Edit: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
Lạc Dương, trời tối người yên, trăng lạnh như sương. Trong Tu Văn phường Bùi phủ rất yên tĩnh, trên hành lang treo đèn lồng màu đỏ, lay động trong gió. Thi thoảng có thị nữ đi qua cũng nhẹ chân nhẹ tay, trong trạch viện lớn như vậy, lại chỉ có thể nghe được tiếng gió.
Hôm nay là ngày mùng bảy tháng giêng, vốn nên vui vui vẻ vẻ đón năm mới, lại bởi vì chuyện Đại Lang quân Bùi Kỷ An sinh bệnh mà ai ai cũng lo lắng. Bây giờ, không một ai dám gây chuyện ồn ào trong phủ, sợ quấy rầy đến Đại Lang quân dưỡng bệnh, sẽ bị chủ mẫu bán đi.
Toàn bộ người làm trong Bùi phủ đều như thế, hạ nhân phục vụ tại tây viện lại càng cẩn thận hơn. Tiểu thư đồng ngồi ở cửa ra vào, không ngừng ngáp ngủ, cố nén con buồn ngủ để gác đêm. Một nữ tử mặc áo ngắn tay màu xanh đi tới, trông thấy tiểu thư đồng thì kêu một tiếng, hỏi: “Lang quân còn chưa tỉnh sao?”
Tiểu thư đồng Tiêu Vĩ che miệng ngáp một cái, nói: “Vâng. Kể từ lần đầu tiên bị bệnh, Lang quân vẫn không thấy tốt. Mấy ngày nay làm gì cũng mệt mỏi, ngay cả ta nói chuyện, ngài cũng không có phản ứng gì.”
Nữ tử mặc áo ngắn tay màu xanh tên là Lục Khởi, vốn là nô tỳ của nhà họ Cố, về sau phu nhân Cố Bùi thị ở goá, mang theo nhi tử về nhà ngoại ở, Lục Khởi cũng cùng theo đến Bùi phủ.
Theo lý thì Lục Khởi không nên có bất mãn gì với Bùi gia. Cho dù tổ tiên Cố gia có cao quý đến mấy, cũng không ngăn nổi Cố gia tàn lụi, cảnh nhà sa sút. Lão thái gia Cố Thượng và lang quân Cố Nguyên liên tiếp qua đời, đến bây giờ, toàn tộc chỉ còn lại một nam đinh là Cố Minh Khác.
Lão thái gia Cố Thượng từng viết rất nhiều sách, nhưng gia đình lại không giàu có, đến thế hệ Cố Minh Khác này, chỉ còn sót lại một tòa nhà lạnh lẽo, đất đai cằn cỗi. Mà ngược lại, con dâu lão thái gia, nhà mẹ đẻ Thiếu phu nhân Cố Bùi thị lại phát triển không ngừng, đến thời Cao Đế, càng thêm vẻ vang, con cháu đều làm quan lớn. Sau khi Cố Nguyên ốm chết, Cố Bùi thị bỏ lại tổ trạch Cố gia, mang theo lang quân Cố Minh Khác vào kinh, về nhà ngoại định cư.
Bùi gia không đòi hỏi gì, thu nhận bọn họ, bốc thuốc chữa bệnh cho Cố Minh Khác, đọc sách tập viết, bình thường lang quân Bùi gia có cái gì, biểu lang quân liền có cái gì. Đãi ngộ tốt như vậy, Lục Khởi thực sự không nên oán trách. Thế nhưng mà, cái tư vị ăn nhờ ở đậu ai ở người đó biết, bình thường không nhìn ra, bây giờ Bùi Đại Lang quân vừa mới đổ bệnh, liền hoàn toàn bại lộ.Diễn đàn
Lục Khởi nhìn Tây viện không người hỏi thăm, mấy lần hít sâu, vẫn cảm thấy trong lòng buồn phiền. Bùi Kỷ An sinh bệnh, chẳng lẽ lang quân của bọn họ không bị bệnh sao? Toàn bộ Hạ nhân Bùi phủ chỉ chăm chú nhìn Bùi Kỷ An thì thôi đi, ngay cả phu nhân cũng qua bên kia nhìn, hoàn toàn mặc kệ Cố Minh Khác đã bệnh năm sáu ngày. Rõ ràng, lang quân mới là con ruột của phu nhân mà.
