Trích Tiên

Chương 14: Chương 14: Hỏi mặt trời khi nào hủy diệt, nguyện cùng người diệt vong…




Edit: Cò Lười

Ngoài cửa có tiếng động, mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn sang, Bùi Kỷ An cũng chuyển tầm mắt. Khi ánh mắt hắn tiếp xúc với bóng dáng dưới mái hiên, trong lòng bỗng nhiên chấn động kịch liệt.

Dòng nước lũ mạnh mẽ, bá đạo khuấy động đầu óc hắn, kêu gào như muốn thức tỉnh một điều gì đó. Nhưng dường như có một phong ấn mạnh mẽ hơn tranh nhau trấn áp, dù cho suy nghĩ trong đầu như sóng to gió lớn, cuộn trào mãnh liệt, Bùi Kỷ An từ đầu đến cuối đều không nhớ ra điều gì.

Hắn chỉ biết là, hắn là trưởng tử Bùi gia, năm nay 17 tuổi, vừa mới trùng sinh. Chẳng bao lâu nữa, hắn dùng kiếm đâm xuyên tim Lý Triều Ca, hắn cũng bị Lý Triều Ca phá vỡ tâm mạch. Ngã trên nền gạch lạnh như băng của đại điện, xuyên qua máu tươi, thấy nàng đứng trên đài cao, cầm kiếm, chậm rãi ngã xuống.

Hỏi mặt trời khi nào hủy diệt, nguyện cùng người diệt vong. Hai người bọn họ tàn sát nhau tám năm, không thể đồng sinh (cùng sống), cuối cùng lại có thể cộng tử (cùng chết).

Sau khi trùng sinh, Bùi Kỷ An dùng rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt. Bởi vì tình trạng bất thường của hắn quá rõ, người nhà còn cho rằng hắn bị bệnh, lo lắng rất lâu. Hôm nay, Bùi Kỷ An đã chỉnh đốn lại tâm trạng, quyết định bắt đầu một cuộc sống mới.

Một cuộc sống không có Lý Triều Ca, một cuộc sống hoàn toàn mới.

Việc đầu tiên của cuộc sống mới đương nhiên là phải bảo vệ gia đình mình, ngăn chặn bi kịch kiếp trước, bù đắp lại những tiếc nuối của hắn với Lý Thường Nhạc. Lúc còn bị bệnh, Bùi Kỷ An đã gặp song thân phụ mẫu, huynh đệ muội muội, hôm nay sau khi thức dậy, chợt nhớ tới hình như hắn vẫn chưa từng gặp Cố Minh Khác. Đối với biểu huynh tài hoa hơn người mà lại mất sớm này, Bùi Kỷ An vẫn luôn thương tiếc, thời điểm hắn trùng sinh vẫn chưa đến lúc Cố Minh Khác qua đời đương nhiên muốn đến xem một chút.

Vì thế, Bùi Kỷ An không để ý đến hạ nhân đang khuyên can, thay áo khoác ngoài, tới Tây Viện gặp biểu huynh. Kiếp trước Cố Minh Khác mất quá sớm, ấn tượng còn sót lại của Bùi Kỷ An với Cố Minh Khác, đó là gầy yếu, không giỏi ăn nói, tinh thần sa sút.

Nhưng mà hiện tại, Bùi Kỷ An bất ngờ đến nhìn, cả người như bị chấn động mạnh. Đây là biểu huynh của hắn sao? Bùi Kỷ An lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tất cả ký ức kiếp trước và kiếp này đều nhắc nhở hắn, không sai, đây là biểu huynh của hắn, Cố Minh Khác.

Tần Khác đứng trên hành lang, bình tĩnh nhìn hiện thân ở nhân gian của Tham Lang Tinh Quân. Nhìn vào ngũ quan có thể nhìn ra bóng dáng của Tham Lang, nhưng trí nhớ bị phong ấn, pháp lực cũng đã bị áp chế rất nhiều, thật sự là một phàm nhân không thể nghi ngờ.

