Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 199: Chương 199: Kỳ ba ơi kỳ ba!




(*) Kỳ ba: người tài năng, tinh hoa, xuất chúng.

“Sao vậy? Lưu phỉ* à?” Gia Cát Minh Nguyệt nhảy khỏi lưng lạc đà, chặn một gã hán tử sa mạc đang bị dọa sợ đến bạc mặt, đưa cho hắn một túi nước hỏi.

(*) Lưu phỉ: cướp sa mạc

“So với lưu phỉ còn đáng sợ hơn ngàn lần, không, hơn vạn lần, là ác ma từ địa ngục tới. Các người mau chạy đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu.” Hán tử sa mạc ực một hớp nước sau đó lại tiếp tục chạy đi.

Phía sau, nạn dân chạy tới ngày càng nhiều, một bóng đen lớn đang đuổi sát bọn họ. Những tiếng kêu gào hung ác vang lên. Gia Cát Minh Nguyệt tập trung tinh thần nhìn kỹ, đuổi theo bọn họ là một đám ma thú ngoại hình kỳ dị. Hình dáng bọn chúng có bảy phần giống sói nhưng toàn thân lại phủ một lớp giáp đỏ thẫm, trên trán có một sừng, một lớp giáp dày giống như mũ sắt bảo vể cả đầu, răng nanh cong như loan đao chìa ra ngoài, đuôi dài nhọn như đuôi bọ cạp, hai mắt đỏ ngầu không nhìn thấy một tia sáng, chỉ có thuần túy giết chóc. Kỳ lạ nhất là, trong đó có ít nhất hai con có hai đầu, nhe răng trợn mắt càng lộ ra sự độc ác, khủng bố.

“Ma thú gì đây?” Từ sau khi tới sa mạc, Gia Cát Minh Nguyệt mới dần dần hiểu ra, Tử vong chi hải cũng không khô héo, buồn tẻ như trong truyền thuyết. Trên thực tế, trong sa mạc cũng có vô số những nơi tươi đẹp tràn đầy sức sống, những truyền thuyết thần bí đáng sợ hay những câu chuyện cảm động lòng người. Như ngân đồng nữ tử trong Lưu Vận cốc kia cũng có một câu chuyện xưa vô cùng thê mỹ. Cô gái kia vốn là phi tử của một vị thân vương của Lâu Việt hoàng triều ba ngàn năm trước. Nhưng nàng lại đem lòng yêu thị vị của thân vương, cũng chính là thanh y nam tử nằm giữa băng quan. Thị vệ kia đem nàng bỏ trốn, lại bị Hoàng đế phái truy binh đuổi theo. Thị vệ kia vì bảo vệ nàng đã đứng chắn trước mặt nàng, bỏ mình mà chết. Sau đó, nàng bị biến thành người canh giữ quang diệu chi tâm, sống cô độc trong Lưu Vận cốc ba ngàn năm qua, chờ đợi hậu nhân của Lâu Việt hoàng triều tới lấy.

“Không biết.” Quân Khuynh Diệu nhìn đám ma thú phía xa nhíu mày nói. “Đây không phải ma thú trong sa mạc. Hay có thể nói, trên toàn bộ đại lục không hề có ma thú như thế này.”

Ma lang cổ quái đã đuổi sát đoàn người. Trong đám người truyền ra tiếng kêu hoảng hốt, một nam tử bị ma lang áp sát, kinh hô một tiếng, dốc toàn lực đem loan đao trong tay ném ra. Một con song đầu ma lang há to miệng, đớp được loan đao, “Rắc rắc” mấy tiếng, cắn loan đao nát thành mảnh vụn, nuốt vào trong bụng.

Gia Cát Minh Nguyệt giật mình. Loan đao mà các bộ tộc sa mạc sử dụng đều là thiên chuy bách luyện mà thành. Vậy mà rơi vào trong miệng ma lang cũng chỉ giống như đậu phụ. Hán tử sa mạc thấy vậy sợ đến mềm nhũn cả hai chân, ngã nhào xuống đất. Ma lang vẫn chăm chú theo sau vội nhào tới, há cái miệng rộng dữ tợn.

Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi vội vàng chạy đến bên cạnh người kia, dùng hết sức lôi nam tử kia ra ngoài. Sau đó, một mình đứng thẳng đối mặt với ma lang đang chạy như điên tới. Vóc dáng của hắn cũng không gọi là cao lớn nhưng lại vững chắc như một ngọn tháp kiên cốđứng trên một núi hùng vĩ. Trong tay hắn là một thanh đao cuồng trảm dài tầm ba thước, dưới ánh mặt trời, mũi đao lấp lánh ánh vàng.

Nam tử trẻ tuổi hét lớn một tiếng, cuồng trảm đao trong tay từ từ hạ xuống, bất ngờ bổ ra một đao, một luồng khí dài cũng gào thét mà ra, trên mặt cát lưu lại một đường rãnh thật sâu. Bầy ma lang bị chém làm hai, vô số ma lang ngã xuống, trước khi chết còn phát ra những tiếng ô ô.

Thanh niên chống cuồng trảm đao, ngực phập phồng, thở gấp dữ dội nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như cũ, cuồng trảm đao vừa dày vừa nặng trong tay cũng vậy. Một cỗ khí cơ cuồng phóng thả ra ngoài, tràn đầy cảm giác áp bức.

Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng dựa vào dáng người và khí thế, cùng khí cơ quen thuộc, Gia Cát Minh Nguyệt phần nào đoán được thân phận của người này.

Trong mắt đám ma lang chỉ một màu, không thể hiện chút sắc thái nào nhưng xuất phát từ bản năng sinh tồn nên nằm rạp xuống đất, miệng khẽ rên, không dám tiếp tục xông lên. Việt Tĩnh Xuyên lạnh lùng xoay người, thân hình vẫn vững vàng mang theo vài phần cuồng phóng nhưng cước bộ có chút mông lung. Một đường chạy trốn, hắn hầu như đã sử dụng hết khí lực, giờ như nỏ mạnh hết đà, có muốn cũng không thể chém thêm một đao nữa.

Ngay khi Việt Tĩnh Xuyên vừa xoay người, đám ma lang sau lưng lại bắt đầu rục rịch. Ngoại trừ những con ma lang bị một đao của Việt Tĩnh Xuyên chém thành hai khúc, những con bị thương nặng, máu chảy đầm đìa cũng bắt đầu ngọ nguậy. Lấy mắt thường, cũng có thể thấy được tốc độ hồi phục của bọn chúng. Ngay cả những con bị kình khí đánh nát nội tạng cũng phun ra mấy búng máu rồi bắt đầu đứng lên. Cái miệng rộng ngoác dính đầy máu tươi càng tăng thêm sự khủng bố.