Lục Khởi càng nghĩ càng giận, nàng nặng mặt, cả giận nói: “Bọn họ không chú ý, ngươi cũng không chú ý đến lang quân sao? Lang quân mấy ngày nay ngay cả cơm cũng không ăn chút nào, ngươi còn có tâm tư ngồi ngoài này ngủ?”
Tiêu Vĩ còn nhỏ tuổi, bị Lục Khởi mắng một trận xong, vừa sợ lại vừa tủi thân nói: “Thế nhưng mà, Bùi Đại phu nhân nói lang quân đang bị bệnh, phải tĩnh dưỡng...”
Lục Khởi tức giận đến mức xì Tiêu Vĩ một cái, tiến lên nhéo lỗ tai Tiêu Vĩ: “Người khác nói cái gì ngươi liền nghe cái đó, rốt cuộc thì ngươi họ Cố hay là họ Bùi hả? Còn không mau đi vào trông coi lang quân! Nhà họ Cố ba đời đơn truyền, đến đời lang quân chính là hương hỏa duy nhất, chúng ta dù có phải phạm vào lệnh cấm đi lại ban đêm để mời lang trung, cũng tuyệt đối không thể để lang quân có bất kỳ sơ xuất nào.”
Tiêu Vĩ bị kéo lỗ tai, gào khóc kêu đau. Bọn họ đang làm ầm ĩ ở nơi này, cửa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng cọt kẹt, bị kéo ra từ bên trong. Tiêu Vĩ và Lục Khởi cùng nghe được động tĩnh, cả hai đều quay đầu, lúc nhìn thấy bóng dáng ở cửa kia, hai người lập tức nghẹn ngào, nhất thời đến hít thở cũng cũng không dám.
Tần Khác đã thay quần áo của Cố Minh Khác, lẳng lặng lườm hai người bên ngoài một chút: “Thân thể ta tốt hơn nhiều rồi, đã không còn đáng ngại nữa, không cần kinh động đến người bên ngoài.”Diễn đàn
Tiêu Vĩ cùng Lục Khởi nhìn chằm chằm lang quân nhà mình, trên mặt Lục Khởi tràn đầy vẻ kinh ngạc, Tiêu Vĩ trừng to mắt, quên luôn cả việc lỗ tai mình vẫn đang bị Lục Khởi nhéo. Rõ ràng chỉ là mấy ngày không gặp, vì sao bọn họ lại cảm thấy, dường như lang quân thay đổi rất nhiều rồi?
Nào chỉ là thay đổi, quả thực là đổi thành một người khác luôn rồi. Lang quân từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, nói chuyện luôn luôn nhẹ giọng mảnh khí, căn bản sẽ không có dạng khí thế lạnh lẽo khiếp người như này. Hơn nữa tướng mạo lang quân tuấn tú thật đấy, nhưng cũng không tới mức kinh tâm động phách như vậy.
Trước kia...
Lúc này Tiêu Vĩ và Lục Khởi lại hồi tưởng, đột nhiên phát hiện ra mình lại không nhớ nổi trước kia lang quân trông như thế nào. Bọn họ dần cảm thấy chần chờ, giống như, lang quân vẫn luôn có dáng vẻ như thế này, tiếng nói như thế này, khí chất như thế này.
Tần Khác mới vừa trở về từ rừng Hắc Sâm, hắn lấy được Hỗn Nguyên tiên đan, không cần áp chế tốc độ nữa, chỉ trong khoảnh khắc đã đạt tới Đông Đô. Phải vất vả lắm Tần Khác mới cắt đuôi được Lý Triều Ca, đang định yên tĩnh một hồi, lại bị âm thanh líu ríu bên ngoài làm ồn đến không được an bình. Hắn không thể nhịn được nữa, chỉ có thể ra mặt, ngăn cản hai người hầu nhỏ này ầm ầm ĩ ĩ.
