“Nhìn đủ chưa? Nếu như đủ rồi thì đi ra đi.” Lan Vận Nhi cất tiếng đầy mị hoặc.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu hiện thân, mặt đầy sát ý.
“Ta đẹp không?” Lan Vận Nhi chậm rãi đứng dậy, da thịt trơn bóng không hề dính một vết máu nào, lộ ra hết những gì xinh đẹp nhất.
“Rất đẹp, nếu như bên cạnh ngươi không phải là một hồ máu vậy thì càng đẹp hơn.”
“Đáng tiếc, ta vốn không định giết các ngươi. Đã lâu như vậy, ta chưa thấy nam nữ nào xuất sắc như hai ngươi, hơn nữa, đã rất nhiều năm rồi, ta chưa từng gần gũi nam nhân nào.” Lan Vận Nhi cười ha ha, đột nhiên phi thân lên, chiếc váy dài thanh nhã nhanh chóng khoác lên người, váy dài phấp phới trong gió giống như một điệu múa thần tiên, tuyệt đẹp vô cùng.
Thánh cấp! Hóa ra, Lan Vận Nhi chỉ là Thánh cấp sơ kỳ.
“Hừ!” Gia Cát Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, chủy thủ ngưng tụ lực lượng hủy diệt, không giữ lại nửa phần. Trường kiếm của Quân Khuynh Diệu cũng chớp động kim quang chói mắt.
“Thánh cấp!” Lan Vận Nhi khẽ híp mắt, có nằm mơ cũng không ngờ thực lực của bọn họ lại là Thánh cấp, hơn nữa còn cao hơn mình, vội vàng lui về phía sau, cho dù đang lúc gấp gáp, thân hình vẫn ưu mỹ phiêu dật như cũ.
Mặc dù, nàng thối lui rất nhanh nhưng một kích bạo phát toàn lực của Gia Cát Minh Nguyệt và chứa đầy giận dữ của Quân Khuynh Diệu lại không dễ tránh như vậy. Hai đạo thân ảnh quỷ dị phối hợp với nhau nhẹ nhàng lướt qua bên người Lan Vận Nhi.
“A…” Lan Vận Nhi hét thảm một tiếng, như diều đứt dây rơi xuống đất. Chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt lưu lại một điểm đỏ chói trên cổ họng ả. Lực lượng cường đại từ trường kiếm của Quân Khuynh Diệu xuyên qua ngực thâm nhập vào cơ thể ả, giống như lời Quân Khuynh Diệu vừa nói, lưu lại trên người Lan Vận Nhi hai lỗ máu.
Lan Vận Nhi đứng bên cạnh huyết trì, sắc mặt đau đớn nhưng vẫn chưa ngã xuống, vết thương cũng không rỉ ra chút máu nào.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu có chút kinh hãi, bị Gia Cát Minh Nguyệt đâm trúng yết hầu, bị lực lượng cuồng bạo tràn vào trong cơ thể, hơn nữa, còn bị Quân Khuynh Diệu đâm một kiếm xuyên ngực, cho dù thần tiên thì nội tạng cũng bị phá hủy, vậy mà ả vẫn không chết.
“Các ngươi cho rằng như vậy là có thể giết được ta sao?” Lan Vận Nhi cười ha hả, bàn tay như đạo xẹt qua cổ Từ Tiếu. Từ Tiếu đã sớm bị dị biến đột phát chấn kinh đến mù mịt, chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, máu tươi bắn vào huyết trì.
“Ngươi… ngươi…” Từ Tiếu khó tin nhìn Lan Vận Nhi, không nói nên lời.
“Không phải ngươi đã thề sẽ một lòng phục vụ ta sao? Đây chính là lúc để ngươi thực hiện lời thề.” Lan Vận Nhi khẽ phất tay một cái, máu Từ Tiếu giống như suối phun vào huyết trì, thân thể vô lực ngã xuống.
Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cảm thấy chuyện không ổn, định công tới lần nữa thì Lan Vận Nhi liền nhảy vào huyết trì.
