Lục Uyển Nhi một thân áo gấm uyên ương đỏ rực, hoa văn kim sắc vô cùng hoa mỹ, điểm xuyết
từng cánh hoa đào, kiểu dáng lịch sự tao nhã, càng làm tôn lên da thịt
như tuyết của nàng ta, môi không điểm mà hồng, mắt hạnh như nước, cử chỉ thanh tao lịch sự. So sánh cùng, Lục Cẩm Dương kiều diễm quyến rũ, thì
Lục Uyển Nhi lại xinh đẹp dịu dàng.
Thời điểm Giang ma ma nhắc đến chính mình, nàng ta trên mặt đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu, hai tay nắm lấy khăn tay.
Nghe được tên Lục Uyển Nhi, sắc mặt Cố lão thái thoáng dịu đi một chút, mặc
kệ nói như thế nào, Lục Uyển Nhi nàng thập phần vừa ý, đối đãi với người khác thật sự khiêm tốn. Không giống Lục Cẩm Dương, hành động lúc nào
cũng thiếu suy nghĩ.
Lục Cẩm Dương cúi người, không sợ hãi nói, "thỉnh an lão phu nhân."
Cố lão thái gia qua đời sớm, Cố gia sớm đã tách rời, nên chỉ còn một vị
trưởng bối tồn tại, chính là lão thái thái. Cố Du Hiên lại hiếu thuận,
mọi việc đều lấy Cố lão thái làm trọng.
Cố lão thái ánh mắt
liếc Lục Cẩm Dương một cái, không nhanh không chậm nói, "Ai, đúng là
trong họa có phúc , bất quá làm khổ nha đầu Uyển Nhi ."
"Nhanh, đến bên người mẫu thân."
"Mẫu thân. . . sao lại nói như thế." Lục Uyển Nhi trên môi cười cười, bất
quá cũng không có giải thích gì thêm, con ngươi tối đen như mực, có thể
thấy đây là người thâm sâu khó dò.
"Hiên nhi lấy được ngươi xem như hắn có phúc."
Lục Uyển Nhi thẹn thùng nói, "thiếp thân mới là người có phúc." Cúi đầu, trong nháy mắt mang theo một tia hèn nhọn.
Tin tức Lục Cẩm Dương rơi xuống nước, nàng tất nhiên là biết được.
Vốn tưởng rằng Lục Cẩm Dương sẽ không tới.
Theo tính tình của nàng ta, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân cùng nàng chia xẻ trượng phu được.
Không nghĩ Lục Cẩm Dương thế nhưng lại đến.
Hơn nữa vẻ mặt vẫn bình thản ung dung. Cho dù Cố lão thái không để ý, ở một bên cũng không có biểu tình gì.
Bất quá Lục Uyển Nhi trong lòng cười lạnh. Lúc trước Lục Cẩm Dương ở Lục
gia , tính tình nàng ta kiêu ngạo ra sao, nàng rất rõ, mặc dù hiện tại
nhịn được, thì như thế nào. Chỉ cần nàng châm ngòi vài câu, Lục Cẩm
Dương nhất định sẽ tức giận.
Lục Cẩm Dương tức giận, nàng sẽ tìm ra được điểm sai.
Trong tiềm thức, Lục Uyển Nhi cho rằng, biểu hiện hôm nay của Lục Cẩm Dương, tất cả là do Vương ma ma ở phía sau dạy dỗ.
Lục Cẩm Dương vẫn chỉ là Lục Cẩm Dương, không thì làm sao sẽ xứng với thanh danh điêu ngoa, ương ngạnh!
"Mẫu thân, đến lượt Uyển Nhi hành lễ ."
Cố lão thái chỉ cùng Lục Uyển Nhi nói chuyện, hoàn toàn đem Lục Cẩm Dương
bỏ sang một bên, mặc dù trong lòng biết mẫu thân không thích Cẩm Dương.
Nhưng mà trước mặt mẫu thân, hắn không dám lên tiếng, nên sắc mặt của Cố Du Hiên không được tự nhiên, có một loại cảm giác khó mà diễn tả thành
lời.