Khi ở Thiên Đình, Tần Khác là Thiên Tôn, Tham Lang là Tinh Quân, dù là theo thân phận địa vị hay quyền lực và trách nhiệm, hai người bọn họ đều chưa từng xuất hiện cùng nhau. Nhưng dù sao Tham Lang cũng là một trong hai mươi tám vị Tinh Quân, ít nhiều gì thì Tần Khác cũng biết người này. Cho nên Tần Khác thật sự không hiểu, đường đường một vị Tinh Quân vì sao lại vô dụng đến vậy?

Bị một nữ nhân bức đến mức phải đồng quy vu tận, hại Thiên Đình không thể không làm trái với quy tắc, lặp lại thế giới để bọn họ mang theo trí nhớ trùng sinh. Sau khi trùng sinh, Lý Triều Ca chỉ dùng một đêm đã điều chỉnh được tâm trạng, ngày hôm sau đã hăng hái xông vào Hắc Lâm Sâm, mà Tham Lang không những muốn nhiều người đến giúp, mà ngay cả việc điều chỉnh tâm trạng cũng đã chậm hơn Lý Triều Ca năm ngày.

Tần Khác thật sự không muốn thừa nhận, đây là người được chọn làm người kế nhiệm tiếp theo của Tây Khuê Thiên Tôn, sau này sẽ đứng trong hàng ngũ Tứ Tôn, ngang hàng với hắn.

Tần Khác nhìn Bùi Kỷ An rất lâu nhưng không nói gì, lâu đến mức hạ nhân hai bên cũng thấy bồn chồn. Tiêu Vĩ lòng nóng như lửa đốt, hạ giọng, khẽ nhắc nhở: “Lang quân, Bùi Đại Lang quân bệnh nặng mới khỏi lập tức đến thăm người, trước tiên mời Đại Lang quân vào bên trong ngồi đã.”

Tần Khác cai quản hình ngục nhiều năm, đã sớm tách biệt lý trí và tình cảm, tuyệt đối không khiến cảm xúc cá nhân ảnh hướng đến việc công. Trên thực tế, hắn cũng không có cảm xúc cá nhân. Bồi dưỡng Tham Lang là do Thiên Đình quyết định, dù Tần Khác không vừa lòng với Bùi Kỷ An cũng sẽ không mang vào nhiệm vụ, ảnh hưởng Bùi Kỷ An lịch kiếp.

Tần Khác bình thản thu hồi tầm mắt, xoay người, nói: “Mời vào.”

Sau khi biểu huynh dời tầm mắt, không hiểu vì sao Bùi Kỷ An lại khẽ thở phào, giống như đã trải qua một cuộc khảo nghiệm khắc nghiệt nguy hiểm. Sau khi sinh ra ý nghĩ này, hắn tự làm mình hoảng sợ, làm sao hắn có thể nảy ra một ý nghĩ vô lý như vậy?

Người trước mặt hắn không phải hoàng đế, hoàng hậu, thậm chí cũng không phải là quan viên. Suốt đời Cố Minh Khác chỉ là một dân chúng áo vải, tuy đã được làm Tùy Sử (Quan ghi chép lịch sử nhà Tùy) nhưng vẫn không có tiếng tăm gì như cũ. Nếu nói khó nghe đôi chút, tính cách Cố Minh Khác trong mắt Bùi Kỷ An quả thật là quá yếu đuối.

Bùi Kỷ An có chút thương tiếc với vị biểu huynh này nhưng phần nhiều là do cảm thấy thương tiếc người tài, sao hắn lại sinh ra sự kính nể với Cố Minh Khác được? Bùi Kỷ An âm thầm kinh ngạc, hắn tưởng rằng vì mình mới trùng sinh, tâm lý vẫn chưa được ổn định cho nên hắn mặc kệ việc đó. Bùi Kỷ An chỉ ngạc nhiên một lúc, rồi cũng bỏ qua, không đặt trong lòng.

Bùi Kỷ An và Tần Khác an vị trong phòng. Tiêu Vĩ rót trà cho hai vị lang quân, tay chân nhẹ nhàng lui ra sau. Bùi Kỷ An đưa mắt nhìn xuống, không có ý định uống trà mà tiếp tục nói chuyện với Cố Minh Khác: “Biểu huynh, đệ nghe cô cô nói mấy ngày nay huynh bị bệnh, ăn không ngon. Hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa? Đã gọi lang trung (bác sĩ) chưa? Nếu chưa, đệ sẽ cho người đến thái y viện, mời thái y đến.”

