Trí Hoán Hung Đồ

Chương 91: Chương 91: Vết nứt




Đã lâu lắm rồi Hà Nguy mới ngủ ngon thế này, anh ngủ thẳng một đêm tới sáng không mộng mị. Nhưng anh không thức dậy tự nhiên mà bị từng nhịp nhấn nhẹ nhàng theo tiết tấu đánh thức.

Đây chính là căn dinh thự cũ trên núi. Nơi hắn đã chết, cũng là nơi khởi điểm của giấc mộng dài, Hà Nguy đang nghẹn ngào quỳ bên cạnh thi thể hắn.

Không chỉ là vuốt, cái đuôi xù lông cũng vung lên quét qua mặt anh mấy cái, dường như đang bảo anh đừng ngủ nữa, mau dậy nấu cơm, trẫm đang trong tuổi lớn, không thể bị đói được!

Nhạc Chính Khải kinh ngạc:

Đây là đâu?

– Được rồi, được rồi, để tao mở đồ hộp cho mày.

Nhạc Chính Khải xua tay, không phải không thể, đừng xem thường tiềm năng của Ragdoll nhà ông. Trình Trạch Sinh lười chẳng thèm để ý tới anh ta, quay sang dặn dò Hướng Dương ở lại phòng bảo vệ xem camera, còn Nhạc Chính Khải bị hắn kéo lên tầng, hai người gõ cửa từng nhà hỏi han.

– Không hổ là mèo tiên nữ, quả nhiên không ăn khói lửa nhân gian.

Hà Nguy ngáp một tiếng, xoa cái đầu nhỏ của Stephen rồi xuống giường mở đồ hộp. Nhìn mới tới bảy giờ hơn, anh chuẩn bị đồ ăn cho nó xong rồi về phòng ngủ thêm giấc nữa.

– Stephen! Con chạy đi đâu vậy? Tại sao lâu như vậy mới về?

Đang mơ màng chuẩn bị chìm vào sâu trong giấc mộng đẹp, hai chân trước của chú mèo lại đạp lên cánh tay anh.

Bỗng, tai Stephen giật giật, Hà Nguy nghe thấy tiếng hít thở như có như không.

Nếu như chỉ đơn thuần là giẫm bằng đệm thịt bình thường thì chắc hẳn ai cũng thoải mái tới mức đắm chìm trong thiên đường của đệm thịt. Nhưng nếu như thêm hiệu quả của móng vuốt nữa thì lại khác. Hà Nguy cảm thấy có vật thể sắc nhọn đâm vào cánh tay, vội vàng ấn Stephen xuống, yêu cầu dừng phục vụ mát xa lại.

– Vừa rồi có ai đó gọi tên tôi.

– Móng dài quá, lông chân cũng vậy, nhà tao không có bấm vuốt chuyên dụng, tới cửa hàng sửa sang chút nhé? – Hà Nguy ngồi khoanh chân trên giường vạch hai chân trước của Stephen ra xem – Tao biết mày muốn chơi với tao, cơ mà vũ khí của mày hung tàn quá, phải gỡ trước rồi tính sau.

Trong bóng đêm dày đặc, Trình Trạch Sinh mặc áo gió, bên trong là một chiếc sơ mi màu lam nhạt, đứng trước căn biệt thự đổ nát vừa trống trải vừa âm u.

Hết chương 91

“Meo… meo…” Tiếng kêu của Stephen mềm mại động lòng người, chẳng khác nào một đòn sát thủ chí mạng, trái tim Hà Nguy mềm nhũn ra, phải hiếm lắm anh mới phá vỡ cuộc sống tự kiềm chế bản thân chặt chẽ để ngồi trên giường chơi với mèo một tiếng đồng hồ.

Không chỉ là vuốt, cái đuôi xù lông cũng vung lên quét qua mặt anh mấy cái, dường như đang bảo anh đừng ngủ nữa, mau dậy nấu cơm, trẫm đang trong tuổi lớn, không thể bị đói được!

***

– Đừng nghiêm khắc quá, còn chưa qua hai mươi tư tiếng đồng hồ đâu. – Nhạc Chính Khải xen miệng vào – Con cái lớn rồi không giữ trong nhà được, làm người lớn thì phải biết thông cảm chứ.

