Trí Tuệ Đại Tống

Chương 68: Q.9 - Chương 68: Đông Kinh đa sự. (2)




Hoa Nương tết xong thừng dài hơn một xích, hài lòng treo lên giá gỗ, chỉ cần đính thêm hạt châu vào nữa là tuyệt vời, nàng vô cùng hài lòng với thành quả nho nhỏ của mình, đây là chuyện trước kia nàng tuyệt đối không thèm làm, vậy mà giờ vì chuyện nhỏ nhặt mà tốn cả buối sáng, Lỗ Vốn sẽ rất thích đây, nàng vặn người một cái cho đỡ mỏi, quay sang thấy hai nha đầu vẫn dính vào nhau, cười mắng:

- Ta chẳng thèm quản chuyện các ngươi, sống sao cho thoải mái là được, có điều thời gian tới đừng ra khỏi nhà, có người đang tìm chúng ta đấy.

- Bao năm qua chúng ta làm nhiều việc hay ho, khó tránh khỏi đắc tội với người ta, trước tiên làm rõ đối phương là ai đã rồi xử lý bọn chúng sau. Nhớ đó, các ngươi đi với nhau quá bắt mắt.

- Hi hi, làm sao bằng phu nhân được, lần trước tới Vân phủ, hầu gia có thèm nhìn nô tỳ và Đường Đường đâu, trong mắt chỉ có mỗi ... Á, phu nhân tha tội ...

Tiểu Man cười khanh khách nhảy tránh, tới bên cửa sổ, chợt nhìn thấy có con bồ câu đang kêu gù gù, vội vàng chạy ra bắt lấy, gỡ ống trúc trên chân nó xuống, cho con bồ câu một nắm cốc, về phòng đưa ống trúc cho Hoa Nương:

Hoa Nương lấy trâm trên đầu chọc vào ống trúc, lấy tờ giấy ra đọc, sau đó nhấc ấm nước lên, ném tờ giấy vào bếp, nhìn nó cháy thành tro mới nói:

- Không phải chuyện liên quan tới chúng ta, hôm nay trong cung sứ giả nước Liêu ám sát hoàng đế, nhưng mà không thành công, toàn bộ người Liêu trong dịch quán bị hoàng đế giết rồi. Thư nói xác những người Liêu ấy đều không có lỗ tai, dụng ý là gì thì chưa rõ.

Tin tức kinh động như vậy mà Đường Đường che miệng cười:

- Đám người Liêu thật ngốc, sao lại ám sát trong cung, cả hoàng cung là một cái bẫy lớn, chỉ kẻ ngốc mới tự đâm đầu vào.

Tiểu Miêu phản bác ngay:

- Chính vì ai cũng nghĩ như ngươi nên mới càng có khả năng, nhưng đám người Liêu vẫn ngốc, chuyện này nên giao cho nữ nhân làm mới đúng, một đám nam nhân thô bỉ hung thần ác sát đi vào cung thì thế nào chẳng có hàng trăm con mắt nhìn vào, giả sử giao cho Đường Đường ...

Hoa Nương kệ hai nha đầu điên đấu khẩu, nàng chỉ kể vắn tắt, trong thư còn ghi chi tiết hơn nhiều, ví như Bàng Tịch suýt chết, hai vị huân quý cũng bị thương, rõ ràng là có thể dễ dàng ngăn chặn, vì sao lại để xảy ra chuyện đó, như vậy chỉ có một lời giải thích, Triệu Trinh cố ý để thử lòng trung thành của thần tử, một vị hoàng đế vốn nhân từ, sao bỗng nhiên làm chuyện này, trước kia Vân Tranh cũng có linh cảm không lành về sự thay đổi của hoàng đế.

- Đường Đường, ngươi đi tra xem, bệnh của hoàng đế rốt cuộc có nặng không, nghe nói hắn bị hen suyễn từ đầu đông tới giờ.

