Giữa những nét vẽ hiện lên một mảnh quang văn như sóng nước dập dờn khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Chính là chỗ này!” A Luân chỉ vào phiến quang văn hưng phấn nói.
Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn chậm rãi tiến lên, bước vào trong phiến quang văn, xung quanh trở nên tối om, nhưng một khắc sau, cảnh sắc trước mắt đã thay đổi.
“Đây là Lưu Vận Cốc?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn sơn cốc hẹp dài trước mặt hỏi.
“Ừm.” Quân Khuynh Diệu gật đầu.
Sơn cốc trước mắt không có lấy một ngọn cỏ, quái thạch lởm chởm, dưới chân là cát vàng mềm mại. Một cơn gió thổi qua quét đi lớp cát vàng, làm lộ ra một đống xương trắng. Có xương dã thú, cũng có thứ giống như đầu lâu người. Sơn cốc âm u hoàn toàn trái ngược với cái tên xinh đẹp của nó.
“Đi thôi.” Nam Cung Cẩn lên tiếng. Hắn cũng có chút ngạc nhiên vì Lưu Vận cốc này có gì đó hơi khác so với lời đồn.
Sơn cốc hẹp dài sâu thăm thẳm, dọc đường đi có không ít cát bồi, may là diện tích không lớn nên cũng không nguy hiểm gì. Đi hết sơn cốc, một bức tường sắc nhọn hiện ra trước mắt. Phía dưới là một cái cửa nhỏ chỉ vừa một người lọt qua.
“Xem ra là ở dưới này.” Quân Khuynh Diệu thong thả đi về lối cửa nhỏ, không hiểu vô tình hay cố ý lại yên lặng bảo vệ bên ngoài Gia Cát Minh Nguyệt.
Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt không tự chủ hiện lên một nụ cười. Cảm giác này, thật là ấm áp.
[ Yêu rồi, yêu rồi! ❤ :))) ]
Vừa qua cửa nhỏ, cảnh sắc lập tức thay đổi, giống như trong nháy mắt cánh cửa sau lưng ba người liền biến mất. Mà lúc này, ba người lại đang ở trong một thông đạo trong lòng đất. Trên vách thông đạo cứ cách chừng mười thước lại có một đế đèn khô vàng tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Dưới ánh đèn yếu ớt, cả thông đạo trở nên âm u đáng sợ.
“Các ngươi định đi thế nào?” Nam Cung Cẩn nhìn Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi định đi như nào? Trái, phải, ngươi chọn trước đi.”
“Xem ra Mèo con không muốn cùng ta đi chung trên một con đường rồi.” Dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Cẩn trở nên yêu dị. “Vậy thì ta đi bên trái.” Âm thanh vừa rơi xuống, thân ảnh của hắn đã giống như hư vô, dần dần biến mất.
Nhìn Nam Cung Cẩn biến mất, Gia Cát Minh Nguyệt mới thở phào một cái, có hắn ở bên cạnh, thế nào cũng có cảm giác không được tự nhiên.
Quân Khuynh Diệu không để ý đến chuyện này, kéo nhẹ hông Gia Cát Minh Nguyệt, cười nhạt: “Đi thôi.”
Mặc dù Quân Khuynh Diệu cười nói thoải mái nhưng Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, có lẽ cũng như mình lúc này, đáy lòng hắn đang tràn đầy lo lắng. Quang diệu chi tâm, loại đá khiến một tòa thành ba ngàn năm đứng vững trong lòng đất, có thể gọi đây là một báu vật nghịch thiên. Mà để lấy được báu vật nghịch thiên chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Thông đạo chật hẹp dài đằng đẵng. Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đã đi không biết bao lâu mà vẫn chưa thấy lối ra.
“Liệu có cửa ngầm không?” Gia Cát Minh Nguyệt dừng bước.
Quân Khuynh Diệu hơi trầm ngâm, đưa tay phải nhẹ nhàng đặt lên vách đá. Trong mắt hắn thoáng hiện lên hàn mang, một đạo ánh sáng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đột nhiên từ trên người hắn tuôn ra, chạy thẳng tới tay phải.
“Ầm” một tiếng thật lớn, cả địa đạo chấn động một hồi.
Dường như, Quân Khuynh Diệu không hề di chuyển, chỉ khẽ động một cái. Vậy mà, chưởng ấn của hắn càng đánh càng mạnh, một lỗ hổng chừng mười thước hiện ra.
Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt ra nhìn. Nàng vẫn biết thực lực của Quân Khuynh Diệu phi thường mạnh mẽ, ít nhất là cách mình cả một đoạn lớn. Nhưng không ngờ lại mạnh tới như vậy!
Nhưng khiến cho nàng phải kinh ngạc hơn nữa là lại có thể dùng mắt thường trông thấy được tốc độ mà Quân Khuynh Diệu tạo ra lỗ hổng kia. Đất đá xung quanh bay ngược trở lại như trong phim nhưng rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng.
