Thành Thư đang đi cuối cùng chợt giật lớp da thú bao phủ xe ngựa ra. Trên xe không phải là Tân Nguyệt thành nỗ như bọn Gia Cát Minh Nguyệt tưởng mà hơn nửa xe đều là thuốc. Lúc này, đống thuốc đang cuồn cuộn sôi trào như nước sôi.
“Thuốc nổ!” Cảm nhận được năng lượng đang dao động mãnh liệt trong những bình dược tề kia, Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng. Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, Tạ Viễn Đình nói đem ma lang tóm gọn một mẻ là muốn dùng thuốc nổ nổ chết toàn bộ bọn chúng. Nếu nhiều thuốc nổ như thế kia nổ cùng một lúc, đừng nói là ma lang, chỉ sợ ngay cả dãy núi đá này cũng bị nổ thành mảnh vụn.
Thành Thư châm ngòi nổ, một ngọn lửa nhỏ cháy về phía xe ngựa, chỉ cần một chút lực tác động bên ngoài là có thể đem toàn bộ chỗ thuốc nổ này nổ tung.
Tất cả mọi người đi theo bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt đều sợ ngây người. Người của Thần Miếu điên rồi sao? Chẳng lẽ muốn đồng quy vô tận cùng với ma lang? Nhưng khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Tạ Viễn Đình, mọi người đều cảm thấy không có khả năng này.
“Đi!” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt và Tạ Viễn Đình đồng thời vang lên.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?” Tạ Viễn Đình phi thân lui ra sau đám kiếm sĩ, âm lãnh nói với Gia Cát Minh Nguyệt. Mắt thấy vô số ma lang đang xông tới, nhưng lại không có lấy một chút sợ hãi, ngược lại lại có chút hả hê khi âm mưu được như ý.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền thay đổi. Bầy ma lang không lao thẳng về phía Gia Cát Minh Nguyệt như hắn dự đoán mà nháy mắt trở nên vô cùng cuồng bạo, ngay cả cơ thể cũng giống như được bổ sung sức mạnh mà to thêm vài phần, sau đó, xẹt qua chỗ bọn Gia Cát Minh Nguyệt, bay thẳng về phía hắn.
“Ngươi nói là chuyện này sao?” Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý cười, lấy chỗ cuồng huyết tinh hoa còn lại ra, nói với Tạ Viễn Đình, “Có được cuồng huyết tinh hoa hẳn là không dễ đi? Mặc ngươi trước đây giàu có cỡ nào, mặc ngươi bây giờ tiết kiệm ra sao, nhất định là phải nhịn ăn nhịn mặc mới góp đủ tiền mua cái này đi? Nói xong, cầm bình sứ đập mạnh về phía đám người Thần Miếu. Bình sứ vỡ tan, hơi nước tràn ra.
Tạ Viễn Đình nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói xong những lời này tức đến nghiến răng, hận không thể xông lên băm nàng thành trăm mảnh. Không nghĩ tới trăm phương ngàn kế mới vất vả có được cuồng huyết tinh hoa, cuối cùng sự thể lại thành ra như này. Chỉ có điều, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, phải đối phó với bầy ma lang trước.
“Cuồng huyết tinh hoa!” Đám người Thần Miếu cả kinh, tim lạnh như băng, đầu óc trống rỗng, toàn thân nháy mắt ướt sũng mồ hôi lạnh.
Tất cả ma lang giống như phát điên, tru lên xông về phía đám người Tạ Viễn Đình.
“Đi!” Gia Cát Minh Nguyệt lại hét lớn một tiếng, cùng Quân Khuynh Diệu đưa mấy cao thủ Linh hồn bên cạnh chạy ra ngoài. Bầy ma lang đã sớm mất đi tri thức, dưới sự kích thích của cuồng huyết tinh hoa điên cuồng tấn công về phía đám người Thần Miếu, giống như không nhìn thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lướt qua, cho dù có một hai con có mắt không tròng há cái miệng to hướng về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều bị Việt Tĩnh Xuyên dùng cuồng trảm đao chém thành hai nửa.
Không có bất kỳ trở ngại nào, tốc độ của Thánh cấp nhanh như gió, chỉ mất thời gian mấy hơi thở, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đã ra khỏi động.
“Thuốc nổ, mau, mau dừng lại!” Trong huyệt động sau lưng truyền đến tiếng kêu gào hoảng sợ. Nếu như chỉ có ma lang, dựa vào thực lực của hai gã Tế tự vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ nhưng một khi thuốc nổ bạo tạc thì thần tiên cũng không thể cứu được bọn họ. Chẳng qua bây giờ mới phản ứng kịp có phần hơi chậm một chút.
“Ầm… ầm ầm…” Giữa tiếng nổ, núi đá cũng sụp đổ theo, chấn động mãnh liệt, một vòng cát bụi lớn tràn ra xung quanh, đám cát bụi lớn như ma vân bay lên cao. Đưa mắt nhìn lại, tất cả núi đá đều bị san thành bình địa. Một đám người quần áo tả tơi, khắp người đầy máu từ dưới lòng đất phóng lên cao.
“Gia Cát Minh Nguyệt, ta giết ngươi!” Mặt mũi đầy máu, Tạ Viễn Đình điên cuồng hét lên, bay vụt về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.
“Mẹ nó, tiểu cường à? Như vậy mà vẫn chưa chết…” Gia Cát Minh Nguyệt thực có chút bội phục thực lực của lão gia hỏa này, chỉ có điều, lúc Tạ Viễn Đình mạnh nhất cũng vô pháp cầm chân nàng và Quân Khuynh Diệu, bây giờ lại bị trọng thương, càng không thể gây ra uy hiếp gì.
“Tiểu cường là cái gì?” Quân Khuynh Diệu thấp giọng hỏi.
“Chính là một loại sinh vật có sinh mệnh lực rất ngoan cường, ngươi giẫm đạp thế nào cũng không chết.” Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng giải thích.
“Ách… Vậy người này đúng là tiểu cường.” Quân Khuynh Diệu gật đầu.