Huống hồ hạ nhân đều đã nhìn thấy, nếu Cố lão thái
không thích Lục Cẩm Dương, cũng phải nhìn đến mặt mũi của Cố Du Hiên, cứ tiếp tục chèn ép Lục Cẩm Dương như vậy thật sự không phải cách hay.
Đáy mắt Cố lão thái liếc qua một cái, không ngừng oán trách nói, "Giang ma
ma, thân mình ta không được tốt nên không để ý hết, sao ngươi lại không
nhắc nhở ta. Ngươi nhìn xem, sắc mặt phu nhân đang tái nhợt, có lẽ bệnh
tình vẫn chưa khỏi hẳn , còn không mau dọn chỗ dâng trà lên cho phu
nhân."
Giang ma ma tươi cười, đáp lời Cố lão thái, liên tục nói, "Là lão nô hồ đồ và sơ xót, phu nhân sẽ không trách tội chứ?"
Chủ tớ hai người, một người xướng một người họa, tự tay diễn hết tất cả.
"Mau đứng dậy đi, ngươi bệnh nặng vừa mới khỏi, nên bảo vệ thân thể thật tốt."
Lục Cẩm Dương lên tiếng trả lời, "Đa tạ ân điển lão phu nhân." Không nhiều lời, liền cất bước đi đến chỗ ngồi của mình.
Lục Uyển Nhi đứng dậy, thao tác đoan trang hướng Cố lão thái hành lễ, "Lão phu nhân, xin hãy nhận chung trà của con dâu."
Lão thái thái tiếp nhận chung trà trên tay Lục Uyển Nhi, tượng trưng uống
vài ngụm. Từ trong áo lấy ra hầu bao màu đỏ thẫm thật to đưa cho nàng
ta.
"Về sau đã là con dâu của Cố gia , nên phụng dưỡng cho phu quân thật tốt, sớm vì Cố gia mà sinh nhiều con cháu."
"Dạ, con dâu xin ghi nhớ." Lục Uyển Nhi gật đầu.
"Đây là trâm mà thời điểm ta vừa gả đến Cố gia, được mẹ chồng tự tay cài.
Hôm nay ta truyền lại cho ngươi, xem như quà ra mắt." Cố lão thái đã sớm chuẩn bị, khi nói chuyện, đem trâm phượng phỉ thúy màu đỏ hồng hình
giọt nước, cài lên búi tóc Lục Uyển Nhi.
Nếu là vật tổ tông
để lại, nên truyền cho Lục Cẩm Dương mới đúng, nhưng mà Cố lão thái
không làm vậy, ngược lại đem cho Lục Uyển Nhi, giọng điệu còn cố ý nhấn
mạnh tầm quan trọng trong đó.
Lục Cẩm Dương trong lòng cười lạnh, thời điểm nàng mới thành thân, cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.
Ánh mắt Cố lão thái giống như vô ý đảo qua Lục Cẩm Dương, hỏi, "Đêm qua đã viên phòng rồi phải không ?"
Tưởng ma ma bên người Lục Uyển Nhi lập tức đem tấm lụa màu trắng dâng lên. Vết máu màu đỏ có thể trông thấy rất rõ ràng.
Lúc này, mặt của Lục Uyển Nhi, đỏ giống như có thể nhỏ ra máu.
Cố lão thái hai mắt lộ ra vẻ khôn khéo. Ý cười càng đậm ." Người từng trải cũng biết, sáng sớm tại thời điểm nhìn thấy Lục Uyển Nhi, hành động của nàng có chút vất vả, liền hiểu rõ hai người đã viên phòng, hỏi như vậy, bất quá là muốn để cho Lục Cẩm Dương biết được.
Lục Uyển Nhi càng cúi thấp đầu , di chuyển qua vị trí của Cố Du Hiên, " mời phu quân dùng trà."