Có lẽ chính Bùi Kỷ An cũng không nhận ra, kiếp trước hắn hận Lý Triều Ca thấu xương nhưng mưa dầm thấm đất, hắn cũng có rất nhiều thói quen giống Lý Triêu Ca. Chẳng hạn như không đụng đến đồ ăn không rõ nguồn gốc.

Thái y viện rất ít khi chẩn bệnh cho người ngoài, nhưng địa vị Bùi gia thì khác, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt Bùi gia, càng không cần nói đến Thái y. Ngự y là người mà người bình thường không nhìn đến được, đối với Bùi gia thì lại vô cùng quen thuộc.

Tần Khác lắc đầu, nói: “Không cần.”

Hắn không bị bệnh, mời thái y đến còn phải giả bộ bệnh, quá phiền.

Bùi Kỷ An tỉ mỉ nhìn người đối diện, người kia vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt tái nhợt không bình thường lắm, nhưng trừ điều đó ra cũng không có vẻ bệnh tật. Xem ra quả thật không giống như bị bệnh.

Bùi Kỷ An không biết Nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên cẩn thận hơn. Không biết vì sao biểu huynh hôm nay hình như khá khác lạ, ít nhất trong trí nhớ của hắn khi đối mặt với Cố Minh Khác hắn chưa bao giờ có cảm giác kinh hồn bạt vía. Hơn nữa mặt mũi Cố Minh Khác cũng không khỏi quá xuất sắc, đến nam nhân như Bùi Kỷ An nhìn cũng thấy cảnh đẹp vui ý, rung động lòng người.

Trong đầu Bùi Kỷ An đột nhiên nhớ tới một người, hắn lập tức đè nó xuống, thản nhiên cười nói với Cố Minh Khác: “Biểu huynh không sao thì tốt rồi. Nếu biểu huynh có chỗ nào không quen, không cần băn khoăn, có thể nói với đệ ngay. Biểu huynh cũng như huynh đệ Bùi gia chúng ta, chỉ cần có đệ ở đây, sẽ không khiến biểu huynh phải khó xử.”

Tần Khác đáp lại, hai người lại im lặng. Tần Thiên Tôn cũng không phải là người biết nói chuyện với người khác, nghìn năm qua chỉ có hắn thẩm vấn người khác, không ai dám yêu cầu hắn. Dù là Bùi Kỷ An có lòng muốn mượn sức, Giờ phút này cũng thấy đứng ngồi không yên.

Kiếp trước hắn vội vàng giao hảo với Đông Đô, cũng không có chú ý đến biểu huynh sống nhờ ở Bùi gia, chẳng lẽ kiếp trước, Cố Minh Khác cũng có tính cách lạnh lùng như băng, khó tiếp cận như vậy? Bùi Kỷ An cố gắng nhớ lại, càng nghĩ càng mê man. Trực giác nhắc hắn có điểm không đúng nhưng khi hắn sắp nắm bắt được đáp án thì có một làn sương mù mỏng manh trói chặt hắn lại, khiến hắn vẫn luôn không giải thích được.

Lúc Bùi Kỷ An đang trầm tư, bên ngoài truyền đến giọng nói thánh thót của một nữ tử: “Cố Minh Khác, huynh đã tỉnh chưa?”

Bùi Kỷ An nghe theo âm thanh quay đầu lại, Cố Minh Khác ngồi hồi lâu mới nhớ ra gọi “Cố Minh Khác” là đang gọi hắn, chậm rãi đứng dậy. Đúng rồi, hắn hạ phàm rồi, hơn nữa còn đang thi hành nhiệm vụ. Nếu như đã nhận phải làm cho tốt, thời gian sau này, hắn không còn là Bắc Thần Thiên Tôn, mà là Cố Minh Khác.