[Chỗ này sao cứ có cảm giác, khuôn mặt a Diệu lúc nói ra câu này rất là ngây thơ, đáng yêu. :)) ]
“Mẹ nó, lão đầu Thần miếu thâm độc, vô sỉ, đê tiện, hèn hạ này. Đám người Thần miếu đúng là một đám thần côn. Đang yên đang lành lại muốn hại chết chúng ta.” Việt Tĩnh Xuyên chửi như tát nước. Hắn là người không có tín ngưỡng. Nếu nói có, đó chính là thờ phụng võ đạo, thờ phụng chính bản thân mình mà thôi!
Thân giữa không trung, trong miệng Tạ Viễn Đình ngâm xướng không ngừng những âm tiết du dương, trầm thấp. Dưới tinh thần lực dao động mãnh liệt, trên bầu trời, một con ma sủng khắp người chớp động ánh sáng u lam giữa bình không bay tới, giương nanh múa vuốt vô cùng uy vũ, một thân chớp động điện quang lại càng làm người ta thêm sợ hãi.
“Đây là ma sủng gì vậy?” Mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này. Khí thế đáng sợ như vậy, thực lực của nó…
Cùng lúc đó, nồng nặc máu tươi từ thân Tạ Viễn Đình bắn ra, giống như một huyết nhân rơi xuống trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn vậy mà lại tự bạo để hoàn thành triệu hoán, không biết ma sủng này cường đại cỡ nào.
“Các ngươi, đều phải chết, toàn bộ đều phải chết. Ma sủng của ta phóng ra sấm sét, có thể so với thiên lôi!” Tạ Viễn Đình nằm sấp trên mặt đất, dựa vào một chút sức lực cuối cùng chống đỡ sinh mạng.
Ma sủng to lớn thần bí mà uy vũ kia vẫn còn đang tìm nơi hạ xuống, điện quang toàn thân lấp lóe bắn ra tứ phía, dường như sấm sét trong thiên địa đều bị hấp thu, từng đạo lam quang xẹt qua trên bầu trời, tập hợp về phía người ma thú, giống như một quả điện cầu màu lam bao phủ lên toàn bộ ma bàng*.
(*) Bàng: to lớn, kỳ vĩ, cồng kềnh. Ma bàng = ma thú to lớn.
“A!” Ma sủng rống to một tiếng như sấm rền, một cột sấm sét to lớn từ giữa không trung giáng xuống, thanh thế còn mạnh hơn so với thiên lôi tôi thể một chút.
Gia Cát Minh Nguyệt và những người xung quanh biến sắc. Lực lượng kinh khủng của thiên lôi đối với mấy cao thủ cấp linh hồn mà nói, chính là lực lượng có tính chất hủy diệt.
Nhưng một khắc sau, con ngươi của mọi người đều thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Lôi, thiên lôi!” Bên cạnh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt truyền đến tiếng gào thét mừng rỡ của Việt Tĩnh Xuyên. Khiêng cuồng trảm đao, Việt Tĩnh Xuyên nhảy lên một cái, hướng về phía thiên lôi đang giáng xuống.
“Đứng lại…” Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng ngăn cản. Tên ngu ngốc này, sấm sét này chỉ có thể so với thiên lôi, không phải thiên lôi thật! Đây là Việt Tĩnh Xuyên muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Không chỉ Gia Cát Minh Nguyệt mà sắc mặt mấy người khác cũng thay đổi. Còn trên mặt Tạ Viễn Đình viết đầy cay nghiệt và thỏa mãn.
“Ầm!” Quang trụ đánh trúng người Việt Tĩnh Xuyên, phát ra những tiếng trầm muộn. Cơ thể Việt Tĩnh Xuyên bất động thật lâu, ngay cả quang trụ lôi điện kia cũng đứng im. Hình ảnh kỳ dị này ngưng đọng thật lâu trong mắt mọi người, ai nấy đều cả kinh không nói nên lời.
“”Ta thăng cấp, ta thăng cấp, ta cũng là Thánh cấp, ha ha ha.” Tiếng cuồng tiếu của Việt Tĩnh Xuyên vang khắp nơi, một cỗ khí thế quang minh chính đại tràn ngập, không sai, đúng là khí chất của thánh giả.
Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt co quắp. Nàng ra sức dụi dụi mắt, nhắm vào rồi lại mở ra, xác định chuyện trước mắt không phải là ảo cảnh mà là thật! Việt Tĩnh Xuyên này không hổ là kỳ ba, lấy phương thức kỳ ba này để tấn thăng Thánh cấp!
Chẳng lẽ, ma sủng thần bí vừa rồi thực sự dẫn phát thiên lôi tôi thể? Trong mắt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều là vẻ bất khả tư nghị. Ma sủng kia vừa phát chiêu, lại mấy đạo quang trụ lôi điện từ ngàn dặm trời cao bổ xuống, bay thẳng tới chỗ Việt Tĩnh Xuyên.
Trong tiếng gầm rống điên cuồng, Việt Tĩnh Xuyên cũng điên cuồng múa cuồng trảm đao. Kình khí mạnh mẽ của Thánh cấp cao thủ bao phủ khắp nơi, điện quang trên bầu trời bắn ra tứ phía, không chỉ thiên lôi, ngay cả con ma sủng chưa rõ mặt mũi kia cũng bị hắn loạn đao chém thành mảnh vụn. Thiên uy sau cùng cũng bị hắn chém không chừa một chút.
Đừng nói Gia Cát Minh Nguyệt, ngay cả đáy mắt Quân Khuynh Diệu cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nguy cơ đáng sợ cứ như vậy tan rã một cách kỳ diệu….
“Ngươi… ngươi…” Tạ Viễn Đình còn sót lại một hơi nằm trên đất, thấy một màn này, chỉ vào Việt Tĩnh Xuyên vừa sợ vừa giận, vừa hận lại vừa đau khổ, không cam lòng.