Sau khi hắn nói xong, thấy hai người này ngu ngơ mà nhìn mình, không mảy may có chút tự giác nhận sai. Tần Khác chỉ có thể nói rõ ràng hơn một chút: “Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui ra đi.”
Cuối cùng Lục Khởi cũng lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ: “Thế nhưng mà, lang quân, ngài còn đang bị bệnh...”
Tần Khác che ống tay áo, lạnh nhạt lườm Lục Khởi một chút. Rõ ràng hắn không hề lộ ra biểu cảm gì hung ác, thế nhưng Lục Khởi lại lập tức bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Lục Khởi và Tiêu Vĩ không hẹn mà cùng cúi đầu, im lặng lui ra phía sau. Tần Khác đóng cửa lại, rốt cục có thể hưởng thụ một lát thanh tịnh.
Trong phòng không có ánh sáng, thế nhưng ở trong mắt Tần Khác thì tất cả bài trí ở nơi đây đều hiện ra rất rõ ràng. Hắn lẳng lặng đảo qua vết tích của Cố Minh Khác, hồi tưởng lại lúc rời khỏi Thiên Giới, Tiêu Lăng cho hắn phần tài liệu kia.
Cố Minh Khác, biểu huynh của Bùi Kỷ An, phụ thân là Cố Nguyên, tổ phụ là Cố Thượng, đều là những người nghe nhiều biết rộng, tài học uyên bác nhà văn học kiêm nhà sử học, mẫu thân Cố Bùi thị là trưởng nữ Bùi gia, cũng là Đại cô cô của Bùi Kỷ An. Gia đình Cố Minh Khác có thể nói là thi thư gia truyền, thanh quý vô cùng, tổ phụ Cố Thượng chủ trì biên soạn chính sử nam bắc suốt sáu triều đại, là đại sử gia nhiều đời, phụ thân Cố Nguyên cũng là tài tử nổi danh như người cha Cố Thượng. Sau khi Cố Thượng chết, tiếp tục biên soạn Tùy sử. Chỉ tiếc người Cố gia tổ truyền đã yếu ớt, Cố Thượng, Cố Nguyên đều còn trẻ mà mất sớm, Cố Minh Khác thì còn tệ hơn, mới mười mấy tuổi đã không ngừng ho khan, quanh năm không rời được thuốc.Diễn đàn
Biên soạn sách sử là một công trình vừa dài dằng dặc lại kham khổ, đến đời Cố Minh Khác này, nhà họ Cố đa phần đã suy tàn rồi. Đến sau khi phụ thân Cố Nguyên chết, mẫu thân Cố Bùi thị một không muốn tiếp tục trải qua thời gian khổ cực trông coi lão trạch tổ tiên để lại, hơn nữa còn phải đưa Cố Minh Khác đi khám bệnh, nên đã lập tức dẫn hắn trở về nhà mẹ đẻ… Trung Thư Lệnh Đông đô Bùi phủ.
Cố Minh Khác và Bùi Kỷ An là biểu huynh đệ, hai người chỉ thua kém một tuổi, nhưng mà vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt. Kiếp trước, Cố Minh Khác hoàn thiện xong phần kết của Tùy sử, hoàn thành xong di nguyện của phụ thân và tổ phụ xong, liền buông tay nhân gian, khi chết chỉ mới vừa hai mươi tuổi. Vào năm đó, Bùi phủ còn chưa bị cuốn vào tranh đấu triều đình, Bùi Kỷ An hăng hái, là ngọc lang Bùi gia nổi danh khắp kinh thành, mà Lý Triều Ca, thậm chí còn chưa trở lại Lạc Dương.
Chết trước khi mọi thứ sụp đổ, theo một ý nghĩa nào đó, cũng coi như là may mắn.
