Đáy mắt Phong Hàng Lãng đã bắt đầu tích tụ đây tức ; giận: “Vậy thì điện tới ký túc xá của cô ây!”
“Nhị thiếu gia, đã muộn thế này rồi, phu nhân có lẽ cũng đã đi nghỉ rôi.
Hơn nữa ký túc xá còn có những sinh viên khác nữa.” Quản gia Mạc khuyên giải Phong Hàng Lãng: “Với lại, hãm?
nay phu nhân vừa mới nhập học, còn chưa lưu lại số của ký túc xá. Đọi đến ngày mai, tôi nhất định sẽ hỏi phu nhân.”
“Người làm chộng như tôi còn chưa được nghỉ, cô ây sao có thể ngủ ngon giác ‹ được?” Lời nói đầy bá đạo khiến người khác ngứa răng ngứa lợi.
Phong Hàng Lãng thở hồng hộc, bật dậy từ ghê sofa: “Xem ra, người làm chông như tôi phải đích thân qua đấy đón cô ây vệ rôi!”
“Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia… đã muộn thế này, rồi, hay. là đề ngày mai đi.” Quản gia Mạc đuổi theo.
Nếu Phong Hàng Lãng mà nghe lời như thế thÝ anh đã không tên là Phong Hàng Lãng.
Thân thể to lớn, mạnh mẽ bước vào chiếc ferrari rực lửa, xe vang lên tiếng “vù vù”, trong nháy mắt phóng ra từ biệt thự nhà họ Phong.
Quản gia Mạc sững người đứng tại chỗ, thở dài một hơi, biết được Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng rời đi một cách tức giận, ông nhanh chóng đi vào phòng khách, gấp. gáp điện cho An nhân Tuyết Lạc để cô còn chuẩn Ỉ Nhưng di động của Tuyết Lạc luôn ở tình trạng tắt máy. Xem ra tối nay cô căn bản không muôn mở máy.
Phong Hàng Lãng nhà anh không liên lạo được với tôi, tôi xem anh làm gì được tôi!
Hoặc có lẽ Phong Hàng Lãng anh ta căn bản không quan tâm trong nhà có thiếu một người là Tuyết | Lạc hay không. Như thể thì quá tốt luôn!
Tuyết. Lạc cùng với Viên Đoá Đoá gồi kê gôi, ngủ chung một giường. Hai người con gái ấy, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Tuyết Lạc nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, nhìn đến xuất thần. Còn tưởng răng đổi địa điểm khác, trái tim mình cũng sẽ yên tĩnh lại, nhưng không ngờ đầu cô vẫn xoay quanh, vận vương vấn bóng hình của người đàn ông kia.
Không muốn nghĩ, nhưng nó vẫn cứ tới, nhưng lúc hât tay, nó lại không chịu đi.
Điên mắt thôi! Cứ như quỷ ấy!
“Tuyết Lạc, có phải cậu đang nhớ Nhị thiêu gia nhà cậu không?” Viên Đoá Đoá bỗng nhiên hỏi.
Câu hỏi ấy thế mà doạ Tuyết Lạc một trận. Có người bạn thân hiểu ý như vậy cũng không hẳn là chuyện tốt.
Trước mặt cô ây dường như không giữ được bắt kì bí mật nào cả.
“Kể cả có nhớ thì người ấy cũng phải là chồng của mình, Phong Lập Hân.”
Đương nhiên Tuyết Lạc sẽ không nói thật lòng mình.
Dù sao đoạn tình cảm yêu thầm ấy sẽ không đi về đâu cả, cũng không được đạo đức cũng như pháp luật cho phép. Nếu không Tuyết Lạc cũng sẽ không chọn cách ở lại trường đê tránh khỏi sự đeo bám của Phong Hàng Lãng.
“Ừm! Cậu có quyền giữ im lặng!” Viên Đoá Đoá không tiếp tục truy hỏi.
Dựa vào giao tình giữa hai người họ, Tuyết Lạc đã không muốn nói tức ¬ cô ấy thực sự không muốn nói. Nếu đã như vậy, Viên Đoá Đoá đươn ng ng cũng không ép buộc, gây khó ễ Hai người im lặng một lúc, Viên Đoá Đoá lại không chịu được mà nói: “Tớ đoán, Phong Hàng Lãng chắc chắn đang lật tung cả trái đất này lên để tìm cậu đây!”
Tuyết Lạc vô thức hoảng loạn: “Đóa Đóa, cậu đừng có nói những lời dọa người nữa được không? Anh ta tìm tớ làm gì, tớ cũng có phải là mẹ anh ta đâu!”
“Vả lại, anh ta không muốn cho tớ vào phòng y tế chăm sóc anh trai. Vì vậy tớ ở Phong gia, căn bản là một phu nhân chỉ biết ăn ngủ! Là một người hoàn toàn có thể bị lu mời Có cũng như không!”
Bản thân ở tại Phong gia quả thực vô cùng gượng gạo, có cũng được mà không có cũng chả sao.
“Nhưng tớ nghĩ, ở trong lòng Phong Hàng Lãng, cậu “có cũng được, nhưng “không thể không có” Nếu mà anh ta phát hiện cậu không có ở nhà, nói không chừng còn nỗi điên lên đấy!
Lần nước lúc anh ta xông vào Dạ Trang khiêng cậu vào phòng rửa tay, trông bộ dạng y như quỷ ở địa ngục!
Tớ còn lo cậu sẽ bị anh ta ăn mất!”
Viên Đoá Đoá phân tích tính tình của Phong Hàng Lãng.