“Quang diệu chi tâm chắc là ở trong này.” Quân Khuynh Diệu trầm giọng nói. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, đồng ý với giả thuyết của Quân Khuynh Diệu. Cũng không có gì là lạ nếu Quang diệu chi tâm ở một nơi kỳ dị như thế này.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Đi được khoảng nửa giờ, hai người bước vào đại sảnh bên trong một huyệt động. Mà điều khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt đau đầu là bên trong huyệt động này lại có tới năm thông đạo giống nhau như đúc.
“Tên chết tiệt nào tạo ra thông đạo này không biết. Đây chính là mê cung mà.” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng mắng.
Quân Khuynh Diệu lại khẽ cười: “Quang diệu chi tâm mà dễ tìm như vậy, e rằng đã bị người ta lấy mất lâu rồi, đâu còn tới lượt chúng ta nữa? Chỉ có điều, năm thông đạo này đúng là có vấn đề…”
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên khẽ động: “Ta có cách rồi!”
Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt khó hiểu. Gia Cát Minh Nguyệt khoát tay, mấy đạo ánh sáng chói mắt hiện lên bên người.
Tiểu Nhục Hoàn, Vẹt Mập, Hân Lam, Cự Phong, tất cả đều bị nàng gọi ra.
“Mẫu thân, mẫu thân khỏe. Lâu lắm rồi người không mang ta ra ngoài chơi. Tiểu Nhục Hoàn rất nhớ người.” Tiểu Nhục Hoàn vừa ra đã phi thân về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
“Chủ nhân, chủ nhân anh minh thần võ, cuối cùng người cũng nhớ tới ta.” Vẹt Mập đập cánh phành phạch, kêu la một hồi.
Gia Cát Minh Nguyệt day mi tâm. Một mình Tiểu Nhục Hoàn đã đủ ầm ĩ chết người rồi, lại thêm một “Siêu thánh cấp sóng âm công kích” nữa, đây đúng là không cho người ta sống mà.
Cũng may là bọn chúng cũng không theo sát mình dọc đường.
“Mỗi người các ngươi chọn một đường, lúc nào cũng phải duy trì cảm ứng với ta. Phát hiện ra vật gì, lập tức gọi ta.” Gia Cát Minh Nguyệt chỉ năm thông đạo trước mặt nói.
Hân Lam không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, chọn một lối đi vào. Cự Phong cũng khẽ gầm một tiếng, chọn một lối đi vào.
“Mẫu thân, ta không muốn. Ta muốn đi cùng với người.” Công pháp nũng nịu của Tiểu Nhục Hoàn không tính là cao nhưng phối hợp với bộ dáng mập mạp, thật có thể làm người ta đau lòng đến chết.
Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ đầu hắn nói: “Tiểu Nhục Hoàn ngoan, khi nào ra ngoài rồi, ta mua thịt xâu nướng cho con ăn nha.”
Nghe thấy thịt xâu nướng, hai mắt Tiểu Nhục Hoàn khẽ sáng lên, lau mép một cái rồi mới nặng nề gật đầu.
Chờ Tiểu Nhục Hoàn đi rồi, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn về phía Vẹt Mập.
“Không muốn. Ta không đi! Ta là một đại soái ca anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tuyệt đối không đi làm con tốt thí dò đường.” Vẹt Mập oa oa kêu la một hồi.
Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt: “Không đi? Cũng được. Dù sao ngươi cũng không có tác dụng gì, lát nữa về ta sẽ cạo sạch lông ngươi cho vào nồi, vừa khéo tiết kiệm được tiền mua đùi gà.”
“Chủ nhân, sao lần nào người cũng muốn lột sạch quần áo của người ta vậy.” Vẹt Mập giương ánh mắt u oán nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dạng sắp nổi đóa của Gia Cát Minh Nguyệt liền vội vàng đập cánh chui vào một thông đạo.
Nửa canh giờ trôi qua, phía Hân Lam, Cự Phong, Tiểu Nhục Hoàn đã truyền tin về, ngõ cụt! Còn bên phía Vẹt Mập lại xuất hiện một huyệt động với năm thông đạo. Mà bên Gia Cát Minh Nguyệt cũng là huyệt động, cũng là năm thông đạo.
Phát hiện này khiến người ta có phần suy sụp, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể từng bước từng bước loại trừ.
Cho dù có năm con ma sủng phụ trách dò đường, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vẫn hao phí gần một ngày trời ở mê cung này.
Rốt cuộc, đến tối cũng có chút manh mối. Vẫn là huyệt động, vẫn là năm thông đạo. Nhưng không đợi Gia Cát Minh Nguyệt phân công, Cự Phong có chút bất an khẽ gầm lên.
