Quả nhiên Dư Ma Hoa Xích gầm lớn, hất ngã Hàn Kỳ, một chân đá phần còn lại bản đồ, tức thì thanh trường đao sáng loáng xuất hiện, chỉ cần nhìn nhìn lưỡi đao xanh lè là biết không hay.
Đại điện tức thì hỗn loạn, người chết lặng không dám tin có thể xảy ra loại chuyện này, chỉ có một vài ngự sử rối rít hô to:
- Man tặc to tan, người đâu bắt lấy!
Đồng thời thời xông tới.
Hai tráng sĩ người Liêu khiêng rương đã nhanh hơn, xông vào như hổ điên, hai viên ngự sử muốn ngăn cản, không ngờ bị một tên nắm đầu đập vào nhau, tức thì đầu nát bét, máu đỏ não trắng bắn tung tóe.
Dư Ma Hoa Xích múa đao quát:
- Triệu Trinh, bệ hạ muốn lấy cái đầu chó của ngươi.
Đám võ tướng do Cao Kế Tuyên, Thạch Trung Tín kéo tới, nhưng bị Dư Ma Hoa Xích đá lộng nhào, Bàn Tịch hoàng hồn đầy Triệu Trinh lui, không ngờ vấp phải lan can ngọc bích ngã nhào, ông ta thuận tay cầm lư hương đang bốc khói ném tới:
- Bệ hạ, chạy mau.
Dư Ma Hoa Xích chém vỡ lư hương, đá vào bụng Bàng Tịch, Bàng Tịch miệng phun máu vẫn dùng đôi tay gầy gò ôm chặt lấy chân hắn.
- Đại Tống hoàng đế chạy loạn như chó thế là sao, có gan đứng lại.
Dư Ma Hoa Xích trở đao chém Bàng Tịch, không ngờ hai cánh tay khô gầy như chỉ còn xương vươn ra chụp lấy tay hắn, Trâu Đồng Minh nhanh nhẹn tóm chân Bàng Tịch kéo xềnh xệch ra sau.
Trần Lâm hai tay vẫn giữ tay Dư Ma Hoa Xích, nhưng không thèm để ý tới hắn, ngược lại quay đầu nhìn Bàng Tịch:
- Nhớ kỹ, sau này trong hoàng cung không được đa sự, lần này cha gia nể tình ông trung thành không truy cứu tội làm mất thể thống, bệ hạ ở trong hoàng cung, vững như núi Thái Sơn.
Lời vừa dứt thì Dư Ma Hoa Xích cũng rống lên, đao rời tay, tiếp đó cổ ngoặt sang bên, tiếng thét câm bặt.
Trần Lâm đi tới bên thảm, phủi bụi nói:
- Bệ hạ, mời xem tiếp.
Không biết từ lúc nào đại điện đã yên tĩnh trở lại, hai tên tráng hán nằm im lìm đất, như chưa có chuyện gì xảy ra, Triệu Trinh vốn nhát gan là thế mà cảnh tượng thê thảm chẳng làm hắn hoảng sợ, nhìn văn võ bá quan xung quanh tái me tái mét, tủm tỉm cười nói với Bàng Tịch:
- Ái khanh lòng trung trinh, trẫm hiểu, nhưng sau này trong cung giao cho đại bạn của trẫm lo là được,
Bàng Tịch lau mồ hôi trên trán, cố nhịn cảm giác nhộn nhạo ở lồng ngự, nói:
- Thần hồ đồ.
Triệu Trinh ngồi xuống vuốt ve tấm thảm long lanh châu ngọc, tiếc nuối lẩm bẩm:
- Những châu phủ này lúc nào mới nghe lời trẫm đây?
Hồng lư tự chính khanh vội vàng đi lên, chuyện vừa rồi nếu truy cứu thì ông ta không thoát được tội, nịnh bợ:
- Bệ hạ hiện còn trẻ, quốc lực ngày một đi lên, chỉ cần có đủ thời gian, nguyện vọng của bệ hạ sẽ đạt thành.
Triệu Trinh cười ha hả:
- Đúng thế, các khanh, phải sống đủ lâu nhé.
Nhìn thấy Cao Kế Tuyên và Thạch Trung Tin chùi máu bên mép, người thì run cầm cập, phất tay:
- Các khanh vất vả rồi, lui về nghỉ ngơi đi.
Trâu Đồng Minh vội chỉ huy hai hoạn quan khiêng tấm thảm theo sau hoàng đế, vội vàng về hậu cung.
Quần thần lác đác rời cung, xảy ra đại sự như vậy mà không ai hứng thú tụ tập thảo luận, chỉ muốn đi cho nhanh, ai cũng nhìn ra hoàng đế hôm nay rất khác thường.
Cao Kế Tuyên rời đại điện, cứ đi một lúc lại quay đầu, không biết có nên đi cầu kiến hoàng đế không, chiến sự ở Liêu Đông hẳn đã có kết quả, Da Luật Hồng Cơ chưa chết, tức là bao nhiêu gia tướng, thân nhân đi Liêu Đông đã chết rồi, tất cả đã cống hiến cho hố sâu không đáy đó …
Chuyện xảy ra trong cung phong tỏa chặt chẽ, bách tính không hề hay biết, cuộc sống vẫn diễn ra, nhưng giờ đây đi trên đường phố nghe ca kỹ hát, không còn là lời phong nguyệt của Liễu Tam Biến, mà có thêm chút bóng gươm đao, những câu chuyện thuyết thư tiên sinh kể không phải là điển tích điển cố trung hiếu xa xưa, mà là chiến thắng ở Thanh Đường, là sự tích về Địch Thanh, còn không ít sĩ tử uống say choàng vai bá cổ nhau đi trên đường rống lên ông ổng:
- Thà làm bách phu trưởng, chẳng làm một thư sinh.