Rốt cuộc, đám ma thú này từ đâu chui ra mà sinh mệnh lực lại ngoan cường đến vậy.

Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi là bản năng khát máu chiến thắng nỗi sợ hãi và nguy hiểm, ma lang tiếp tục đuổi về phía nạn dân. Trong sa mạc, tốc độ của loài người làm sao có thể so sánh với ma lang. Chỉ hơn chục giây, đám ma lang đã đuổi kịp đoàn người.

Đột nhiên, Việt Tĩnh Xuyên xoay người, bàn tay nắm chặt cuồng trảm đao hơi run rẩy, tóc đen bay múa trong bão cát, cả người toát lên vẻ bi tráng. Đây chắc không phải một đao cuối cùng chứ?

“Để đó cho ta đi!” Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên bên tai. Trông thấy khuôn mặt đằng sau lớp mạng che mỏng manh, Việt Tĩnh Xuyên ngẩn người, trên mặt dần hiện lên sự vui mừng.

Từ mũi chủy thủ tinh xảo, một chùm sáng chói mắt xẹt qua như sao rơi. Phút chốc, hàng ngàn hàng vạn tinh điểm như những mũi tên bén nhọn bắn ra, giống như một cơn mưa phủ lên đám ma lang. Trong tiếng kêu gào thảm thương, tất cả ma lang đều bị mưa tinh điểm xuyên qua, ngay cả những cái sừng nhọn cứng rắn trên đầu cũng bị đâm thủng vô số chỗ, cơ thể lại càng trăm thương ngàn lỗ. Cho dù sinh mệnh lực mạnh tới mức nào, gặp phải tập kích như vậy cũng không có cơ hội thoát thân.

“Ma lang đã chết? Đều chết hết rồi phải không?”

“Ngay cả võ sĩ mạnh nhất bộ lạc cũng không thể nào giết được chúng vậy mà bây giờ toàn bộ đều bị giết chết một cách dễ dàng như vậy?”

Tất cả nạn dân đều dừng bước, ngây người nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt chứa đầy sợ hãi, thậm chí còn sợ hơn cả lúc phải đối mặt với ma lang. Qua một hồi lâu, nạn dân mới thanh tỉnh trở lại, quỳ xuống hô lạy, dùng lễ nghi tôn quý nhất trong sa mạc để bày tỏ sự biết ơn và tôn kính từ đáy lòng đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Sau đó, ai nấy đều mềm nhũn, ngã xuống mặt cát. Một đường chạy trốn vất vả, ngay cả Việt Tĩnh Xuyên cũng đã tiêu hao hết sức lực, huống chi là bọn họ. Nếu như không dựa vào ý chí cầu sinh mãnh liệt, sợ rằng không ai có thể kiên trì đến lúc này.

“May mà gặp được ngươi.” Việt Tĩnh Xuyên ngồi phịch xuống đất, ném cuồng trảm đao sang một bên, thở hổn hển nói.

“Những ma thú và nạn dân này là sao? Còn ngươi nữa, sao lại ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, hỏi.

“Ta đơn độc lịch luyện trong sa mạc thì gặp những người này bị ma lang đuổi theo. Ta nghĩ, dù sao mình cũng đang nhàn rỗi, nhận tiện giúp họ một tay, nào biết đồ quái vật này lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Nếu không gặp ngươi, chắc ta cũng phải bỏ cái mạng nhỏ ở chỗ này rồi.” Việt Tĩnh Xuyên bày ra bộ dạng lật thuyền trong mương, so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.

“Chúng ta đều là con dân của Sa Châu thành. Hiện giờ, thành Sa Châu đang bị ma thú vây công, chúng ta chống không nổi nên chạy ra tới đây.” Nam tử lúc trước kêu Gia Cát Minh Nguyệt chạy trốn tiến lên nói.

“Ma thú vây công?” Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu liếc nhìn nhau. Trong lịch sử ngàn vạn năm của đại lục chưa từng xảy ra chuyện ma thú vây công thành trì của loài người. Cho dù trời sinh bản tính ma thú hung ác nhưng bọn chúng cũng chỉ dám tấn công mấy làng mạc nhỏ, chưa bao giờ dám tới gần thành thị. Dù sao, ma thú cũng là loài có trí khôn, biết được người nào chọc được, người nào không nên chọc.

“Đúng vậy, chính là mấy con ma lang vừa rồi. Thành vệ quân không tiêu diệt hoàn toàn được bọn chúng. Nếu không phải Đan Lăng quốc và Đồng Thịnh quốc khẩn cấp phái một số cao thủ đến, sợ rằng Sa Châu thành đã sớm bị bọn chúng công phá rồi.” Nam tử vẫn còn sợ hãi nói.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Những ma lang kỳ quái với sinh mệnh lực ngoan cường này, ngay cả Việt Tĩnh Xuyên là Linh hồn đỉnh cao cũng thiếu chút nữa thất thủ nên người bình thường lại càng không có cách nào khống chế được bọn chúng. Nhưng rốt cuộc, những ma lang này từ đâu tới? Vì sao trước đây chưa từng nghe nói qua? Và vì sao bọn chúng lại muốn công kích thành thị loài người?

“Đúng rồi, ngươi đã tấn thăng Thánh cấp rồi sao?”

“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ gật đầu một cái, thấy lửa nóng trong mắt Việt Tĩnh Xuyên, vội vàng nói, “Muốn đánh nhau thì để sau, trước mắt phải đi tìm hiểu rõ chuyện này đã.” Người này, lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả Thanh tiên sinh cũng dám khiêu chiến, bây giờ trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt đầy nghi ngờ, không muốn đánh nhau cùng hắn mà chỉ muốn đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

“Không phải ta muốn đánh nhau, ta chỉ muốn hỏi là làm sao ngươi có thể vượt qua thiên lôi tôi thể?” Việt Tĩnh Xuyên hớn hở nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt tập trung tinh thần nhìn Việt Tĩnh Xuyên, không khỏi kinh ngạc! Thực lực của Việt Tĩnh Xuyên đã sớm vượt qua Linh hồn cấp, cách Thánh cấp chỉ một đoạn ngắn, mạnh hơn rất nhiều so với bán thánh. Tất nhiên, một đoạn ngắn này cũng là cách biệt một trời một vực, nếu không hắn đã không chật vật đến mức này. Điều làm Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy thực sự kỳ quái là, với cảnh giới của Việt Tĩnh Xuyên bây giờ đã sớm phải trải qua thiên lôi tôi thể, một là đi đời nhà ma hai là tấn thăng Thánh cấp, nhưng hắn lại dừng lại một cách thần kỳ ở ranh giới giữa Thánh cấp và Linh hồn cực đỉnh, thậm chí là vượt trên cả trình độ của bán thánh.