Chỉ có điều bây giờ, đứng tại Tây viện của Bùi phủ, người quyết định tương lai phát triển vận mệnh sau này của Cố Minh Khác, đã biến thành Tần Khác.
Edit: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
Sau khi Tần Khác và Tiêu Lăng đạt thành hiệp nghị, Tần Khác rời khỏi Tam Thanh cung, chạy tới nhân gian, đồng thời, Tiêu Lăng cũng xoay chuyển Bàn Luân Hồi, quay ngược thời gian, thuận tiện xóa sạch ký ức của người phàm trong một thế này. Đối với những người khác trên đời mà nói, thời gian của bọn họ đã đảo ngược từ Đồng Gia Nguyên năm thứ nhất về đến năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai, mà chính bọn họ lại hồn nhiên không hay, chỉ cho là mình ngủ một giấc. Chỉ có đôi oan gia Bùi Kỷ An và Lý Triều Ca là vẫn giữ lại được trí nhớ của kiếp trước.
Mà đối với người kiếp trước đã chết, tỉ như Cố Minh Khác đã chân chính chết bệnh trước khi Lý Triều Ca xưng đế kia, thì đã bước vào con đường Luân Hồi để đầu thai, không trở lại trần gian nữa. Thay thế thân phận của hắn chính là Bắc Thần Thiên Tôn, Tần Khác.
Bởi vì Tần Khác mang theo nhiệm vụ, để cho tiện, lúc Tiêu Lăng xóa ký ức của người phàm đi, cũng thuận tiện sửa đổi luôn ấn tượng của bọn họ đối với Cố Minh Khác. Một thế này, lúc mọi người nhớ tới Cố Minh Khác, luôn cảm thấy diện mạo mơ hồ, ngắm hoa trong màn sương, mãi đến khi nhìn thấy Tần Khác bản tôn, mới bỗng nhiên nhớ ra đây là Cố Minh Khác. Sau đó giọng nói, diện mạo, tính cách của Cố Minh Khác đều để cho Tần Khác thay thế, nói một cách khác, những gì thế nhân nhìn thấy, thật ra là Tần Khác.
Dù sao thì bản thân Cố Minh Khác cũng là một con ma bệnh, ấn tượng của mọi người đối với hắn rất ít, cũng không không hài hòa. Làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là Tần Khác phải dùng thuật dịch dung suốt thời gian ở đây. Cố Minh Khác người yếu, nhiều bệnh, đa sầu đa cảm, nhưng Tần Khác lại không phải như thế, cho dù là thần tiên, giả trang một người khác suốt một thời gian dài cũng sẽ lộ tẩy.
Chi bằng xóa sạch ký ức của mọi người đối với Cố Minh Khác, để chân nhân của Tần Khác ra trận, hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc đầu tốc độ Tần Khác đi đường và tốc độ Tiêu Lăng thiết lập lại luân hồi là tương đương nhau, chỉ có điều, nửa đường Tần Khác lại đi đến Bình Sơn, nên đến chậm hơn một chút so với dự tính. Vì đảm bao không bị lộ tẩy ở Bùi gia, Tần Khác đã đặt một con rối vào trong phòng của Cố Minh Khác, đồng thời tuyên bố với người ngoài là mình bị bệnh. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Tiêu Vĩ nói là lang quân ngơ ngác, không ăn cơm không uống nước, nói chuyện cũng không có phản ứng gì.
Nhưng Tiêu Lăng chỉ thiết lập lại thời gian ở nhân gian. Một ngày trên trời, bằng một năm dưới đất, đối với Thiên giới mà nói, thời gian vẫn trôi đi như thường lệ, Mẫu Đơn Tiên Tử từng là bách hoa chi vương đã bị phạt vào luân hồi, Bắc Thần Thiên Tôn không hiểu sao lại biến mất hai ngày, đến ngay cả Tham Lang Tinh Quân, cũng chỉ là trở về muộn mấy ngày so với thời gian dự tính mà thôi.