Huyết trì sôi lên, trong tiếng ùng ục, tất cả không khí trong địa lao cũng sôi trào, dường như vào giờ khắc này, toàn bộ trời đất cũng sôi trào.
Trên vách đá, trận pháp dở dang hiện lên từng đợt quang mang màu đỏ, hình vẽ trường đao toàn thân màu đỏ vẫn còn dính máu tươi ngày càng hiện rõ.
Đây là huyết tà loạn, là huyết nha phong mang*. Gia Cát Minh Nguyệt chợt nghĩ tới, không phải lúc nhận được vòng tay tinh huyễn từ Ngự Phong giả cũng từng gặp cảnh này sao? Hóa ra, Lan Vận Nhi chính là người còn sót lại của bộ tộc bị lưu đày kia.
Quầng sáng huyết sắc bao phủ khắp nơi, Gia Cát Minh Nguyệt có cảm giác đang bị hàng ngàn hàng vạn oan hồn chiếm lấy, cơ thể rét run lên, lực lượng trong cơ thể hay tinh thần lực đều bị khống chế hút ra ngoài, mà trận pháp kia cũng theo đó càng thêm chói mắt.
“Nếu như không phải vì giữ gìn nhan sắc, nếu như không phải vì không có năng lực hoàn thành trận pháp này, ta đã sớm tấn thăng Đế cấp từ lâu, chỉ bằng hai ngươi sao có thể làm ta bị thương?” Trong huyết trì, mặt mày Lan Vận Nhi trở nên dữ tợn như ma quỷ. Tóc dài vốn đen nhánh bỗng bạc trắng, da thịt trơn bóng cũng nhăn nheo như da gà. Đây mới là tướng mạo thực sự của ả. Dung mạo trước kia đều là dựa vào máu tươi của các thiếu nữ tắm mà nên.
“Hôm nay, các người đều phải chết, phải chết.” Giọng nói khàn khàn giống như những tiếng kêu khóc của Lan Vận Nhi phát ra khiến người ta tê dại.
Một đạo khí tức lấn át thiên địa cực lớn tràn ngập khắp nơi. Ngay cả thánh khí cuồn cuộn trên người Gia Cát Minh Nguyệt cũng bị đè nén xuống.
Đế cấp, trên Thánh cấp là Đế cấp. Lăng vu cửu thiên, uy nhiếp thương khung!*
(*) Lấn át chín tầng mây, uy hiếp cả trời cao.
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu trầm xuống, cố gắng công kích về phía Lan Vận Nhi. Nhưng trong vòng vây huyết vụ*, khoảng cách mấy bước chân lại như xa tận chân trời.
(*) Huyết vụ: màn sương máu.
Đúng lúc này, tiếng kêu gào của Lan Vận Nhi đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn tay mình, hoang mang nói: “Chuyện…chuyện gì đây?”
Xung quanh yên tĩnh trở lại. Một thân ảnh đỏ như lửa chậm rãi xuất hiện trước mặt mấy người, chính là Hồng y thiếu nữ từng cảnh báo cho Gia Cát Minh Nguyệt ở trên thuyền. Trong tay thiếu nữ xách theo một con ma thú kỳ quái đã bị Quân Khuynh Diệu đâm một kiếm, máu tươi theo vết đâm chảy qua cái ống trong suốt vào huyết trì.
“A… Không… Không…” Lan Vận Nhi giống như nhìn thấy cái gì đó vừa dơ bẩn vừa đáng sợ, sợ hãi kêu lên. Nhưng huyết trì dường như có một loại ma lực đặc biệt, cho dù ả có cố sức thế nào cũng không nhảy ra được, chỉ có thể phí công ở lại giữa huyết trì đang cuộn sôi.
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết như oan hồn kết thúc. Quang mang màu máu trong trận pháp và huyết đao yêu tà kia biến mất, huyết quang ngưng tụ bên người Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng không thấy nữa. Tất cả mọi thứ yên bình trở lại.
“Tại sao, tại sao lại phản bội ta?” Cuối cùng, Lan Vận Nhi cũng dừng lại, mặc cho huyết tương đang ngày càng cô đặc bao phủ lấy cơ thể mình, kéo dài hơi thở hỏi. Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả sức lực trong cơ thể ả đều chảy ra ngoài, dung nhập vào trong huyết trì, sau đó tiêu tan không còn lại gì.