(Tạ Viễn Đình: Được rồi, tác giả, ta đã đủ thảm rồi, không cần dùng nhiều từ như vậy để miêu tả đâu.)
Cuối cùng, Tạ Viễn Đình giãy một cái, hai chân duỗi thẳng, ôm giấc mơ thần tiên, cho đến lúc chết vẫn không thể nhắm được mắt.
Trên trời, một thân ảnh không cao lớn nhưng lại phi thường ngạo nghễ, trong tay cầm cuồng trảm đao, tùy phong phát vũ, giống như chiến thần giáng thế.
Đây chính là: Đông Thịnh, Việt Tĩnh Xuyên!
…
Mấy ngày sau, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu rời khỏi Sa Châu thành. Mặc dù, ma lang quấy nhiễu Sa Châu đã bị thuốc nổ của Thần miếu nổ không còn một mảnh nhưng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đều rõ ràng một điều, những ma lang này không phải là ma thú vốn có của đại lục Thương Lan. Mà đây cũng phải là hang ổ nơi bọn chúng sinh ra, nếu không cũng không chờ tới bây giờ mới xuất hiện.
Rốt cuộc, những ma lang này từ đâu tới? Những dị tượng trong sa mạc bắt nguồn từ đâu? Không ai có lời giải, bọn họ chỉ có thể tự đi tìm câu trả lời mà thôi.
Sau khi rời khỏi Sa Châu thành, từ biệt Việt Tĩnh Xuyên, bọn họ đi về phía tây. Ngày nọ, bọn họ đi tới một nơi và bắt gặp một hiện tượng kỳ quái.
Xa xa, trên một cồn cát đang phập phồng như sóng cuộn, mấy trăm con người đang quỳ sấp mặt xuống mặt cát nóng hầm hập, khuôn mặt đầy vẻ kính sợ, trong miệng thì thầm lẩm bẩm gì đó.
“Bọn họ đang nói gì vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt tò mò hỏi. Bởi vì ngôn ngữ bọn họ dùng hình như là một loại ngôn ngữ khó đọc trong sa mạc.
“Thần thuyền chủ nhân, xin tha tội cho những kẻ vô tri chúng ta. Chúng ta chỉ là những lữ nhân đi xa, không cố ý mạo phạm uy nghiêm của ngài…” Quân Khuynh Diệu thấp giọng nói.
“Thần thuyền!” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn về phía xa, hơi nóng bốc lên giống như một mảnh hư ảnh, trong hư ảnh, một chấm đen đang dần dần khuếch đại, mũi nhọn của cánh buồm, quả thực giống như một chiếc thuyền lớn đang xé gió đi về phía trước trong biển rộng. Chỉ có điều, nơi này là sa mạc, sao lại xuất hiện thuyền?
Trong sa mạc vô biên, nơi đây được gọi là Tử vong chi hải, lưu truyền vô số truyện thần bí quỷ dị, thần thuyền là một trong số đó. Trong truyền thuyết, Thần thuyền đi lại vô tung vô tích, tùy ý đi lại trong sa mạc mênh mông, mang lại may mắn, tài phú hoặc hy vọng cho lữ nhân.
Nếu là trước đây, Gia Cát Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không tin vào những truyền thuyết này, nhưng bây giờ, Thần thuyền trong truyền thuyết đang xuất hiện trước mắt, cũng không tránh khỏi tò mò.
Thần thuyền xuối gió mà đi, càng ngày càng gần, cột buồm to lớn và cánh buồm bất ngờ ở trước mắt, các lữ nhân đều rối rít quỳ rạp xuống đất lộ ra vẻ mặt sùng kính, kìm nén không được kích động trong lòng, quỳ thật lâu trên mặt cát nóng bỏng, trong miệng lẩm bẩm thì thầm.
Thần thuyền hạ buồm, dừng lại, chỉ thấy thân thuyền hẹp dài, cả thân được điêu khắc hoa văn tinh xảo, hoa văn dưới đáy thuyền là những bông hoa sóng đang cuồn cuộn bốc lên, giống như đang đem thân thuyền nâng lên. Trên cánh buồm thêu một bụi lan thanh u đạm nhã, cũng không biết cánh buồm này được làm bằng chất liệu gì mà trải qua bao nhiêu cát bụi sa mạc vẫn sạch sẽ y như mới. Chưa cần nhìn bên trong, chỉ nhìn một chút bên ngoài con thuyền này, cho dù là thuyền hoa của vương công quý tộc, tử kính trong hồ cũng không có được chiếc thuyền nào hoa lệ như này.
Gia Cát Minh Nguyệt vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ. Quân Khuynh Diệu nhìn đóa lan thanh tú, tao nhã trên cánh buồm lại lộ ra vẻ trầm tư.
Một chiếc thang dây chìa ra. Một hồng y thiếu nữ nhẹ nhàng từ trên thuyền đi xuống, một thân y phục như lửa đỏ theo gió bay múa, dưới ánh mặt trời rực rỡ càng lộ ra vẻ đẹp chói mắt. Thiếu nữ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tướng mạo không tính là vô cùng xinh đẹp nhưng lại tràn đầy vẻ hoạt bát và khỏe mạnh của nữ tử sa mạc.
“Tiểu thư, công tử, chủ nhân nhà ta có lời mời.” Thiếu nữ đi tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nói.
“Chủ nhân nhà ngươi là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt tò mò hỏi.
“Hai vị lên thuyền tự nhiên sẽ biết. Chủ nhân nhà ta nói, sa mạc khó đi, nếu như hai vị không chê, sẵn lòng mang theo hai vị một đoạn đường.” Thiếu nữ trẻ ngọt ngào nói.
“Vậy thì đa tạ.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái. Dù sao dọc đường đi cũng không tìm được manh mối gì, không bằng đi theo vị thần trong thuyền thuyết này xem một chút. Quân Khuynh Diệu cũng không ngăn cản, sóng bước cùng Gia Cát Minh Nguyệt.
Những người đang quỳ mọp dưới đất cầu nguyện thấy Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu được nghênh đón tiến vào thần thuyền, trong mắt dâng lên quang mang hâm mộ và sùng bái.
