Không rõ Vân Tranh thế nào chứ đám quân Liêu do Quách Hằng Xuyên suất lĩnh thì tuyệt đối không được một bữa ngon lành.
Lương thảo quá nhiều, trong lúc gấp gáp Ô Cốt Độc chẳng thể kiếm đủ thuốc độc cho nên chỉ khiến dạ dày có vấn đề, đám Lão Hổ đối diện với đám người Liêu vừa chạy vừa nôn vừa tháo toàn thân khai thối mù trời, nhất thời không làm sao, chẳng có kiên nhẫn đi bắt đi trói nữa, đơn giản cho một đao rảnh chuyện ...
Từ Hùng Nhĩ Đóa sơn tới Thiết Khỏa Môn rồi tới Câu Chú sơn, Lưỡng Lang sơn, hơn chục vạn người Liêu chạy thục mạng, những người tới bình nguyên không một ai trở lại, Quách Hằng Xuyên liền biết bọn họ gặp phải quân Tống giăng bẫy rồi, đồng nghĩa với việc quân Tống thủ ở cửa Thập Bát Bàn không thể quá đông, dốc sức đánh ra, không ngờ ngoài chỉ có trại trống và cờ quạt cắm nghi binh, quân Tống đi rồi, nhưng để lại vô số chướng ngại vật, hố bẫy, khiến quân Liêu không còn cách nào ngoài đốt bỏ quân nhu, hành trang gọn lẹ bỏ trốn.
Lương thực đã không còn nhiều, hơn nữa rất có thể còn có vấn đề, cách duy nhất là phân tán đội ngũ thật rộng, quân Tống không đủ nhân số, chẳng thể chia ra quá nhiều nhân thủ truy đuổi.
Da Luật Đại Cổ biết tin Tiêu Hỏa Nhi chiến bại, Quách Hằng Xuyên bị bao vây, hắn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, dẫn đại quân quay đầu chạy ngay, Khương Triết truy đuổi bốn mươi dặm, tới khi quân địch ở Sóc châu chi viện mới rút. Trong cơn kinh hoàng, một ngày hắn phái sáu đội tín sứ ngày đêm bẩm báo chiến sự với Nam Viện Đại Vương, thỉnh cầu tăng viện, nếu không Tây Kinh khó tránh khỏi thất thủ.
Đại đội binh mã của Vân Tranh hoàn toàn rút ra sau cửa núi Thập Bát Bàn, Quách Hằng Xuyên dù không có hành động gì vẫn cứ là đại địch, còn về phần truy sát tàn quân thì để Khả Lam Quân và Ninh Hóa Quân.
Hai đội quân thủ bị địa phương này thời gian qua nơm nớp theo đại quân, rất nghe lời, tuy Vân Tranh chưa bao giờ tính lực lượng chiến đấu, lúc này này nên cho ít mật ngọt để bồi dưỡng tự tin rồi.
Quân đội mà có sĩ khí, dù là thỏ cũng dám đuổi sói.
Quân Liêu chạy hết rồi, Lý Thường dẫn theo năm trăm hộ vệ, mang theo tạc đạn tiếp tế tới gặp Vân Tranh, ông ta mặc triều phụng long trọng thùng thình nhất, dùng thứ lễ nghi phức tạp nhất thi lễ mà Vân Tranh chưa từng thấy, chỉ đi chưa bao lâu mà hai má ông ta hõm vào, tóc mai bạc trắng, đủ thấy thời gian phòng thủ Nhạn Môn Quan bị dày vò không ít.
- Giám quân đâu cần tạ ơn, ông cố thủ Nhạn Môn Quan, cầm chân hai chục vạn đại quân của Quách Hằng Xuyên, đây thực sự là đại công đó.
Lý Thường nằm lấy hai tay Vân Tranh, nghẹn giọng nói:
- Đại soái không biết trận thắng này có ý nghĩa thế nào với chiến sự đấy thôi, Đường Huyện tri huyện Lưu Hoàn đã tận trung vì nước, đại tướng nước Liêu là Da Luật Hoa Tháp, tắm máu Đường huyện giết sạch bách tính rồi dẫn quân tới Định Châu thành, Đô chỉ huy sứ của Thần Vệ quân Diêu Độ đem quân đánh chặt, kế quả chiến tử sa trường, hơn hai vạn tướng sĩ bị chặt đầu làm kinh quan. Bệ hạ phẫn nộ vô cùng, ngự giá rời phủ Đại Danh tới Định Châu phủ, không ai khuyên được, còn dùng thiên tử kiếm chém đứt góc bàn nói ai dám khuyên can sẽ chung số phận.
- Thế này không được rồi, bệ hạ dẫn theo tàn bộ của Phủng Nhật Quân, tướng chủ là Thạch Trung Tín, đám đó ngay cả trẻ con Đông Kinh còn dám nhặt đá ném thì làm sao mà đánh trận được, nếu như bệ hạ có bề gì, Đại Tống ta nguy mất, lão phu tuy biết đại soái vất vả chinh chiến nhiều ngày, quân sĩ mệt mỏi, nhưng vì giang sơn xã tắc, chỉ mong ngài sớm giải quyết chiến sự, dẫn quân bảo giá.
