Mẫu thân Lục Cẩm
Dương, Hà thị, vì khó sinh tiểu đệ Lục Cẩm Thịnh mà qua đời, ngay trước
mặt nhiều người, đã đem di vật giao lại cho nàng.
Lục Uyển Nhi đúng
là lòng tham không đáy, đầu tiên là nhìn trúng trượng phu của nàng. Ngay cả đồ mà mẫu thân nàng để lại, Lục Uyển Nhi cũng muốn chiếm được.
Lúc này không khí xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng, Cố lão thái muốn
làm Lục Cẩm Dương mất mặt, nhưng không nghĩ tới Lục Cẩm Dương sẽ cư xử
đúng mực như vậy.
"Tỷ tỷ thích là tốt rồi." Lục Cẩm Dương khụt khịt, "Chẳng lẽ tỷ tỷ giận ta ?"
"Hôm qua là ngày đại hỉ của tỷ, ta nên tới chúc mừng, không nghĩ đến đường ở Trữ viên trơn trượt, hại ta rơi xuống nước, mê man hết ngày.
Vốn mượn vòng tay này để chuộc lỗi với tỷ, chứ thật sự muội không dám mở miệng cầu xin tỷ tỷ sẽ tha thứ ."
Sắc mặt Lục Uyển Nhi không được tự nhiên, trong lời nói của Lục Cẩm dương
đều là thành tâm hối lỗi, cho dù nàng nhận hay không nhận, đều cũng
không được , nhận, không thể nghi ngờ là ở trước mặt mọi người, thừa
nhận nàng, người làm tỷ tỷ lại một lòng một dạ đoạt đồ vật của muội
muội, tỷ muội chung một nhà đó là tranh cường háo thắng, nếu không nhận, chẳng khác nào nàng tự nhận mình bụng dạ hẹp hòi, chỉ biết trách cứ
muội muội.
Lặng lẽ liếc Cố Du Hiên một cái, lại thấy hắn
đang nhìn sang nơi khác, căn bản không hề để ý tới chuyện của nàng và
Lục Cẩm Dương.
Lục Uyển Nhi con ngươi lóe lên vẻ lo lắng,
trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, "Muội muội hiểu lầm rồi, tỷ tỷ cao hứng
còn không kịp, chúng ta đã là người một nhà, làm sao tỷ tỷ có thể giận
muội chứ."
Tiếp nhận vòng tay từ Vương ma ma, Lục Uyển Nhi
nói, "Ngày trước, ở trong phủ còn có các tỷ muội khác. Nhưng vì chúng ta tuổi gần bằng nhau nên mối quan hệ thật sự rất thân thiết, có đồ gì tốt đều mang đổi cho nhau, nếu muội muội đã nói như vậy thì tỷ tỷ xin nhận, nếu muội muội muốn lấy lại thì cứ nói với ta."
Chỉ cần nói
vài câu, liền chứng minh được mối quan hệ giữa nàng và Lục Uyển Nhi. Ý
của nàng ta là nói nàng không phải đang nhận lỗi, chỉ là hai tỷ muội có
đồ gì tốt thì mang đổi cho nhau mà thôi.
Cố Du Hiên không
nói rõ chuyện xưng hô, nên Lục Uyển Nhi liền vui vẻ làm theo ý mình, một tiếng tỷ tỷ muội muội, kêu thật thân thiết.
"Tùy ngươi." Lục Cẩm Dương khẽ mím môi.
Cố lão thái thấy thời điểm thích hợp liền ho một tiếng, đem ánh mắt mọi người tập trung vào bà.
"Lễ đã kết thúc, về sau là người một nhà , không cần biết sau này như thế
nào, hiện giờ Hiên nhi lập được công, phong thưởng của Hoàng thượng vài
ngày sau sẽ truyền xuống. Các ngươi chính là hậu phương vững chắc ở phía sau của Hiên nhi, quan trọng hơn, đó là sớm ngày vì Cố gia mà kéo dài
hương khói."
Lục Uyển Nhi thẹn thùng cúi đầu, nói, "Dạ"
Lục Cẩm Dương gật đầu, móng tay nhân lúc không có người chú ý tới. Liền bấm thật chặt vào lòng bàn tay, cơ hồ thấy được máu thịt lẫn lộn.
A, sớm ngày kéo dài hương khói.
"Nếu không có chuyện gì nữa, các ngươi đều lui ra đi."
Cố Du Hiên đứng dậy nói, "Mẫu thân, vừa vặn nhi tử cũng có chút sự tình cần xử lý."
Cố lão thái phất phất tay.
Cho đến khi Lục Cẩm
Dương rời khỏi, Cố lão thái đảo mắt qua Giang mama, hỏi, "Thế nào? Thời
điểm ngươi đi gọi nàng tới, nàng có biểu hiện ra sao?"
Giang ma ma tiến lên nói, "Nào có biểu hiện gì, lão nô đã nói, vẫn là lão phu nhân người đem thiếu phu nhân dạy dỗ thật tốt, mặc dù nàng đối với
người khác kiêu ngạo, ở trước mặt của người, còn không phải là một bộ
dạng biết vâng lời sao."