Theo thiếu nữ trẻ đi vào trong, lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới phát hiện, dưới đáy thuyền không bằng phẳng như thuyền hoa bình thường mà được đặt hai tấm gỗ lớn trơn nhẵn và vững chắc giống như một mô hình lớn hơn của xe trượt tuyết. Hóa ra, chiếc thuyền này dựa vào cái này để trượt đi trong sa mạc.
Lên thuyền, chỉ thấy trên boong thuyền, đầu thuyền, khoảng mấy chục con hùng ưng to lớn đang đứng, mỗi con ở đây thân phải dài chừng hai thước, mấy thiếu nữ thân hình cao gầy đang bưng một chậu máu thịt còn nóng hổi đút cho chúng ăn.
Chờ hai người Gia Cát Minh Nguyệt lên thuyền, hồng y thiếu nữ nhanh chóng thu hồi cầu thang bên sườn tàu, mấy người khác thì giương buồm, điều chỉnh hướng đi, chiếc thuyền giống như xoay mình một cái, bắt đầu trượt đi theo quán tính.
Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi có chút ngạc nhiên. Chiếc thuyền này lúc mới tới đúng là xuôi gió, giờ xem bộ dạng này là muốn thay đổi phương hướng, ngược gió mà đi, bọn họ định làm cái gì vậy.
Lúc này, thiếu nữ cao gầy đã cho bầy ưng ăn xong, lấy ra một cái sáo trúc, thổi ra những âm thanh to, rõ ràng, sắc nhọn, ngón tay búng một cái, giữa không trung tuôn ra một đoàn khí lãng*. Hơn mấy chục con chim ưng khổng lồ bay lên trời, hướng về phía đoàn khí lãng, những sợi dây nhỏ trong suốt trên người cũng bị bọn chúng mang theo, kéo thẳng tắp. Cũng không biết đây là dây gì, chỉ thấy vô cùng bền chắc, bị sức lực của những con ưng khổng lồ kia kéo mà không hề đứt đoạn, ngược lại, chiếc thuyền nhanh chóng đổi hướng, chạy về phía trước, tốc độ so với trong biển còn nhanh hơn.
Hóa ra, Thần thuyền trong truyền thuyết dựa vào sức gió và sức kéo của những con ưng khổng lồ này để di chuyển, chẳng trách lui tới vô tung.
Nước sạch, thức ăn, còn có tiền bạc lấp lánh phát sáng từ sau thuyền ném ra, rơi xuống trước mặt đoàn người, các lữ nhân mừng rỡ như điên, dùng thanh âm run rẩy, kích động ca ngợi Thần thuyền.
Thần thuyền di chuyển trên cát vô cùng êm ái, không cảm thấy một chút xóc nảy nào, theo Hồng y thiếu nữ vào trong khoang thuyền, trên đường đi chỉ thấy những hoa văn trang trí điêu khắc ngày càng tráng lệ hơn, cảm giác giống như đang đi qua hành lang, phòng ốc trong hoàng cung vậy. Mặc dù bị vây giữa sa mạc nóng bức nhưng có một làn gió nhẹ mát lạnh mơ hồ thổi qua, bên trong Thần thuyền không hề cảm thấy chút nóng bức nào, cả người vô cùng thoải mái. Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng kinh ngạc, đối với vị chủ nhân của Thần thuyền càng thêm tò mò.
“Chủ nhân, khách của người đã tới.” Hồng y thiếu nữ dừng lại trước một cái cửa, cung kính nói.
“Hai vị, mời vào.” Một âm thanh lười biếng truyền ra, phảng phất như âm thanh của tự nhiên, mang theo một loại ma lực câu hồn đoạt phách.
Đẩy cửa vào, đây là một gian phòng được bài trí vô cùng xa hoa mà ấm áp, màu hồng phấn của gian phòng mang theo một chút mê huyễn, một nữ tử đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp kim ti nhung thật dày, hướng về phía Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nở một nụ cười mê người.
Lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy chỉ có thể dùng hai từ kinh ngạc và kinh diễm để miêu tả: Thế gian lại có nữ tử quyến rũ như thế này sao?
Nữ tử này ước chừng hai sáu, hai bảy tuổi, ngũ quan tuyệt mỹ, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi, giống như được điêu khắc bởi bàn tay của người thợ ưu tú nhất, hai mắt lấp lánh, khóe mắt hơi giương lên, mang theo một loại mị lực câu hồn. Nước da trắng như tuyết, mềm mại trơn bóng, cảm giác trong suốt giống như ngọc thạch không tỳ vết. Lúc này, nữ tử đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, để lộ ra những đường cong lả lướt, thướt tha, tràn đầy sức quyến rũ thành thục mê người nhưng trên mặt tinh xảo lại viết lên mấy phần thánh khiết khiến người ta không dám khinh nhờn.
Ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt là con gái mà nhìn thấy nữ tử này cũng phải thầm than không ngớt. Quân Khuynh Diệu cũng nhìn không chớp mắt nhưng khuôn mặt và ánh mắt không có chút biến hóa nào.
“Hai vị mời ngồi, không biết xưng hô với hai vị như thế nào?” Nữ tử vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt nói, mỗi một tiếng cười, một cái nhăn mày cũng có một loại phong vận khác nhau.
“Ta là Gia Cát Minh Nguyệt.” Gia Cát Minh Nguyệt đáp, không hiểu sao, nữ tử trước mặt cho nàng một loại cảm giác kỳ quái, dường như có phần quen thuộc nhưng rốt cuộc là cảm giác gì lại không nói ra được.
“Quân Khuynh Diệu.”
“Sa mạc nóng bức, nếm thử dưa lạnh có công hiệu giải nhiệt an thần này đi.” Nữ tử ôn hòa nói với Gia Cát Minh Nguyệt, có mấy phần đặc biệt thân thiết, ngược lại đối với Quân Khuynh Diệu thì không thèm nhìn một chút.