Qua bữa trưa, Hà Nguy bế Stephen ra ngoài, nó nhìn cánh cửa phòng 403, vùng vẫy cơ thể muốn nhào tới đó. Hà Nguy tiếp tục gõ cửa phòng 403, vẫn không có người phản ứng lại. Anh nhún vai, dự định đưa Stephen tới cửa hàng thú cưng trước, sau đó mới về nhà xem có thể tìm được chủ nhân của nó hay không.

Trình Trạch Sinh cau mày, xoa xoa bụng Stephen phát hiện nhóc này ăn no căng cả bụng rồi. Hắn tiếp tục nhìn móng vuốt, bất ngờ khi cả móng vuốt và lông chân đều được cắt tỉa tỉ mỉ. Dường như tối qua Stephen không lưu lạc bên ngoài mà tá túc ở một nhà nào đó.

Hướng Dương nhỏ giọng than thở:

– Nếu như không tìm được thì mày ở với tao nhé? – Hà Nguy bóp cằm Stephen khiến nó ngẩng đầu lên – Có rất nhiều đồ hộp và đồ ăn vặt, tao sẽ mua cho mày nhà cây cho mèo cao tới trần nhà, chắc chắn mày sẽ thích.

Qua bữa trưa, Hà Nguy bế Stephen ra ngoài, nó nhìn cánh cửa phòng 403, vùng vẫy cơ thể muốn nhào tới đó. Hà Nguy tiếp tục gõ cửa phòng 403, vẫn không có người phản ứng lại. Anh nhún vai, dự định đưa Stephen tới cửa hàng thú cưng trước, sau đó mới về nhà xem có thể tìm được chủ nhân của nó hay không.

Sau khi tới cửa hàng thú cưng cắt móng và tỉa lông chân, Hà Nguy bế Stephen về nhà. Anh chợt nghĩ tới chuyện tới chỗ quản lý hỏi thử, nhưng phòng 403 lại là phòng trống chưa có người ở.

***

– Chưa có người dọn vào ở thật ạ?

Quả nhiên, Stephen đang ngồi xổm trước cửa phòng 403 kêu meo meo. Trình Trạch Sinh mừng rỡ, ôm Stephen lên:

– Chẳng lẽ chuyện này còn lừa cậu, chúng tôi có bản đăng ký mà. – Bảo vệ nhìn chú mèo trong lòng anh – Chú mèo này đẹp thật đấy, hay là ở tầng trên chạy xuống?

Hà Nguy đợi chừng năm phút, vẫn không thu được tín hiệu quen thuộc từ một thế giới khác, anh thoáng thất vọng, đóng cửa thông gió lại, lẽ nào do trạng thái tinh thần không ổn định nên đoán nhầm rồi?

– Vâng, cháu đang định hỏi cả tầng trên lẫn tầng dưới. – Hà Nguy ôm Stephen bằng một tay, cầm bút viết số điện thoại trên sổ – Chú để ý hộ cháu nếu như có ai tới tìm mèo thì gọi cho cháu nhé.

Phía bên kia, Trình Trạch Sinh chạy khắp nơi tìm mèo, lòng như có lửa đốt. Thậm chí hắn còn vận động mấy đồng nghiệp rảnh rỗi tới đây trích xuất camera trong phòng bảo vệ, dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào điều tra án.

– Trình Trạch Sinh. – Hà Nguy khẽ gọi.

Trình Trạch Sinh chỉ vào cửa sổ:

– Chưa có người dọn vào ở thật ạ?

Đội cảnh sát hình sự chiếm cứ cả phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ chỉ đành đứng ở trong góc:

– Tối qua con đi đâu? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.

– Chi đội phó Trình, cậu chắc chắn nó chạy mất vào bảy giờ tối qua hả? Chúng ta đã xem ghi hình ba lần rồi, không thấy bóng dáng nó đâu hết.

Trình Trạch Sinh quay đầu, cửa sổ sát đất phản chiếu rõ nét hình bóng của Hà Nguy.