Gia Cát Minh Nguyệt đang định trả lời thì mây đen bất chợt kéo đến phủ kín bầu trời trong xanh. Những đám mây đen kia vừa dày vừa nặng, dường như lúc nào cũng có thể sập xuống đến nơi. Trong tầng mây, sấm chớp rền vang, giống như dấu hiệu của ngày tận thế.

Tất cả nạn dân đều bị cảnh này làm cho sợ ngây người. Đây chính là dị tượng khó gặp trong sa mạc.

“Hỡi thần linh vĩ đại, xin hãy tha thứ cho lỗi lầm của chúng con! Hãy bỏ qua cho những nô bộc vô tri của người…” Các nạn dân sợ hãi quỳ rạp xuống đất, thành tín cầu nguyện.

Thần thánh cái gì, đây không phải là thiên lôi tôi thể sao! TÍnh đến hôm nay, Gia Cát Minh Nguyệt cũng coi như là đi nhiều hiểu rộng, liếc mắt một cái cũng nhìn ra nguyên nhân có đám mây đen này. Thật đúng là nhắc tới cái gì liền gặp ngay cái ấy, nhanh như vậy thiên lôi đã tới rồi. Lại thêm một Thánh cấp cao thủ ra đời bên cạnh mình, Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ nhìn về phía Việt Tĩnh Xuyên, thấy gương mặt hắn tràn đầy hưng phấn và kích động.

“Lại tới rồi, lại tới rồi!” Việt Tĩnh Xuyên kích động đến mức hai tay phát run, giơ cuồng trảm đao lên, dốc toàn lực bổ ra một đao đón cột sấm sét đang giáng xuống. Đạo thiên lôi này bị cuồng trảm đao chém thành một mảnh điện hoa, sau đó dung nhập vào trong đao, trên người hắn, ngay cả một tia điện hoa cũng chưa đụng vào được.

“Lại tới, thiên lôi tôi thể, đến đi, đến nhanh một chút!” Việt Tĩnh Xuyên giơ cuồng trả đao, nhìn bầu trời tràn đầy mong đợi, chờ thiên lôi tôi thể lần thứ hai giáng xuống.

Đợi thật lâu nhưng chỉ thấy mây đen dày đặc theo cuồng phong dần dần, dần dần phiêu tán ra xa, không có thiên lôi giáng xuống nữa.

“Đây… đây là chuyện gì vậy? Tại sao lại như thế này?” Việt Tĩnh Xuyên kinh ngạc nhìn trời, gương mặt ngỡ ngàng và bất lực. Trông bộ dạng của hắn có lẽ đã nhiều lần hắn trải qua thiên lôi tôi thể, nhưng lần nào cũng không thành công, mà cũng không giống những người khác bị thiên lôi đốt thành than, đúng là có chút kỳ quái!

“Đưa thanh đao của ngươi cho ta xem.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng kinh ngạc, nói với Việt Tĩnh Xuyên.

“Này.” Cõi lòng Việt Tĩnh Xuyên tràn đầy mất mát, đưa cuồng trảm đao cho Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt cầm cuồng trảm đao, cẩn thận quan sát, chỉ thấy toàn bộ chuôi đao và thân đao đều khắc hoa văn tinh tế, hóa ra là một trận pháp. Mặc dù trận pháp chưa hoàn hảo nhưng vẫn có thể ngăn cản một phần thiên lôi.

Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười. Chắc hẳn mỗi lần, VIệt Tĩnh Xuyên đều dựa vào thực lực ngày càng mạnh của bản thân và trận pháp trên cuồng trảm đao để chống lại thiên lôi. Lần nào cũng đánh bại thiên lôi nhưng lại không chân chính chịu thiên lôi tôi thể cho nên sau đó không có thiên uy giáng thế. Như vậy mà tấn thăng lên Thánh cấp được mới là lạ!

Trong toàn bộ cao thủ Linh hồn đỉnh cao từng trải qua thiên lôi tôi thể, Việt Tĩnh Xuyên cũng có thể xem như là cổ nhân chưa từng có, sau cũng không thấy đến một đóa kỳ ba!(*)

(*) Cổ nhân chưa từng có ai mà sau này cũng không tìm được một tinh hoa, một tài năng nào như hắn.

“Chưa có ai nói với ngươi, cái gì gọi là thiên lôi tôi thể à?” Gia Cát Minh Nguyệt đưa trả cuồng trảm đao, hỏi.

“Hả?” Việt Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm vào Gia Cát Minh Nguyệt.

“Thiên lôi tôi thể, việc cũng như tên, chính là phải trải qua quá trình rèn luyện của thiên lôi, thân thể và tinh thần lực mới có thể đột phá giới hạn cao nhất của cơ thể con người, từ đó tiến lên Thánh cấp. Đó là lý do vì sao, đạo thiên lôi thứ nhất, ngươi nhất định phải trải qua, thiên lôi uy áp sau đó, ngươi muốn chém thế nào thì chém.” Gia Cát Minh Nguyệt giải thích.

“Ý ngươi là, nhất định phải bị sét đánh một lần?” Rốt cuộc, Việt Tĩnh Xuyên cũng hiểu ra. Những năm gần đây, hắn một mực ra ngoài lịch luyện, Thần Long đại tái vừa kết thúc lại tới sa mạc, đúng là không có ai nói với hắn những chuyện này.

“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Giải pháp này nghe có vẻ lạ nhưng chính xác là vậy. Tuy nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không nói cho Việt Tĩnh Xuyên biết, chuyện này là mãi về sau nàng mới biết. Khi giúp ông nội Lâm Ngữ Hàn ngăn cản thiên lôi, may mà bản thân Lâm lão gia đã bị trúng đạo thiên lôi thứ nhất nếu không lần đó cũng sẽ rất phiền toái, và rất có thể dụng công vô ích.

