Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 11: Chương 11: Tới so sánh nhanh, quá trình so sánh thoải mái




Lâm Mỹ Quyên nhìn bộ dạng Thẩm Mặc Thần vân đạm phong khinh, căn bản không chút biện pháp với anh, thở dài, nói ra: “Ông nội con lại hỏi con rồi.”

“Được ông ta nhớ thương, rất vinh hạnh.” Thẩm Mặc Thần ưu nhã quay người, ngón tay thon dài nắm chặt ly rượu đỏ trên quầy bar, lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Thanh tuyền, bẩm sinh cao quý, nhưng lại u lãnh.

So với khí định thần nhàn của anh, Lâm Mỹ Quyên có chút không bình tĩnh.

Bà ta đi đến trước mặt Thẩm Mặc Thần, làm rõ nói: “Con nhiều năm như vậy, không tìm một người bạn gái, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hiện tại bên ngoài đều truyền miệng con là gay, ông nội con vô cùng tức giận, chung quy ông ấy coi trọng nối dõi tông đường.”

“Nối dõi tông đường.”Tròng mắt u sâu của Thẩm Mặc Thần lóe lên một chút kỳ lạ, nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ, đùa giỡn nói: “Nếu không, để chính ông ấy sinh một đứa, có khi nhanh hơn, quá trình cũng thoải mái.”

Lâm Mỹ Quyên tức giận lấy ly rượu đỏ trong tay Thẩm Mặc Thần ra, rồi nói: “Thần Thần, buổi sáng hôm nay ta và ông nội con đã nói chuyện, dù sao con là huyết mạch chính thống của Thẩm gia, khẳng định ông ấy vẫn thiên vị con, chỉ cần con có con trai, ông ấy liền truyền Thẩm thị cho con.”

Con trai?

Lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút.

Viêm Viêm và anh lớn lên rất giống.

Nếu quả thật là của anh, anh đoạt lại, chẳng phải mẹ con chia lìa sao.

Coi như không phải của anh, nếu là anh em, Viêm Viêm cũng sẽ nguy hiểm.

Cô và con trai gắn bó làm bạn, không có con trai, cô sẽ sống không nổi.

Thủy Miểu Miểu vội vàng đóng cửa lại, đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Lầu hai, không cao lắm, ở giữa còn có một cái điều hoà không khí, cô không chết được.

Thủy Miểu Miểu mở ngăn tủ của anh ra, tùy tiện cầm một cái quần, mặc thắt lưng vào, lấy từ trong túi ra tờ ghi chép, viết một hàng chữ, dán trên tủ đầu giường, liền bò từ cửa sổ xuống.

Bên ngoài

Thẩm Mặc Thần khẽ nhìn Lâm Mỹ Quyên, ánh mắt trầm tĩnh đến lạnh lẽo, mờ nhạt nói: “Không có ý tứ, con không có hứng thú với Thẩm thị, nếu không, mẹ gọi cha từ trong quan tài ra mà giày vò?”

Lâm Mỹ Quyên dừng một chút, thương cảm hỏi: “Con còn đang trách ta đúng không?”

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên sắc bén, ánh mắt sắc bén rơi vào mặt Lâm Mỹ Quyên, trầm giọng nói: “Đừng đặt dã tâm của mẹ lên người con, dã tâm của mẹ đã hại chết chồng của mẹ.”

“Thần Thần...” Lâm Mỹ Quyên còn muốn nói điều gì, ánh mắt xéo qua, nhìn thấy trợ lý Thường Khải Văn của Thẩm Mặc Thần mang theo túi đồ dùng phụ nữ tới.

Bà xem thường bộ dạng môi hồng răng trắng của Thường Khải Văn, tư thế đi còn xinh đẹp hơn phụ nữ, trong đầu liền có loại liên tưởng không tốt, trong lòng phát tởm, sắc mặt ngưng trọng.

Bà để ly rượu trong tay lên quầy bar, tức giận nói: “Thẩm Mặc Thần, để con kế thừa Thẩm thị, cái này không chỉ là dã tâm của ta, cũng là nguyện vọng cuối cùng của cha con, đừng quên, Thẩm thị là sản nghiệp Thẩm gia, con họ Thẩm.”

Lâm Mỹ Quyên nói xong, chán ghét nhìn Thường Khải Văn một chút, tức giận đi ra ngoài.

Thường Khải Văn nhìn Lâm Mỹ Quyên tức giận rời đi, ánh mắt trừng anh ta giống như là lưỡi dao.

Anh ta khó coi tiến lên, thận trọng hỏi: “Thẩm Tổng, có phải phu nhân cho tôi và anh, loại quan hệ đó.”

Thẩm Mặc Thần liếc mắt nhìn Thường Khải Văn một chút.

Thường Khải Văn lập tức im miệng.

Thẩm Mặc Thần tiếp nhận túi Thường Khải Văn mang tới, phân phó nói: “Dọn dẹp phòng vệ sinh một chút, cái khác, nghe mà không nghe thấy, nhìn mà không nhìn thấy.”

“À, vâng.” Thường Khải Văn lập tức đi về phía phòng vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.