“Có chuyện gì vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
Cự Phong giương vuốt lên, trầm giọng nói: “Bên này có hơi nước truyền đến, hơn nữa, còn có một loại mùi nguy hiểm lẫn bên trong.”
Cự Phong là Vân văn phong báo, Vua Phong báo, cho dù đối chiến với Thánh cấp cũng không thoái lui nửa bước. Vậy mà bây giờ chỉ một chút mùi vị lại khiến nó cảm thấy nguy hiểm?
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nhìn nhau, lại thấy trên mặt Quân Khuynh Diệu hiện lên ý cười.
“Xem ra, tìm đúng rồi.”
Băng qua một thông đạo dài, một địa huyệt to lớn xuất hiện trước mặt hai người, giữa địa huyệt là một hồ nước rộng. Ở đây không có ánh lửa nào nhưng cả hồ nước lại tản mát ra quang mang màu xanh đậm phản chiếu hang động thành một màu xanh biếc, còn hồ nước như một phiến cẩm thạch được khảm giữa nơi đây, thấp thoáng còn có thể thấy được những sinh vật kỳ dị đang dạo chơi dưới đáy hồ. Giữa hồ là một hòn đảo nhỏ. Trên đảo, cây cối rậm rạp không nhìn rõ bên trong.
“Mùi nguy hiểm phát ra từ đảo kia.” Cự Phong thấp giọng gầm.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu khẽ đạp lên hồ nước, giống như Lăng ba vi bộ, khinh thân qua mặt hồ. Bốn, năm trăm thước nhưng hai người chỉ cần vài hơi thở đã dễ dàng lướt qua.
Bước lên tiểu đảo, chỉ thấy giữa đảo có một ao nước nhỏ. Mà giữa ao là một thiếu nữ khuôn mặt xinh xắn, dáng người thướt tha đang chơi đùa trong nước, khẽ thì thầm gì đó với mấy con cá.
Nhận ra có người đến gần, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên. Đập vào mắt Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu là gương mặt băng giá đến cực điểm. Đặc biệt là con ngươi, tinh khiết một màu ngân sắc, trong đó lóe lên quang mang lạnh buốt, liếc mắt một cái cũng khiến người ta ớn lạnh từ trong xương cốt.
“Các ngươi đến vì Quang diệu chi tâm?”
“Phải.” Quân Khuynh Diệu thản nhiên trả lời.
Nữ tử ngân đồng không nói gì nữa, nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng nói gì đó với con cá trong ao.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vẫn còn đang cảm thấy khó hiểu, thân ảnh thướt tha của cô gái đột nhiên biến mất. Từng gợn sóng nhấp nhô trên mặt ao. Một bàn tay nhỏ nhắn vươn tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt. Hàn ý thấu xương đập vào mặt. Hàn khí đi qua chỗ nào, nước trong ao nháy mắt đóng băng tới đó.
Trường kiếm trong tay Quân Khuynh Diệu vung lên, một đạo kim sắc xuất hiện, một tiếng nổ trầm muộn chấn động cả mặt đất.
Trong vạn điểm kim quang, thân ảnh của nữ tử ngân đồng nhanh như gió lui về phía sau.
“Thân thủ không tệ nhưng muốn có Quang diệu chi tâm, như vậy còn chưa đủ.” Nữ tử ngân đồng từ tốn nói. Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng giống như cơ thể nàng ta, mang theo một cỗ hàn khí chết người.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu không dám trì hoãn lâu, đồng thời tung người tấn công về phía nữ tử ngân đồng. Kiếm ảnh kim quang, chủy thủ bén nhọn sắc lạnh ẩn hiện hắc mang, cùng nhau tỏa ra nhuệ khí bén nhọn xé rách cả đất trời.
Nữ tử ngân đồng không ngẩng đầu lên, ánh mắt như nước, khuôn mặt dịu dàng tập trung nhìn giọt nước trong tay.
Đến khi chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt và trường kiếm của Quân Khuynh Diệu áp sát trước người, nữ tử ngân đồng vẫn không nhúc nhích, chỉ có khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhạt như nắm rõ sinh tử luân hồi.
Chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt đâm xuyên qua vai nữ tử ngân đồng. Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ, giống như thứ nàng đâm qua chỉ là một con rối gỗ không hề có sức sống.
Nữ tử ngân đồng vẫn cười, nhưng trong ý cười nhiều thêm mấy phần sát ý.
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt chấn động, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dâng lên, một bàn tay to lớn, ấm áp khẽ ôm chặt hông nàng, nhanh như gió mang theo Gia Cát Minh Nguyệt lui về phía sau.