Một nữ tử áo hồng mặc nhu quần, chạy chậm xuyên qua cổng đá, bước vào nhà. Nha hoàn và người hầu phía sau thi nhau gọi “Nương tử cẩn thận một chút”, mà cô nương áo hồng không chút để ý, một lòng hướng đến chỗ Cố Minh Khác và Bùi Kỷ An chạy đến.

(*) Chiếc áo vạt ngắn này được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙).

Bùi Kỷ An thấy muội muội trẻ con, hoạt bát, vẫn còn sống vui tươi khoẻ mạnh, khoé mắt bỗng dưng ướt át. Kiếp trước hắn nghe tin Sở Nguyệt xe hủy người vong (xe hỏng người chết), một xác hai mệnh, sửng sốt hồi lâu vẫn không dám tin.

Hắn cố gắng che giấu tin tức thế nhưng tin Sở Nguyệt mất vẫn truyền đến quê nhà, sau khi mẫu thân nghe được thì hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thường xuyên vừa đánh vừa mắng với không khí.

Bùi Kỷ An hận Lý Triều Ca cũng hận chính mình. Hắn biết rõ vì sao Lý Triều Ca lại giết Sở Nguyệt, sau khi tin tức hắn và Lý Triều Nhạc bị bại lộ đã hoàn toàn chọc giận kẻ điên Lý Triều Ca kia.

Nàng ta không quan tâm bắt đầu thay đổi quyền thế, không chỉ Triệu Vương bị lưu vong rời khỏi kinh thành, ngay cả Lý Thường Nhạc cũng bị cuốn vào, bị treo cổ chết trong đạo quán. Sau đó khám nghiệm tử thi nói Quảng Ninh Công Chúa treo cổ tự tử mà mất, thế nhưng mọi người ở Lạc Dương sao lại không biết, là Lý Triều Ca giết tiểu công chúa.

Bùi Sở Nguyệt là thư đồng của Lý Thường Nhạc, lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng khắng khít. Sau khi nghe được tin tức Bùi Sở Nguyệt cũng phải chịu đả kích rất lớn, nàng không để tâm đến sự can ngăn của mọi người, lấy thư Lý Thường Nhạc tự tay viết muốn vào cung, muốn chứng minh với Võ Hoàng Lý Thường Nhạc không phải tự sát mà là bị sát hại. Thế nhưng chứng cứ chứng thực của nàng hoàn toàn không đưa được đến trước mặt Võ Hoàng, vì trên đường tiến cung, nàng gặp kẻ trộm tập kích, xe hủy người vong.

Lý Triều Ca là đao phủ, Bùi Kỷ An cũng không tránh khỏi liên quan. Nếu không vì hắn, Sở Nguyệt và Lý Thường Nhạc sẽ không phải chết. Mà bây giờ Bùi Sở Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, nàng chưa lấy chồng, vẫn là tiểu cô nương chưa thấu hiểu sự thối nát của thế gian.

Nàng hoạt bát chạy đến trước mặt huynh trưởng làm nũng, nói: “A huynh, huynh đến xem Cố Minh Khác, vì sao không gọi muội?”

Bùi Kỷ An đang chìm đắm trong hồi ức, nghe vậy thì hơi hoàn hồn. Thấy Cố Minh Khác liếc mắt, nghiêm mặt, khẽ mắng: “Không được vô lễ. Biểu huynh là huynh trưởng của muội, sao muội lại có thể gọi thẳng huynh ấy bằng tên chứ?”

“Muội muốn gọi!” Bùi Sở Nguyệt biết rõ huynh trưởng không hung dữ với mình được, hoàn toàn không chút sợ hãi. Nàng nhích đến bên cạnh Bùi Kỷ An, sau khi nói xong, tiểu cô nương như muốn khiêu khích, cố ý vô tình nhìn về hướng Cố Minh Khác.

Chỉ là vừa nhìn, nàng đã lắp bắp ngạc nhiên. Đây là Cố Minh Khác? Bùi Sở Nguyệt dường như cảm thấy không giống, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như quả thật là phải.

Tần Khác lúc này đã biến thành Cố Minh Khác, không để ý chút nào đến ánh mắt Bùi Sở Nguyệt, là người không liên quan đến nhiệm vụ, từ trước đến nay hắn đều lười quan tâm.