“Tại sao à? Những thiếu nữ bên ngoài kia thực sự là bị lạc trong sa mạc sao? Không phải là bị ngươi giết sạch người nhà rồi cưỡng ép bắt tới đây sao? Ngươi xóa đi ký ức của họ, lừa gạt họ, nói mười sáu tuổi sẽ đưa họ ra khỏi sa mạc nhưng sự thật là ngươi đã đưa họ đi nơi nào? Còn có những thiếu nữ bị ngươi lừa lên thuyền, rốt cuộc ở nơi đâu? Ngươi thực sự nghĩ rằng cái gì ta cũng không biết sao?” Hồng y thiếu nữ đầy tức giận, tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng ngươi giết hại phụ mẫu ta, xóa đi ký ức của ta, ta sẽ trở thành đầy tớ trung thành nhất của ngươi, nhưng có một chuyện ngươi không biết, phụ thân ta, người đã bị ngươi giết, mặc dù nghèo túng vất vả, nhưng với ta mà nói, ông ấy là một người cha vĩ đại, một luyện kim sư vĩ đại nhất thế giới. Ông ấy đã cho ta…” Hồng y thiếu nữ vừa nói vừa vuốt ve mặt dây chuyền hình trái tim trước ngực, rưng rưng nước mắt.
“Luyện kim sư, hóa ra là luyện kim sư…” Lan Vận Nhi lẩm bẩm.
“Còn nữa, tên của ta là Khiếu Nặc Nhi.” Hồng y thiếu nữ nói xong liền ném ma thú kỳ quái kia vào trong huyết trì.
Trong mắt Lan Vận Nhi hiện lên sự sợ hãi, rốt cuộc cũng không còn sức giãy giụa nữa, cơ thể đột nhiên khôi phục lại vẻ xinh đẹp quyến rũ, tuyệt đại phong hoa trước kia. Nhưng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng khô lại, giống như một xác ướp bị hút sạch nước, chìm xuống đáy ao, phân hủy hoàn toàn.
Hận ý trên mặt Nặc Nhi cũng dần dần biến mất, cuối cùng không nhịn được nữa, khóc lớn lên.
Toàn bộ địa lao chấn động kịch liệt, đất đá xung quanh thi nhau rơi xuống. “Đi mau!” Gia Cát Minh Nguyệt kéo Nặc Nhi vẫn còn đang lớn tiếng khóc lóc, nhanh chóng chạy lên mặt đất. Vừa mới chạy ra khỏi địa lao liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, toàn bộ địa lao sụp đổ, tất cả cung điện đều sập xuống.
Trên ốc đảo, tất cả các thiếu nữ đều ôm đầu, khổ sở suy nghĩ điều gì đó. Lan Vận Nhi chết, phong ấn ký ức trong đầu các nàng cũng được mở ra, một đoạn ký ức phủ đầy bụi bỗng hiện lên.
Một con ma thú cổ quái từ giữa đống đổ nát chui ra, đánh về phía những thiếu nữ còn đang mù mịt, ngỡ ngàng. Đoán không sai, những quái thú này đúng là do Lan Vận Nhi tạo ra.
Tại sao ả lại tạo ra những ma thú này? Trận pháp cổ xưa đã bị chôn lấp dưới đống đổ nát dùng để làm gì? Vì sao toàn tộc đều bị lưu đày, ả vẫn còn ẩn nấp trong sa mạc? Quá nhiều câu hỏi vì sao đều bị chôn vùi theo cái chết của Lan Vận Nhi.
Đánh chết tất cả ma thú cổ quái, ốc đảo lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh. Các thiếu nữ ngồi trên mặt cỏ nâng cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cảm ơn ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Nặc Nhi.
“Không, chúng ta mới là người phải nói cảm ơn. Nếu như không phải là các người, chúng ta cuối cùng cũng sẽ chết trên tay của quỷ mà thôi.” Nặc Nhi lắc đầu một cái, tinh thần phấn chấn, hoạt bát trở lại.