Giọt nước nhỏ trong tay nữ tử ngân đồng tức khắc biến thành băng tiễn, gào thét xông tới. Quân Khuynh Diệu dựng trường kiếm ngăn cản phía trước. “Đinh.” Một âm thanh trong trẻo vang lên. Băng tiễn bắn trúng trường kiếm văng ra ngoài nhưng không hề vỡ vụn, dường như so với thép tinh chế còn cứng hơn mấy phần.
Hai người dừng thân, kinh ngạc nhìn ngân đồng nữ tử, chỉ thấy vết thương bị chủy thủ xuyên qua không hề chảy ra chút máu nào, hơn nữa còn đang nhanh chóng lành lại. Chỉ trong chớp mắt, vết thương nhanh chóng lành lại, da thịt trơn bóng như lúc đầu.
“Sao có thể? Rốt cuộc nàng ta là người hay là cái gì?” Lần đầu tiên, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy khó tin đến vậy. Đây là chủy thủ đã trải qua thiên lôi tôi thể, so với thần binh còn mạnh gấp trăm lần, lại được tập trung lực lượng đến mức cao nhất, coi như là Thánh cấp cao thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng. Còn nàng ta bị thương nặng như vậy lại có thể bình yên vô sự.
Hai người nhìn nhau, tiếp tục tấn công lần nữa. Thực lực Thánh cấp không giữ lại nửa phần. Nước hồ bị khí áp cường đại ngoài thân hai người ép cho sôi trào, cây cối trên đảo lắc lư trong gió.
Đối mặt với công kích toàn phần của Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu, gương mặt của ngân đồng nữ tử vẫn bình tĩnh. Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn tinh điểm kim quang, cơ thể nữ tử vẫn đứng yên như cũ.
“Xoạt.” Trường kiếm của Quân Khuynh Diệu xuyên qua ngực cô gái. Dưới áp lực cường đại, thân thể nàng ta bay lên không trung.
Nhưng nhìn thân ảnh của nàng ta, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu càng cảm thấy lo lắng hơn. Cơ thể còn chưa chạm đất, vết thương trên ngực đã hồi phục, ngay cả quần áo bị rách cũng lành lại như cũ.
Hai người cắn răng xông tới lần nữa. Chủy thủ và trường kiếm lưu lại trên người nữ tử vô số vết thương. Nhưng trong nháy mắt, tất cả đều hồi phục một cách thần kỳ. Ngay cả những bộ phận yếu hại như tim và yết hầu bị thương nặng cũng không hề tổn hại đến nàng ta.
“Các ngươi không giết được ta đâu.” Ngân đồng nữ tử khoan thai nói. Mấy chục băng tiễn lơ lửng trước người giống như tên rời cung gào thét bay về phía Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Kình khí cường đại giống như mười mấy Thánh cấp cung thủ cùng nhau thi triển.
Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, vung chủy thủ chặn băng tiễn, lực lượng cường đại giống như cự thạch ngàn cân xuyên qua chủy thủ tràn vào trong cơ thể. Ngay cả lục phủ ngũ tạng đã trải qua thiên lôi tôi thể cũng bị chấn động. Chặn xong băng tiễn cuối cùng, sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
“Minh Nguyệt…” Tiếng gọi lo lắng của Quân Khuynh Diệu vang lên bên tai. Một cỗ lực lượng nhu hòa, ấm áp theo sống lưng chạy vào trong cơ thể.
“Ta không sao.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, cười một tiếng.
“Không ai giết được ta, có lẽ, ngay cả chính ta cũng không giết được mình.” Sắc mặt ngân đồng nữ tử vẫn bình tĩnh như vậy, không có chút biểu cảm nào.
“Thật không?” Trong đôi dị đồng lục kim của Quân Khuynh Diệu bốc lên lửa giận mãnh liệt. Đó là ngọn lửa tức giận Gia Cát Minh Nguyệt chưa từng thấy qua.
Một cột ánh sáng màu vàng từ trên người Quân Khuynh Diệu bắn ra. Tất cả bầu trời, mặt nước đều bị phản chiếu thành một màu vàng óng. Một cỗ khí thế mạnh mẽ lấn át cả đất trời phát ra, hết thảy thế gian giống như bị áp lực đè nén đều dừng lại.
Một cỗ kim mang dày đặc từ giữa trời đất tràn vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng truyền tới tay phải. Toàn bộ tay phải giống như một báu vật hoàng kim xinh đẹp và rực rỡ.
Sắc mặt Quân Khuynh Diệu trở nên ngưng trọng. Ánh sáng màu vàng trên tay như nặng ngàn cân. Hắn chỉ khẽ nâng, cả cơ thể cũng cảm thấy run rẩy.
Rốt cuộc, sắc mặt ngân đồng nữ tử cũng thay đổi, mang theo vài phần sợ hãi. “Ngươi muốn làm gì?”