“Sao ta lại không nghĩ tới chứ, thiên lôi tôi thể, thiên lôi tôi thể, hóa ra là như vậy.” Việt Tĩnh Xuyên gãi gãi đầu, nhìn mây đen đang dần dần tiêu tan, hét lớn, “Quay lại, quay lại cho lão tử, một lần nữa…” Nói xong chạy đuổi theo mây đen. Không e ngại thiên lôi, ngược lại còn đuổi theo thiên lôi, trên đời này có lẽ chỉ có mình Việt Tĩnh Xuyên. Kỳ ba ơi kỳ ba!

Việt Tĩnh Xuyên càng đi càng xa, mây đen trên trời cũng đã tản hết, xem ra, nguyện vọng lần này của hắn không được đáp ứng rồi.

Các nạn dân vẫn quỳ rạp dưới đất, ánh mắt tràn đầy kính úy nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Thiếu nữ này ngay cả thiên lôi cũng nhất thanh nhị sở, không phải là thần thì là gì nữa?

“Sa Châu thành ở đâu?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Ở phía đông, đi khoảng ba bốn canh giờ là tới.” Nam tử lúc trước đáp, vừa rồi chỉ lo liều mạng chạy trốn, cũng không nhìn đường nên cũng không chắc lắm.

“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt ngày càng cảm thấy kỳ lạ, nhún người nhảy lên lạc đà.

Quân Khuynh Diệu gật đầu. Hai con lạc đà tung vó, nhấc lên một đám cát bụi, chạy về phía đông. Đây là hai con lạc đà tốt nhất được tuyển chọn từ hàng vạn con nên khi dốc toàn lực, tốc độ cũng không chậm. Một lúc sau, Việt Tĩnh Xuyên cũng mặt đầy hắc khí chạy tới.

Sau lưng, các nạn dân do dự nhìn nhau một hồi rồi cũng đi theo bọn họ. Mấy đời bọn họ đều sống ở đất Sa Châu, rời quê hương phiêu bạt nơi biên thành chắc chắn lành ít dữ nhiều, bây giờ thấy thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng lại dấy lên chút hy vọng.

Gia Cát Minh Nguyệt không ngăn cản bọn họ, chỉ là nhìn thấy sự sùng bái và trông đợi trong mắt mọi người, trên người không hiểu sao sinh thêm mấy phần trách nhiệm.

Sa Châu thành là tòa thành một giải đất độc lập nằm ở phía tây biên giới Đan Lăng quốc và Đông Thịnh quốc.Từ xưa đến nay, thương nhân hai nước muốn đi lại trong sa mạc nhất định phải đi qua nơi này. Nơi đây đã từng rất phồn thịnh. Nhưng theo sự lan rộng của sa mạc, hai nước dần dần mất đi hứng thú đối với Sa Châu thành. Sa Châu thành cũng dần dần biến thành một tòa thành độc lập không ai quản lý. Chỉ có điều, xuất phát từ nhu cầu buôn bán, cả hai nước đều giữ lại trong thành một ít thế lực, quản chế lẫn nhau, duy trì hòa bình Sa Châu thành.

Thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu chạy đến, dưới tường thành cao lớn là cảnh tượng chém giết tàn khốc đẫm máu. Các cao thủ đến từ những vùng xung quanh đang cùng thành vệ quân chật vật ngăn cản công kích của ma lang. Trong những người này, Gia Cát Minh Nguyệt tình cờ thấy được thân ảnh của những đồng môn học viện Bạch Vũ*. Thực lực của bọn họ tiến bộ không ít, đại đa số đã đạt tới Thiên không, thậm chí có người đã đạt đến Linh hồn sơ kỳ.

(*) Học viện Bạch Vũ là học viện ở Thương Phong thành, học viện đầu tiên mà GCMN học cùng với MST và TTH.

Nhưng giống như những gì nam tử kia nói lúc trước, thành vệ quân không có cách nào giết chết hoàn toàn những ma lang này. Dựa vào sinh mệnh lực biến thái một cách không tưởng, bất kể vết thương nặng đến đâu, bọn chúng đều nhanh chóng khỏi hẳn, trừ khi đâm thủng được đầu bọn chúng. Nhưng trong khoảng chừng mười Linh hồn cao thủ kia, ai có thể đâm xuyên qua được lớp giáp dày trên đầu bọn chúng?

Hàng ngàn hàng vạn ma lang nhất tề đồng loạt tấn công, không ít người ngã xuống, sinh mạng vĩnh viễn để lại mảnh đất thê lương này. Mọi người bắt đầu rút lại phòng thủ nhưng xem tình hình có lẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Thành vỡ người mất chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mắt thấy những học viên của học viện Bạch Vũ đang ở trong đám người kề cận nguy hiểm, Gia Cát Minh Nguyệt từ trên lưng lạc đà phi thân lên.

Một cột ánh sáng huyền ảo như sóng triều cuộn trào mãnh liệt tràn về phía ma lang, trong đó hiện lên những vệt sáng màu đen tràn đầy khí tức hủy diệt khiến người ta sợ hãi.

Dưới khí thế vô biên vô tận, bất kể là người hay ma lang đều cảm thấy như đang đưa mình chìm dưới biển sâu, bị áp lực đè nén đến không thở nổi. Tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi. Nhưng học viên học viện Bạch Vũ lại cảm thấy cột sáng kia, khí thế kia có phần quen thuộc. Thời điểm Huyết Phong bao vây Thương Phong thành, cũng chính cột sáng này biến Phong môn chủ tự cao tự đại thành tro bụi.

Một thân bạch y, tuyệt sắc khuynh thành.

“Gia Cát Minh Nguyệt, là Gia Cát Minh Nguyệt! Là Gia Cát Minh Nguyệt của học viện Bạch Vũ chúng ta!” Một học viên vui mừng kêu thành tiếng. Hai mắt ngân ngấn nước mắt vui mừng viết đầy tự hào và sùng bái, còn có thoải mái như trút được gánh nặng.

“Gia Cát Minh Nguyệt, là Gia Cát Minh Nguyệt của Tu Vũ điện. Ta đã từng gặp nàng ấy.” Vừa nói là một viện quân của Tu Vũ điện.

“Còn có Việt Tĩnh Xuyên, Đông Thịnh Việt Tĩnh Xuyên!” Tiếng tăm của Việt Tĩnh Xuyên ở các quốc gia phía nam cũng không nhỏ, vừa xuất hiện đã có người nhận ra.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên một giọng ngâm xướng già nua, hai lão giả mặc trường bào tế tự từ từ hạ xuống, toàn thân tản ra quang mang thần thánh. Xa xa, một đám kiếm sĩ Thần miếu cũng đang nhanh chóng chạy tới.

