Trí Hoán Hung Đồ

Chương 90: Chương 90: Khác biệt giữa mơ và thực




Chẳng mấy ngày nữa là tới cuối tuần, Trình Trạch Sinh lái xe tới gần chỗ Hà Nguy ở, muốn sáng tạo một lần “gặp gỡ tình cờ”, không ngờ trùng hợp đến vậy, vừa xuống xe đã thấy hai Hà Nguy lôi kéo nhau.

Sở dĩ hắn nói là hai người, bởi vì hai người này có tướng mạo giống y hệt. Trình Trạch Sinh tinh mắt, phát hiện một trong hai người có nốt ruồi lệ to bằng đầu kim ở đuôi mắt phải, hơn nữa mặt mày mang tới cho người ta cảm giác lạnh lùng, không mềm mại nhẹ nhàng như Hà Nguy.

Trình Trạch Sinh nhớ tới Hà Nguy từng kể rằng mình có một người em trai sinh đôi, chắc là người đó nhỉ? Xem ra quan hệ giữa hai anh em thực sự chẳng ra làm sao, vẫn còn đang trên đường mà lại động tay động chân.

– Hôm nay nhất định em phải đưa anh về, đi theo em!

– A Lục, hôm nay anh có việc, thật đấy, thực sự không thể theo em về…

Hà Lục cau mày, túm lấy cánh tay Hà Nguy, thái độ ngỗ ngược, vừa lôi vừa kéo Hà Nguy tới chiếc xe Audi phía trước. Mở cửa ra, đẩy Hà Nguy vào trong.

Đúng lúc này, có ai đó túm lấy đầu vai anh ta kéo về phía sau. Hà Lục lảo đảo, sau khi chống mui xe đứng vững, mới nhìn thấy một người đàn ông cao ráo kéo anh trai mình qua một bên, hỏi han ân cần.

– Không sao chứ? Cánh tay có đau không? – Trình Trạch Sinh nắn trên nắn dưới – Không sao, không trật khớp.

Hà Nguy xoa xoa cổ tay đỏ ửng, nép người bên cạnh Trình Trạch Sinh. Hà Lục mất kiên nhẫn:

– Anh là ai? Đừng lo chuyện bao đồng.

– Anh khỏi quan tâm tôi là ai, hành vi vừa rồi của anh được quy về tội xâm phạm quyền tự do con người. Nếu tôi gọi điện báo cảnh sát, chắc chắn sẽ bị giam lại.

Hà Lục cười lạnh:

– Hả, cậu nói bị giam là bị giam hả, Cục Cảnh sát do nhà cậu mở chắc?

Trình Trạch Sinh rút thẻ ngành ra, suýt nữa văng vào mặt Hà Lục. Mặt Hà Lục biến sắc, vươn tay cản hắn:

– Cảnh sát thì giỏi lắm hả? Đây là anh trai tôi, chúng tôi đang xử lý việc gia đình, cậu quan tâm nhiều thế nhỉ?!

– Chuyện gia đình cũng phải giải quyết trong phạm vi pháp luật. – Trình Trạch Sinh quay đầu – Anh ta muốn mang anh đi đâu?

Hà Nguy nhỏ giọng trả lời:

– Đến, đến nhà cậu ta…

– Vậy anh có muốn đi không?

Hà Nguy còn chưa trả lời, Hà Lục đã nghiêm giọng nói:

– Anh, tốt nhất tối nay anh nên theo em về, đừng khiến em tức giận.

Hà Nguy run rẩy, vô thức kéo cánh tay Trình Trạch Sinh, nửa người nấp sau lưng hắn. Hà Lục cau mày, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người:

– Hai người có quan hệ gì?

Trình Trạch Sinh không thèm để ý tới anh ta, khẽ hỏi một lần nữa:

– Anh có muốn đi theo anh ta không?

Hà Nguy do dự một lúc, đối diện với ánh mắt của Hà Lục thì co rúm người, chỉ khe khẽ lắc đầu không dám nói.

– Vậy không đi, anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi.

Trình Trạch Sinh kéo Hà Nguy xoay người rời khỏi. Hà Lục sốt sắng, sải bước vươn tay ra, kết quả còn chưa nắm được vạt áo ai trai đã bị Trình Trạch Sinh cản lại.