“Chết.” Trong mắt Quân Khuynh Diệu thoáng hiện lên hàn mang, cơ thể hóa thành một đạo kim quang xông thẳng về phía ngân đồng nữ tử. Hữu chưởng ầm ầm rơi xuống người nàng ta.
“Ầm.” một tiếng thật lớn. Toàn bộ địa huyệt chấn động mạnh một hồi. Trời đất lúc này cũng trở nên u ám, tĩnh mịch. Một cột nước cao mấy chục thước từ giữa hồ phóng thẳng lên cao, giống như biển gầm chấn động lòng người. Cây cối trên đảo đều bật thẳng lên. Một vết nứt thật sâu chia hòn đảo làm hai nửa.
Đây là thực lực chân chính của Quân Khuynh Diệu sao? Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Diệu.
Quân Khuynh Diệu quỳ một chân trên mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi theo trán chảy xuống. Trên người hắn, Gia Cát Minh Nguyệt không cảm nhận được chút kình khí nào còn tồn tại. Một kích vừa rồi chắc hẳn đã hao tổn toàn bộ sức lực của hắn.
Nhưng trải qua một kích hủy thiên diệt địa như vừa rồi, ngân đồng nữ tử vẫn không hề hấn gì, đừng nói thân thể, ngay cả quần áo cũng không có chút tổn hại nào.
Chỉ có điều kỳ quái, sự bình tĩnh trên mặt cô gái lúc này thay bằng hốt hoảng, ngơ ngác nhìn hồ nước vẫn đang dậy sóng, trong mắt nhuốm vẻ bi ai.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Diệu tràn đầy phẫn nộ.
“Ngươi, ngươi lại dám đánh hắn… Đồ đáng chết!” Ngân đồng nữ tử phát ra tiếng kêu sắc nhọn. Hai tay mở ra. Hồ nước mới bình thường trở lại giống như bị cuồng phong quét qua, sóng lớn cuộn ngất trời.
Hàn ý nồng đậm từ trên người nữ tử tràn ra ngoài, ngay cả đất dưới chân cũng biến thành một mảnh băng hàn rắn chắc. Băng sương tinh khiết bay lượn xung quanh thân thể nàng ta. Giữa tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió, băng tinh bắn ra bốn phía.
“A…” Ngân đồng nữ tử ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng. Sóng triều phóng lên cao trong nháy mắt bị hàn băng đông lại, ngưng tụ giữa không trung. Giữa hàng ngàn tinh mang mang theo hàn ý bức người đang chớp động, hồ nước xanh thẳm bất tận hóa thành băng tiễn, tỏa ra sát ý lạnh thấu xương, giống như cung đã giương tên sẵn sàng chờ lệnh.
“Chết, các ngươi đều phải chết, tất cả đều phải chết…” Ngân đồng nữ tử giống như phát điên, điên cuồng gào thét.
Lòng Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống. Nàng biết rõ trong băng tiễn ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào. Hàng ngàn hàng vạn băng tiễn phóng ra, đừng nói là Thánh cấp cao thủ, chỉ sợ ngay cả Thần cũng không chống đỡ nổi.
Giữa tiếng rít của Ngân đồng nữ tử, Quân Khuynh Diệu đứng dậy, bước chân kiên định, đi tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt, dũng cảm đối mặt với đôi mắt như chứa hàng ngàn băng tiễn kia. Mặc dù trong cơ thể hắn đã không còn cảm nhận được một tia kình khí nào nữa nhưng thân ảnh của hắn vẫn rắn rỏi như cũ, bóng lưng của hắn vẫn kiên cường như xưa.
Ngân đồng nữ tử nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên ngừng lại. Cứ nhìn bọn họ như vậy thật lâu, thật lâu, trong mắt hiện lên hơi nước ôn nhu.
“Vì nàng, ngươi bằng lòng vứt bỏ tính mạng của mình?” Qua thật lâu, Ngân đồng nữ tử lên tiếng hỏi.
Quân Khuynh Diệu nhìn nàng ta không nói lời nào, lại nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, trong đôi mắt kiên định ánh lên sự dịu dàng đã cho nàng ta câu trả lời.
“Aizzzz…” Ngân đồng nữ tử thở dài một tiếng, ý cười hiện lên trên khuôn mặt hàn băng ngàn năm của nàng, dịu dàng, xinh đẹp tuyệt trần…
“Đã từng có người giống như vậy, đứng che trước người ta.” Nữ tử hạnh phúc nói ra nỗi lòng sâu kín.
Phất phất tay, toàn bộ hàn băng nhanh chóng tan biến. Hơi thở ấm áp trong lành phả vào mặt.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nhìn nàng có chút khó hiểu. Cái gì đã khiến nàng ta bất ngờ thay đổi chủ ý như vậy?