“Thần Miếu, là Tế tự Thần Miếu!” Thanh âm xuyên thấu mọi ngóc ngách của Sa Châu thành. Dân chúng ở trong nhà trốn ma lang cũng rối rít chạy ra ngoài quỳ lạy Tế tự đang từ từ hạ xuống.

“Thần côn!” Gia Cát Minh Nguyệt thầm mắng một tiếng.

Một quầng sáng thánh khiết lan tràn khắp vùng đất, trong đó lại mang theo sát ý như kim qua thiết mã. Cùng lúc đó, từ chủy thủ trên tay Chư Cát Minh Nguyệt bắn ra một cột sáng sau đó hóa thành ngàn vạn mưa tên, nhập cùng với một mảng Kim Sa Mạn Vũ của Quân Khuynh Diệu, ba đạo cường lực đồng thời phủ xuống bầy ma lang.

Tiếng ai oán vang lên, đám ma lang mới đây còn hung hãn đã nằm trong vũng máu, cái sừng trên đầu vốn cứng rắn không thể bị phá vỡ, sinh mệnh vốn ương ngạnh cỡ nào cũng bị xuyên thủng thành ngàn vạn lỗ máu, mất đi sự sống. Trong tiếng niệm chú của tế tự, một trận mưa phùn mang theo không khí lạnh băng quét qua, thi thể của đám ma lang cũng theo cơn mưa tan biến.

Chiến trường ngập tràn sát ý dần dần lắng xuống, con dân thành Sa Châu chạy ra khỏi thành hoan hô, vô số người thiện lương, đơn thuần chất phát quỳ xuống trước các tế tự, không ngừng tạ ơn cầu phúc.

“Những tên thần côn này lại đang cố làm trò.” Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường hừ nhẹ. Trong màn mưa của đám tế tự, nàng rõ ràng ngửi thấy mùi luyện kim dược thủy nhưng trong mắt dân chúng lại biến thành cơn mưa thần thánh xua tan tà ác.

Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu cũng bị đám thành vệ quân vừa thoát kiếp nạn vây quanh, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kích động. Bọn họ là chiến sĩ chân chính chứ không phải tín đồ, cái bọn họ thờ phụng là võ lực mạnh mẽ. Một đòn vừa rồi của Chư Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuyên Diệu đã chứng minh thực lực hai người họ tuyệt đối không thua kém gì đám thần miếu tế tự, đủ để mọi người tôn kính. Huống chi, bất kể nhìn thế nào thì Chư Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu cũng dễ gần hơn đám lão đầu trong thần miếu. Nơi này dù gì cũng là biên thùy tây nam, ảnh hưởng của thần miếu thấp hơn phương bắc nhiều lắm.

Một gã thanh niên khoảng chừng 16, 17 tuổi khẩn trương, kích động hỏi: “Ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt?”

“Đúng vậy, ngươi là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt thấy người thanh niên này vô cùng lạ mắt, không nhớ đã gặp ở đâu nữa.

“Ta tên Diệp Tình, vừa đậu vào học viện Bạch Vũ, ngươi chính là niềm kiêu ngạo của học viện, cũng là thần tượng của chúng ta!” Tên thanh niên kích động đến run lên.

“Cố gắng lên, thực lực ngươi rất được, rồi sẽ có một ngày ngươi cũng trở thành niềm kiêu ngạo của học viện Bạch Vũ thôi!” Gia Cát gật đầu với tên thanh niên. Tên thanh niên này dù tuổi còn nhỏ nhưng thực lực cũng đạt đến cấp Đại địa, thiên phú ngang với cả Lăng Phi Dương ngày xưa. Kể từ khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt so tài ở Thần long đại tái, hai học viện Thiên Phong và Bạch Vũ cũng được thơm lây, rất nhiều thiếu niên ùn ùn kéo tới đăng kí học, giành nhau chen chân vào hàng ngũ đứng đầu học viện.

“Ngươi… Ngươi có thể ký tên cho ta không?” Thiếu niên được Gia Cát Minh Nguyệt tán dương một câu khiến gương mặt đỏ ửng, ngập ngừng nói.

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn người: “Ký tên?”

“Đúng, ký tên cho ta đi.”

“Ta nữa, ta nữa.” Vô số học viên đến từ học viện Bạch Vũ ồn ào chen chúc, đến cả đám người ngoài với thành vệ quân cũng chạy tới xem náo nhiệt.

Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, không biết từ khi nào mình đã trở thành thần tượng, đúng là một cảm xúc rất vi diệu.

Trong không khí ồn ào, hai vị thần miếu tế tự được võ sĩ vây quanh đi tới, lão tế tự râu trắng bạc phơ cầm đầu nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt chợt dừng bước, vẻ mặt hiện rõ sự thù hận.

Lão tế tự nghiến răng hét lên: “Gia Cát Minh Nguyệt!”

“Tạ Viễn Đình!”

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy lão tế tự này, sắc mặt liền lạnh xuống. Vị thần miếu quyền trượng tế tự này cùng cháu hắn trước sau đều muốn giết nàng, nhưng kết quả lại 1 chết 1 trọng thương, thù hận này chỉ khi 1 bên chết hết mới có thể hóa giải.

Nam Cung Cẩn không giết ngừơi này? Ban đầu Nam Cung Cẩn nói đã giải quyết xong nhưng cũng không xác minh đã giết. Trên thực tế, Gia Cát Minh Nguyệt đã đoán đúng, từ đầu Nam Cung Cẩn chẳng qua là ôm tâm lý chơi đùa với Tạ Viễn Đình mà thôi. Sau khi Tạ Viễn Đình trọng thương vất vả chạy trốn về thần miếu báo cho Đại tế ti biết về hành động của Nam Cung Cẩn. Nhưng cuối cùng Đại tế ti lại bảo bọn họ không nên đụng vào Nam Cung Cẩn, vì bọn họ không phải đối thủ của hắn. Chuyện này khiến Tạ Viễn Đình vừa uất vừa hận.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, nhưng ai đứng gần cũng cảm thấy không khí lạnh lẽo phát ra từ người bọn họ, hơn nữa còn cảm giác rõ được thù hận giữa hai người.

Các kiếm sĩ Thần miếu rối rít tụ tập lại sau tế tự, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt với ánh mắt đầy thù địch. Còn đám người học viện Bạch Vũ cùng Thánh điện đồng loạt tụ tập lại phía sau Gia Cát Minh Nguyệt. Bị bọn họ ảnh hưởng lại nhìn thấy Việt Tĩnh Xuyên cũng đứng bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, thành vệ quân cùng các cao thủ khác cũng nhất tề đứng về phía nàng.