– Làm gì có người em trai nào như anh? Anh ấy là anh trai của anh! Xô xô đẩy đẩy, hô to gọi nhỏ, chẳng có chút tôn kính nào. – Trình Trạch Sinh chỉ vào anh ta, cất giọng nghiêm túc – Tôi không cần biết giữa hai người có “chuyện gia đình” gì, nhưng chuyện Hà Nguy không muốn làm anh cũng không thể ép buộc, bằng không tôi chẳng ngại dẫn anh về Cục uống trà đâu.

Sắc mặt Hà Lục trắng bệch, anh ta nhìn chằm chằm Hà Nguy, sau đó lại mở to mắt nhìn Trình Trạch Sinh, nghiến răng nghiến lợi:

– Được, Hà Nguy, anh đừng tưởng rằng có thể trốn tôi cả đời. Trừ phi cả đời này anh không về nhà nữa!

Anh ta đóng cửa xe cái rầm, khởi động chiếc Audi, đánh tay lái vọt đi. Sau khi Hà Lục đi rồi, Hà Nguy mới thở phào một hơi, ánh mắt lo lắng. Trình Trạch Sinh cảm thấy kỳ lạ:

– Em trai tìm anh có chuyện gì mà dọa anh sợ thế này?

Hà Nguy dường như không muốn nói, chỉ lắc đầu im lặng. Trình Trạch Sinh thấy anh không muốn nói cũng không ép, chỉ hỏi:

– Anh đang định đi đâu đấy?

– Đến chỗ Liên Cảnh Uyên đi. – Hà Nguy liếc nhìn hắn, cười xấu hổ – Đúng lúc muốn mời cậu một ly.

***

Avenoir vẫn chưa tới giờ kinh doanh, bên ngoài treo tấm biển “CLOSE”, trước quầy bar có ba người, là ông chủ và hai người bạn.

Người đàn ông đứng ở quầy bar đeo kính râm, diện mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa. Anh ta pha chế một ly nước hoa quả màu đỏ cam, đẩy tới trước mặt Trình Trạch Sinh, cười nói:

– Trùng hợp thật đấy, không ngờ cảnh sát Trình lại quen với đàn anh của tôi.

– Cũng chỉ tình cờ thôi. – Trình Trạch Sinh nâng ly lên thử một ngụm – Không ngờ anh không chỉ là ông chủ, còn biết pha chế rượu đấy.

Hà Nguy cầm cốc Mojito:

– Hồi đại học Cảnh Uyên từng làm thêm công việc bartender ở quán rượu, tay nghề đỉnh lắm.

Liên Cảnh Uyên mỉm cười không nói, dặn nhà bếp làm mấy món ăn vặt mang lên. Anh ta đang rửa sạch bình lắc, chợt nhận thấy vết đỏ trên cổ tay Hà Nguy:

– Tay anh bị sao thế?

Hà Nguy ấp úng, Liên Cảnh Uyên đã đoán ra rồi, nụ cười trên khóe môi mất dạng:

– Hà Lục lại tới tìm anh à?

– … Ừ.

– Nhờ có cảnh sát Trình nên anh ta mới không lôi được anh đi đúng chứ? Nếu không giờ này chắc anh cũng chẳng tới chỗ em được rồi. – Liên Cảnh Uyên nói cảm ơn Trình Trạch Sinh – Cảm ơn cảnh sát Trình đã giúp đỡ, thực sự hi vọng đến một ngày có thể tận mắt chứng kiến cảnh Hà Lục bị bắt.

Hà Nguy có chút lúng túng:

– Cảnh Uyên…

– Anh ta là một tên cặn bã, không, dùng từ cặn bã để hình dung anh ta còn tốt chán. – Liên Cảnh Uyên lau khô chiếc ly đã rửa – Anh ở đó nguy hiểm lắm, hay anh chuyển tới ở chỗ em đi, chắc chắn Hà Lục sẽ chẳng dám tới đó đâu.

Hà Nguy lắc đầu, mỗi lần tỏ thái độ không muốn, anh đều cúi đầu không nói gì. Thoạt nhìn có vẻ đây không phải lần đầu tiên Liên Cảnh Uyên đề nghị điều này, chẳng qua mỗi lần Hà Nguy đều phản ứng như vậy. Liên Cảnh Uyên nhún vai, không tới thì thôi, chỉ cần đàn anh vui là được rồi.

Nhân lúc Hà Nguy đi rửa tay, Trình Trạch Sinh ghé người lại gần, nhỏ giọng hỏi:

– Chuyện của anh ấy và em trai là sao đấy?