“Tiếp theo, ngươi định đi đâu, về nhà sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Ta đã không còn nhà nữa rồi. Mọi người ở đây cũng vậy. Ta nghĩ, chúng ta nên tiếp tục ở lại nơi này.” Nặc Nhi hít sâu một hơi, tận hưởng không khí mát lành, giang hai cánh tay, thả lỏng cơ thể nói.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười không nói gì. Đối với những thiếu nữ không có nơi để về này, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
“Tỷ tỷ, các người thì sao, vẫn tiếp tục đi lịch lãm à?” Nặc Nhi hỏi, lúc này, nàng đương nhiên biết rõ, với thực lực của bọn họ, căn bản không cần phải lịch lãm nữa, có chăng chỉ là ngụy trang mà thôi.
“Tất nhiên rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, đột nhiên nghĩ đến Đoan Mộc Huyên, không biết bây giờ nàng thế nào. Con đường nữ hoàng lắm chông gai, không biết cuộc sống sau này của nàng còn có được những phút vô ưu hay không, mơ hồ vì nàng mà cảm thấy đau lòng.
“Được rồi, ta tiễn các người đi.” Nặc Nhi nói.
“Được, cảm ơn ngươi.”
Thuyền thần lần nữa lái về phía sa mạc đem theo vô số những truyền thuyết tốt đẹp, ca tụng đi khắp nơi.
Trong vô tận sa mạc, sóng nhiệt cuồn cuộn, một con thuyền lớn thần bí xẹt qua mặt cát giống như đang chém sóng chạy giữa biển khơi. Mặc dù bên ngoài nóng như lò lửa thì bên trong khoang thuyền vẫn mát mẻ như mùa thu.
Khí lạnh nhè nhẹ phất qua, lớp vỏ trơn bóng của tửu tâm quả trên bàn trà vẫn còn mang theo một lớp sương thật mỏng.
“Rào rào, rào rào, trời mưa rồi. Ầm ầm, đùng đùng, sét đánh rồi…” Đây là Tiểu Nhục Hoàn với giọng hát quỷ khiếp thần sầu. Hắn còn dùng bàn tay mập ú gẩy tiểu tỳ bà.
“Quác quác, quác quác, mưa tạnh rồi, ăn ngon uống ngon thật là thoải mái…” Ăn mấy quả tửu tâm, hứng thú của Vẹt Mập cũng tăng cao, bắt đầu hát phụ họa.
Hân Lam rúc cánh nằm trên đệm mềm, ra sức che lỗ tai nhưng sóng siêu âm vẫn không thể nào biến mất được, chui vào tai, bị giày vò đến hấp hối. Cự Phong thì gục đầu, ánh mắt dại ra.
Ngay cả Nặc Nhi và các thiếu nữ cũng không chịu nổi loại hành hạ này, tình nguyện chạy lên boong thuyền phơi mặt dưới nắng thả ưng cũng không muốn đứng trong khoang thuyền.
“Chủ nhân, nếu như người không muốn mất đi ít nhất là hai ma sủng thì nên triệu hoán bọn họ trở về đi.” Hân Lam vẻ mặt bi thương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Cự Phong ra sức gật đầu phụ họa.
“Kháng nghị vô hiệu!” Gia Cát Minh Nguyệt mặt đầy hắc khí, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như lão tăng nhập thất. Thực ra, nàng rất muốn triệu hồi hai con dở hơi này về. Nhưng chúng nó một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, có chết cũng không chịu đi, nàng cũng không biết làm thế nào nữa. Hơn nữa, bình thường nàng luôn muốn cùng ma sủng hoạn nạn có nhau. Cho nên quyết định gọi cả Hân Lam và Cự Phong ra, tất cả cùng chịu sự hành hạ của Vẹt Mập và Tiểu Nhục Hoàn.