"Thời điểm lão nô đến, nàng ta vẫn
còn nằm trên giường! Nghe nói vừa mới tỉnh lại, người cũng nhìn thấy
được sắc mặt của nàng tái nhợt! Nghe nói người tìm nàng. Ngay lập tức
liền chuẩn bị tới đây!"
Cố lão thái nghe thấy, mặt mày hớn hở, đắc ý càng nhiều hơn.
Lúc trước nàng không thích Lục Cẩm Dương, Hiên nhi không biết vì cái gì lại muốn cưới nàng.
Nàng không muốn nhi tử đau lòng nên mới đáp ứng, cũng may Lục Cẩm Dương thức thời. Nếu không nàng nhất định làm chủ, ngăn lại mọi việc, tìm cho Hiên nhi một mối hôn sự khác.
Bất quá trước mắt cũng rất tốt.
Nàng đối với Lục Uyển Nhi thì tương đối vừa lòng.
Từ nhỏ, Lục Uyển Nhi đã dịu dàng ngoan ngoãn , so sánh cùng Lục Cẩm Dương, xác thực tốt hơn nhiều!
Cố lão thái như cá gặp nước, Cố Du hiên đứng nhì trong kì thi Điện thí,
chỉ cần đợi sóng gió lần này trôi qua, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ
sung sướng, hưởng phúc vô cùng. Cố Du Hiên lại hiếu thuận, nếu Lục Cẩm
Dương còn không biết điều, nhất định ta sẽ làm cho nàng đẹp mặt.
"Cẩm dương, ta đi trước có việc, sau đó sẽ đi thăm ngươi, ngươi thân mình
không tốt, phải chú ý nghỉ ngơi." Cố Du Hiên nhìn Lục Cẩm Dương, con
ngươi nhu hòa, khóe mắt giống như vô tình nhìn về hướng Lục Uyển Nhi.
"ân, ngươi bận việc thì nhanh đi đi."
Cũng may, kiếp trước, khi nàng ở trước mặt Cố Du Hiên, đều là bộ dạng kính
cẩn nghe lời, bằng không Lục Cẩm Dương thật không biết đối mặt như thế
nào với người mà nàng vừa yêu vừa hận này.
Tâm tư Lục Cẩm Dương phức tạp, hướng chính viện mình đi tới.
"Muội muội." Lục Uyển Nhi mặt mày hớn hở, chắn trước đường đi của Lục Cẩm
Dương."Còn nhớ, lúc trước ở trong phủ, ta và ngươi rất thân thiết, ban
đầu ngươi lập gia đình ta còn luyến tiếc nói ngươi muốn xa cách ta,
không nghĩ tới , chúng ta còn có duyên phận gặp lại nhau như vậy."
"Từ biệt hơn nửa năm, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, muội muội."
"Cẩm Thịnh cũng đã cao lên không ít. . . . . ."
Lục Uyển Nhi tựa hồ nhìn không ra Lục Cẩm Dương đang mất kiên nhẫn, cứ lôi
kéo nàng nói liên tục, thoạt nhìn giống như tỷ muội tình thâm.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lục Cẩm Dương cũng mở miệng , khóe môi giơ lên,
"Nói xong chưa, viện của ngươi nằm ở phía tây, phía trước rẽ trái là
tới."
... lướt qua Lục Uyển Nhi vẻ mặt cứng đờ, Lục Cẩm
Dương rảo bước càng nhanh hơn, thân thể nàng không phải làm bằng sắt,
hôm qua rơi xuống nước, thân mình còn chưa khỏi hẳn, hôm nay liền đi ra
ngoài, mặc dù đã uống thuốc, cũng tránh không khỏi có chút mệt mỏi.
"Đại tiểu thư. . . . . .nhị tiểu thư thật quá đáng, dám đối xử vời người như vậy." nha hoàn hồi môn bên người Lục Uyển Nhi, Thanh Liễu tức giận nói, "đúng là người đàn bà đanh đá, Đại tiểu thư không chê nàng thanh danh
không tốt, đối xử với nàng giống như muội muội ruột thịt, vậy mà nàng
không biết phân biệt tốt xấu, trước mặt nhiều hạ nhân, lại không để tiểu thư vào trong mắt."
Lục Uyển Nhi nhìn hướng Lục Cẩm Dương
rời đi, bỗng dưng cúi đầu cười nhạt. Ban đầu nàng nghĩ Lục Cẩm Dương ở
Cố gia nửa năm, chắn hẳn đã được Cố lão thái "dạy dỗ không ít " sẽ biết được đạo lí đối nhân xử thế là như thế nào, không nghĩ tới, vừa nãy
chẳng qua là nàng chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Như thế, nàng
mới có thể yên lòng, Lục Cẩm Dương chính là tâm tư đơn thuần, chỉ được
vẻ ngoài kiêu ngạo. Làm sao có thể là đối thủ của nàng.
"Ngươi nên gọi ta là gì?" Lục Uyển Nhi không hỏi lại, thanh âm lạnh như băng,
trên mặt hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu như lúc nãy.