Đường Đường không hiểu vì sao phu nhân lại ra lệnh này, nhưng vẫn vâng lời, Tết Nguyên Tiêu mấy năm trước nàng được mời vào cung nhảy múa tạo không khí, qua đó quen biết không ít phu nhân quyền quý, thậm chí còn thi thoảng được mời vào cung.

Hoa Nương tiếp tục chống cằm trầm tư, giả sử bệnh hoàng đế rất nặng, thậm chí không sống được bao lâu, vậy hắn sẽ làm gì? Tất nhiên là trải đường cho nhi tử, nhi tử còn quá nhỏ, không thể giữ lại trọng thần, trước tiên cần lập uy sau đó kiếm tội biếm đại thần, để tránh chủ bị lấn át, tất nhiên hiện giờ hai nước giao chiến, hắn không dám làm gì, nhưng một khi quân Liêu rút lui ...

Không được, chuyện này phải nói cho Gà Nhép, dù là một phần vạn khả năng cũng phải đề phòng.



Vương Bàng đứng bên cửa sổ, thấy phụ thân đang phê duyệt văn thư, biết lúc này không thể quấy nhiễu, liền lặng lẽ đứng ở bên cửa sổ, đợi phụ thân bận bịu xong mới nói chuyện, khi nhìn thấy phụ thân xử lý xong một văn thư, lại cầm lấy cái khác, khuôn mặt ngày thêm gầy gò, thở dài một tiếng rồi đi, tới giờ phụ thân vẫn không muốn nói chuyện với mình.

- Bàng Nhi, bây giờ con nên đặt tinh lực vào học tập, chuyện triều đường không liên quan tới con, đừng xen vào không ích lợi gì hết, con tuy thông tuệ, nhưng thiếu trách nhiệm, sau này lấy đó làm cảnh cáo bản thân.

Vương An Thạch không ngẩng đầu lên, chỉ hời hợt nói một câu:

Vương Bàng mặt đỏ tía tai, ấp a ấp úng định phân bua cho mình vài câu, cuối cùng chỉ nói:

- Phụ thân, chuyện này nhi tử thực sự có chút thất đức.

Vương An Thạch liếc mắt nhìn, chỉ thoáng qua là ông có thể thấu tâm can hắn, mặt lạnh tanh nói:

- Con đã cùng Bàng thị định thân, bất kể nói theo lý nào, người ta đã là thê tử của con, Bàng thị và nội huynh du ngoạn hạnh hoa lâm tuy có không hay, nhưng thị tòng rất nhiều, còn có cả gia trưởng, cũng không có gì đáng ngại. Con đã nhìn thấy, hoặc là đi tới thi lễ Bàng phu nhân, hoặc là lui ra xa, đều không mất đạo quân tử, cớ sao lại lên tiếng chế nhạo.

- Trước mặt bao người, chẳng những Bàng gia mất thể diện, con cũng không còn tôn nghiêm, giờ chuyện nhỏ khiến cả kinh thành xôn xao, Bàng thị tự tử không thành, dứt khoát muốn xuống tóc đi tu, con nói xem vi phu phải làm sao đây? Từ nhỏ đã cảnh cáo con vạn sự chớ vội vàng, sao con không nghe vào tai?

Vương Bàng thầm thở phào, cứ tưởng cha biết chuyện mình cùng Lữ Huệ Khanh bày mưu khiến Vân Tranh và đám Bàng Tịch hiểu lầm nhau, ai dè là cái chuyện nhỏ này, hời hợt nói:

- Hài nhi cưới nàng ta là được.

Vương An Thạch phẫn nộ đập bàn, làm bút mực rung chuyển:

- Con cưới Bàng thị thì ủy khuất cho con lắm à? Một nhân duyên tốt như thế giờ thành oán thù, con nghĩ cha muốn thấy cảnh đó sao?