Quân Khuynh Diệu ngồi cạnh cửa sổ mạn thuyền, nhìn ra ngoài, ngắm nhìn hết thảy bằng đôi dị đồng mê người, sâu xa như biển. Xa xa, những cơn gió xoáy thổi qua, bốc lên từng đợt cát vàng. Mặc dù, Lan Vận Nhi đã chìm sâu theo lâu đài huyết trì của ả, trận pháp dở dang cũng tan thành mây khói nhưng những dị tượng trong sa mạc vẫn chưa biến mất. Phía sau những cơn lốc xoáy cát vàng giống như đang ẩn giấu một điều gì đó, khiến đáy lòng hắn cảm thấy bất an.
Một bóng dáng màu trắng lướt nhanh qua cửa sổ, ánh mắt Quân Khuynh Diệu sáng lên, kéo cửa ra, một con chim ưng trắng tinh như bạch băng vỗ cánh bay vào.
“Thánh Điện gọi chúng ta trở về, nói có chuyện quan trọng.” Đọc tin truyền tới, Quân Khuynh Diệu nói.
“Vậy thì trở về thôi, biết đâu có gì đó liên quan đến những chuyện này.” Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán.
Quân Khuynh Diệu gật đầu, hai người cùng đi lên boong thuyền.
“Nặc Nhi, thành trì gần đây nhất là thành nào?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Cho dù là người của những bộ lạc sinh sống sâu trong sa mạc cũng khó tránh khỏi lạc đường, nhưng mấy người Nặc Nhi đi thuyền trong sa mạc giống như thủy thủ đi trên biển, tự mình có cách định vị, thế nào cũng không bị mất phương hướng.
“Đại Dụ thành.” Nặc Nhi buột miệng nói, sau đó, nét mặt lộ rõ vẻ lưu luyến, “Minh Nguyệt tỷ tỷ, các người phải đi sao?”
“Ừm, chúng ta còn có chuyện phải làm.” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt vuốt tóc Nặc Nhi.
“Vậy, hai người sẽ còn quay lại chứ?” Nặc Nhi trông đợi hỏi.
“Sẽ, đương nhiên sẽ.” Gia Cát Minh Nguyệt liếc nhìn Quân Khuynh Diệu. Sa mạc chính là nhà của hắn, cho nên, nhất định sẽ trở lại.
Nặc Nhi gật đầu một cái. Hai thiếu nữ khác ra lệnh, mấy con ưng khổng lồ liền đổi phương hướng, bay về phía Đại Dụ thành.
Đi qua cổng thành cao lớn vào Đại Dụ thành, chỉ thấy tòa thành cổ xưa này vẫn phồn hoa như trước nhưng đi lại trên đường phố, Gia Cát Minh Nguyệt lại cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý thuyết, Tần gia bị hủy diệt, Đại Dụ thành cũng kết thúc những ngày tháng thống trị thiết huyết, bách tính hẳn nên an cư lạc nghiệp mới đúng, nhưng tại sao trên mặt mọi người đều hiện vẻ lo lắng mơ hồ. Chẳng lẽ, ko còn Tần gia áp chế, thành chủ bây giờ còn hung tàn, ngang ngược hơn Tần gia trước kia hay sao? Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
“Mau tránh ra, tránh ra!” Hàng loạt tiếng vó vang lên, một đội thành vệ quân lên tới trăm người, vũ trang đầy đủ xông tới, người hai bên đường rối rít tránh trái né phải, hai người Gia Cát Minh Nguyệt cũng đứng vào bên đường.
“Dừng!” Lúc lướt qua bên cạnh hai người Gia Cát Minh Nguyệt, cầm đầu thành vệ quân đột nhiên siết cương ngựa, ánh mắt bất thiện đánh giá hai người, lớn tiếng quát hỏi: “Hai người các ngươi từ đâu tới?”
Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn. Những kẻ này là ai? Chẳng lẽ, Đại Dụ thành căng thẳng như bây giờ là do người này? Chẳng lẽ, chính hắn là người nô dịch người dân nơi đây còn thậm tệ hơn so với Tần gia?