Không khí nhất thời trở nên quái dị, nguy cơ ma lang vừa mới kết thúc thì một cuộc đại chiến lại như sắp bắt đầu.

Lúc này, lão tế tự bên cạnh Tạ Viễn Đình chợt nói nhỏ: “Đừng quên lệnh của Đại tế tự.”

Trong lòng Tạ Viễn Đình chấn động, thu ánh mắt đầy thù hận lại. Lần này được lệnh của Đại tế tự đi tới thành Sa Châu vây săn giết ma lang, vốn là vì việc phát triển thần miếu ở các nước phương nam, dù cho hắn có hận Gia Cát Minh Nguyệt đến khắc cốt khi tâm thì cũng không dám ra tay vào lúc này, tránh phá hỏng kế hoạch của Đại tế tự.

“Mối thù của Vũ Thư, sớm muộn ta cũng sẽ báo.” Tạ Viễn Đình dẫn đám người thần miếu đi vào trong thành, đồng thời một thanh âm ngoan lệ nhẹ nhàng truyền vào trong tai Gia Cát Minh Nguyệt.

“Việc xảy ra ở trướng bồng trên thảo nguyên, ta cũng sẽ nhớ kĩ.” Chư Cát Minh Nguyệt không chịu yếu thế, hai bang nhân mã sóng vai đi vào trong thành.

Lúc này, một ông già mặc trang phục hoa lệ bước tới, lão già đến nỗi bước đi cũng phải có mấy tên nô bộc dìu đỡ, chỉ thấy lão kích động nói: “Lão phu tên Tiếu Chí Đằng, là thành chủ thành Sa Châu, lần này làm phiền các vị đến cứu mới giúp thành Sa Châu chúng ta thoát khỏi cơn khó khăn này. Lão phu xin thay mặt mấy chục vạn dân thành Sa Châu cảm ơn các vị.”

Lão nói xong liền khom người thật sâu cúi chào.

“Lão tiên sinh không cần phải khách khí, việc khu trừ ma giúp, bảo vệ dân chúng bình an chính là bổn phận của thần miếu chúng ta.” Tạ Viễn Đình nâng lão nhân dậy, vẻ mặt đậm chất thần côn.

Tiếu lão thành chủ mong đợi, nói: “Lão phu đã chuẩn bị rượu cùng đồ ăn trong phủ để ăn mừng, cũng thuận tiện tẩy trần cho các vị.”

“Vậy thì làm phiền rồi.” Tạ Viễn Đình vẫn bày ra bộ dạng vân đạm phong thanh, dẫn đầu đi trước.

Tiếu lão thành chủ thế nhưng lại không vội vã đi theo mà quay sang nói với Gia Cát Minh Nguyệt: “Gia Cát tiểu tư, nếu không chê thì mời ghé sang tệ phủ nghỉ ngơi một chút.”

Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Ông biết ta?”

“Nếu có thể quen biết Gia Cát tiểu thư thì thật đúng là vinh hạnh của lão phu, ha ha.” Tiếu lão thành chủ hào sảng cười nói: “Thật không dám giấu, ta và Lâm gia lão gia tử từng quen biết, đã sớm nghe qua chuyện của tiểu thư. Hôm nay mới được gặp, đúng là tam sinh hữu hạnh.”

“Hừ!” Tạ Viễn Đình đang đi phía trước chợt khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên trong lòng bất mãn, nhưng Tiếu Chí Đằng lại làm bộ như không nghe thấy.

Gia Cát Minh Nguyệt chợt bừng tỉnh đại ngộ, Lâm gia thương hội in dấu chân khắp các nước phương nam, lão thành chủ thì ra từ chỗ Lâm lão gia tử mới biết về thực lực của mình nên một màn vừa nãy mới không bị mấy lão thần côn lừa gạt như dân chúng bình thường, cho nên đối với mình vẫn có vài phần kính trọng. Lão thành chủ này nhìn thì đi còn không vững nhưng ánh mắt và tâm trí vẫn còn minh mẫn lắm.

Không lâu sau, mọi người đã đến phủ thành chủ, hạ nhân đang thay nhau dâng trà bánh, trái cây và điểm tâm lên.

“Lần này may nhờ có các vị tương trợ mà thành Sa Châu chúng ta mới không rơi vào tràng cảnh thành hủy người vong, ta đây mạn phép dùng trà thay rượu, thay mặt dân chúng thành Sa Châu kính các vị một chén.”

Tiếu lão thành chủ vừa giơ chén trà lên vừa nói.

“Tiếu thành chủ khách khí rồi.” Tạ thần côn giơ chén trà lên uống cạn một hơi, sau đó nói tiếp:

“Thần miếu chúng ta lần này đến thành Sa Châu là vì muốn đem đám ma lang này giết sạch một lượt để dân chúng có thể bình an, cũng là muốn đem ánh sáng của thần miếu truyền khắp đại lục.”

“Aizzz!” Tiếu lão thành chủ thở dài, cười khổ:

“Đám ma lang này sống dai lắm, hơn nữa giết đám này đám khác lại tới, giống như vô cùng vô tận vậy, muốn giết sạch đâu dễ.”

Tạ Viễn Đình ra vẻ mọi thứ đã tính trước, nói: “Việc này Tiếu thành chủ không cần lo lắng, lúc chúng ta đi đã phái người dò xét xào huyệt của chúng nó, đến lúc đó có thể một lưới tóm gọn.”

“Thật?!” Tiếu thành chủ chợt nhổm dậy.

“Chẳng qua, trong sào huyệt ma lang đông đảo, lần này Thần miếu chúng ta đi tới hơi gấp, sợ rằng nhân thủ không đủ, chắc phải mời Gia Cát tiểu thư ra tay tương trợ rồi.”

Tạ Viễn Đình vẻ mặt hiền lành, cười cười nhìn sang Gia Cát Minh Nguyệt. Nếu không có cảnh giằng co vừa rồi, sợ rằng mọi người còn cho rằng hai người là anh em kết nghĩa nhất kiến như cố.

Âm mưu, Gia Cát Minh Nguyệt từ trong nụ cười đó ngửi thấy mùi âm mưu.