- Tiền trang đại thành công, giờ chức năng của nó không thua kém gì hộ bộ, ở phương diện tài chính, chỉ có hơn chứ không kém, năm năm nữa thôi, tiền trang sẽ phân bố cả nước, chúng ta có thể hủy tiền đồng, chuyển sang hoàn toàn dùng tiền giấy, đó là công ích chưa từng có.

- Cha mong con tiếp nhận tiền trang, kỳ vọng với con bao lớn, con không biết sao? Bàng thị tuy là họ xa của Bàng Tịch, nhưng ý nghĩa của hôn sự này lẽ nào con không hiểu?

- Con đọc sách bao năm, không ngờ chút khả năng khống chế tâm tình của mình cũng không có, tương lai làm sao gánh vác trọng trách.

Giao tiền trang cho mình? Vương Bàng kích động tới run rẩy, tiền trang vốn xuất phát từ Thanh miêu pháp mà cha hắn tốn nhiều năm soạn ra, không ngờ đến lúc thực thi thì bị huynh đệ Vân gia dùng thủ đoạn đê tiện phá hoại, khiến cha mình đường đường xu mật phó sứ, suốt ngày qua lại với đám thương cổ ti tiện, lúc đó Vương Bàng rất phẫn nộ, lại thêm ở Quốc tử giám bị Vân Nhị vượt mặt mới cùng Lữ Huệ Khanh bày mưu hạ Vân gia.

Nhưng giờ thì hắn nhìn ra tiền đồ của tiền trang rực rỡ rồi, Vương Bàng vội vàng quỳ xuống, khấu đầu liên hồi:

- Hài nhi sẽ đích thân tới Bàng gia thỉnh tội, xin nàng tha lỗi. Nếu cần hài nhi không ngại thanh danh công khai bày tỏ hối hận, với cái tính hiếu sự của người Đông Kinh, không khó biến nó thành giai thoại đẹp.

Vương An Thạch ngửa mặt thở dài:

- Con vẫn mang suy nghĩ đó, chẳng lẽ con nghĩ rằng, xảy ra ra chuyện rồi lấy sự thông minh của mình bù đắp. Có hiểu thế nào là thê tử kết tóc không, là đồng tâm hợp lực dìu đỡ nhau suốt đời, cho dù toàn thiên hạ có phản bội con, ít nhất sau lưng con vẫn còn một nữ tử, đó chính là thê tử kết tóc.

- Nếu như phu thê phải dùng mưu kế để duy trì quan hệ, người bên gối oán hận, đề phòng nhau, thì con mong gì trên đời có ai vì minh? Cút tới từ đường xám hối, khi nào nghĩ thông rồi thì hẵng ra.

Vương Bàng chưa bao giờ thấy phụ thân nổi giận với mình như thế, vành mắt đỏ hoe, khấu đầu thêm một cái rồi chạy thẳng tới từ đường.

Ngô phu nhân đứng ở ngoài cổng vòng, thấy cha con nói chuyện xong mới đi vào dọn dẹp bàn, pha cho trượng phu cốc trà nóng:

- Lão gia không nên nổi giận như thế, Bàng Nhi tuy còn trẻ người non dạ, nhưng chưa tới mức làm chuyện hồ đồ đó.

- Chuyện là có nguyên nhân, hôm ấy trong số người du ngoạn do Vân Việt của Vân gia tổ chức đấy, còn rủ thêm cả Địch Vịnh của nhà Địch công, có Thạch Thư Tĩnh của Thạch gia, Phú Thiệu Đình của Phú Bật, nếu không phải trước mặt bao nhiêu hoàn khố như vậy, Bàng Nhi bẽ mặt, đã chẳng có chuyện này. Không biết là tên tiểu tử Vân gia có ý đồ gì trong đó không? Trước nay nó luôn ghen tị với sự thông tuệ của Bàng Nhi, ở Quốc tử giám đã bày đủ trò trêu chọc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.