Hà Nguy đứng trên cầu thang thoát hiểm, quan sát hành lang dài, từ đây có thể nhìn thấy cửa phòng 403, nếu đi đổ rác thì chỉ cần mười giây là xong xuôi, vào anh thì anh cũng lười đóng cửa. Nhưng phòng 403 không có người ở, trong danh sách đăng ký ở quản lý cũng không có tên, tại sao nó cố chấp cào cửa phòng 403 như vậy?

Đã lâu lắm rồi Hà Nguy mới ngủ ngon thế này, anh ngủ thẳng một đêm tới sáng không mộng mị. Nhưng anh không thức dậy tự nhiên mà bị từng nhịp nhấn nhẹ nhàng theo tiết tấu đánh thức.

– Chắc chắn lúc ấy là bảy giờ mười phút, lúc ấy tôi đi vứt rác, về nhà đã không thấy mèo đâu nữa, tôi nhớ rất rõ thời gian.

Stephen sang bên kia rồi sao?

Stephen kêu meo meo, phản bác rằng vì nó không nghe lời của daddy tự chạy ra ngoài.

Không hổ là người làm hình sự, khi xử lý sự việc cũng bất giác giống như phá án. Cho dù mèo hay người, đều có thời điểm vàng để giải cứu.

Nhạc Chính Khải thấy bộ dạng chau mày ủ rũ của Trình Trạch Sinh bèn lắc đầu:

Chẳng qua người và mèo khác nhau ở bản chất, ví dụ như mèo sẽ đi lạc chẳng hạn. Nhạc Chính Khải cho rằng nó chỉ ra ngoài chơi, không ra khỏi cửa chính thì cũng có thể ra ngoài bằng cửa sổ? Hành động của động vật linh hoạt hơn con người rất nhiều.

Trình Trạch Sinh hớn hở ôm Stephen về nhà. Ngỡ rằng nó đói nguyên buổi tối thì phải nhào vào đồ hộp như sói hoang vồ mồi, ngờ đâu nó chỉ ăn mấy miếng rồi đứng bên cạnh liếm vuốt, dáng vẻ chẳng thiết tha gì.

– Móng dài quá, lông chân cũng vậy, nhà tao không có bấm vuốt chuyên dụng, tới cửa hàng sửa sang chút nhé? – Hà Nguy ngồi khoanh chân trên giường vạch hai chân trước của Stephen ra xem – Tao biết mày muốn chơi với tao, cơ mà vũ khí của mày hung tàn quá, phải gỡ trước rồi tính sau.

Trình Trạch Sinh chỉ vào cửa sổ:

Chẳng qua người và mèo khác nhau ở bản chất, ví dụ như mèo sẽ đi lạc chẳng hạn. Nhạc Chính Khải cho rằng nó chỉ ra ngoài chơi, không ra khỏi cửa chính thì cũng có thể ra ngoài bằng cửa sổ? Hành động của động vật linh hoạt hơn con người rất nhiều.

Anh híp mắt nhìn, ngón tay khẽ vuốt theo vị trí ấy, sau đó ngẩng đầu.

– Ông tự nhìn mà xem, xung quanh không có cái cây nào đủ cao và ở khoảng cách gần. Cây gần nhất cũng cách tầng của tôi gần mười mét, chẳng lẽ nó là mèo bay?

– Nếu như không tìm được thì mày ở với tao nhé? – Hà Nguy bóp cằm Stephen khiến nó ngẩng đầu lên – Có rất nhiều đồ hộp và đồ ăn vặt, tao sẽ mua cho mày nhà cây cho mèo cao tới trần nhà, chắc chắn mày sẽ thích.

Nhạc Chính Khải xua tay, không phải không thể, đừng xem thường tiềm năng của Ragdoll nhà ông. Trình Trạch Sinh lười chẳng thèm để ý tới anh ta, quay sang dặn dò Hướng Dương ở lại phòng bảo vệ xem camera, còn Nhạc Chính Khải bị hắn kéo lên tầng, hai người gõ cửa từng nhà hỏi han.

Chỉ có mấy người được nghỉ cuối tuần mới có mặt trong phòng vào giờ này, bọn họ đều nói không nhìn thấy chú mèo ngoài hành lang chứ đừng nói tới mèo Ragdoll. Cô tạp vụ thì nói có nhìn thấy một lần, nhưng cũng là lần trước Stephen chạy ra ngoài, tối qua thì không thấy nó đâu.