“Đa tạ, không biết nên xưng hô với tỷ tỷ thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, nàng luôn cảm thấy giữa sự thân thiết kia có chút là người ta phải suy nghĩ.
“Không cần khách khí, ta lên là Lan Vận Nhi. Nếu như không chê, gọi ta một tiếng Lan tỷ tỷ được rồi, ta gọi ngươi là Minh Nguyệt.” Nữ tử vừa nói vừa tự tay đưa một miếng dưa cho Gia Cát Minh Nguyệt, hai bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nhau, Gia Cát Minh Nguyệt mới biết da của nữ tử kia rốt cuộc nhẵn mịn đến mức nào, ngay cả tơ lụa tinh tế nhất đều không thể so với tay nàng.
“Minh Nguyệt, các ngươi đang định đi đâu vậy?” Lan Vận Nhi hỏi.
“Lần này, ta và sư huynh cùng ra ngoài lịch luyện, nghe nói trong sa mạc xảy ra những chuyện khác thường nên cũng muốn đi xem náo nhiệt một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn như tùy ý nói nhưng nàng hiểu rõ một điều, với trang phục và thực lực của hai người, dù có muốn giấu cũng không giấu được. Vì vậy, nói nửa dối nửa thật.
“Nếu vậy không bằng qua nhà ta nghỉ ngơi một chút, nhà ta cách đây cũng không xa.” Lan Vận Nhi nói.
“Được, vậy thì làm phiền tỷ tỷ.” Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ nói. Trong lòng mơ hồ cảm giác được, bất luận là con thuyền này hay bản thân Lan Vận Nhi đều có chỗ kỳ quái, nhất là cảm giác quen thuộc trên người Lan Vận Nhi càng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, nhất định phải tìm cách tra ra mới được.
“Đường đi tịch mịch, buồn chán, có muội muội cùng ta trò chuyện thhật là vui vẻ biết bao.” Lan Vận Nhi khẽ nhếch đôi mắt quyến rũ phong tình vạn chủng.
Lúc này, hồng y thiếu nữ lúc trước mang theo hai tỳ nữ dâng điểm tâm, dưa và trái cây lên. Lan Vận Nhi và Gia CÁt Minh Nguyệt vừa thưởng thức mỹ thực vừa nói những chuyện kỳ lạ trong sa mạc, thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn qua cửa sổ mạn tàu ra ngoài, bây giờ đang là giữa trưa, nhiệt độ sa mạc dưới ánh mặt trời chói chang giống như một mảnh địa ngục.
“Có lẽ, các ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, rất nhanh sẽ đến nơi.” Lan Vận Nhi nói.
Dưới sự hướng dẫn của hồng y thiếu nữ, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu trở về phòng của mỗi người nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, nếu như có gì cần cứ tùy thời sai bảo.” Hồng y thiếu nữ đứng ở cửa nháy mắt một cái, nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của thiếu nữ kia dường như có gì đó kỳ quái, nhìn thật kỹ, ngón tay của nàng hơi giật giật, đó là … ra hiệu chạy trốn?
Gia Cát Minh Nguyệt làm như không nhìn thấy gì, trong nháy mắt đóng cửa phòng, nàng thấy được một chút tiếc nuối trong ánh mắt của thiếu nữ kia.
Lúc này, sa mạc đang nóng như thiêu như đốt, nhưng trong khoang thuyền vẫn rất ôn hòa, thoải mái, Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Một luồng kim quang xuyên qua cửa sổ, Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt, cảm giác hình như thuyền đang chạy chậm lại. Đến nơi rồi sao? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mặt trời đang chiếu theo hướng tây, bốn phía vẫn là cát vàng mênh mông, đột nhiên trước mắt hiện lên một mảnh xanh biếc, hẳn là trận pháp, chẳng trách truyền thuyết về Thần thuyết lưu truyền nhiều năm nhưng vẫn không ai biết nó thực sự ở nơi nào, hóa ra là có trận pháp yểm trợ.
Ra khỏi cửa, Quân Khuynh Diệu đã chờ từ bao giờ. Hai người cùng đi đến boong thuyền. Lan Vận Nhi đứng ở đầu thuyền, một thân y phục tơ lụa phiêu dật trong gió. Trên bãi cỏ phía dưới, mười mấy thiếu nữ đang cúi người chào, gương mặt vui sướng và sùng kính. Lúc này, thân hình xinh đẹp thướt tha của Lan Vận Nhi lộ ra ngoài, lại thêm mấy phần khí tức thần thánh và uy nghiêm, giống như nữ vương thống lĩnh một phương, những thiếu nữ giữa ảo cảnh kia đều là con dân của nàng.
Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận nhìn một chút, những thiếu nữ này tuổi đều từ mười lăm mười sáu tuổi, ai nấy đều thanh tú, xinh đẹp, nước da mềm mịn trắng nõn, song có một điều khó hiểu, dù là trên thuyền hay trên ốc đảo, một gã nam nhân cũng không có, xem ra, Lan Vận Nhi có vẻ bài xích nam nhân, không biết Quân Khuynh Diệu có phải là nam nhân đầu tiên đặt chân lên ốc đảo này không.
“Những nữ tử này đều là cô nhi trong sa mạc. Ta thu nhận các nàng, chờ các nàng đủ mười sáu tuổi thì cho ra ngoài.” Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Gia Cát Minh Nguyệt, Lan Vận Nhi thản nhiên nói.
Đi theo sau lưng Lan Vận Nhi, hai người Gia Cát Minh Nguyệt đi xuống cầu thang, một tòa cung điện đồ sộ, cao vút, mái ngói màu vàng phát ra kim quang đẹp mắt, bên trong cung điện, vòi phu nước đang phun ra những bọt nước li ti, toàn bộ bên trong cung điện đều sạch sẽ, mát mẻ. Gia Cát MInh Nguyệt không khỏi ngây người, những tưởng rằng cung điện trong lòng đất của Quân Khuynh Diệu đã đủ thần kỳ rồi, hóa ra, ở trong một ốc đảo trận pháp thâm sâu còn có một tòa cung điện như thế này. Sa mạc mênh mông, quả nhiên là nơi đâu cũng tràn đầy thần bí.