Điều kiện tiên quyết là Tham Lang lịch kiếp thuận lợi, đừng để lại phải thiết lập lại lần thứ ba.
Trong phút chốc, Tần Khác đã lưu lại cuộc đời của Cố Minh Khác vào trí nhớ của mình, sau khi hắn ngồi vào bàn đọc sách thì tiện tay mở sách của Cố Minh Khác ra xem, không bao lâu sau đã nắm được bản tính và sở thích của Cố Minh Khác trong lòng bàn tay.
Đây thật sự là một nhiệm vụ rất nhàm chán, lấy thân phận của một người khác ẩn núp ở phàm gian, trợ giúp Tham Lang lần theo dấu vết số phận đã định sẵn của mình, nói thật, theo Tần Khác thì chuyện này chẳng khác nào con nít ranh. Nếu như không phải nhìn vào việc Tham Lang là người ứng cử vào vị trí Tây Khuê Thiên Tôn đời tiếp theo, thì cho dù như thế nào đi chăng nữa Tần Khác cũng sẽ không tiếp nhận loại chuyện lãng phí thời gian này.
Tần Khác tự nhủ vô cùng chắc chắn ở trong lòng, không có lần thứ ba.
Lần này, nhất định phải thành công.
Về phần Chu Trường Canh, đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn, cũng coi như là chuyện duy nhất khiến Tần Khác cảm thấy lần này mình hạ phàm coi như cũng có ý nghĩa. Nếu biết Chu Trường Canh rơi xuống, cũng chỉ là tiện tay bắt được hắn mà thôi, hiện tại Tần Khác cũng không vội đi. Hắn còn đang thi hành nhiệm vụ, chờ hoàn thành xong chuyện của Tham Lang, lại đi tìm Chu Trường Canh cũng không muộn.
Nhiệm vụ phải được thực hiện từng cái từng cái một, không cho phép cắt ngang.
Đêm thứ nhất nhập vai nhân vật, Tần Khác liền đọc qua tàng thư nhà họ Cố, xem xét bản chép tay của Cố Minh Khác. Mặc dù Tần Khác đã áp chế tu vi, nhưng dù sao cũng mang sức chiến đấu trời sinh của Thiên Đình, sớm đã không cần phải nghỉ ngơi giống người phàm nữa. Một đêm không ngủ với hắn mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Sáng sớm ngày thứ hai, nắng sớm tỏa sáng, tuyết bay tán loạn, thành Lạc Dương tại sục sôi to nhịp trống âm thanh bên trong đẩy ra cửa cung, cửa thành, phường cửa, sớm đã có đi chợ, buôn bán bách tính chờ ở phường cổng, chờ giải cấm trống tiếng vang lên về sau, bọn hắn nhao nhao chuẩn bị kỹ càng bọc hành lý, thuận dòng người, chậm rãi gạt ra phường thị, tụ hợp vào đến Đông đô bốn phương thông suốt đường phố bên trong.
Tại Bùi gia, Tần Khác cũng khép lại sách vở, dự định nằm lên giường giả bộ như đang ngủ. Hiện giờ nhân vật của hắn là một công tử yếu ớt nhu nhược, một đêm không ngủ mà vẫn có tinh thần phấn chấn như thế, không được phù hợp cho lắm.
Một lát sau, Tiêu Vĩ ỉu xìu bạch bạch chạy tới tới. Hắn vừa dọn dẹp phòng, vừa che miệng ngáp.
Đêm qua, sau khi gặp lang quân xong, chẳng biết tại sao cả một đêm Tiêu Vĩ đều không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, là hắn có thể nhìn thấy một vị Tiên Quân mặc áo trắng như tuyết, cả người tỏa ánh hào quang rực rỡ lạnh như băng, đang lạnh nhạt nhìn hắn, Tiêu Vĩ căn bản không nhớ nổi đây là lang quân nhà mình, ngược lại còn cảm thấy như mình đã gặp được thần tiên.