“Ngay cả Thần miếu cũng không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới hỗ trợ, Thánh điện chúng ta như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Lần này, không đợi GiaCát Minh Nguyệt mở miệng, Quân Khuynh Diệu đã trả lời thay. Dị tượng trong sa mạc ngày càng kinh khủng, đứng đầu sào chịu trận không phải là những thành thị dọc theo sa mạc mà là cổ quốc cùng con dân của hắn. Dù Tạ Viễn Đình không mở miệng hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội dò xét chân tướng này. Hắn dĩ nhiên cũng ngửi thấy mùi âm mưu trong nụ cười của Tạ Viễn Đình, nhưng cũng không để trong lòng.

Tiếu lão thành chủ đứng dậy, kích động hành lễ, nói: “Vậy thì đa tạ chư vị, đa tạ chư vị…”

“Các vị cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy, trời sáng chúng ta liền xuất phát sớm, lần này nhất định phải một lưới bắt gọn lũ ma lang.” Tạ Viễn Định ra vẻ khí phách nói lớn, nhưng dư quang hiện lên chiếu thẳng vào Gia Cát Minh Nguyệt lại có chút tàn nhẫn.

Ban đêm, trong một căn phòng ở phía tây phủ thành chủ, có hai lão giả đang ngồi đối diện nhau.

Lão tế tự nói với Tạ Viễn Đình: “Tạ tế tự, Vũ Thư chết ta cũng rất buồn, nhưng lần này trước khi đi Đại tế tự đã đặc biệt dặn dò, sau khi săn giết ma thú xong phải lập tức trở về Thần miếu, không được làm loạn.”

Tạ Viễn Đình trầm mặc một chút, sau đó trầm giọng nói: “Vũ Thư là đứa cháu duy nhất của ta, cũng là truyền nhân duy nhất của Tạ gia.”

“Viễn Đình, chúng ta là tri giao nhiều năm, cháu của ngươi chẳng lẽ không phải cháu ta? Nhưng Đại tế tự đã ra lệnh, trăm triệu lần không thể làm trái. Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về báo cáo xong dù có liều mạng già này, ta cũng hết sức giúp ngươi trả mối huyết thù, nhưng trước đó mong ngươi nghĩ lại.” Nhắc tới Đại tế ti, lão tế tự cũng lộ ra vẻ kính sợ.

“Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.” Tạ Viễn Đình nhìn lão tế tự, âm trầm nói: “Nếu bọn chúng chết trong miệng sói, vậy thì không liên quan đến ta nhỉ?”

Lão tế tự nhìn Tạ Viễn Đình, tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của hắn. Lão im lặng một lúc lâu sau đó đi ra khỏi cửa phòng, nhẹ giọng thở dài.

Một lát sau, Tạ Viễn Đình nhẹ giọng kêu: “Thành Thư.”

“Có thuộc hạ.” Một bóng người chợt lóe, tựa như u linh xuất hiện trước người Tạ Viễn Đình.

“Đem cái này vẩy vào trong phòng đám người Gia Cát Minh Nguyệt, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được để dính lên người dù chỉ một chút, nếu không thần thánh cũng không cứu nổi ngươi đâu.” Tạ Viễn Đình móc ra một cái bình sứ bịt chặt bỏ vào tay Thành Thư, nghiêm túc dặn dò.

“Đây là…” Thành Thư thấy vẻ trịnh trọng gần như chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt Tạ Viễn Đình, trong lòng chợt khẩn trương.

“Thành Thư, kể từ khi Vũ Thư chết, trên đời này ta không còn người thân nào cả. Ngươi do một tay ta nuôi lớn, cũng như cháu ta vậy, chờ sau trăm năm nữa, hết thảy tất cả của ta đều là của ngươi.”

Tạ Viễn Đình vỗ vỗ bả vai Thành Thư.

Thành Thư mừng như điên trong lòng nhưng cũng không dám biểu lộ ra, cúi đầu thật sâu.

“Đi đi, cẩn thận một chút.”

“Dạ!” Thành Thư cố gắng đè nén cảm xúc, lui ra ngoài.

“Gia Cát Minh Nguyệt, cả đám người bên cạnh ngươi nữa, tất cả đều phải chết, một tên cũng đừng mong chạy thoát.” Khuôn mặt Tạ Viễn Đình chợt trở nên dữ tợn.

Ngoài cửa sổ, một tinh linh nhỏ bằng lòng bàn tay vỗ đôi cánh trong suốt, không một tiếng động bay đi.

Trong một căn phòng bố trí tinh xảo, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu ngồi đối diện nhau, thông qua liên hệ tinh thần với Hân Lam, Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm biết hết kế hoạch của Tạ Viễn Đình. Hiện tại thứ duy nhất khiến nàng tò mò chính là rốt cuộc cái bình sứ kia đựng gì?

Một bóng đen tựa như u linh, lặng lẽ dựa vào bóng đêm che phủ tiến đến gần gian phòng của Gia Cát Minh Nguyệt. Đột nhiên, bên tai bóng đen đó truyền đến một tiếng hát nho nhỏ ưu mỹ như tiếng của thần tiên trên trời. Thành Thư chấn động trong lòng, đại não lâm vào tình trạng trống rỗng. Hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích như bị trúng thuật định thân vậy, ngay cả khi Gia Cát Minh Nguyệt lấy bình sứ trong tay hắn mà hắn cũng không có nửa điểm phản ứng.

“Đây là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt mở nắp bình sứ ra thì chỉ thấy trong đó chứa một chất lỏng trong suốt, không màu không mùi, nhìn có vẻ không giống độc dược, cũng không có mùi như luyện kim dược thủy, điều này khiến nàng hơi nghi ngờ.

Quân Khuynh Diệu cầm lấy bình sứ ngửi ngửi, cau mày lắc đầu. Với lịch duyệt của hắn mà cũng nhìn không thấy thứ chất lỏng chứa trong bình sứ này là gì.

Đúng lúc này, khuôn mặt nhỏ của Hân Lam đột nhiên đỏ bừng lên, ngay cả ánh mắt cũng lộ đầy huyết sắc.

Hân Lam kinh hô: “Mau đậy lại, mau đậy lại!”

Thấy bộ dạng thất kinh của Hân Lam, Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng đậy bình sứ lại.

Gió đêm rét lạnh thổi tan hết thảy không khí lúc này. Một lúc lâu sau, khuôn mặt Hân Lam mới khôi phục lại như thường, trong mắt vẫn còn vẻ căng thẳng.

Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Đây rốt cuộc là gì?”