Hà Nguy ngáp một tiếng, xoa cái đầu nhỏ của Stephen rồi xuống giường mở đồ hộp. Nhìn mới tới bảy giờ hơn, anh chuẩn bị đồ ăn cho nó xong rồi về phòng ngủ thêm giấc nữa.

– Không có nhân chứng, cũng chẳng có vật chứng, khu Tương Lai chỉ rộng có bấy nhiêu, chúng ta đã tìm hết rồi. – Nhạc Chính Khải tấm tắc lắc đầu – Biến mất trong phòng kín.

Trình Trạch Sinh ngồi xuống ghế, rối bời tới mức không nuốt trôi cả nước. Mặc dù mới nuôi Stephen chưa được bao lâu, song hắn thực sự đặt rất nhiều tình cảm vào nó, coi nó như con của mình, bây giờ nó mất tích, hắn có thể không lo lắng được sao?

Trình Trạch Sinh giật mình, bật dậy khỏi giường, há miệng thở hồng hộc.

Nhạc Chính Khải và Hướng Dương đều thấy lạ, có ai gọi hắn đâu? Ngoài tiếng chim kêu và gió thổi ra thì ở cái bồn hoa này chẳng có tiếng động gì hết.

Nhạc Chính Khải an ủi:

Hai người xuống dưới gọi tên Stephen, hi vọng có thể gọi nó ra ngoài. Không tìm được Stephen, ngược lại tìm được một ổ mèo mẹ và mèo con hoang. Bồn hoa lớn đến thế vậy mà bọn họ lại trở về tay không. Hướng Dương ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn qua nhìn lại từng tấm ảnh trên camera đến buồn nôn vậy mà cũng chẳng thu hoạch được gì.

Không hổ là người làm hình sự, khi xử lý sự việc cũng bất giác giống như phá án. Cho dù mèo hay người, đều có thời điểm vàng để giải cứu.

– Hay là chúng ta xuống sân tìm xem? Chưa biết chừng nó đang ở trong bồn hoa nào đó thì sao?

Tối qua Trình Trạch Sinh đã cầm đèn pin kiểm tra bồn hoa trước tiên nhưng chẳng thấy bóng dáng Stephen đâu hết. Dẫu vậy, tối qua không có không chứng minh rằng hiện tại cũng không có. Trình Trạch Sinh vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu lại đứng dậy, kéo Nhạc Chính Khải xuống tầng.

Hai người xuống dưới gọi tên Stephen, hi vọng có thể gọi nó ra ngoài. Không tìm được Stephen, ngược lại tìm được một ổ mèo mẹ và mèo con hoang. Bồn hoa lớn đến thế vậy mà bọn họ lại trở về tay không. Hướng Dương ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn qua nhìn lại từng tấm ảnh trên camera đến buồn nôn vậy mà cũng chẳng thu hoạch được gì.

Nhạc Chính Khải và Hướng Dương theo Trình Trạch Sinh lên tầng, vừa đi tới thang máy đã nghe thấy tiếng mèo kêu ngọt lịm văng vẳng trên hành lang. Trình Trạch Sinh giật mình, vội vàng lao lên.

Nhạc Chính Khải thấy bộ dạng chau mày ủ rũ của Trình Trạch Sinh bèn lắc đầu:

– Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi còn tưởng người yêu ông bị lạc mất ấy chứ.

– Hay là chúng ta xuống sân tìm xem? Chưa biết chừng nó đang ở trong bồn hoa nào đó thì sao?

– Nó giống như người nhà của tôi, ông không hiểu được đâu. – Trình Trạch Sinh hạ giọng – Huống hồ… tôi còn nuôi nó vì một người rất quan trọng, ý nghĩa của nó rất đặc biệt.

Nhạc Chính Khải và Hướng Dương về rồi, Trình Trạch Sinh ngó Stephen đăm đăm:

***

– Chắc chắn lúc ấy là bảy giờ mười phút, lúc ấy tôi đi vứt rác, về nhà đã không thấy mèo đâu nữa, tôi nhớ rất rõ thời gian.

