Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 166: Chương 166




Nhưng những thứ mà cô cố gắng làm dường như không thể nào khiến Tô Tuấn Thành hài lòng.

Ông ta vẫn muốn nói hết những ngày tháng đen tối của cô cho Tần Mộ Ngôn nghe.

“Tô Ánh Nguyệt, chị nói xem chị đã làm gì mà tự mình hại mình như vậy?”

Thấy Tần Mộ Ngôn cùng Tô Tuấn Thành bước vào cửa, Tô Huyền Anh cười khẩy bước đến.

Cô ta chắp tay chào, từ trên nhìn xuống Tô Ánh Nguyệt: “Nhìn bộ dạng này của chị chắc là biết hôm nay chúng tôi đến đây làm gì rồi chứ?”

“Mấy bức hình và đoạn video trước đó tôi đều đã đưa cho bố rồi”

Tô Ánh Nguyệt cắn môi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

“Rất đơn giản”

Tô Huyền Anh nhếch miệng nhẹ nhàng cười: “Lúc đầu thực chất người muốn gả cho cậu Ba là tôi”

“Tôi lúc đó cho rằng cậu Ba nhà họ Tần giống như mọi người vẫn nói, vừa già vừa xấu tính lại còn hay nóng nảy”

“Nhưng cho đến khi tôi gặp anh ấy, tôi mới phát hiện mấy lời đồn đó là giả, do tôi đã hiểu sai anh ấy”

“Bây giờ đã giải quyết xong hiểu lầm rồi, tôi cũng nên quay lại với cậu Ba, làm tốt nhiệm vụ bà Tần của tôi rồi”

Nói xong, cô ta không nhịn được mà ngước lên nhìn xa xăm, bắt đầu liên tưởng: “Trước đây là do tôi hẹp hòi, tôi luôn cảm thấy nếu cậu Ba, tính khí không tốt, dù anh ấy có tiền tôi cũng không đồng ý lấy anh ấy”

“Nhưng bây giờ tôi cảm thấy những thứ đó thực ra chẳng là gì cả, chỉ cần anh ấy cho tôi tiền, đồng ý nuôi tôi, cho dù anh ấy không thích tôi, tôi chỉ ngày chỉ cần thấy gương mặt đẹp trai của anh ấy là tôi vui rồi”

“Tô Ánh Nguyệt, chị cũng đừng cho rằng tôi đối xử tệ với chị, chỉ cần chị yên thân yên phận, ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn với anh ấy, tôi tình nguyện đưa cho cô ba tỷ, đủ để chị và người bố tội nghiệp của chị sống tương tựa vào nhau.”

Hai tay Tô Ánh Nguyệt nắm chặt bên hông.

Cô dương mắt hằm hằm nhìn Tô Huyền Anh: “Vì vậy, cô thấy Tần Mộ Ngôn so với tưởng tượng của cô tốt hơn, vì thế mà cô hối hận rồi, muốn lấy anh ấy?”

“Đúng vậy.”

Tô Huyền Anh mỉm cười dịu dàng: “Bố và anh ấy đã đi vào đây, bây giờ nên cho anh ấy xem bằng chứng cô đã sinh con ra được rồi”

“Ôi, Tô Ánh Nguyệt, chị xem tôi tốt bụng biết bao”

“Tôi biết chị đi vào cùng cậu Ba nhà họ Tần, nhìn thấy mấy đứa đó sẽ không thoải mái, vì vậy tôi đã cố ý chặn anh ấy ở cửa rồi”

Hai tay Tô Ánh Nguyệt nắm chặt thành nắm đấm.

Mãi một lúc lâu, cô mới nhếch miệng cười: “Vậy tôi thực sự phải cảm ơn lòng tốt của cô rồi”

Cô xoay đầu liếc nhìn con hẻm phía xa, cười nhạt: “Chuyện đã như này rồi, tôi cũng không thể thay đổi được chuyện Tần Mộ Ngôn sẽ bỏ rơi tôi”

“Có điều, thời gian này tôi cũng biết được nhiều sở thích của Tần Mộ Ngôn”

“Những kinh nghiệm đó đều là do tự tôi đúc kết được, có thể giúp cô lấy lòng được anh ấy, nếu không cô cũng biết, anh ấy tính khí thực sự rất khó đoán, nếu cô muốn được anh ấy coi trọng vậy thì phải tốn không ít công sức.”

Tô Huyền Anh giật mình, không ngờ Tô Ánh Nguyệt sẽ nói mấy lời này với cô ta.

Nhưng cô cũng có hứng thú với sự yêu thích của Tần Mộ Ngôn.

“Nói đi, chỉ cần bao nhiêu tiền mới nói cho tôi biết.”

“Ba trăm triệu”

Chỉ cần ba trăm triệu?

“Đồng ý!”

Tô Huyền Anh không nói nhiều lời nữa, trực tiếp chuyển ba trăm triệu vào tài khoản Tô Ánh Nguyệt: “Chị nói đi”

Thấy thông báo tin nhắn nhận tiền trong điện thoại, Tô Ánh Nguyệt cười nhạt.

Nhưng cô vẫn chân thành nhìn Tô Huyền Anh: “Những thông tin này đều là bí mật, nói trên đường không tiện lắm”

Nói xong, cô chỉ vào con ngõ nhỏ phía sau: “Đi ra đó nói đi, tương đối yên tĩnh, cô cũng còn có thể ghi âm lại”

Tô Huyền Anh giễu cợt cười: “Không ngờ chị còn tốt thế”

Tô Ánh Nguyệt nhếch môi, cô đương nhiên là tốt bụng rồi!

Hai người một trước một sau đi vào con ngõ nhỏ.

Bạch Tuấn Kiên vẫn luôn từ xa theo dõi Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng bước lên.

Anh ta vừa mới bước vào ngõ nhỏ đã nghe thấy có tiếng phụ nữ la lên.

Tiếng hét này…hình như không phải của mợ chủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.