Vân Tranh cười khổ, Địch Thanh trận này tổn thất uy danh quá oan uổng, Triệu Trinh làm loạn hết bố trí của ông ta, nhìn phản ứng của Lý Thường là đủ suy ra những người khác thế nào, hoàng đế thân chinh thì ai đủ tỉnh táo mà chiến đấu nữa:
- Giám quân cũng biết, chiến sự ở đây muốn kết thúc phải mất thêm nửa tháng, rồi phải cho sĩ tốt nghỉ ngơi năm ngày, mà dù xuất binh, chúng ta cũng không thể đông tiến, chiến sự nơi đó có khi kết thúc, mà nên bắc thượng vây Ngụy cứu Triệu, đó mới là cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất.
Lý Thường vái thêm cái nữa:
- Đại soái, ngài nói đều có lý, nhưng lúc này cho dù ngài đánh được cả nước Liêu cũng không bằng đến Định Châu cứu giá, đó là cái đạo lý công cao tới mấy cũng không hơn cứu giá.
- Lão phu biết chí hướng của ngài luôn đặt ở Yến Vân, nhưng hiện giờ đại tướng Lý Thanh của Tây Hạ đã xuất binh rời Hưng Khánh phủ, tiến về phía Ngân Châu, đang rình rập đợi thời cơ, cơ bản chúng ta đã mất thời cơ tiến binh Yến Vân rồi.
Vân Tranh sớm nhận được thư của Hoa Nương, y tán đồng với suy luận của nàng, Triệu Trinh hẳn là biết mạng mình không còn lâu nên tích cực dọn đường cho nhi tử của mình, điều đó giải thích hợp lý cho hành động khác thường của hắn từ năm ngoái tới giờ:
- Ài, vấn đề vẫn là binh lực, nếu như chúng ta đủ binh lực, ta sẽ phái một đội quân đi bảo giá cũng không thành vấn đề, nhưng ta lấy đâu ra người.
Lý Thường thiếu chút nữa hét lên:
- Ông trời ơi, lúc này rồi ngài còn dám phái ai đi nữa, đại soái phải đích thân lên đường đi, không quân cũng phải trưng binh, gom cho đủ quân, dù sao người Liêu cũng bị ngài giết cho sợ vỡ mật rồi, ngài không đánh bọn chúng đã là tích đức, nào dám tiến quân nữa, một mình Lý Đông Sở có thể ở lại phòng thủ được, phía Một Tàng Ngoa Bàng chỉ cần gửi cho hắn lá thư cảnh cáo, nói cho hắn biết Tiêu Hỏa Nhi bị bắt, ắt không dám làm bừa, thế thân đại soái ở đây, dùng dư uy của ngài là đủ.
Nói tới đó có phần ngập ngừng, rốt cuộc vấn nói ra:
- Vả lại không cần quá nhiều quân, chỉ một vạn tinh nhuệ là đủ, chỉ cần để bệ hạ thấy đại soái có thành ý bảo giá, đại soái, xin ngài đó, hiện giờ toàn bộ tướng sĩ mười lăm lộ quân Kinh Tây đều dựa vào ngài, chỉ cần ngài đứng vững thì các huynh đệ mới có bát cơm để ăn.
Xem ra Lý Thường cũng đã ngửi ra mùi vị khác thường ở Đông Kinh cho nên mới nói khẩn thiết như thế, chuyện sinh tử của hoàng đế cùng phế lập không ai dám tùy tiện nhắc tới, kể cả trong phòng kín, ông ta nói tới mức đó thì Vân Tranh hết cách:
- Thôi được, mười lăm ngày nữa ta dẫn quân tới Định Châu, gặp mặt Dã Luật Hoa Tháp thích chặt đầu người đó một phen.
Lý Thường mừng rơi nước mắt:
- Lão phu sẽ viết tấu cho bệ hạ ngay, đem tin tức quân ta đại thắng công bố với thiên hạ, đồng thời nói, đại soái nghe Da Luật Hoa Tháp chặt đầu tướng sĩ làm thành kinh quan, vô cùng phẫn nộ, quyết định dẫn quân bắt tướng địch, làm thành người nến bày ở điện Vũ Đức, cảnh cáo người Liêu.
- Không nửa chữ nhắc tới chuyện bảo giá, chỉ nói là vì báo cừu, đại soái dù vi phạm quân luật cũng ra tay.
Vân Tranh câm nín nhìn ông ta một hồi, chợt hỏi:
- Lão Lý, trước kia đã có ai khen ông giỏi làm quan chưa?
Lý Thường thấy Vân Tranh đột nhiên hỏi đề tài thì ngẩn ra:
- Đại soái đùa rồi, lão phu chỉ vì nghĩ cho Kinh Tây quân chúng ta mà ngày đêm suy tính, trước kia lão phu là người cực kỳ cẩn thận, từ khi đi theo đại soái mới bất giác có thêm chút can đảm, nếu không trước kia dù dám nghĩ cũng không dám làm, Lý Thường có ngày hôm nay là nhờ đại soái cả.
Vân Tranh mỉm cười không nói, chắp tay một cái, hàm ý chuyện ngoài chiến trường nhờ cậy ông ta, đợi Lý Thường đi rồi nhìn về phía trong núi vẫn không ngừng có khói đen bốc lên, kiếm chỗ ngồi xuống, bứt phiến lá đưa lên miệng thổi một khúc từ tang thương vô danh.