Tiên nhân đẹp mắt thì đẹp mắt thật, nhưng cũng rất là dọa người, Tiêu Vĩ đối diện với gương mặt kia, ngay cả thở cũng không dám. Bởi vì nguyên nhân này, cả một đêm Tiêu Vĩ ngủ không ngon, chờ đến sáng hôm nay dậy, luôn miệng ngáp không ngừng, ngơ ngơ ngác ngác.
Tiêu Vĩ mơ mơ màng màng lau bàn, hắn lau xong cái bàn tiếp khách thì vắt khăn lau, vừa đi được hai bước thì nhìn thấy đằng sau tấm vách ngăn bằng gỗ đàn hương trạm khắc, một vị công tử áo trắng đang ngồi tựa ở trên giường lật sách. Tư thái thoải mái, tay áo dài uốn lượn, nhìn qua thì động tác không có gì đặc biệt, nhưng quanh thân hắn lại như đang có một luồng tiên khí quanh quẩn.
Tiêu Vĩ cầm chiếc khăn lau bẩn, lập tức không biết mình có nên tiến vào hay không. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của mình, lần đầu sinh ra suy nghĩ bản thân mình dơ bẩn. Hắn thả khăn lau vào lại trong chậu, cẩn thận xoa xoa tay xong mới nhẹ chân nhẹ tay đi vào: “Lang quân, tháng giêng trời còn rất lạnh, thân thể ngài không tốt, không nên đọc sách quá mức, làm tổn thương thân thể.”
Trên giường lang quân không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật đầu đến mức không thể nhìn thấy: “Được, ta biết rồi.”
Sau khi hắn nói xong thì không nói thêm gì nữa. Tiêu Vĩ không chịu ngồi yên, trước kia không ít lần ỷ vào rồi việc tuổi còn nhỏ, giả ngây giả dại ở trước mặt lang quân, nhưng mà hôm nay đối diện với lang quân, không hiểu sao hắn không dám làm càn. Tiêu Vĩ thở dài, nhón chân bước, im lặng rời đi.
Tiêu Vĩ bưng chậu nước lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa kinh ngạc, trước kia không có cảm giác thấy công tử nhà bọn họ lại đẹp mắt như vậy, hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy nhỉ? Trong đầu hắn mải suy nghĩ chuyện, không để ý con đường phía trước, lúc ra cửa suýt nữa đã đụng phải một người.
“Làm càn!” Tiêu Vĩ còn chưa kịp phản ứng, đã bị sức lực rất lớn ở đối diện đẩy ra, dưới chân hắn lảo đảo mấy bước, cả người và chậu nước đang mang theo đều ngã xuống đất.
Tháng giêng còn chưa hết, mặt đất cực kỳ cứng rắn, chậu đồng đập xuống đất phát ra một tiếng vang rất lớn, ở trong đình viện yên tĩnh nghe rất là chói tai. Ngoài cửa viện, một nam tử đội mũ che màu xanh chậm rãi nhíu mày lại, quát lớn: “Làm càn, biểu huynh ở bên trong dưỡng bệnh, há lại để cho các ngươi ồn ào?”
Người hầu xung quanh vội vàng cong người thỉnh tội, Tiêu Vĩ trở mình một cái bò dậy khỏi mặt đất, cái mông hắn bị ngã nên đau nhức, thế nhưng giờ phút này hắn lại giống như một người không có chuyện gì, vẫn cười hì hì vấn an người mới tới: “Bùi Đại Lang quân, ngài đã tới. Hai ngày này ngài khỏi bệnh rồi sao?”
Bùi Kỷ An nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt hắn trắng nõn như ngọc, sắc môi nhạt nhẽo, nhìn vẫn còn tái nhợt, cảm giác như trên người có bệnh nặng mới khỏi. Bùi Kỷ An nghiêng đầu ho một tiếng, giọng nói của hắn vẫn còn yếu ớt, hỏi: “Cố biểu huynh đâu rồi?”