– Chưa từng thấy sao? Thôi vậy, cảm ơn. – Hà Nguy lịch sự nói cảm ơn, cũng hỏi xong nhà cuối cùng ở tầng cao nhất.

Đang mơ màng chuẩn bị chìm vào sâu trong giấc mộng đẹp, hai chân trước của chú mèo lại đạp lên cánh tay anh.

***

– Xem ra thân thế của mày thực sự là một ẩn số, không ngờ trừ tao ra thì chưa từng có ai nhìn thấy mày. – Hà Nguy nhéo tai của Stephen – Rốt cuộc mày chạy từ đâu tới đây? Mày đẹp như vậy, nếu chủ nhân không tìm được chắc chắn sẽ lo lắm đấy.

m thanh kia thực sự rất quen tai, chắc chắn hắn đã từng nghe thấy ở đâu rồi, Trình Trạch Sinh bóp trán, cái tên của người kia quanh quẩn bên môi như muốn bật ra, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng đại não lại lập tức khóa chặt, khiến hắn đau đầu.

Stephen ôm tay Hà Nguy, dùng ngón cái của anh để mài răng, còn liếm mấy lần. Hà Nguy ôm nó bước xuống cầu thang thoát hiểm, về tới tầng bốn, Stephen cứ nhìn chằm chằm vào chiếc thùng rác màu xanh, Hà Nguy đảo mắt:

m thanh này rất xa lạ, anh không quen, nghe có vẻ như ở dưới tầng truyền tới, xa xôi và mờ ảo không rõ ràng.

– Chủ nhân của mày ra ngoài đổ rác mới để lạc mất mày hả? Đúng là vô tâm, chẳng chịu khóa cái cửa vào.

Stephen kêu meo meo, phản bác rằng vì nó không nghe lời của daddy tự chạy ra ngoài.

Hà Nguy đứng trên cầu thang thoát hiểm, quan sát hành lang dài, từ đây có thể nhìn thấy cửa phòng 403, nếu đi đổ rác thì chỉ cần mười giây là xong xuôi, vào anh thì anh cũng lười đóng cửa. Nhưng phòng 403 không có người ở, trong danh sách đăng ký ở quản lý cũng không có tên, tại sao nó cố chấp cào cửa phòng 403 như vậy?

Bỗng, tai Stephen giật giật, Hà Nguy nghe thấy tiếng hít thở như có như không.

m thanh này rất xa lạ, anh không quen, nghe có vẻ như ở dưới tầng truyền tới, xa xôi và mờ ảo không rõ ràng.

Nhạc Chính Khải an ủi:

– Chủ nhân của mày ở dưới hả? – Hà Nguy ôm Stephen, mở cửa thông gió nhìn xuống dưới. Dưới tầng chỉ có hai người đang hút thuốc nói chuyện với nhau. Thoạt nhìn không giống như đang tìm mèo, đúng lúc này Stephen vùng thoát khỏi tay Hà Nguy, vẫy chiếc đuôi to xù lông chạy xuống hành lang. Hà Nguy vội vàng đuổi theo, chỉ trong nháy mắt, Stephen lại biến mất.

Hà Nguy dụi mắt, anh tận mắt chứng kiến Stephen chạy từ cầu thang thoát hiểm tới hành lang, anh cũng kịp thời đuổi theo, thời gian chỉ cách nhau có một hai giây thôi nhưng chú mèo lớn như vậy lại bốc hơi ngay trong không khí.

– Chủ nhân của mày ở dưới hả? – Hà Nguy ôm Stephen, mở cửa thông gió nhìn xuống dưới. Dưới tầng chỉ có hai người đang hút thuốc nói chuyện với nhau. Thoạt nhìn không giống như đang tìm mèo, đúng lúc này Stephen vùng thoát khỏi tay Hà Nguy, vẫy chiếc đuôi to xù lông chạy xuống hành lang. Hà Nguy vội vàng đuổi theo, chỉ trong nháy mắt, Stephen lại biến mất.

– Sao thế?

Nó có thể đi đâu được chứ? Hà Nguy tìm kiếm khắp hành lang, chẳng thấy Stephen đâu nữa. Hình thể của Ragdoll không nhỏ, anh đã tìm kiếm một lượt ở những nơi có thể tìm kiếm rồi, hành lang này thẳng đuột nhìn từ đầu thông tận cuối, ban nãy cũng không có tiếng mở cửa, vậy thì nó trốn đi đâu?