Bùi Sở Nguyệt dường như khá thích Cố Minh Khác, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng thích có quan hệ gì với hắn. Nghìn năm qua hắn cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ luật pháp Thiên Quy, đã sớm biến thành một phần của Thiên Quy. Hắn đối với việc cấm đoán tiên và người phàm trần yêu nhau hiểu rõ như lòng bàn tay, chính hắn cũng đã tự tay thẩm vấn và phán quyết qua rất nhiều vụ, sao có thể biết luật pháp rồi mà còn cố tình phạm pháp được.

Hơn nữa, từ góc độ lợi ích và hiệu quả mà nói, tình yêu là chuyện vô dụng nhất. Phàm nhân lập gia đình sinh con đẻ cái là để có con cháu đời sau, Tiên nhân bất tử cũng không chết, không cần con cháu, nếu đã như thế thì tại sao lại phải lãng phí sức lực và tinh thần, bị tình yêu làm chậm trễ thời gian?

Bùi Sở Nguyệt nhịn không được nhìn trộm Cố Minh Khác mà Cố Minh Khác thì lại thờ ơ.

Cố Bùi thị từ phía sau chậm rãi theo kịp, dù đã giữa mùa đông trong tay bà vẫn cầm một cây quạt tròn lông vũ, chậm chạp lay động: “Sở Nguyệt, con chạy chậm chút, người trẻ tuổi các con chân còn khoẻ, cô cô đã có tuổi không thể theo kịp.”

m thanh Cố Bùi thị gọi thần trí Bùi Sở Nguyệt về, nàng mở to mắt, dùng sức bổ nhào vào người Cố Bùi thị bên cạnh, chu mỏ nói: “Cô cô, cô không có già. Cô cô còn phải xem biểu huynh thành gia lập thất (cưới vợ xây dựng tổ ấm), sao có thể già được?”

Bùi Sở Nguyệt cố tình dùng giọng điệu khoa trương để che giấu sự lơ đễnh lúc nãy của mình. Cố Bùi Thị dường như không biết chút tâm tư của nữ nhi, cười nói: “Được rồi, ta không già. Chờ Sở Nguyệt xuất giá, sinh nhiều hài tử xinh đẹp, ta sẽ già.”

Bùi Sở Nguyệt bị nói đỏ mặt, nàng nhanh chóng nhìn Cố Minh Khác, hờn dỗi nói: “Cô cô, cô nói gì vậy chứ! Cô còn nói như vậy, sau này con sẽ không để ý đến cô cô nữa.”

Cố Bùi thị dùng cây quạt che miệng cười to, cười đến run rẩy cả người.

Bùi Kỷ An nhìn cô cô xinh đẹp đầy sức sống, muội muội tâm tính vẫn còn trẻ con, trong lòng cảm thán vô số lần. Tất cả mọi người đều ở đây, như vậy thật tốt.

Bùi Kỷ An sao lại nỡ hung dữ với Bùi Sở Nguyệt, thấy muội muội hoàn hảo không chút thương tổn, hắn đền bù còn không kịp, sao có thể trách mắng nàng?

Cố Bùi thị và Bùi Sở Nguyệt ngọt ngấy, dường như mới nhớ con mình còn đang bệnh, thuận miệng hỏi: “Khác nhi, con đã khoẻ hơn chút nào chưa?”

Cố Minh Khác nghe xưng hô như thế thì nhíu chặt lông mày, nhưng vì nhiệm vụ hắn nhịn. Hắn bình thản gật đầu, tự cảm thấy hắn đã hiền lành quá mức, Thiên Giới có ai dám xưng hô với hắn như vậy? Thế nhưng Cố Bùi thị thấy thì lại không hài lòng.

Đứa con trai này cực kỳ giống Cố gia, mặt mày giống, tính tình giống, ngay cả thân thể ốm yếu cũng giống, chỉ có một điểm duy nhất giống Bùi thị. Cố Bùi thị biết rõ đây là con mình, bà cũng muốn đối xử tốt với Cố Minh Khác nhưng khi thấy gương mặt lạnh lùng kia, Cố Bùi thị không cách nào thân thiện hơn được.