Nghĩ đến đây, người Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên tản ra khí lạnh. Quan thành vệ quân trong lòng thất kinh, tay cầm chuôi đao bên hông, chiến ý tỏa ra mãnh liệt.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng hơi sửng sốt, không ngờ vị thành vệ quân này lại có thực lực Linh hồn cấp. Thành vệ quân rất hiếm có cao thủ như vậy. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ thành vệ quân này mấy lần, cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu đó.
Quan thành vệ quân nắm chuôi đao, chăm chú nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt chợt hiện lên vẻ nghi hoặc, dò hỏi: “Xin hỏi, ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt?”
“Ngươi là?” Gia Cát Minh Nguyệt đầu một cái, nghi hoặc nhìn hắn.
:Thực sự là Gia Cát tiểu thư.” Hai mắt quan thành vệ quân sáng lên, buông chuôi đao, mang theo mấy phần xúc động nói: “Tại hạ Xa Tùng Minh, tạm nhậm chức thống lĩnh thành vệ quân Đại Dụ thành, trước đây đảm nhiệm tham sự trong cấm vệ quân, ở Thương Phong thành từng gặp qua Gia Cát tiểu thư một lần, xin thứ cho tại hạ vừa rồi thất lễ.”
“A, hóa ra là quan thống lĩnh. Sao ngươi lại đến Đại Dụ thành…” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng. Lúc Huyết Phong vây công Thương Phong thành, ít nhiều cũng nhờ cấm quân hoàng thành tới đúng lúc, mới kịp thời tóm gọn tất cả Huyết Phong, cho nên thái độ của Gia Cát Minh Nguyệt cũng trở nên ôn hòa hơn.
Chỉ có điều, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lẽ, cấm quân hoàng thành là phòng ngự mạnh nhất của Đan Lăng quốc, mỗi một quan quân và binh sĩ đều là tinh nhuệ giữa tinh nhuệ, trừ phi đại chiến bạo phát, bằng không tuyệt đối sẽ không điều chuyển đi nơi khác, không hiểu sao hắn lại chạy tới Đại Dụ thành làm thống lĩnh thành vệ quân.
“Cái này…” Hắn cười khổ một cái, đang định giải thích, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm, trước mắt bao nhiêu người, một thanh trường đao quỷ dị chợt lóe lên, một đao chặt đứt đầu một gã thành vệ quân, máu tươi bắn lên cao.
“Giết người, giết người…” Dân chúng bên đường ầm ĩ hoảng sợ, đang muốn chạy trốn, trường đao quỷ dị kia lại xuất hiện, mấy người dân bị ánh đao chém làm hai đoạn.
Gia Cát Minh Nguyệt chau mày: “Là ai lại dám làm trò trước mặt thành vệ quân, giết người ngay trên phố, sao Đại Dụ thành lại trở nên loạn lạc thế này?”
“Gia Cát tiểu thư cẩn thận!” Xa Tùng Minh nói với Gia Cát Minh Nguyệt. Tuy hắn biết thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt không tầm thường nhưng có thế nào cũng không thể nghĩ thực lực của nàng bây giờ đã là Thánh cấp, trên mặt lộ vẻ căng thẳng.
Nói xong, Xa Tùng Minh lập tức nhảy lên một cái, phi thân về phía đội ngũ phía sau.
“Ha ha ha, hóa ra trình độ của thành vệ quân Đan Lăng quốc cũng chỉ thế này thôi. Trước kia, ta đã quá đề cao các ngươi rồi.” Theo tiếng cười càn rỡ, một gã nam nhân dáng dấp ngũ đoản thần tài nhưng to khỏe dị thường xuất hiện trước mặt mọi người, cái mụn thịt càng làm cho khuôn mặt thêm phần tà khí.
Xa Tùng Minh giận dữ, toàn lực bổ ra một kiếm. Nam nhân kia cười âm hiểm, trường đao giơ lên chém tới. Gia Cát Minh Nguyệt cảm nhận được kình khí mạnh mẽ trên người hắn, nhưng cùng lắm cũng chỉ là Linh hồn cấp sơ kỳ, so với Xa Tùng Minh còn kém hơn một chút. Thế nhưng, trường đao chém ra một đường vòng cung chói mắt, lực lượng trong đó còn mạnh hơn so với Xa Tùng Minh mấy phần. “Đinh!” một tiếng thanh thúy, hoa lửa bắn ra bốn phía. Trọng kiếm trong tay một cấm vệ quân hoàng thành như Xa Tùng Minh cũng phải là lợi khí thiên chuy bách luyện, lại bị một đao của đối phương chặn lại, may là thực lực của Xa Tùng Minh không kém, lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thời khắc nguy cấp lăn mấy vòng thoát được công kích của đối phương nhưng bộ dạng cũng vô cùng chật vật.