Biểu cảm của Liên Cảnh Uyên vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẻ khinh thường và ghét bỏ dâng lên trong mắt anh ta:

– Anh ta là một tên cố chấp, ham muốn khống chế rất mạnh, anh ta coi anh trai mình như vật sở hữu, chẳng khác nào chó điên.

Đầu óc Trình Trạch Sinh nảy số rất nhanh, chỉ trong giây lát, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ to gan:

– Không phải… anh ta thích anh trai mình đấy chứ?

Liên Cảnh Uyên cau mày, cười nói:

– Cảnh sát Trình, cậu nhạy bén thật đấy, người trong giới hả?

Trình Trạch Sinh khẽ ho một tiếng, đang định phủ nhận thì lập tức nhớ tới mối quan hệ của mình và Hà Nguy trong mơ, cùng với cảm giác kích động muốn tiếp cận anh trong hiện thực, hắn lập tức xìu xuống, chẳng còn sức mạnh phủ nhận chuyện mình thích đàn ông.

Liên Cảnh Uyên chống má đánh giá hắn:

– Cảnh sát Trình, với tính cách của học trưởng, anh ấy sẽ không dễ dàng làm thân với người khác, cậu chủ động tiếp cận anh ấy đúng không?

Trình Trạch Sinh dứt khoát thừa nhận, đúng, chính hắn chủ động tới gần Hà Nguy. Nhưng hắn không phải dạng lưu manh cố chấp và vô lý, cho nên Liên Cảnh Uyên không cần thiết tỏ ra thù địch với hắn.

Liên Cảnh Uyên cười:

– Tôi biết, tôi hiểu cách làm người của cảnh sát Trình, – anh ta dựng ngón trỏ lên – Tôi chỉ muốn nói một điều duy nhất thôi. Nếu như anh có ý với đàn anh, vậy thì hãy bảo vệ anh ấy, đừng để anh ấy bị tổn thương.

***

Khi rời khỏi quán bar, sắc trời còn sáng, Trình Trạch Sinh hỏi:

– Còn chuyện gì nữa không?

Hà Nguy lắc đầu, trừ tới chỗ Liên Cảnh Uyên, anh chẳng còn hoạt động giải trí nào khác. Trình Trạch Sinh hỏi anh có thời gian không thì đưa Stephen tới cửa hàng thú cưng cùng anh.

– Thú cưng… là mèo hả?

Trình Trạch Sinh gật đầu:

– Ragdoll, anh có thích không?

Chắc chắn sẽ thích, trong mơ anh thân thiết với nó thế cơ mà.

Không ngờ Hà Nguy cắn môi, ngón tay mảnh khảnh quấn lấy nhau:

– Xin lỗi, tôi bị hen suyễn dị ứng, không chịu được những loài động vật có lông dài.

Trình Trạch Sinh sững người, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Trong khoảnh khắc, hắn chợt cảm thấy Hà Nguy ngồi bên cạnh và Hà Nguy trong mơ quá khác biệt quá nhiều, đặc biệt trong phương diện tính cách còn khác nhau một trời một vực. Hắn tin rằng nếu Hà Nguy trong mơ gặp được Hà Lục quấy rầy như ngày hôm nay, chắc chắn anh sẽ chào hỏi bằng một cú đấm.

– Ồ, không sao, là tôi không rõ, thể chất dị ứng thì không nên nuôi thú cưng. – Trình Trạch Sinh đánh tay lái – Vậy để tôi đưa anh về.

Hà Nguy hé miệng, anh còn muốn mời lại hắn bữa cơm, nhưng Trình Trạch Sinh chỉ nhìn thẳng về phía trước, dường như không cho anh cơ hội cất lời. Hà Nguy suy nghĩ suốt quãng đường đi, cuối cùng quyết định từ bỏ.

Trình Trạch Sinh đưa Hà Nguy về nhà rồi mới tới nhà hàng mua một phần cánh vịt om hạt dẻ. Hộp đồ ăn đặt trên ghế phụ tỏa mùi hương hấp dẫn cứ xộc vào mũi hắn. Trình Trạch Sinh đánh tay lái, trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh hắn và Hà Nguy ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm, bình dị và ấm áp, im lặng và lãng mạn.

Ký ức của vị giác và khứu giác rất dài lâu, Trình Trạch Sinh dần trở nên hoang mang, hắn nghi ngờ không rõ đó là chuyện trong mơ hay chuyện đã thực sự xảy ra ở hiện thực. Nhưng trước đây hắn không quen Hà Nguy, vậy những ký ức hỗn loạn này là từ đâu ra.

