Cô nói xong trực tiếp đi qua ghế sô pha, cách anh xa một chút, an toàn một chút.
Thẩm Mặc Thần nhếch miệng, vai trái tựa trên giá sách, liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, trong đôi mắt u sâu hiện lên một tia tinh ranh, nói ra: “Tôi đột nhiên nhớ tới, quần lót trên người cô bây giờ mặc, trước đó tôi đã mặc qua.”
Thủy Miểu Miểu: “(⊙v⊙) “
Thủy Miểu Miểu quay đầu, banh ra đôi mắt đẹp, kinh ngạc nhìn Thẩm Mặc Thần, nhướng mày.
Cô chỉ cần nghĩ đến cô mặc đồ lót đã từng bao trùm lên cái kia của anh, cô đã cảm thấy phía dưới không thích hợp, cái này có tính tiếp xúc không gián không.
Có thể là bời vì tác dụng trong lòng.
Cô cảm thấy nơi đó không thoải mái, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, mấy phần ảo não, ngượng ngùng nói: “Anh còn có cái mới không?”
“Có.” Thẩm Mặc Thần sảng khoái nói.
Thủy Miểu Miểu dấy lên hi vọng, đi về phía anh.
Thẩm Mặc Thần cười nhẹ nói: “Trên người của tôi cũng là cái mới, nếu không hiện tại tôi cởi ra, đổi cho cô.”
Thủy Miểu Miểu: “...”
Cô không nhịn được đập một cái lên người anh, bật thốt lên: “Sao anh có thể đáng ghét như vậy?”
“Ha ha.” Anh vui vẻ nở nụ cười, nói ra: “Chỉ đùa với cô thôi.”
Vậy anh vẫn đáng ghét!
Tiếng đập cửa vang lên.
Thẩm Mặc Thần tiện tay để ly rượu đỏ ở trên quầy bar đi ra cửa.
Thủy Miểu Miểu đoán chừng là người đưa quần áo đến, cũng tốt, cô đổi quần áo liền đi, về sau nhìn thấy người đàn ông này liền trốn xa.
Thẩm Mặc Thần đi tới cửa, nhìn về phía mắt quan sát, đôi mắt run lên, xoay người.
Thủy Miểu Miểu nhìn sắc mặt anh đột nhiên ngưng trọng, trong lòng có loại dự cảm xấu, hỏi: “Thế nào?”
“Mẹ tôi ở bên ngoài.” Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói ra.
Thủy Miểu Miểu trợn to mắt, đầm nước dịu dàng, chớp động lăn tăn.
Cô hiện tại mặc áo sơ mi đồ lót của anh, trong nhà chỉ có cô và anh, nếu như bị những người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng cô và Thẩm Mặc Thần vừa mới làm chuyện gì đó?
Đối phương còn là gia trưởng, hiểu lầm càng không tầm thường.
“Tôi tránh trước một chút.” Thủy Miểu Miểu bật thốt lên.
Thẩm Mặc Thần gật đầu, cằm dưới liếc về phía cửa: “Cô tránh đi một chút.”
“Ừm.” Thủy Miểu Miểu mang theo túi của mình, đi trước một bước, nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nhà anh có túi nhựa không?”
“Có túi quà tặng.” Thẩm Mặc Thần đi đến chỗ tivi, cúi người, mở tủ tivi, lấy từ bên trong ra túi quà tặng, đưa cho Thủy Miểu Miểu.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Thủy Miểu Miểu tiếp nhận túi, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cất quần áo của mình vào sau đó chạy vào phòng ở giữa.
Đi qua Thẩm Mặc Thần.
Anhu nhã đứng nghiêm lập, ngọc thụ lâm phong, có sắc mặt trầm ổn bình tĩnh khi núi thái sơn sụp đổ.
Chỉ là
Thủy Miểu Miểu không nghĩ rõ ràng ý cười giống như không cười ở khóe miệng anh là có ý gì?
Chế giễu cô sao? Hay là nhìn bối rối của cô trong mắt, giống như khống chế tất cả.
Thủy Miểu Miểu không kịp nghĩ nhiều, sau khi vào phòng, nhìn Thẩm Mặc Thần xoay người đi ra mở cửa.
Một quý phụ ước chừng hơn năm mươi tuổi đi đến, một thân màu tím, cảm giác có chút nghiêm túc, cứng nhắc, nhưng hết lần này tới lần khác, khi nhìn về phía Thẩm Mặc Thần ánh mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
“Vì sao không nhận điện thoại?” Lâm Mỹ Quyên lạnh giọng hỏi.
Thẩm Mặc Thần lười biếng nhíu mày, trong mắt mờ nhạt, bứt lên khóe miệng, nói ra: “Nếu như con nói không nghe thấy, đó là lừa gạt, nếu như con nói không muốn tiếp, lại sợ mẹ thương tâm, vấn đề này, hỏi ra, khả năng là một đáp án bi kịch.”
Thủy Miểu Miểu mở khe cửa ra chút xíu, nhìn ra ngoài.
Cô có loại trực giác, quan hệ Thẩm Mặc Thần và mẹ mình không tốt lắm.