Trường đao của nam tử kia nhanh như gió chém về phía Xa Tùng Minh. Thân ảnh của Gia Cát Minh chợt lóe lên, chắn trước người Xa Tùng Minh, chủy thủ sắc bén trong tay ánh lên. Nam tử kia chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ như núi đè công tới, vất vả lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững, trường đao thủng một lỗ, cánh tay cơ hồ tê dại đến không nhấc lên nổi.
“Đa tạ ân cứu mạng của Gia Cát tiểu thư.” Xa Tùng Minh chật vật đứng dậy, đầy kính sợ nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Thân từng là một cấm vệ quân hoàng thành, hiểu biết của hắn so với các cao thủ đồng cấp sâu rộng hơn nhiều. Một kích vừa rồi, hắn cảm nhận được rõ ràng kình khí cuồn cuộn trở lại trên người Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn cũng biết rõ một điều, thực lực của thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt mình chắc chắn cao hơn mình một cấp, cũng là Thánh cấp. Phát hiện này khiến hắn khó bề tưởng tượng vừa cảm thấy kính phục.
“Các ngươi đều lui về phía sau đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, mặc dù thực lực của tên hãm tài trước mặt cùng lắm chỉ là Linh hồn sơ kỳ nhưng lại có thể chặn được một chiêu, hơn nữa, trường đao trên tay cũng chỉ bị mẻ một chút chứ không gãy vụn ra. Phải biết rằng, sự cách biệt giữa Thánh cấp và Linh hồn cấp là vô cùng lớn. Tình huống này có thể xem là một kỳ tích.
“Dạ!” Xa Tùng Minh cung kính nói, mang theo thành vệ quân lui về phía sau Gia Cát Minh Nguyệt.
“Cuối cùng cũng có cao thủ, bây giờ mới có chút thú vị, khặc khặc, khặc khặc.” Nam nhân kia phát ra tiếng cười điên cuồng khiến người khác khó chịu. Đột nhiên, hắn chắp hai tay lại, từng đoàn sương đen dày đặc xuất hiện ngoài thân, một đạo hắc ảnh từ trong cái miệng đầy răng vàng khè của hắn từ từ bò ra ngoài, hứng gió mà to lên. Một lát sau, một con quái thú to béo xuất hiện trước mặt mọi người, da thịt toàn thân toát lên mùi tanh hôi nồng nặc, giống như mùi lợn chết trương phồng giữa sông.
“Thứ này vừa từ miệng hắn bò ra?” Dạ dày Gia Cát Minh Nguyệt nôn nao khó chịu.
Nam tử kia cười như điên, toàn thân tản ra nồng nặc sát ý, ngay cả trường đao trong tay cũng biến thành một màu huyết sắc.
Yêu đao huyết sắc!
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt, huyết động giữa thảo nguyên, trận pháp cổ xưa trong địa lao của Lan Vận Nhi, không phải đều từng xuất hiện hình ảnh của thanh huyết đao này sao. Chẳng lẽ hết thảy, đều là bộ tộc bị lưu đày kia giở trò quỷ.
Tên nam tử kia cao giọng cuồng tiếu, quái vật buồn nôn trước người phát ra những tiếng rống ô ô buồn bực, giơ cái chân to ngắn khua sang nhà dân hai bên. Trong tiếng nổ ầm ầm, những toà nhà được xây dựng từ những khối đá lớn biến thành phế tích. Đám người xung quanh sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.
Trong mắt con quái vật này, Gia Cát Minh Nguyệt không thấy được chút ánh sáng nào, giống như một vật chết, nửa điểm sinh khí cũng không có.