Trình Trạch Sinh giật mình ngẩng đầu, Nhạc Chính Khải hỏi:

Bỗng, Hà Nguy xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt tường trắng lạnh lẽo. Nơi đây đã từng là phòng 404, ở ngay căn hộ anh đang ở, bình thường mở cửa ra có thể nhìn thấy ngay tức thì.

– Chẳng lẽ chuyện này còn lừa cậu, chúng tôi có bản đăng ký mà. – Bảo vệ nhìn chú mèo trong lòng anh – Chú mèo này đẹp thật đấy, hay là ở tầng trên chạy xuống?

Stephen sang bên kia rồi sao?

Trình Trạch Sinh ngồi xuống ghế, rối bời tới mức không nuốt trôi cả nước. Mặc dù mới nuôi Stephen chưa được bao lâu, song hắn thực sự đặt rất nhiều tình cảm vào nó, coi nó như con của mình, bây giờ nó mất tích, hắn có thể không lo lắng được sao?

Chuyện đầu tiên người bình thường nghĩ tới không phải là thế giới song song, nhưng Hà Nguy đã trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy một vật sống dễ dàng biến mất trước mắt mình như vậy, ngoại trừ bước vào thế giới khác, anh không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn.

Chỉ có mấy người được nghỉ cuối tuần mới có mặt trong phòng vào giờ này, bọn họ đều nói không nhìn thấy chú mèo ngoài hành lang chứ đừng nói tới mèo Ragdoll. Cô tạp vụ thì nói có nhìn thấy một lần, nhưng cũng là lần trước Stephen chạy ra ngoài, tối qua thì không thấy nó đâu.

– Trình Trạch Sinh. – Hà Nguy khẽ gọi.

Không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Hành lang lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở của một mình Hà Nguy. Anh sờ cằm suy nghĩ một lát lại chạy tới cầu thang thoát hiểm, ló đầu ra hét xuống dưới:

– Trình Trạch Sinh!

Trình Trạch Sinh giật mình ngẩng đầu, Nhạc Chính Khải hỏi:

– Sao thế?

– Vâng, cháu đang định hỏi cả tầng trên lẫn tầng dưới. – Hà Nguy ôm Stephen bằng một tay, cầm bút viết số điện thoại trên sổ – Chú để ý hộ cháu nếu như có ai tới tìm mèo thì gọi cho cháu nhé.

– Vừa rồi có ai đó gọi tên tôi.

Phía bên kia, Trình Trạch Sinh chạy khắp nơi tìm mèo, lòng như có lửa đốt. Thậm chí hắn còn vận động mấy đồng nghiệp rảnh rỗi tới đây trích xuất camera trong phòng bảo vệ, dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào điều tra án.

Nhạc Chính Khải và Hướng Dương đều thấy lạ, có ai gọi hắn đâu? Ngoài tiếng chim kêu và gió thổi ra thì ở cái bồn hoa này chẳng có tiếng động gì hết.

Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm dãy cửa sổ của khu Tương Lai, âm thanh truyền ra từ nơi ấy, có vẻ rất quen tai, nhưng hắn chưa thể nghĩ ra được người đó là ai. Hắn đi vòng qua bồn hoa, chỉ lên tầng:

Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm dãy cửa sổ của khu Tương Lai, âm thanh truyền ra từ nơi ấy, có vẻ rất quen tai, nhưng hắn chưa thể nghĩ ra được người đó là ai. Hắn đi vòng qua bồn hoa, chỉ lên tầng:

Không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Hành lang lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở của một mình Hà Nguy. Anh sờ cằm suy nghĩ một lát lại chạy tới cầu thang thoát hiểm, ló đầu ra hét xuống dưới:

– Tôi lên đó xem thế nào.

– Xem ra thân thế của mày thực sự là một ẩn số, không ngờ trừ tao ra thì chưa từng có ai nhìn thấy mày. – Hà Nguy nhéo tai của Stephen – Rốt cuộc mày chạy từ đâu tới đây? Mày đẹp như vậy, nếu chủ nhân không tìm được chắc chắn sẽ lo lắm đấy.