Hân Lam trả lời: “Đây là tinh hoa trong máu của thượng cổ thần thú lưu lại khi bị giết trong lúc phẫn nộ, bất kỳ ma thú nào cảm nhận được cũng sẽ lâm vào trạng thái cuồng bạo, chỉ cần trên người dính một chút mùi thôi cũng sẽ bị đàn ma thú điên cuồng công kích.”

Gia Cát Minh Nguyệt thoáng cái hiểu ra, thì ra Tạ thần côn muốn dùng thứ này rắc vào phòng bọn họ, để ngày mai nhóm họ trở thành mục tiêu công kích của lũ ma lang cuồng bạo. Hắn không chỉ muốn giết mình mà cả những người khác hắn cũng không bỏ qua.

Quân Khuynh Diệu cười tà: “Nếu Tạ tế tự đã đưa đến một phần lễ vật lớn như thế thì chúng ta phải sử dụng cho tốt, không sẽ có lỗi với sự khổ tâm chuẩn bị của hắn.”

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nụ cười của hắn cũng ngầm hiểu, lấy ra một bình sứ rỗng đổ hết nước vao, sau đó thay nước sạch vào trong bình sứ cũ, nhét trở lại tay Thành Thư rồi trở lại phòng giả vờ đang ngủ say.

Gió đêm thổi tới làm Thành Thư rùng mình một cái, tỉnh lại.

“Sao đột nhiên mình lại đứng im ở đây? Chắc là do khẩn trương quá.”

Thành Thư lắc lắc đầu, không nhịn được sự mừng rỡ trong lòng, cầm chắc bình sứ lặng lẽ đến bên phòng Gia Cát Minh Nguyệt đổ gần nửa bình nước vào sau đó đi đến gian phòng khác.

Cùng lúc đó, một thân ảnh cao ngất tựa như u linh lọt vào trong viện của đám người Tạ tế tự, cũng làm chuyện tương tự như vậy.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, trời sáng, đám người thần miếu cùng đám người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời lên đường, chạy về hướng sào huyệt ma lang. Lần này hai người Gia Cát Minh Nguyệt chỉ mang theo Việt Tĩnh Xuyên cùng mấy tên chiến sĩ cấp Linh hồn trở lên, những người khác dù có đi theo cũng không làm gì được, thời khác mấu chốt còn trở thành vật cản chân. Đối với việc này, Tạ tế tự không có dị nghị gì, trên đường đi cũng phá lệ tỏ ra thân thiết với bọn họ.

Ở phía sau, mười mấy tên kiếm sĩ Thần miếu xua lạc đà kéo một cỗ xe ngựa to nặng, bánh xe in hằn một rãnh sâu lên mặt cát.

“Chẳng lẽ bọn họ lại vác theo Tân Nguyệt thành nỗ?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nhìn mấy lần, đối phó với loại ma lang sống thành bầy đàn, đúng là loại vũ khí uy lực kinh người này có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.

Trên cát vàng, một dãy núi đá tựa như cự nhân thời viễn cỗ đứng sừng sũng, trải qua ngàn vạn năm bị bão cát mài mòn mà vẫn đứng vững không ngã, giữa dãy núi có một hang đá khổng lồ, trong đó lâu lâu lại phát ra tiếng gào thét trầm muộn, hơn nữa còn mang theo mùi tanh hôi.

“Đại nhân, ma lang bên ngoài đã bị chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ các ngươi tới thôi.” Thấy Tạ tế tự, một đội kiếm sĩ chừng 20 người tiến lên nghênh đón, cúi đầu chào nói. Nhìn kĩ lại thì nhóm kiếm sĩ này ước chừng ai nấy đều có thực lực cấp Linh hồn.

“Tốt! Gia Cát tiểu thư, chúng ta vào trước, các người ở đây canh giữ mấy vị trí quan trọng, bảo vệ xe ngựa đằng sau thật tốt là được rồi.” Tạ thần côn gật đầu, bày ra bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên, ngay cả mấy người bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt không biết chân tướng cũng có chút cảm giác khâm phục.

“Vậy thì đa tạ Tạ tế tự rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cười, nhưng trong lòng lại hừ lạnh.

Tất cả mọi người tiến vào trong huyệt động, kiếm sĩ Thần miếu thắp đèn tránh gió lên khiến trong động sáng bừng, trên mặt đất khô ráo thậm chí còn thấy được từng mảng xương trắng, có xương người, xương động vậy, phía trên còn lưu lại từng dấu răng sâu hoắm. Dọc theo đường đi, cò có không ít thi thể ma lang, hiển nhiên là bị thần miếu kiếm sĩ càn quét, máu não còn chảy ra lênh láng.

Từ lối vào đi sâu vào trong, tiếng gầm gừ của ma lang ngày càng mãnh liệt khiến da đầu ai nấy cũng rợn lên, cảm giác sờ sợ. Có mấy con ma lang hai đầu còn mạnh mẽ chạy về phía mọi người, hai con mắt lóe lên ánh sáng đỏ rực

“Hừ!” Tạ tế tự hừ lạnh một tiếng, vài đạo tinh quang từ trường kiếm bắn ra tán loạn, mấy con ma lang còn chưa lao đến gần đã bị bắn lủng đầu, kêu lên mấy tiếng thê lương rồi ngã xuống đất.

Tiếng kêu thảm thiết kinh động đến đám ma lang ở sâu trong huyệt động, sau đó một tiếng gầm đinh ta nhức óc vang lên khiến cả động cũng phải run rẩy, từng khối nham thạch lớn từ đỉnh đầu rơi xuống làm trong động khói bụi mù mịt. Vô số ma lang từ sâu trong động lao ra, hơi thở tử vong đập vào mặt mọi người.

Mặc dù đã trải qua cuộc chém giết thảm thiết ngoài thành Sa Châu, cũng đã chứng kiến sự hung tàn thiện chiến của ma lang nhưng giờ phút này, trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác nặng trịch. Mỗi con ma lang vọt ra đều có hai đầu, mỗi đầu có một cái sừng nhọn, hình thể so với bọn ngoài thành Sa Châu còn to lớn hơn, cả người bốc lên mùi huyết tinh nồng đậm. Mà ở cuối đàn ma lang còn có một con ma lang ba đầu to hơn cả tê giác đang ngửa đầu gầm rống, bộ lông đỏ rực khiến người ta phải sợ hãi.

Nhưng giờ phút này, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tạ Viễn Đình lại nở một nụ cười tàn khốc mà đắc ý.

Tạ Viễn Đình trầm giọng quát lên: “Thành Thư, ra tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.