Cố Du Hiên ừ một tiếng. Giống như Cố lão thái, đem hầu bao màu đỏ đã chuẩn bị tốt đưa cho Lục Uyển Nhi. Đồng thời còn tặng nàng ta một khối ngọc
bội.
Thời điểm tới Lục Cẩm Dương, Lục Uyển Nhi có chút do
dự, trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, tỷ tỷ? Dựa vào
thân phận, thì Lục Cẩm Dương vào cửa sớm hơn, nhưng mà ở Lục gia, trên
danh nghĩa nàng chính là tỷ tỷ của Lục Cẩm Dương. Phu nhân? Lục Uyển Nhi càng không muốn xưng hô với Lục Cẩm Dương như vậy.
Cố Du Hiên dường như nhìn ra Lục Uyển Nhi khó xử, ở một bên nhỏ giọng nói, "Chỉ là xưng hô, ngươi cứ tùy ý đi."
Cố Du Hiên nói như vậy, nhìn như tùy ý, thực ra lại thiên vị cho Lục Uyển
Nhi, Lục Cẩm Dương cũng không giận, "Lúc trước tỷ tỷ xưng hô như thế
nào, bây giờ cứ gọi như vậy đi."
Lục Cẩm Dương không để cho
hạ nhân đón, mà trực tiếp nhận lấy chung trà, cười khanh khách nói, "Tỷ
tỷ mặc áo gấm uyên ương thật là đẹp, màu đỏ rực này đúng là rất xứng với tỷ tỷ."
"Không đúng, tỷ tỷ đã rất đẹp rồi, hiển nhiên sẽ không cần dùng gấm vóc để diễn tả.
Ý cười nơi khóe miệng Lục Uyển Nhi cứng đờ, màu đỏ rực vốn là chính thê
mới có tư cách mặc, bình thê chỉ có thể mặc màu đỏ thẫm, hoặc là đỏ sậm.
Khi xuất giá, nàng cố ý chọn màu váy như vậy. Chính là muốn làm cho Lục Cẩm Dương kinh hãi, không nghĩ tới, Lục Cẩm Dương lại nói thẳng ra.
"Ta chỉ tùy tay chọn, thật không có nhớ tới. . . . . ." Lục Uyển Nhi muốn giải thích.
Lục Cẩm Dương làm sao có thể cho nàng cơ hội, "Từ nhỏ tỷ tỷ ở trong phủ đã
được che chở, cái gì tốt hiển nhiên đều không thiếu, một cái váy bình
thường cũng làm cho người ta phải hâm mộ, ban đầu ta còn lo lắng tỷ tỷ
không thích ứng, hiện giờ lo lắng đã sớm tiêu tan , ta vào Cố gia sớm
hơn tỷ tỷ một thời gian , tỷ tỷ, nếu có cái gì không hiểu, có thể tới
tìm ta, muội muội nhất định sẽ giúp hết sức."
Lục Uyển Nhi
có chút xấu hổ. Lời nói của Lục Cẩm Dương, vô thưởng vô phạt, biểu tình
trên mặt cũng không có điểm khác thường.
Chính là đem mặt mũi nàng để ở đâu?
Có cái gì không hiểu, cứ việc đến viện của nàng ta để hỏi. So với nàng,
tiến phủ có kinh nghiệm, Lục Cẩm Dương là đang nói mình cố chấp, không
biết liêm sỉ cùng muội muội tranh nam nhân?
Không để cho Lục Uyển Nhi có cơ hội giải thích, Lục Cẩm Dương nhanh chóng cởi vòng tay
trên người, tiếp tục nói, "Đây là vòng tay ngọc bích khảm hoa châu sa,
cũng không phải vật gì quý báu, là vào ngày muội ra đời, ngoại tổ gia đã đặc biệt phân phó người tạo ra, hiện giờ đưa cho tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ
sẽ thích."
Vòng tay ngọc bích khảm hoa châu sa này quả thật rất bình thường. Nhưng nếu nói là mẫu thân nàng tạo ra.
Vậy thì sẽ mang một ý nghĩa khác.