“Tộc nhân của ta đã sinh sống ở ốc đảo này không biết bao nhiêu thế hệ, sau đó, phần lớn tộc nhân đều đi ra bên ngoài chỉ còn tổ tiên của ta ở lại, nhưng đến nay cũng chỉ còn lại một mình ta.” Lan Vận Nhi yếu ớt nói.
“Sao ngươi không đi tìm bọn họ?” Nghe trong thanh âm của Lan Vận Nhi có nhàn nhạt đau thương và tịch mịch, Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Không tìm được, nhưng ta nghĩ, chắc hẳn bọn họ sẽ không trở lại.” Lan Vận Nhi cười nhạt nói.
“Các ngươi đi rửa mặt trước đi, lát nữa ăn cơm tối xong, ta đưa các ngươi đi dạo xung quanh một chút.” Lan Vận Nhi vẫy tay, hai thiếu nữ trẻ tiến lên, dẫn Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đi về phía hậu cung.
Nhìn thiếu nữ kia mặc váy lụa mỏng quá ư mát mẻ, Gia Cát Minh Nguyệt nhướng mày với Quân Khuynh Diệu, ý nói ngươi thật có phúc khí. Quân Khuynh Diệu không hề nhìn những thiếu nữ kia và trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, làm như trách cứ. Gia Cát Minh Nguyệt che miêng cười hắc hắc.
Tắm xong đi ra, trên bãi cỏ trước cung điện đã bày đầy thịt nướng, hoa quả và các loại điểm tâm. Hoa quả được đựng trong khay băng đang bốc lên hàn khí nhè nhẹ, chỉ cần nhìn một chút đã cảm thấy lạnh thấu tim. Thịt nướng vàng óng tỏa ra hương thơm mê người.
“Đến đây đi, đến thử thịt quay bí truyền của chúng ta đi, còn có tửu tâm quả này, chỉ ở ốc đảo chúng ta mới có, những nơi khác không tìm được đâu.” Lan Vận Nhi mặc một bộ váy dài mỏng màu hoa lan, trong lúc giơ tay lên đong đưa, để lộ ra một mảng da thịt trắng noãn trước ngực.
“Đúng là trời sinh vưu vật.” Gia Cát Minh Nguyệt thầm khen một tiếng, lặng lẽ trừng mắt liếc Quân Khuynh Diệu một cái, không tồi, người này nhìn không chớp mắt cũng không biết là đang suy nghĩ gì, nhưng dường như đối với phong cảnh động lòng người trước mắt cũng coi như không thấy.
Thịt nướng là thịt thăn dê rừng ngon nhất, cũng không biết cho gia vị gì mà mới ăn một miếng đã muốn ăn thêm miếng thứ hai. Tửu tâm quả, lớp vỏ mỏng bên ngoài đã bị đóng băng đến giòn tan, thơm mát vừa miệng, thịt quả ngọt, nhiều nước, tận cùng bên trong tâm quả giống như hương thơm thuần khiết nhất của rượu, làm người ta ăn tới đâu say tới đó.
Lan Vận Nhi nói không sai, không chỉ thịt nướng bí truyền mà còn cả tửu tâm quả này, quả thực đều là những mỹ vị hiếm thấy, ở địa phương khác chắc chắn không ăn được. Quan trọng nhất là, cho dù ở địa phương khác có thể ăn được những món ngon như vậy, cũng tuyệt đối không ăn được độc dược như này, vô sắc vô vị, dường như càng ăn, những thức ăn này càng sinh ra một mùi thơm kỳ lạ.
Không sai, đúng là độc! Chỉ ăn miếng đầu tiên, Gia Cát Minh Nguyệt liền phát hiện ra khác thường. Vị giác, xúc giác của Thánh cấp cao thủ vô cùng nhạy bén, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, đừng quên, nàng còn là một luyện kim sư, đối với mui vị và tính chất của khoáng vật, thực vật, nàng rõ như lòng bàn tay, trên đời này chắc là không có bao nhiêu độc dược có thể qua mắt được nàng. Chỉ có điều, bởi vì vô sắc vô vị nên dược tính của độc này cũng yếu đi rất nhiều, chưa đến mức tạo nên nguy hiểm đối với nàng.
Bàn dài hạ xuống, Quân Khuynh Diệu khẽ nắm tay Gia Cát Minh Nguyệt, rõ ràng cũng đã phát giác ra dị thường. Hai người thần giao cách cảm, bất động thanh sắc tiếp tục ăn, cũng xem rốt cuộc Lan Vận Nhi muốn chơi đùa kiểu gì. Còn về phần những độc dược này, tạm thời coi như là món khai vị đi.
“Tửu tâm quả này thật đúng là giống như rượu, ăn vào sẽ khiến người ta say sao?” Gia Cát Minh Nguyệt mơ màng, vẻ mặt giống như say rượu, cười nói.
“Vừa nãy quên không nhắc muội muội, tửu tâm quả này tuy ngọt, nhiều nước, nhưng sức ngấm còn hơn cả rượu mạnh, không thể ăn nhiều.” Lan Vận Nhi vừa cười vừa nói, khóe mắt quyến rũ mơ hồ lộ ra hàn ý.
“Chẳng trách.” Gia Cát Minh Nguyệt híp mắt, mặt đỏ ửng, lại cầm một quả tửu tâm nuốt vào.
Ngay sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt nở một nụ cười ngọt ngào rồi nằm úp sấp xuống bàn. Quân Khuynh Diệu ở bên cạnh cũng rất phối hợp, gục xuống bàn.
Nhìn thấy một màn này, những thiếu nữ xung quanh không kinh ngạc chút nào, bật cười ha ha, có lẽ đã thấy không ít người bị tửu tâm quả làm say như thế này.
“Đưa bọn họ về nghỉ đi.” Lan Vận Nhi nói với một thiếu nữ mặc tử y, sắc mặt lãnh diễm.