Lúc trước Cố Minh Khác tuy xa cách nhưng tốt xấu vẫn viết thuận theo người mẹ là bà, hôm nay thì tốt rồi, từ khi bà vào cửa, Cố Minh Khác vẫn cứ không mặn không nhạt ngồi đó, không quan tâm đến người mẹ là bà một câu. Đứa con trai bà nuôi này còn không bằng cháu trai cháu gái.

Mặt Cố Bùi thị không khỏi lạnh giá, đong đưa cây quạt, không mặn không nhạt nói: “Hết là được. Thân thể con vốn đã yếu, cả ngày cứ buồn bực trong nhà khó tránh khỏi việc bị bệnh. Theo ta thấy, con nên học hỏi Kỷ An, Sở Nguyệt, ra ngoài kết giao bạn bè, không nên suốt ngày ở trong nhà, không có bệnh cũng dưỡng thành bệnh.”

Bùi Sở Nguyệt tỏ vẻ xấu hổ, nàng đảo nhanh qua chỗ Cố Minh Khác, đang muốn giảng hoà thì nghe thấy Cố Minh Khác bình thản gật đầu, đáp: “Được.”

Cố Minh Khác cũng không quan tâm đến sự ngăn cách giữa mẹ con nhà người ta, càng không vì bị Cố Bùi thị lạnh nhạt mà đau lòng. Chẳng qua, đề nghị của Cố Bùi thị chính là điều Cố Minh Khác muốn, hắn cũng nên tìm thời gian, cho “bệnh khỏi” rồi.

Phản ứng của Cố Minh Khác vượt khỏi dự tính của mọi người, ngay cả Cố Bùi thị cũng lặng lẽ cụp mắt.

Bùi Sở Nguyệt dừng một lát, vội vàng nói: “Biểu huynh đồng ý đi ra ngoài, điều này không thể nào tốt hơn nữa. Đúng lúc, mấy ngày nay Quảng Ninh Công Chúa đang ầm ĩ đòi đi săn bắn, biểu huynh cố gắng săn sóc cơ thể, đợi thêm vài ngày, cùng muội đi săn.”

Bùi Sở Nguyệt nói những lời này đều để điều hòa không khí, mọi người ở đây đều hiểu rõ, Cố Minh Khác đi thêm vài bước đã ho khan sao có thể cưỡi ngựa săn bắn được chứ? Bùi Sở Nguyệt nói như vậy, chẳng qua để bảo vệ mặt mũi cho mọi người thôi.

Cố Minh Khác lại lần nữa gật đầu, khi hắn đến đây, chuyện này đã định sẵn rồi. Thật ra Cố Minh Khác không muốn săn bắn, thế gian có rất ít người có thể khiến hắn sinh ra cảm giác xúc động muốn ra tay, nhưng vì nhiệm vụ, hắn không thể không miễn cưỡng một… hai…, đích thân bảo vệ Bùi Kỷ An.

Bùi Sở Nguyệt và nha hoàn người tung kẻ hứng, cười đùa cho chuyện này trôi đi, Cố Bùi thị cũng cười theo, chung quanh đều hòa thuận vui vẻ.

Bùi Kỷ An nghe thấy săn bắn, yên tĩnh một hôi hỏi: “Lần săn bắn này, Thánh Nhân có cùng đi không?”

“Đương nhiên.” Bùi Sở Nguyệt không cần suy nghĩ trả lời, “Thánh Nhân cũng cùng đi với Quảng Ninh Công Chúa, sao ngài ấy có thể yên tâm để một mình công chúa xuất cũng được? Lần này đương nhiên là tất cả đều được huy động, đều đến hành cung.”

Cố Minh Khác dường như cảm nhận được điều gì, ngoái đầu nhìn về phía Bùi Kỷ An.

Bùi Kỷ An nắm chặt bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm, một lát sau, hắn như đã đưa ra một quyết định, nói: “Rất tốt. Nếu như tất cả mọi người đều ở đó, huynh sẽ tìm cơ hội xin Thánh Nhân tứ hôn cho huynh và Quảng Ninh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.