Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 175: Chương 175: Anh đi tránh bom xem




Cô đẩy Viêm Viêm ra, bời vì dùng sức quá mạnh, Thủy Miểu Miểu té quỵ dưới đất, đầu gối ma sát qua đỗ mặt đường, kêu lên một tiếng đau đớn.

Lamborghini cũng bị người đột nhiên lao ra hù, xoay tròn tay lái, đụng vào lan can.

“Mẹ già.” Viêm Viêm lo lắng hô, chạy về phía Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu lo lắng xe còn đi qua, bắt ánh mắt sắc bén qua, ngăn Viêm Viêm lại nói: “Đứng ở đó đừng nhúc nhích.”

Viêm Viêm dừng bước, trong mắt ngậm nước mắt, khịt mũi.

Từ chiếc Lamborghini đi ra là một người trẻ tuổi nhuộm mái tóc màu đỏ, bộ dạng công tử, hất cằm, mắng Thủy Miểu Miểu: “Cô có mọc mắt không vậy? Cô muốn tìm cái chết sao? Cô muốn chết thì mua miếng đậu hũ mà đụng chết, cô ảnh hưởng tôi đua xe làm gì, thua cô đền nổi sao?”

Thủy Miểu Miểu xoay mặt, nghĩ đến Viêm Viêm kém chút bị đụng, lên cơn giận dữ, trừng mắt về phía người trẻ tuổi, mắng: “Mẹ nhà cậu thích đua xe như vậy, sao không qua Syria, tránh phụ nữ và trẻ con có gì tài ba, cậu tránh bom thử xem!”

Thụy Khắc nhìn thấy tướng mạo Thủy Miểu Miểu, trong mắt lóe lên kinh diễm, sửng sốt một chút, nhìn Thủy Miểu Miểu đứng lên, đầu gối bị trầy, chảy máu.

Trong mắt của cậu ta hiện lên thương tiếc, biểu lộ có chút cứng nhắc hỏi: “Cần đưa cô đi bệnh viện không?”

Thủy Miểu Miểu không để ý tới Thụy Khắc, đi đến trước mặt Viêm Viêm, ngồi xổm xuống, đỏ mắt, giọng nghẹn ngào hỏi: “Con vì nam thần, cũng không cần người phụ nữ ở cùng cả đời sao? Mẹ còn ở bên con kiếm trước mà.”

“Mẹ già, thật xin lỗi.” Viêm Viêm vặn tay, rũ mắt, nhu thuận nói xin lỗi.

Ánh mắtThủy Miểu Miểu mềm xuống, xoa cái đầu nhỏ của Viêm Viêm, hỏi: “Nghe mẹ nói chứ?”

Viêm Viêm gật đầu, cam đoan nói: “Con không gặp anh ấy nữa.”

Thủy Miểu Miểu xem như vui mừng, nhếch khóe miệng, nói ra: “Đưa xon đến trường.”

“Thế nhưng chân của mẹ chảy máu.” Viêm Viêm đỏ mắt, đôi đồng tử đen bóng trào hơi nước, nước mắt ngậm trong mắt, sắp rơi ra.

Thủy Miểu Miểu vỗ xuống đầu Viêm Viêm, giáo dục nói: “Đổ máu sợ cái gì, nam tử hán, đổ máu, chảy mồ hôi không đổ lệ.”

“Mẹ là phụ nữ.” Viêm Viêm thương tiếc nói.

Thủy Miểu Miểu khoác tay lên vai Viêm Viêm, kéo đến bên cạnh mình, nhìn xuống cậu nhóc, sáng rỡ nói: “Đã lâu như vậy, con đối với thuộc tính của mẹ còn không rõ ràng hay sao, mẹ là nữ hán tử.”

Nhìn thấy nụ cười của Thủy Miểu Miểu, vành mắt Viêm Viêm đỏ bừng.

Khó khăn lớn hơn nữa, chỉ cần mẹ cười, giống như tất cả đều sẽ trở nên ấm áp, tuyệt đẹp.

Cậu phát cáu với mẹ, thật không đúng.

“Mẹ già, xin lỗi. Con không nên bốc đồng.” Viêm Viêm thành tâm thành ý nói xin lỗi lần nữa.

“Lật trời rồi.” Thủy Miểu Miểu sảng khoái nói,

“Mẹ già, con có thể biết, vì sao mẹ không cho con gặp nam thần khong? Nếu như là bời vì sợ anh ấy bắt cóc con, lý do này không thành lập, mẹ biết không gạt được con.” Viêm Viêm khao khát nhìn Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu biết, IQ con của cô rất cao, Logic rất mạnh, không thể dùng phương pháp dỗ giống trẻ con khác.

Cô ngồi xuống trước mặt Viêm Viêm, nghiêm túc nói: “Mẹ có lý do con không thể gặp anh ta, nhưng, tạm thời không thể nói cho con, ngươi có thể thông cảm cho mẹ không?”

Viêm Viêm nghi ngờ nhìn Thủy Miểu Miểu, hỏi dò: “Người đó, là cha của con sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.