Hà Nguy đợi chừng năm phút, vẫn không thu được tín hiệu quen thuộc từ một thế giới khác, anh thoáng thất vọng, đóng cửa thông gió lại, lẽ nào do trạng thái tinh thần không ổn định nên đoán nhầm rồi?

Nó có thể đi đâu được chứ? Hà Nguy tìm kiếm khắp hành lang, chẳng thấy Stephen đâu nữa. Hình thể của Ragdoll không nhỏ, anh đã tìm kiếm một lượt ở những nơi có thể tìm kiếm rồi, hành lang này thẳng đuột nhìn từ đầu thông tận cuối, ban nãy cũng không có tiếng mở cửa, vậy thì nó trốn đi đâu?

Hà Nguy quay về vị trí vừa mới dừng chân, vươn tay chạm vào bức tường trắng, lần mò từng chút một, ngón tay chạm vào một điểm bất thường, nơi đó gồ ghề không phẳng, tựa hồ có một đường mảnh.

Anh híp mắt nhìn, ngón tay khẽ vuốt theo vị trí ấy, sau đó ngẩng đầu.

Cuối cùng thì cũng nhớ ra rồi, tiếng gọi ban sáng là của Hà Nguy trong mơ.

Vách tường vừa mới sơn chưa bao lâu chợt xuất hiện một vết nứt.

***

– Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi còn tưởng người yêu ông bị lạc mất ấy chứ.

– Chi đội phó Trình, cậu chắc chắn nó chạy mất vào bảy giờ tối qua hả? Chúng ta đã xem ghi hình ba lần rồi, không thấy bóng dáng nó đâu hết.

Nhạc Chính Khải và Hướng Dương theo Trình Trạch Sinh lên tầng, vừa đi tới thang máy đã nghe thấy tiếng mèo kêu ngọt lịm văng vẳng trên hành lang. Trình Trạch Sinh giật mình, vội vàng lao lên.

Quả nhiên, Stephen đang ngồi xổm trước cửa phòng 403 kêu meo meo. Trình Trạch Sinh mừng rỡ, ôm Stephen lên:

– Stephen! Con chạy đi đâu vậy? Tại sao lâu như vậy mới về?

– Đừng nghiêm khắc quá, còn chưa qua hai mươi tư tiếng đồng hồ đâu. – Nhạc Chính Khải xen miệng vào – Con cái lớn rồi không giữ trong nhà được, làm người lớn thì phải biết thông cảm chứ.

– Trình Trạch Sinh!

Hướng Dương nhỏ giọng than thở:

– Không thể thông cảm, nếu thông cảm thì lần sau chưa biết chừng lại mất luôn.

Trình Trạch Sinh hớn hở ôm Stephen về nhà. Ngỡ rằng nó đói nguyên buổi tối thì phải nhào vào đồ hộp như sói hoang vồ mồi, ngờ đâu nó chỉ ăn mấy miếng rồi đứng bên cạnh liếm vuốt, dáng vẻ chẳng thiết tha gì.

Hà Nguy dụi mắt, anh tận mắt chứng kiến Stephen chạy từ cầu thang thoát hiểm tới hành lang, anh cũng kịp thời đuổi theo, thời gian chỉ cách nhau có một hai giây thôi nhưng chú mèo lớn như vậy lại bốc hơi ngay trong không khí.

Nhạc Chính Khải kinh ngạc:

Tối qua Trình Trạch Sinh đã cầm đèn pin kiểm tra bồn hoa trước tiên nhưng chẳng thấy bóng dáng Stephen đâu hết. Dẫu vậy, tối qua không có không chứng minh rằng hiện tại cũng không có. Trình Trạch Sinh vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu lại đứng dậy, kéo Nhạc Chính Khải xuống tầng.

– Không hổ là mèo tiên nữ, quả nhiên không ăn khói lửa nhân gian.

Trình Trạch Sinh cau mày, xoa xoa bụng Stephen phát hiện nhóc này ăn no căng cả bụng rồi. Hắn tiếp tục nhìn móng vuốt, bất ngờ khi cả móng vuốt và lông chân đều được cắt tỉa tỉ mỉ. Dường như tối qua Stephen không lưu lạc bên ngoài mà tá túc ở một nhà nào đó.