Tới nhà, một mình Trình Trạch Sinh ngồi trước bàn gặm cánh vịt. Hắn không cô đơn, bởi vì Stephen cũng nhảy lên bàn chơi cùng chủ nhân, một người ăn, một mèo nhìn.

Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm chú mèo Ragdoll đáng yêu, lẩm bẩm nói:

“Tại sao lại dị ứng với lông mèo nhỉ?”

Hắn nuôi Stephen chỉ vì Hà Nguy trong mơ nói “Sau này muốn cùng nhau nuôi một chú mèo”, nhưng hiện thực lại trái ngược so với giấc mơ, Hà Nguy không chỉ không nuôi mèo mà còn dị ứng.

Stephen vô lo vô nghĩ, chun chun cái mũi hít hà không khí, đồ daddy ăn còn thơm hơn cả đồ ăn cho mèo.

Trình Trạch Sinh xách theo rác, mở cửa ra, dặn dò Stephen:

– Daddy ra ngoài hai mươi giây sẽ về, con ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung.

Stephen kêu “meo” một tiếng, thể hiện sự đồng ý. Trình Trạch Sinh khép hờ cửa, vừa mới đi khỏi, chú mèo đã dùng móng vuốt đẩy cửa, cơ thể mềm dẻo lách ra ngoài.

***

Cuối tuần Hà Nguy tới thư viện một mình, đọc sách cả buổi sáng, đọc tới mức huyệt thái dương đập thình thịch đau đớn. Anh cầm theo quyển sách mượn từ thư viện, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy chú Ragdoll thông minh xinh đẹp kia.

Có vẻ nó đang lạc đường, nó đi loanh quanh trên hành lang, qua phòng nào cũng ngửi ngửi. Nó đứng dậy dùng hai chân trước cào cào cửa phòng 403, phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng.

Mèo của phòng đối diện ư? Hà Nguy bước tới, cuối cùng thì lần này anh đã thành công bế chú mèo lên mà không để nó chạy mất.

Giống, thực sự rất giống. Cho dù gương mặt hay là các bộ phận khác, màu mắt và màu lông đều rất giống với Stephen. Hắn gọi một tiếng “Stephen”, tai chú mèo nhúc nhích, quả thật có phản ứng với cái tên này.

Hà Nguy vô cùng mừng rỡ, ôm lấy nó không nỡ buông tay:

– Mày đúng là Stephen thật hả? Không sao, tao coi mày là Stephen cũng được.

Stephen dường như rất có cảm tình với Hà Nguy, nó cọ trong lòng anh rồi nằm yên không cử động. Mặc dù Hà Nguy rất thích, nhưng anh cũng biết không phải của mình nuôi thì không giữ được, anh chỉ bế nó ngồi ngoài hành lang một lát, cuối cùng gõ cửa phòng 403.

Gõ mấy tiếng vậy mà phòng 403 không có phản ứng, Hà Nguy đoán chắc không có ai ở nhà, song chẳng hiểu tại sao không có ai ở nhà mà mèo lại đi ra ngoài được, lẽ nào cố ý bỏ rơi?

Tuy vậy khả năng cho chuyện này thực sự rất thấp, chẳng có lý nào để vứt bỏ một chú mèo Ragdoll xinh đẹp đến thế, hay anh nhầm rồi, chú mèo này không phải do phòng 403 nuôi.

Hà Nguy bế Stephen lên gõ cửa từng nhà, gõ hết một lượt vẫn không tìm được chủ nhân của nó. Anh rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác mừng rỡ:

– Vậy mày ở tạm nhà tao trước nhé? Nhà tao có đồ hộp ngon lắm.

Vừa nghe thấy “đồ hộp”, Stephen lập tức vứt bỏ daddy của mình, đồ hộp thơm ngon mới là vua.

Hà Nguy mở một hộp đồ ăn đặt trước mặt Stephen, ngồi một bên nhìn nó vui vẻ ăn ngấu nghiến. Anh định giữ nó lại một đêm, ngày mai là chủ nhật, có thể dành cả ngày để tìm chủ nhân giúp nó.

– Tao cũng muốn nuôi một chú mèo. – Hà Nguy nhớ tới Trình Trạch Sinh, thở dài rồi cười khổ – Nhưng nếu không có cậu ấy, nuôi gì cũng chẳng ý nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.