“Các ngươi đem Quang diệu chi tâm đi đi. Sứ mệnh của ta cũng nên hoàn thành rồi.” Nữ tử nhẹ giọng nói. Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu chăm chú nhìn. Bàn tay như bạch ngọc chậm rãi đâm vào ngực. Ánh sáng huyền diệu, mỹ lệ từ giữa ngực như nở rộ ra. Một viên đá được bao quanh bởi ánh sáng từ thân thể nàng bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống trước người Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu.
Ngân đông nữ tử không nhìn hai người lấy một cái, cúi đầu ngắm nhìn ao trước trong vắt, khóe miệng hiện lên ý cười ôn nhu. “Hóa ra, không phải ta ở đây cùng chàng, mà là chàng ở đây cùng ta… Hôm nay, ta sẽ đến phụng bồi chàng, mãi mãi, mãi mãi…”
Nói xong lời này, thân hình nàng rơi thẳng vào trong ao.
Trong ao nước hiển nhiên lại có một băng quan. Mà giữa băng quan, một thanh y nam tử đang nằm đó an yên.
Ngân đồng nữ tử rơi xuống, băng quan kia cũng dần dần hòa tan. Những gợn sóng nhấp nhô quanh thân thể thanh y nam tử như đang ôm Ngân đồng nữ tử vào ngực, sau đó, dần dần tan biến, vĩnh viễn, hòa thành một thể… .
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu kinh ngạc nhìn một màn này, trong lòng rung động không thôi. Sự tồn tại của nữ tử này là như thế nào? Sao lại ở đây bảo vệ Quang diệu chi tâm?
Một khắc sau, nước hồ biến thành một mảnh yên tĩnh, đúng ra là một mảnh tử khí. Những loại cá vui đùa trong hồ trước đây đều không thấy đâu nữa.
“Đi thôi.” Quân Khuynh Diệu khẽ thở dài.
“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng than nhẹ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Khi bọn họ quay lại tới chỗ mê cung, kinh ngạc phát hiện ra mê cung đã hoàn toàn sụp đổ, trước mắt chỉ còn cát vàng.
“Ai ôi, xem ra các ngươi đã tìm được đồ cần tìm rồi.” Nam Cung Cẩn đứng trên một đống cát sỏi, trưng ra bộ dạng lười biếng thường ngày chào hỏi.
“Ngươi bị lạc bên trong.” Gia Cát Minh Nguyệt khẳng định.
“Sao có thể?” Nụ cười trên mặt Nam Cung Cẩn nháy mắt cứng đờ, lại trưng ra bộ dạng thiếu nợ. Dù chỉ trong chớp mắt nhưng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vẫn bắt được.
“Ở trong đó mà cũng lạc. Thật là mất mặt.” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, đi qua Nam Cung Cẩn.
“Mất mặt.” Quân Khuynh Diệu cũng hừ lạnh một tiếng lướt qua Nam Cung Cẩn, theo sau Gia Cát Minh Nguyệt.
Khóe miệng Nam Cung Cẩn giật giật, trong lòng thầm mắng. “Hừ. Đôi cẩu nam nữ này.”
Ra khỏi mê cung, trở lại mặt đất, bọn họ lại gấp rút lên đường trở về.
Dọc theo đường đi, dị tượng ngày càng nhiều, cát bồi, gió xoáy tàn phá khắp nơi, đi ngang qua ốc đảo nào cũng cảm nhận được sự lo lắng của mọi người.
Đi được nửa đường, Nam Cung Cẩn lại không từ mà biệt, vô thanh vô tức biến mất.
“Những dị tượng này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Sau khi từ trong gió lốc cứu ra mấy người, hai người lại tiếp tục lên đường, Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu hỏi Quân Khuynh Diệu.
“Quả thực rất quái dị. Khắp nơi đều là tai họa, năng lượng của Quang diệu chi tâm cũng đang xói mòn rất nhanh.” Quân Khuynh Diệu nhíu mày “Nếu như không tra rõ những dị tượng này, Quang diệu chi tâm cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Hoàng thành phải vĩnh viễn ở dưới lòng đất sao?” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng do dự hỏi ra vấn đề này. Theo nàng thấy, con người vẫn nên sinh hoạt ở trên mặt đất thì hơn.
“Đương nhiên là không.” Quân Khuynh Diệu lắc đầu. “Ta quyết định sẽ đưa Hoàng thành nổi lên mặt đất.”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Khi nào thì lên?” Gia Cát Minh Nguyệt cười hỏi.
“Không đơn giản như vậy.” Quân Khuynh Diệu cười một tiếng. “Có một số người già bảo thủ, đã quen với cuộc sống đoạn tuyệt nhân gian, bọn họ sợ phải tiếp xúc với những chuyện bên ngoài. Nhưng chuyện này không phải là vấn đề. Sớm muộn gì, ta cũng thuyết phục được bọn họ. Còn có, muốn đưa Hoàng thành bay lên, cần phải có một lực lượng cường đại. Muốn vậy, nhất định phải tập hợp đủ Tinh huyễn thủ hộ mới được.”
