“Cậu còn nói nữa! Nếu đã biết anh ta sẽ ăn tớ, sao cậu còn không gọi bảo vệ xông vào cứu tớ?”
Ký ức lần trước ở Dạ Trang của Tuyết Lạc chính là một đám đàn ông điên khùng, không đâu là không có rượu, những chai rượu vỡ nát, còn có gương mặt đầy tức giận của Phong Hàng Lãng… Và cả ngón tay “đi sâu”
vào trong người mìnhl Còn có cả lời nói đầy bá đạo của người đàn ông kia. Lâm Tuyết Lạc, ngoan ngoãn giữ lấy cái “màng” này!
Nêu một ngày nào đầy tôi phát hiện.
nó không còn nữa, tôi mà điên lên thì cô chịu không nỗi đâu!
Nhưng mà mình thực sự không còn tấm màng đấy nữa rồi!
Giữ hơn hai mươi năm, vậy mà trong lúc mơ mơ màng màng đã mắt rồi, Tuyết. Lạc thật không biết mình nên hận ai nữal Tuyết Lạc. nghĩ đến câu nói của Thang Hiển Tổ trong “Đình Mẫu Đơn”. Tình không biệt từ đâu mà có, ngày một sâu đậm, hận không biết từ đâu mà đi, cười một cái liền phai mờ mắt!
Hoặc có lẽ đến thời khắc này, Tuyết Lạc mới thực sự hiểu được thâm” ý của câu nói ấy.
Vì hôm nay chỉ đến trường báo danh, vì thế sắp 10 giờ mà ký túc xá vận chưa tất đèn, nhưng tiêng ôn ào nói chuyện đã ngừng. Những sinh viên mệt mỏi cả một ngày trời đều dần dần chìm vào giấc mộng của một kỳ học mới.
Điện thoại trong ký túc xá vang lên khiến Viên Đoá Đoá và Tuyết Lạc sợ vô cùng.
“Tớ đoán chắc chắn là Phong Nhị thiếu!” Viên Đoá Đoá buột miệng nói.
“Không thể nào! Anh ta có biết số điện thoại của ký túc mình đâu! Hơn nữa, anh ta đến cả trường mình ở chỗ nào cũng không rõ, làm sao biết được sô điện thoại của ký túc? Cậu tưởng là anh ta thần thông quảng đại đên mức cái gì cũng biệt à?”
Mặc dù trong lòng Tuyết Lạc đang run rẫy sợ hãi nhưng cô vẫn không tin Phong Hàng Lãng sẽ tìm đến trường bọn họ.
“Nếu đã không phải thì cậu đi nhận điện thoại đi!” Viên Đoá Đoá khích tướng.
“Nghe thì nghel Chắc chắn không phải là Phòng Hàng Lãng!” Tuyết Lạc đứng dậy ởi tói bên cạnh điện thoại, nhưng lúc tay cô sắp chạm đến điện thoại, lại thu lại, quay vê phía Viên Đoá Đoá cầu cứu: “Đoá Đoá, hay là cậu nghe đi.”
“Đồ nhát gan!” Viên Đoá Đoá ngồi dậy. Nếu thực sự là Phong Hàng Lãng, cô ngược lại rât săn lòng nhận điện thoại.
Điện thoại được kết nối nhưng lại là dì quản lý ký túc.
“Xin hỏi ký túc phòng cháu có sinh viên tên là Lâm Tuyệt Lạc không? ` Mau bảo cô ây XxuỐng ‹ dưới lâu, chồng cô ây đang đứng đợi ở công. Bảo cô ây nhanh lên một chút, của chính của ký túc xá sắp khoá cửa rồi.” Dị quản lý nói một hồi như trần thuật liền cúp máy luôn.
*Dì ấy nói gì?” Thấy không phải là Phi Hàng Lãng, Tuyết Lạc nhẹ nhốõm hắn.
Viên Đoá Đoá thong thả buông điện thoại xuống, quay người nhìn Tuyết Lạc, nói rõ ràng từng chữ: “Dì ấy nói là bảo sinh viên tên Lâm “Tuyết Lạc đi xuống dưới lầu, chồng cô ây đang đợi!”
*…” Tuyết Lạc sững người, sau đó cố ý làm như thoải mái, nói: “Đoá Đoá, trêu như thế nhạt nhẽo lắm!”
“Cậu nghĩ tớ sẽ nói mấy câu đùa nhạt nhẽo ây với cậu à?” Viên Đoá Đoá hỏi ngược lại.
Tuyết Lạc đương nhiên sẽ không cho rằng người xưng chồng cô sẽ là Phong Lập Hân. Chưa nói đến việc anh ây không tiện đi lại, mà là đêm muộn canh ba rồi, quản gia Mạc và dì An sẽ không cho anh ây ra ngoài.
Vậy thì có vấn đề rồi: Người xưng chồng mình sẽ là ai chứ?
Phong Hàng Lãng? Trong đầu Tuyết Lạc bông hiện ra tên của ác quỷ kial Không có khả năng đấy đâu nhỉ!
Hầu như mọi người đều biết Lâm Tuyết Lạc cô là vợ của Phong Lập Hân. Nếu Phong Hàng, Lãng đại nghịch bắt đạo như thê, tự nói mình là chông của Lâm Tuyết Lạc, đây không phải làm phản anh trai Phong Lập Hân sao?
Vậy đấy là ai?
“Tớ nghĩ, người này chắc chắn là Nhị thiếu gia của Phong gia. Tuyết Lạc, hay là cậu cứ xuông lâu xem thế nào đi, tớ thực sự lo anh ta sẽ xông vào ký túc xá nữ bắt cậu đấy.”
Viên Đoá Đoá nói vô cùng chắc chắn, quả thực khiến cho trái tim Tuyết Lạc như bị nhảy lên tới cổ họng.
“Tớ không xuống đâu! Anh ta dám xông vào sẽ có người gọi điện báo cảnh sát đên xử lý.” Tuyết lạc giữ thái độ kiên định.
“Tuyết Lạc, cậu cũng ác quá đi? Hơn nữa, Phong Nhị thiêu cũng chính là em chông cậu mà?” Viên Đoá Đoá kinh ngạc nói.
“Vương tử phạm pháp cũng như thứ dân phạm pháp mà thôi! Tớ đây chính là đại nghĩa diệt thân!” Tuyết Lạc thong dong, bình tĩnh.