♠Chương 92♠

Là người vừa mới gọi tên hắn sao?

m thanh kia thực sự rất quen tai, chắc chắn hắn đã từng nghe thấy ở đâu rồi, Trình Trạch Sinh bóp trán, cái tên của người kia quanh quẩn bên môi như muốn bật ra, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng đại não lại lập tức khóa chặt, khiến hắn đau đầu.

Nhạc Chính Khải và Hướng Dương về rồi, Trình Trạch Sinh ngó Stephen đăm đăm:

– Tối qua con đi đâu? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.

Stephen liếm móng vuốt, dường như rất hài lòng với người chăm sóc mình, chẳng hối hận khi mình đã lẻn ra ngoài chơi.

Trình Trạch Sinh bất đắc dĩ, búng trán của nó coi như cảnh cáo.

***

Trong bóng đêm dày đặc, Trình Trạch Sinh mặc áo gió, bên trong là một chiếc sơ mi màu lam nhạt, đứng trước căn biệt thự đổ nát vừa trống trải vừa âm u.

Đây là đâu?

Hắn đi xung quanh quan sát, chiếc sofa cũ kỹ, cửa sổ sát đất mang theo vết rạn, mặt đất phủ cả lớp bụi dày, tất cả đều chứng minh căn phòng này đã lâu không có hơi người. Cho tới khi hắn nhìn thấy một bức tượng điêu khắc quen mắt trong căn phòng. Trình Trạch Sinh ngạc nhiên trợn tròn mắt, cuối cùng mới biết đây là đâu.

Hắn đi xung quanh quan sát, chiếc sofa cũ kỹ, cửa sổ sát đất mang theo vết rạn, mặt đất phủ cả lớp bụi dày, tất cả đều chứng minh căn phòng này đã lâu không có hơi người. Cho tới khi hắn nhìn thấy một bức tượng điêu khắc quen mắt trong căn phòng. Trình Trạch Sinh ngạc nhiên trợn tròn mắt, cuối cùng mới biết đây là đâu.

Sau khi tới cửa hàng thú cưng cắt móng và tỉa lông chân, Hà Nguy bế Stephen về nhà. Anh chợt nghĩ tới chuyện tới chỗ quản lý hỏi thử, nhưng phòng 403 lại là phòng trống chưa có người ở.

Đây chính là căn dinh thự cũ trên núi. Nơi hắn đã chết, cũng là nơi khởi điểm của giấc mộng dài, Hà Nguy đang nghẹn ngào quỳ bên cạnh thi thể hắn.

– Trình Trạch Sinh!

Vách tường vừa mới sơn chưa bao lâu chợt xuất hiện một vết nứt.

Trình Trạch Sinh quay đầu, cửa sổ sát đất phản chiếu rõ nét hình bóng của Hà Nguy.

– Trình Trạch Sinh!

– Nó giống như người nhà của tôi, ông không hiểu được đâu. – Trình Trạch Sinh hạ giọng – Huống hồ… tôi còn nuôi nó vì một người rất quan trọng, ý nghĩa của nó rất đặc biệt.

Hà Nguy mỉm cười dịu dàng, vẫy tay với hắn.

Trình Trạch Sinh cất bước đi tới, căng thẳng nuốt nước bọt, khẽ khàng vươn tay ra chạm vào cửa kính. “Rắc” một tiếng, cửa kính trước mắt vỡ thành bột vụn. Gương mặt tươi cười của Hà Nguy cũng biến mất.

“Meo… meo…” Tiếng kêu của Stephen mềm mại động lòng người, chẳng khác nào một đòn sát thủ chí mạng, trái tim Hà Nguy mềm nhũn ra, phải hiếm lắm anh mới phá vỡ cuộc sống tự kiềm chế bản thân chặt chẽ để ngồi trên giường chơi với mèo một tiếng đồng hồ.

Trình Trạch Sinh giật mình, bật dậy khỏi giường, há miệng thở hồng hộc.

Cuối cùng thì cũng nhớ ra rồi, tiếng gọi ban sáng là của Hà Nguy trong mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.