“Tinh huyễn thủ hộ?!” Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, khẽ hô lên.
“Đúng vậy. Chỉ cần tập hợp đủ Tinh huyễn thủ hộ là có thể đưa Hoàng thành lên.” Quân Khuynh Diệu khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên sự buồn rầu. “Thế lực của Thần Miếu và Thánh Điện chưa hoàn toàn thâm nhập đến sa mạc. Nhưng thực lực hiện tại của Hoàng thành chưa đủ mạnh. Ngoài ta ra, không có ai đạt đến Thánh cấp. Điều này làm ta không yên tâm.”
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc. Mỗi vấn đề mà Quân Khuynh Diệu nói đều rất khó giải quyết. Hiện tại, Tinh huyễn thủ hộ đã tập hợp được ba, còn hai kiện không biết ở nơi nào. Còn những lão ngoan cố kia, Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu tâm tính của bọn họ. Một người ngây ngô lâu ngày ở một nơi hoàn toàn phong bế, tự nhiên sẽ sợ đối mặt với những nguy hiểm không biết bên ngoài. Mà nói đến thực lực của Hoàng thành, đây đúng là một vấn đề lớn. Nếu như Quân Khuynh Diệu ra ngoài, có cường địch quấy nhiễu, những người đó phải tự bảo vệ mình thế nào? Cần phải có Thánh cấp trấn thủ mới được!
“Nếu như có người tấn thăng lên Thánh cấp, ta có thể giúp một tay. Ta học được thiên lôi luyện khí. Đối với ta, thiên lôi chính là đồ tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Vậy cũng được.” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười. Hắn không quên nàng đã nói với hắn, nàng có thể dùng trận pháp, dẫn thiên lôi về cho mình sử dụng. Hắn thoáng trầm tư, nói: “Có người đã gần chạm tới Thánh cấp nhưng vẫn chưa đột phá được, chỉ còn thiếu thời cơ.”
“Ừm, chúng ta giúp hắn đột phá. Thiên lôi thì, vì người đó luyện chế một thanh thần khí để hắn tọa trấn Hoàng thành được rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Được.” Quân Khuynh Diệu gật đầu, giữa chân mày đều là ý cười vui vẻ. Minh Nguyệt của hắn đúng là báu vật mà. Người khác thì sợ thiên lôi còn nàng lại dùng thiên lôi thượng hạng để luyện khí… .
…
Sau khi trở lại Hoàng thành, Quân Khuynh Diệu đem thay Quang diệu chi tâm.
Lão Mập mạp đứng bên cạnh quan sát, chân mày nhăn thành một đống. “Quang diệu chi tâm này nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một trăm năm nữa. Năng lượng đang xói mòn rất nhanh.”
“Đã biết nguyên nhân chưa?” Quân Khuynh Diệu hỏi.
“Không rõ ràng lắm.” Lão Mập mạp rầu rĩ lắc đầu, lắc xong gào lên với Quân Khuynh Diệu, “Không biết thì không biết đường đi điều tra à, nhanh đi điều tra đi. Ngộ nhỡ năng lượng của Quang diệu chi tâm xói mòn nhanh hơn, đến lúc ấy chưa tập hợp đủ Tinh huyễn thủ hộ, không phải chúng ta sẽ bị chôn sống ở đây sao.”
“Cha, hay là chúng ta rời đi trước khi Hoàng thành sụp đổ đi.” Nàng Béo đứng bên cạnh liếc Lão Mập mạp một cái, lộ ra vẻ mặt ngu ngốc.
“Ngươi, cái đồ bất hiếu này. Lại muốn vứt bỏ Hoàng thành, vứt bỏ quê hương của chúng ta. Ta đánh chết ngươi. A, không được, đánh chết ngươi không ai lo ma chay cho ta. Lão tử đánh ngươi gần chết.” Lão Mập mạp giơ quải trượng trong tay đuổi đánh nàng Béo chạy vòng quanh mọi người.
“Cha, con sai rồi, đừng đánh nữa.” Nàng Béo chạy bở hơi tai nhưng lúc nào cũng né tránh kịp thời.
Mọi người coi như không nhìn thấy, khẽ thảo luận vì sao năng lượng của Quang diệu chi tâm lại xói mòn nhanh như vậy.
“Điện hạ, nếu như không nhanh chóng tra ra nguyên nhân xói mòn năng lượng của Quang diệu chi tâm, sợ rằng Hoàng thành sẽ nguy mất.” Người được nàng Béo gọi là Vân đại ca lên tiếng. Trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn đều là lo lắng.
