"Uyển Nhi. . . . . ."
Con ngươi Lục Uyển Nhi buông xuống, ẩn ẩn có chút đau thương, lúc ấy Hứa thị liền mềm lòng.
Trong phút chốc, giọng Hứa thị nghẹn ngào, "Uyển Nhi, lúc trước ở trong phủ,
ngươi nói với nương, không cần chăm sóc nha đầu kia, cứ bỏ mặc nó, hiện
giờ nha đầu kia lại giống như con ngựa hoang, thanh danh đã bị hủy,
không nói đến quá khứ như thế nào, hiện giờ đã lập gia đình vì sao ngươi đối với nàng vẫn còn dung túng, còn ở trước nàng cúi đầu, nương không
rõ, rốt cuộc là vì sao?"
"Người yên tâm, chỉ bằng Lục Cẩm
Dương, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhi." Khóe miệng Lục
Uyển Nhi hiện lên một tia cười lạnh.
Từ bé đến giờ, Lục Cẩm Dương đều bại trong tay của nàng, lần này Cố Du Hiên cũng không ngoại lệ.
Lục Uyển Nhi chìm trong suy nghĩ, nàng muốn Lục Cẩm Dương đều phải thua
nàng, chỉ cần nàng ở Cố gia, còn lo không có cơ hội sao, chỉ cần nói vài câu, Lục Cẩm Dương chắc chắn sẽ nhịn không được.
Nàng muốn
thắng Lục Cẩm Dương, muốn cho cả cuộc đời của Lục Cẩm Dương chỉ toàn là
ác mộng, giải quyết như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho nàng ta sao.
Nàng nhớ rõ, cũng trong một ngày xuân ấm áp như thế này, tình cảm giấu kín
từ lâu, nàng cố lấy dũng khí hướng người ấy thổ lộ cõi lòng, thậm chí đã chuẩn bị tốt tất cả, đổi lấy chỉ nhận được sự cự tuyệt vô tình, người
ấy lại đem tôn nghiêm của nàng tùy ý giẫm đạp.
Ngực Lục Uyển Nhi bỗng nhiên quặn đau, nàng nói người ấy sau này nhất định sẽ hối hận, từ đó liền cắt đứt quan hệ.
"Phụ thân vẫn cần mẫu thân trợ gíup"
"Đó là tất nhiên, cho dù ngày sau ngươi cùng Lục Cẩm Dương nổi lên tranh
chấp, phụ thân nhất định sẽ che chở cho ngươi." biểu tình Hứa thị thoáng dịu xuống.
Sau khi được Lục Uyển Nhi khuyên bảo, cuối cùng
Hứa thị cũng hiểu ra, đành gắng gượng tiếp nhận, làm cho Trần Oánh vô
cùng cảm kích.
. . . . . .
Thoạt nhìn tâm tình của Lục Cẩm Dương rất tốt.
Xuyên thấu qua rèm cửa trên xe ngựa, nàng lẳng lặng nhìn ngắm cảnh vật ở xung quanh , trên đường cái thanh âm các tiểu thương đang rao bán, thanh âm
tiểu hài tử nô đùa, làm cho nàng cảm thấy thực hạnh phúc.
Hôm qua mưa to suốt một đêm , giống như đem hết mọi thứ hèn hạ tăm tối nhất thế gian mà rửa sạch, Lục Cẩm Dương đang thích thú hít thở bầu không
khí mới mẻ này.
Đã bao nhiêu lâu nàng chưa thấy qua cảnh tượng hoạt bát như vậy.
Khi còn ở thiên viện, nàng gần như đã tách biệt với bên ngoài.
Bảng hiệu Hà phủ từ xa đã có thể nhìn thấy, hai chữ mạ vàng nổi bật nhanh
chóng đập vào mắt Lục Cẩm Dương, khóe mắt nàng hiện một tia ấm áp, đây
là nơi nàng quen thuộc nhất, cũng là nơi mà nàng cảm thấy áy náy vô
cùng, thậm chí vào đêm khuya nàng còn mơ thấy bản thân mình đứng trước
cửa Hà phủ, nhưng lại do dự không dám bước vào.
Ngoại trừ cao hứng, Lục Cẩm Dương còn có một chút khẩn trương.
Kiếp trước, một nhà ngoại tổ bởi vì triều đình có biến nên họa ập đến, cả
nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết mọi người, ngay cả dòng họ xa
cũng bị liên lụy, Hà gia phồn thịnh giống như phù dung sớm nở tối tàn,
vỏn vẹn chỉ trong một ngày liền lụn bại ngã xuống.
Lúc trước lòng của nàng đều đặt trên người Cố Du Hiên, đối với chuyện ở ngoài,
hết thảy đều không quan tâm, chỉ nghĩ cách làm thế nào để Cố Du Hiên tín nhiệm nàng một lần nữa, lúc đó nàng mang thai Thanh nhi được tám tháng, nghe được tin do Trần Oánh cố ý nói, liên tục ngả vài bước, cho nên
Thanh nhi không đủ tháng liền sinh ra, nàng cũng suýt nữa khó sanh mà
chết.
Cẩm Dương nhớ ngoại tổ mẫu cả đời kiêu ngạo, cuối cùng lại dùng chín thước lụa trắng kết liễu cuộc đời của mình, chắc hẳn
người đã rất tuyệt vọng.
Là nàng nhiều lần đã phụ tâm ý của
ngoại tổ, vậy mà trước khi chết người còn lo lắng cho ngoại tôn nữ là
nàng về sau có sống tốt hay không.