“Dạ.” Tử y thiếu nữ lạnh lùng nói với hồng y thiếu nữ. “Ngươi cũng đi.”
Xem ra, thiếu nữ này có địa vị cực cao trên ốc đảo, chỉ đứng sau Lan Vận Nhi mà thôi. Hồng y thiếu nữ thấy Lan Vận Nhi không nói gì, cũng bước lên, hai người khiêng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu trên vai, đi vào bên trong cung điện, bước chân vẫn bình ổn uyển chuyển, hiển nhiên thực lực không kém.
Nhắm mắt nhưng trực giác của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được, xung quanh đã trở nên tối hơn, không khí bốn phía cũng trở nên lạnh lẽo. Nếu như cảm giác của nàng không sai thì bọn họ đang đi xuống phía dưới cung điện.
Cơ thể rơi xuống, Gia Cát Minh Nguyệt được hồng y thiếu nữ nhẹ nhàng đặt xuống đất, còn Quân Khuynh Diệu vận khí không tốt như vậy, “bịch” một tiếng, bị ném thẳng xuống đất.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Tử y thiếu nữ nói.
“Tử Tiếu tỷ tỷ, tỷ không đi sao?” Hồng y thiếu nữ hỏi.
“Ta còn có việc phải làm!” Tử y thiếu nữ không nhịn được phất phất tay.
“Hả, chuyện gì?” Hồng y thiếu nữ tò mò hỏi.
“Không phải việc của mình thì đừng hỏi.” Tử Tiếu chau mày, hung hăng trừng hồng y thiếu nữ.
“Không hỏi thì không hỏi.” Hồng y thiếu nữ chu môi một cái, đi về cung điện trên mặt đất. Còn tử y thiếu nữ kia đi qua một chỗ khác, một lúc lâu sau mới rời khỏi.
Nghe tiếng bước chân hai người lần lượt biến mất, Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt. Xuyên qua ánh đèn mờ nhạt thấy xung quanh đều là vách đá xù xì, hóa ra, thân đang ở trong địa lao.
“Này, ngã không chết chứ.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nói với Quân Khuynh Diệu.
“Nàng muốn ta ngã chết vậy sao?” Quân Khuynh Diệu đột nhiên mở mắt, thân hình lóe lên xuất hiện trước người Gia Cát Minh Nguyệt, hai tay ôm lấy hông nàng, một luồng nhiệt nhẹ quất qua vành tai, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi dị đồng chớp động thần thái.
“Lan Vận Nhi này tới cùng là ai, nàng ta muốn làm gì?” Cảm nhận được khí tức nam tử mạnh mẽ từ trên ngực truyền tới, Gia Cát Minh Nguyệt đỏ mặt, vội đẩy hắn ra hỏi.
“Truyền thuyết từ mấy ngàn năm trước kể lại rằng, đã từng có một chủng tộc thần bí di cư tới sa mạc, văn hóa và kỹ thuật của bọn họ tiên tiến hơn rất nhiều so với các bộ lạc sa mạc bấy giờ, chỉ trong vòng mười năm đã xây dựng thành một đế quốc trong sa mạc, không ngừng xâm chiếm các bộ lạc xung quanh, ấp ủ dã tâm xưng bá sa mạc, nhưng bỗng nhiên, trong một đêm, bọn họ biến mất một cách thần bí, ngay cả ốc đảo bọn họ từng sinh sống, cung điện bọn họ xây dựng cũng theo đó biến mất.” Quân Khuynh Diệu nghiêm mặt nói.
“Lan Vận Nhi chính là hậu duệ của chủng tộc thần bí này!” Không cần Quân Khuynh Diệu nói thêm, Gia Cát Minh Nguyệt có thể thừa đoán được điều này, nhưng nàng không nghĩ ra, nàng ta đem hai người bọn mình nhốt ở đây nhằm mục đích gì.
“Đi thôi, đi xem xung quanh một chút rồi tính tiếp.” Quân Khuynh Diệu nói. Xem ra, Lan Vận Nhi có lòng tin mười phần với độc dược của mình, hoặc là quá coi thường thực lực của hai người Gia Cát Minh Nguyệt, ngay cả một cánh cửa nhà giam cũng không có.
Lôi đi quanh co, khúc khuỷu, xem ra, diện tích nhà giam này còn lớn hơn so với diện tích cung điện trên mặt đất. Đi được không xa, hai người chợt nghe thấy tiếng hít thở cực kỳ yếu ớt, vội vàng phi thân tới.
Đi qua mấy khúc quanh, hai người tới một phòng giam cực kỳ sạch sẽ, một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm trên một chiếc giường đá, sắc mặt trắng bệch, hô hấp mỏng manh, một ống dây trong suốt đầu có mũi nhọn cắm thẳng vào người thiếu nữ, máu tươi theo ống đó chảy ra tạo thành một sợi dây màu đỏ hồng chói mắt. Y phục trên người nàng giống với những thiếu nữ vừa rồi gặp trên bãi cỏ, hiển nhiên, trước đây, nàng cũng là một trong số bọn họ.
Thân thể thiếu nữ đã giống như một bông hoa khô héo, trên mặt không còn một chút sức sống nào, máu trong cơ thể đã dần dần khô cạn, sinh mạng cũng đi đến tận cùng.
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự khiếp sợ và phẫn nộ.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ thở dài, nàng biết, cho dù là thần tiên cũng không cứu được thiếu nữ này nữa, như vậy, còn sống đối với nàng chỉ là một nỗi thống khổ mà thôi, vì vậy, chầm chậm đưa tay ra.
“Để ta.” Ánh mắt Quân Khuynh Diệu vẫn bình tĩnh như cũ, thanh âm lạnh lùng, ngón tay thon dài in lên trán thiếu nữ, trên gương mặt nàng hình như hé lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó tắt thở.