Quân Khuynh Diệu trầm tư một lúc, lên tiếng, ngữ khí kiên định trước nay chưa từng có. “Để cho các đại gia tộc rút ra khỏi Hoàng thành trước. Các ngươi bảo vệ các đại gia tộc tới ốc đảo gần nhất né tránh. Chia nhau ra hành sự.”
“Dạ, điện hạ!” Tiếng trả lời rất đều đặn.
Lão Mập mạp không ngừng đuổi đánh con gái, đột nhiên dừng lại, không hiểu suy nghĩ gì. Nàng Béo không biết cha mình đã dừng lại vẫn chạy vòng quanh, kết quả, phịch một tiếng, đụng phải cha mình ngã xuống đất. Trọng tải của Lão mập mạp vốn rất lớn nhưng vẫn không chống đỡ được trọng tải trọng tải lớn hơn của nàng Béo. Cho nên, hắn lăn lông lóc vào xó nhà sau đó bắn ngược trở lại. Thật vất vả mới đứng dậy được, thấy mình gây ra họa, nàng Béo vừa gào thét vừa chạy ra ngoài.
“Trưởng lão, ngài có sao không?” Vân đại ca tiến lên đỡ trưởng lão dậy.
“Đứa con bất hiếu này, xem lát nữa ta trừng trị ngươi thế nào.” Lão Mập mạp dùng bàn tay béo mập xoa xoa mông.
“Trưởng lão, người cũng theo các đại gia tộc ra ngoài tránh trước đi.” Quân Khuynh Diệu trầm giọng nói.
“Không.” Lão Mập mạp đẩy Vân đại ca ra, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có: “Điện hạ, Hoàng thành chính là gốc rễ của ta, ta sẽ không đi. Ta tồn tại cùng với Hoàng thành, bất kể sinh tử.”
Quân Khuynh Diệu nhíu mày, đang định lên tiếng, Lão Mập mạp liền quỳ thẳng xuống: “Điện hạ, đời này, thần chưa từng cầu người chuyện gì, bây giờ, chỉ cầu điện hạ một chuyện.”
“Trưởng lão, người mau đứng dậy đi.” Quân Khuynh Diệu vội vàng đỡ Lão Mập mạp dậy.
“Không, điện hạ, người đáp ứng yêu cầu của ta, ta mới đứng lên.” Thân hình đồ sộ, tư thế bất động của Lão Mập mạp, khiến cho Quân Khuynh Diệu có chút bất đắc dĩ.
“Ngài nói đi.” Quân Khuynh Diệu bất đắc dĩ nói.
“Xin ngài mang theo nữ nhi của ta đi, bảo hộ nàng chu toàn.” Lão Mập mạp trầm giọng nói, trên mặt đều là nghiêm túc.
“Được.” Quân Khuynh Diệu đáp ứng không chút do dự. Hắn biết Lão Mập mạp sẽ không cùng bọn họ đi lên mặt đất, nhưng ông ta không bỏ được con gái của mình.
Có lời này của Quân Khuynh Diệu, Lão Mập mạp yên lòng. Sau khi đứng dậy lại phấn chấn đuổi đánh nàng Béo.
Quân Khuynh Diệu nhìn Quang diệu chi tâm, thấp đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt. “Đi thôi, chúng ta lên sa mạc điều tra một chút, xem rốt cuộc những dị tượng này là chuyện gì đang xảy ra.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
Quân Khuynh Diệu ngoảnh đầu lại nói với nam tử họ Vân: “Các ngươi hỗ trợ bảo vệ các đại gia tộc dời đi. Ta sẽ bảo Bạch Băng liên lạc với các ngươi. Ta và Minh Nguyệt đi tra một chút nguyên nhân dị biến trong sa mạc.”
“Dạ.” Đáp lời Quân Khuynh Diệu là thanh âm đều đặn, mạnh mẽ của mọi người.
…
Sa mạc hoàng hôn vẫn nóng như thiêu như đốt. Gió từ phương Bắc thổi tới cũng không mang theo được chút mát mẻ nào. Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi lạc đà trắng, lấy từ giỏ phía sau ra mấy quả hỏa bồ đoàn, vui vẻ cắn mấy miếng, không buồn phiền vì nắng nóng như những người khác. Quân Khuynh Diệu cũng lười biếng đi bên cạnh.
Từ phía sau một cồn cát cách đó không xa, cát bụi theo gió cuộn lên. Từ trong bát ngát cát vàng của sa mạc, một đoàn người quần áo tả tơi đang chạy như bay về hướng này. Hai chân thỉnh thoảng lún xuống cát sâu, lộ ra vẻ chật vật nhưng vẫn không dám dừng lại.
“Chạy mau! Chạy mau!” Trông thấy Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu mọi người vừa chạy vừa ra sức phất tay, vạn phần hoảng sợ hét lên.