Khóe môi Lục Cẩm Dương cắn đến trắng bệch, cả đời này, bất luận như thế nào, nàng đều phải bảo trụ Hà gia thật tốt.
"Cố phu nhân. . . . . . Thật sự xin lỗi , lão phu nhân có mệnh lệnh, người
của Cố gia không được phép xuất hiện tại đây, cho nên. . . thỉnh Cố phu
nhân hãy quay về."
Quản gia Hà phủ cúi đầu, khiêm tốn nói,
hạ nhân từ xa đã trông thấy xe ngựa của Lục Cẩm Dương, hắn tất nhiên là
đi bẩm báo lão phu nhân, việc không cho tiểu thư vào cửa là lão phu nhân tự mình hạ lệnh, hắn ở giữa truyền lời, không dám cầu gì quá đáng, chỉ
cầu Lục Cẩm Dương thủ hạ lưu tình, đừng đem tức giận trút trên người của hắn.
Đúng như dự kiến, Lục Cẩm Dương thản nhiên cười, "Không có việc gì, ta hiểu, ta không trách ngươi."
Lúc ấy nàng không quan tâm đến sự ngăn cản của ngoại tổ, cố ý cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, thời điểm gả cho Cố Du Hiên, ngoại tổ mẫu đã nói , Cố
gia cùng Hà gia nàng chỉ có thể chọn một, là nàng đã làm ngoại tổ mẫu
tức giận.
Tiểu tứ thở phào một cái.
Lục Cẩm
Dương đột nhiên quỳ xuống, dáng người kiên cường, không kiêu ngạo không
siểm nịnh nói, "Ngoại tôn nữ bất hiếu Lục Cẩm Dương thỉnh an ngoại tổ
mẫu, hy vọng tổ mẫu khỏe mạnh."
Tiểu tứ giống như nhìn thấy quỷ, kinh hãi đến mức miệng không khép lại được.
"Phu nhân, người làm cái gì vậy?" Vương ma ma cùng Liên Sinh mở to hai mắt nhìn.
Thái độ Lục Cẩm Dương kiên quyết và chân thành nói, "Các ngươi không cần khuyên ta, lòng ta đã định."
Tiểu tứ không tin vào mắt mình, vội vàng phân phó thủ vệ canh cửa, rồi nhanh chóng rời đi, Hà lão phu nhân tuy rằng ra lệnh, không cho Lục Cẩm Dương tiến vào Hà phủ nửa bước, nhưng nếu để ý kỹ một chút, sẽ biết được lão
phu nhân chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận mà thôi.
Để cho Đại tiểu thư đường đường chính chính quỳ trước cửa, ai u, đây là chuyện gì đây!
"Phu nhân, người. . . . . ."Biểu tình trên mặt Liên sinh thay đổi không ngừng.
Ai cũng không nghĩ tới, Lục Cẩm Dương lại dùng cách như vậy đến thỉnh tội.
Vương ma ma cùng Liên Sinh nhìn nhau gật đầu, liền quỳ gối ở phía sau Lục
Cẩm Dương. Mặc kệ Lục Cẩm Dương làm cái gì, các nàng nhất định sẽ làm
theo ... tận lực chống đỡ cho phu nhân của các nàng.
Lục Cẩm Dương không có ngăn cản, cũng không nhiều lời, chỉ im lặng quỳ , đối
với ánh mắt khác thường của người xung quanh nhìn như không thấy.
Ở trong lòng của nàng, ai cũng không quan trọng bằng ngoại tổ mẫu.
. . . . . .
Hà lão thái xiêm y màu nâu nhạt, hoa văn hình mây uốn lượn, tóc bạc trắng gần hết đầu, ánh mắt sâu đang rực sáng.
Rõ ràng người đã ngoài sáu mươi, giờ phút này lại giống như đứa nhỏ, lại
cố ý làm ra vẻ không quan tâm, "Nói Cố phu nhân rời đi đi, Hà phủ nhỏ
bé, không tiếp được Cố phu nhân cao cao tại thượng."
Hà thị qua đời sớm, để lại Lục Cẩm Dương bảy tuổi, còn có Lục Cẩm Thịnh chỉ mới lọt lòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Dương, khi đó nàng đang ngồi trong phòng khóc
nức nở, Hà lão phu nhân liền tự nói với mình, Lục Cẩm Dương tuy rằng
không có mẫu thân, nhưng nàng còn có ngoại tổ mẫu, còn có toàn bộ Hà gia yêu thương.
Thậm chí có khi còn đem Lục Cẩm Dương bảy tuổi
cõng ở trên lưng, làm nàng vui vẻ, chỉ cần Lục Cẩm Dương vui vẻ, Hà lão
phu nhân cái gì cũng cố gắng làm.
Lúc ấy Lục Cẩm Dương không biết bị Cố Du Hiên bỏ bùa mê gì, nhất định cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, nàng lấy thân phận ngoại tổ mẫu khuyên bảo cũng không thể nào ngăn cản, khiến nàng tất giận, nằm trên giường rất lâu.
Lục Cẩm Dương thật sự quyết tâm, thành thân gần một năm , cũng không quay về Hà gia một lần nào.
Nàng giận Lục Cẩm Dương không nên người, nhưng đau lòng nhiều hơn, đứa nhỏ
nàng cưng chiều trong lòng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại tới nhà
người khác chịu ủy khuất.
Thời điểm nàng nghe tin Lục Uyển
Nhi lấy thân phận bình thê gả cho Cố Du Hiên, suýt nữa mang theo cậu của Lục Cẩm Dương san bằng Cố gia. Cuối cùng vẫn bị lão thái gia ngăn lại.