm vào cử chỉ tay chân của bà.

“Cô.” Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Cô ăn sáng chưa?”

Bà không nói gì, vội vã lắc đầu.

“Cháu hiểu mà, đồ ăn ở đây thật sự không thể nuốt nổi.” Tề Tĩnh từng có kinh nghiệm nằm viện, những lời nói ra như thể mình vẫn còn đang nằm viện vậy.

Người phụ nữ kia vẫn yên lặng.

Lời của Thẩm Nhạn và y tá quả thật rất chính xác, bà ấy không thích nói chuyện, muốn bà ấy mở lòng với một người xa lạ thật là khó càng thêm khó.

Lúc này, Tề Tĩnh hơi rũ mắt, bỗng nhiên cười ra tiếng. Thay vì nói là cười, chẳng bằng nói là anh đang thở dài. Có lẽ tiếng cười như vậy khiến người ta vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ kia thoáng ngẩng lên lén nhìn anh, chỉ thấy nét mặt anh tiêu điều, cúi đầu nhìn sàn nhà không lên tiếng, thời gian ánh mắt bà dừng ở anh cũng bất giác dài ra.

“Nhưng... những người không có người thân tới thăm như cháu, dù thức ăn khó nuôi đến mấy cũng chỉ đành cố má nuốt xuống thôi...” Anh nhỏ giọng nói, “Còn cách nào nữa đâu?”

Người phụ nữ kia nghe tới đó, tay đang xiết lại bất chợt buông lỏng, không còn cầm chặt cổ tay nữa.

Buông lỏng cũng có nghĩa là mở lòng.

Nếu như trên thế giới rộng lớn này, muốn tình cờ gặp được một người có cùng hoàn cảnh, nơi có khả năng cao nhất là bệnh viện. Lòng đồng cảm là chìa khóa thường dùng để khiến người ta mở lòng.

“Cháu... người nhà cháu không tới thăm sao?”

Nghe thấy đối phương chủ động nói lời đầu tiên, đáy mắt Tề Tĩnh ngời sáng, nhưng vùi trong bóng tối, không để người khác nhìn thấy.

“Đúng vậy.” Anh buồn bã trả lời, thậm chí còn giờ tay cọ mũi. “Cháu gặp tai nạn giao thông, gãy hai xương trụ cẳng tay và xương cổ tay, những người xử lí hiện trường đều nói may mà không chết... Bây giờ, cháu nằm viện một mình, người nhà chẳng ai tới thăm.”

“Tai nạn giao thông...” Sắc mặt bà trắng bệch, thanh âm lặp lại hơi run rẩy.

Hiển nhiên đối với bà mà nói, tai nạn giao thông là một điều vô cùng đáng sợ, huống hồ Tề Tĩnh còn kể cụ thể tình hình thương tật, càng khiến người ta khó tin được chuyện chẳng ai tới thăm anh.

Tề Tĩnh nhìn lướt qua khi bà cúi đầu lẩm bẩm.

Anh vừa quan sát vừa vờ như vô ý nói ra điều quan trọng nhất: “Ngay cả ba mẹ ruột... cũng không tới.”

Bà chợt chấn động, nhất thời không nói nên lời.

Tề Tĩnh không định nói tiếp, bởi vì anh cần phải chờ. Chờ tới khi đối phương chủ động hỏi anh lí do.

Quá trình này thử thách tính nhẫn nại của mỗi người, trong trường hợp chưa thể xác định được mình đã đủ khả năng khiến đối phương chủ động mở miệng hay chưa, chờ đợi giống như tra tấn vậy. May mà sự tra tấn này không kéo dài quá lâu.

“Vì sao?” Bà hỏi.

Thanh âm run rẩy đã bán đứng nội tâm đang giãy dụa kịch liệt của bà.

Tề Tĩnh không lập tức đáp lời, chỉ thở dài một hơi thật sâu.

Một lúc sau, anh ủ rũ nói thẳng: “Bởi vì... Bọn họ không cần cháu nữa. Từ nhiều năm trước, cháu đã bị ba mẹ mình bỏ rơi rồi.”

*Chú thích:

Ghế mây bập bênh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.