Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 165: Chương 165




Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, khuôn mặt tràn đầy ý cười của Tô Tuấn Thành đang đối diện với Tần Mặc Hàn trong nháy mắt lạnh xuống.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái: “Sao cô quay lại rồi?”

Ông ta rõ ràng chỉ hẹn một mình Tần Mộ Ngôn về nhà.

Tô Ánh Nguyệt này hẳn là lo lắng cho mình nói cái gì đó với Tần Mộ Ngôn cho nên da mặt dày sống chết đòi đi theo đi?

Nghĩ đến đây, bên môi ông ta gợi lên một nụ cười trào phúng”Con gái lấy chồng hơn một tháng không mang theo con rể trở về, cho nên người làm bố như tôi mới chủ động liên lạc với cậu Ba đến”

“Huyền Anh nói gần đây cô bận gây chuyện với nam diễn viên, tôi sợ quấy rầy cô nên cũng không dám liên lạc với cô.”

Nói xong, ông ta ý ngụ ý nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái”Có điều tôi không nghĩ tới, cô bận rộn như vậy sao vừa nghe nói tôi muốn tìm cậu Ba gà mặt một chút liền vội vàng đi theo?”

“Con yên tâm, bố sẽ không tùy tiện nói cho cậu Ba biết quá khứ của con, con không cần phải sợ hãi như vậy!”

Tô Ánh Nguyệt dựng một chút, giương mắt nhìn mặt Tô Tuấn Thành,

Từ nụ cười trào phúng của ông ta cô bỗng nhiên hiểu được mục đích của Tô Tuấn Thành hôm nay!

Lúc trước Tần Mộ Ngôn mang theo cô tới đây, dọc theo đường đi cô cũng không nghĩ thông suốt, Tô Tuấn Thành muốn nói chuyện gì với Tần Mộ Ngôn.

Hiện tại nhìn Tô Tuấn Thành cười như vậy cô liền hiểu rồi!

Người gọi là bố của cô muốn lật mặt, nói tất cả quá khứ của cô cho Tần Mộ Ngôn! Khuôn mặt của cô tái nhợt.

Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ông Tô muốn hại tôi đến cùng sao?”

Ông ta đừng quên, lúc trước cô gá cho Tần Mộ Ngôn là chính Tô Tuấn Thành ông ta một tay sắp xếp!

Nếu Tần Mộ Ngôn ghét bỏ cô hoặc là truy cứu trách nhiệm, cô không có trái cây tốt để ăn chẳng lẽ Tô Tuấn Thành ông ta có thể rút lui an toàn?

Tô Tuấn Thành nhếch môi lạnh lùng nhìn cô.

Ông ta vừa định nói gì đó thì cánh cửa biệt thự lúc này lại mở ra.

Tô Huyền Anh xinh đẹp quyến rũ đi ra: “Bố, để chị cùng cậu Ba đi vào đi, bên ngoài không phải là nơi nói chuyện”

Tô Tuấn Thành lúc này mới nhíu nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, xoay người hướng Tân Mộ Ngôn làm một tư thế “mời”.

“Cậu Ba, chúng ta đi vào nói đi, tôi chuẩn bị trà cho cậu”

Tân Mộ Ngôn bình tĩnh nhìn ông ta một cái, xoay người ôm lấy bả vai Tô Ánh Nguyệt: “Đi thôi”

“Cậu Ba”

Tô Huyền Anh vội vàng vươn tay kéo cánh tay Tô Ánh Nguyệt: “Anh đi vào trước đi, em và chỉ có chuyện muốn nói”

Tần Mộ Ngôn ngay cả nhìn cũng lười nhìn cô ta, anh cúi người nhìn đôi mắt Tô Ánh Nguyệt: “Nói chuyện với cô ta hay là đi theo anh?”

Tô Ánh Nguyệt mím môi theo bản năng nhìn Tô Huyền Anh một cái.

Một lúc lâu sau cô thở sâu một hơi, kéo tay Tần Mộ Ngôn ra: “Anh đi vào trước đi”.

Tần Mộ Ngôn nhíu mày, ra hiệu với Bạch Tuấn Kiên xa xa để Bạch Tuấn Kiên chú ý đến cô, sau đó xoay người đi theo Tô Tuấn Thành vào cửa.

Anh biết Tô Ánh Nguyệt tuyệt đối có chuyện giấu anh.

Anh cũng không phải kẻ ngốc, Tô Ánh Nguyệt vừa mới nói chuyện với Tô Tuấn Thành anh cũng nghe được.

Đại khái là Tô Ánh Nguyệt bị Tô Tuấn Thành làm nhục cô, cô cũng không thật sự so đo với Tô Huyền Anh.

Từ sau khi kết hôn, cô liền hạn chế giao tiếp với nhà họ Tô, thậm chí căn bản không liên lạc với người nhà Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.