Thế là đám đông vỗ tay khen hay, sĩ tử cũng rất đắc ý.
Đoạn Hồng vất vả đi xuyên qua đám đông, mấy tên sĩ tử hông đeo kiếm, tay phe phẩy quạt rất bất mãn với kẻ va phải mình, nếu không phải thấy hắn mặc trang phục bộ đầu đã lấy nắm đấm nói chuyện.
Trước cửa một tửu quán hai tầng làm hoàn toàn bằng trúc có mấy cái cột buộc ngựa, cột khắc hình khỉ, Hạo Nhị ngồi khoanh chân trên đầu khỉ, khách quen đi vào tửu quán đều giơ ngón cái lên khen ngợi công phu của hắn, đám lưu manh hiếu sự thì thậm chí đưa tay đẩy, nhưng đều bị hắn lắc lư tránh được, hai tay vẫn khoanh trước ngực, thể hiện bản lĩnh không tầm thường, nên không kẻ nào dám cả gan làm quá.
Hạo Nhị ngồi cắn hạt dưa, xa xa nhìn thấy Đoạn Hồng tới, nhổ hạt dưa đi, đợi thêm một lúc nhảy khỏi cái cọc cao nửa người, đi vào tửu quán dọc đường tươi cười chào hỏi khách khứa, vì thương nhân Thục tới Đông Kinh làm ăn ngày một nhiều cho nên tửu quán làm ăn rất tốt, khách khứa không ngớt.
Đi vào một gian nhã phòng buông rèm hoa, nghe thấy tiếng Đoạn Hồng:
- Mật điệp ty đã rút khỏi trang tử, nhưng lại tăng cường giám sát sản nghiêp khác, giờ khó xác định trong Vân gia có người Mật Điệp ti trà trộn không, chỉ có thể khẳng định Vân nhị gia bất kể đi tới đâu cũng có người giám sát, bến tàu cũng bị theo dõi trọng điểm.
Lần trước Hoa Nương ra tay khó tránh khỏi bị Mật điệp ti đánh hơi được, nhưng bọn họ đều đã có dự phòng, huống hồ lại có Tiếu Lâm ở đó tất nhiên phải kiệt lực che dấu cho lão bà. Hạo Nhị nhìn Đoạn Hồng đang đái trong ngõ nhỏ:
- Đám lạc đà khách chắc bọn chúng không cách nào theo dõi được hả, bọn họ vào nam ra bắc, hành tung bất định, đoán chừng chúng không đủ nhân thủ.
- Đại soái quá lo rồi, đã không định tạo phản, sao lúc nào cũng an bài đường lui?
Hạo Nhị lắc đầu:
- Tâm tư của đại nhân vật chúng ta không đoán được thì đừng đoán. Gần đây có kẻ tới tửu quán nghe ngóng chuyện xưa của hầu gia, lạ là chúng sau đó đặc biệt hứng thú với tin tức liên quân tới Hoa Nương phu nhân, Đường Đường , cơ mà bọn chúng là khách thương phương nam, Hoa Nương phu nhân đâu có liên quan gì tới người phương nam.
Đoạn Hồng ừm một tiếng:
- Biết rồi, ta sẽ điều tra.
- Mà này, ngươi thích Đường Đường như vậy, tại sao không cầu thân, thử qua còn hơn là không làm gì cả, sắp ba mươi rồi, Đường Đường cũng không còn trẻ ...
Hạo Nhị hỏi một lúc không thấy trả lời, nhìn ra cửa sổ không thấy người đâu nữa, có điều hắn chẳng lo, chỉ cần là chuyện có dính dáng một chút tới Đường Đường thôi là dù không ăn không ngủ, tên này cũng tra cho rõ ràng.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu vào một cái sân vườn nhỏ, không giống căn nhà tiểu hộ thường trồng ít rau rợ, hay nhà đại hộ trồng các loại hoa cỏ, nơi này trống trái cây, góc nam có vài cây táo, phía đông có một giàn nho, phía tây lại là lựu, rồi đào, mận … đủ loại, đảm bảo quanh năm có quả tươi.
Mùa xuân đã tới, lớp giấy dán cửa sổ dày đã được thanh bằng lụa mỏng, vừa thoàng khí vừa sáng sủa, lại ngăn được ruồi muỗi, nhìn qua cửa sổ thấy được một diễm phụ mặc váy hồng đào mong manh, đầu xuân chưa ấm áp đến thế, nhưng nàng chẳng có vẻ gì là lạnh, những đường cong thấp thoáng khiến nam nhân nóng người.
Hoa Nương tay cầm hai sợ tơ, miệng ngậm một sợi nữa, bện lại làm một, khuê nữ lớn rồi, biết thích cái đẹp rồi, tơ quấn đều nhất định phải đẹp, còn lấy khăn buộc thì nhất quyết nó không chịu.
Nhìn thấy Đường Đường và Tiểu Man mặt hồng rực, tóc còn ướt, trêu chọc nhau đi vào, Hoa Nương thở dài:
- Hai đứa các ngươi thôi tắm cùng nhau đi có được không, dù không có nam nhân thì cũng không thể dùng tạm như thế, thật mất mặt.
Mặt Đường Đường vốn đã đỏ lại càng đỏ, Tiểu Man thì cong môi, ngang nhiên ôm eo Đường Đường, tựa đầu lên vai nàng:
- Nam nhân có gì hay chứ, nô tỳ tới giờ vẫn sống tốt còn gì.