Một tiếng thú rống trầm thấp chợt vang lên sau lưng hai người. Quay đầu lại chỉ thấy một con ma thú tướng tá kỳ dị, dữ tợn, toàn thân bao phủ một lớp giáp dày, khóe miệng đầy dãi chảy dài, hồng quang trong mắt lộ ra sự hung ác và khát máu. Hình thù kỳ lạ của ma thú này có bảy, tám phần tương tự với ma thú nhìn thấy trong sa mạc trước đây. Chẳng lẽ, những ma thú kỳ quái và thần bí xuất hiện, tàn sát bừa bãi trong sa mạc có liên quan đến ốc đảo nào?
Trong lúc còn đang kinh ngạc, ma thú cổ quái kia đã tấn công về phía bọn họ. Kim quang chợt lóe, trường kiếm của Quân Khuynh Diệu đâm xuyên qua đầu ma thú kia, một kiếm đoạt mạng. Đối với người bình thường, phòng ngự vững chắc và sinh mệnh ngoan cường của ma thú kia là điều không thể phá vỡ, nhưng dưới kiếm của Quân Khuynh Diệu cũng chỉ như đèn lồng giấy mỏng manh mà thôi.
Hai người đều không nói gì thêm, lần theo ống dẫn kia ra ngoài, phía sau thạch thất này là một đại sảnh rộng rãi, vách tường bốn phía khắc đầy hoa văn kỳ dị, ống dẫn thông đến một cái ao tròn đường kính khoảng ba thước. Trong ao được rót đầy máu tươi, không biết bằng cách nào mà máu không hề đông đặc mà lại trong trẻo như nước suối.
Mà ở trên đỉnh huyết trì còn có một trận pháp phức tạp còn chưa hoàn thành, xem vết tích, có lẽ trăm ngàn năm qua vẫn không hề động. Thiếu nữ bị rút sạch máu, huyết trì, ma thú cổ quái, trận pháp chưa hoàn thành, hết thảy đều giống một nghi lễ tà ác. Gia Cát Minh Nguyệt rợn tóc gáy, dạ dày khó chịu, ngay cả Quân Khuynh Diệu, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và chán ghét.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vội trở lại phòng giam, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, chỉ nghe thanh âm kia cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng đong đưa, phong tình vạn chủng của Lan Vận Nhi. Đi tới gần hai người Gia Cát Minh Nguyệt, Lan Vận Nhi chăm chú nhìn hai người thật lâu, ánh mắt đó giống như một người yêu hoa, si mê nhìn cây lan tự mình dày công chăm bón.
“Chăm sóc bọn họ thật tốt, đúng giờ cho ăn tửu tâm quả.” Lan Vận Nhi lạnh lùng nói.
“Dạ, chủ nhân. Nam nhân này, người không giết hắn sao?” Vừa nói chuyện chính là nữ tử tên Tử Tiếu.
“Một nam tử xinh đẹp hơn so với nữ tử ngàn lần, xinh đẹp như vậy, thế gian hiếm có, hơn nữa, vẫn còn là xử nam, đừng giết hắn vội, giữ lại biết đâu có thể sử dụng.” Lan Vận Nhi nói.
“Dạ, chủ nhân.”
Hai người đứng dậy rời đi, không ai để ý thấy tai Quân Khuynh Diệu có phần ửng đỏ.
Chờ Lan Vận Nhi và Tử Tiếu đi xa, Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt, nhìn Quân Khuynh Diệu cười hắc hắc.
“Nhìn cái gì?” Tai Quân Khuynh Diệu càng nóng lên, trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
“Nhìn xử nam.” Gia Cát Minh Nguyệt nhướng nhướng lông mày, đùa giỡn nói.
“Nàng có muốn là người thay đổi sự thật này không?” Quân Khuynh Diệu cười tà một tiếng, sát lại gần bên tai Gia Cát Minh Nguyệt phun khí nóng.
“Thôi chết, chúng ta mau đi theo bọn họ.” Lúc này đến lượt mặt của Gia Cát Minh Nguyệt nóng lên. Nàng dùng sức đẩy Quân Khuynh Diệu ra, yên lặng đi theo hai người kia. Quân Khuynh DIệu cười một tiếng, theo sát phía sau.
Hai người ẩn giấu hơi thở, thận trọng đi theo Lan Vận Nhi.
Rất nhanh, hai người tìm được tung ảnh đối phương, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt lại sợ như sét đánh bên tai, không khỏi kinh hãi.
Đứng bên cạnh huyết trì, Lan Vận Nhi chậm rãi cởi bỏ y phục, để lộ hoàn toàn cơ thể nở nang, da thịt trắng mềm như tơ, giống như một đóa bách hợp đang nở rộ. Đây là cơ thể hoàn mỹ nhất mà Gia Cát Minh Nguyệt từng thấy, nhưng lúc này, nàng lại không hề có tâm trạng hưởng thụ cái đẹp.
Lan Vận Nhi thưởng thức cái bóng xinh đẹp của mình trong huyết trì, sau đó bước từng bước xuống ao, ngâm cả người trong máu loãng, phát ra những tiếng say sưa, thỏa mãn. Da thịt trên người dường như đang lột ra một tầng thật mỏng, trong dập dờn sóng máu, tản mát ra vẻ lộng lẫy mê người.
“Lát nữa, ngươi cũng tới ngâm đi.” Lan Vận Nhi vuốt ve bả vai của mình nói với Tử Tiếu.
“Dạ! Dạ! Đa tạ chủ nhân ban ơn!” Tử Tiếu vui mừng như điên trả lời.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Gia Cát Minh Nguyệt gần như muốn nôn tại chỗ. Hóa ra, vẻ đẹp của Lan Vận Nhi được ngâm bằng máu của những thiếu nữ kia mà ra. Cái gì mà những thiếu nữ được thu nuôi, đến mười sáu tuổi sẽ được cho ra bên ngoài, tất cả đều là nói dối. Các nàng đều đang sống sờ sờ mà bị rút sạch máu, biến bộ xương khô Lan Vận Nhi thành một tuyệt thế mỹ nữ.
Gia Cát Minh Nguyệt nắm chặt chủy thủ, hai tay run lên vì giận dữ.