Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 174: Chương 174: Nói tiếng người




Nam thần của Viêm Viêm không phải là Thẩm Mặc Thần chứ?

Thủy Miểu Miểu càng nghĩ càng hoảng hốt, không có tới công ty.

Dù sao, công ty cho là cô đang làm nhiệm vụ.

Thủy Miểu Miểu ngồi xe buýt qua trường học của Viêm Viêm.

Trên xe, cô gửi tin nhắn cho Viêm Viêm, hỏi dò: “Viêm Viêm, nam thần của con là ai? Không phải Brad sao?”

“Mẹ già, Brad là thần tượng lúc con còn bé. Hiện tại con có nam thần mới, con nhìn anh ấy một năm, đi qua tất cả dấu chân, nhìn anh ấy chặt đứt bụi gai, rất có phong cách siêu việt từ trước tới giờ.” Viêm Viêm vui vẻ nói.

Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi, rũ đôi mắt nói: “Nói tiếng người.”

“Há, anh ấy là đại thần chơi ( thượng cổ truyền kỳ) cùng con, gọi Mặc Quân. Anh ấy hẹn con sau khi tan học gặp mặt. Ha ha.” Viêm Viêm hưng phấn nói.

Mặc Quân, Mặc, Thẩm Mặc Thần!

Mẹ nó.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy 90% Mặc Quân là Thẩm Mặc Thần.

“Viêm Viêm, mẹ không cho phép con gặp mặt anh ta, anh ta là ai, dạng người gì, con biết không? Nếu là kẻ chuyên môn lừa bán trẻ con, con thành dê vào miệng cọp đúng không.” Thủy Miểu Miểu ra lệnh.

“Không thể nào, anh ấy là đại thần, đại thần siêu cấp, mấy nick lớn của con đều là anh ấy mua, anh ấy đối với con có ơn tri ngộ, làm sao lại lừa con.” Viêm Viêm xác định nói.

“Nếu anh ta là đại thần, còn muốn mua acc của con làm gì! Mẹ cho con ăn hạch đào ăn không đủ đúng không, anh ta lộ ra như vậy không phải lừa đảo tức là kẻ trộm, đi sẽ thành cá mắc câu. Không cho phép gặp.” Thủy Miểu Miểu nhanh chóng gửi tới nói.

“Con nhất định phải gặp, con chờ mong thật lâu rồi, mẹ già, mặc kệ mẹ là người Saiyan, Fascist hay là Hitler, con đều vì nam thần phản kháng đến cùng.” Viêm Viêm trả lời.

Thủy Miểu Miểu bị tức điên, gãi đầu một cái, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Viêm Viêm liền nghe.

“Mẹ nói không cho phép gặp là không cho phép gặp, nếu con gặp anh ta, về sau không được nhận mẹ là mẹ.” Thủy Miểu Miểu dọa nói.

“Mẹ già, bây giờ con còn đang đi học, cố ý mở loa, thầy giáo và các bạn học đều nghe được, thầy giáo của con nói muốn nói chuyện đời người với mẹ.” Viêm Viêm ủy khuất nói.

“Thủy Mộc Viêm, con cố ý, để mẹ con xấu mặt, có phải con cảm thấy vui vẻ hay không, vẫn là con cảm thấy cánh con cứng cáp rồi, liền có thể không nghe mẹ bảo.” Thủy Miểu Miểu có chút nóng nảy nói.

“Mẹ cố tình gây sự bảy năm, có phải cũng cần giảng đạo lý không, con chính là muốn gặp nam thần của con một lần thì sao, con sẽ không bị lừa gạt, con cũng không phải đứa trẻ.” Giọng Viêm Viêm tắc nghẹn nói.

“Cố tình gây sự bảy năm, ở trong lòng con, mẹ sinh con cũng là cố tình gây sự đúng không?” Vành mắt Thủy Miểu Miểu đỏ lên.

Không nghĩ tới, cô tận tâm hết lòng, nuôi lớn Viêm Viêm, ở trong lòng nó cô là người không có trách nhiệm như thế.

“Mẹ già, chúng ta quên mọi chuyện đi.” Viêm Viêm cúp điện thoại.

“Thủy Mộc Viêm, Thủy Mộc Viêm.” Thủy Miểu Miểu quát.

Viêm Viêm đã tắt máy điện thoại di động, ném vào trong túi, đi ra khỏi lớp.

Đến trạm xe buýt.

Thủy Miểu Miểu từ trên xe xuống, nhìn thấy Viêm Viêm đeo túi sách đi ra cửa trường học.

Thủy Miểu Miểu tức giận, uy nghiêm hô: “Thủy Mộc Viêm, con đứng lại đó cho mẹ.”

Viêm Viêm vừa nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, co cẳng chạy.

Thủy Miểu Miểu đuổi theo sau lưng, càng ngày càng gần.

Viêm Viêm không chạy nổi, lúc băng ngay qua đường.

Một chiếc Lamborghini màu xanh lao thẳng tới, không có ý giảm tốc.

Thủy Miểu Miểu thấy xe sắp đụng vào Viêm Viêm, không kịp suy tư, xông về phía Viêm Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.