Nam tử kia giơ trường đao huyết sắc lên lần nữa, gió lạnh thổi qua, giữa thanh đao dường như phát ra vô số những tiếng oan hồn kêu khóc thảm thương, khiến người ta nghe mà nổi da gà.
“Kỵ sĩ hộ quốc tới, kỵ sĩ hộ quốc của chúng ta tới!” Đúng lúc này, dân chúng chạy loạn tứ phía ngạc nhiên kêu lên.
Một nam một nữ, hai thân ảnh tuổi mới đôi mươi, tư thế oai hùng nhanh như chớp lướt tới. Dưới thân nam tử kia là một con sư tử to lớn, mạnh mẽ đang phát ra những tiếng gào thét cuồng bạo. toàn thân tỏa ra quang mang màu trắng.
“Quang minh sư vương! Trưởng Tôn Ninh Hạo!” Thực không ngờ kỵ sĩ hộ quốc lại là hắn. Nhìn cái mặt đơ của Trưởng Tôn Ninh Hạo, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt dâng lên cảm giác vui mừng, thân thiết. Còn thiếu nữ bên cạnh hắn, Gia Cát Minh Nguyệt có làm thế nào cũng không thể thân thiết được, Gia Cát Thanh Liên, đích nữ nhà Gia Cát.
“Ầm.” Quái vật bị đụng ngã xuống đất. Cái đầu bị móng vuốt của quang minh sư vương xé toạc một mảng, huyết dịch sền sệt màu xanh chảy ra, tỏa ra mùi hồi tanh nồng nặc. Thế nhưng, quái vật này dường như không cảm nhận được đau đớn, rất nhanh lại đứng lên, đôi mắt vô thần thẫn thờ hìn đối thủ trước mắt.
Cùng lúc đó, trường kiếm của Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng công kích về phía nam tử kia. Trọng kiếm trong tay vẫn giản dị như trước, thậm chi so với trước kia còn bình thường hơn, nhưng giữa chiêu thức Gia Cát Minh Nguyệt cảm nhận được luồng uy áp sừng sững như trời đất, xem ra, Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng đã đến bình cảnh Thánh cấp, chỉ cần cơ hội là có thể thành công tấn thăng Thánh cấp.
Còn về việc, hắn có thể trải qua thiên lôi tôi thể hay không, Gia Cát Minh Nguyệt không chút lo lắng. Nói đến căn cơ vững chắc và ý chí bền bỉ, ngay cả Lăng Phi Dương và Việt Tĩnh Xuyên có lẽ so ra cũng không thể bằng hắn. Nếu như ngay cả hắn mà cũng không vượt được qua thiên lôi thì người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Tên nam tử kia nhanh chóng phản đòn, ngăng trở trọng kiếm của Trường Tôn Ninh Hạo, nhưng cơ thể trầm xuống. Dưới kình khí đơn giản mà mạnh mẽ tới cực điểm, ngay cả hai chân cũng lún sâu vào lớp đá lát trên đường. Kiếm ảnh mềm mại như nước của Gia Cát Thanh Liên phát ra quầng sáng vàng, đồng thời đâm tới sau lưng nam tử kia. Nhẹ nhàng, linh hoạt, lưu loát, ưu mỹ, nhưng lại tản mát ra sát ý bén nhọn, cùng với trọng kiếm đơn giản, vụng về của Trưởng Tôn Ninh Hạo tạo thành kiếm thức trái ngược nhau rõ ràng.
Gia Cát Minh Nguyệt thầm gật đầu, vị đích nữ đại tiểu thư nhà Gia Cát vậy mà cũng có thực lực Linh hồn trung kỳ, xem ra, lời kích đểu trước đây của nàng thực là có hiệu quả.
“Xoạt, xoạt” hai tiếng nhẹ nhàng, tên nam tử kia đang toàn lực ngăn cản trọng kiếm của Trưởng Tôn Ninh Hạo lại bị trường kiếm của Gia Cát Thanh Liên đâm trúng bả vai, máu chảy ra cũng là màu xanh biếc sền sệt giống như của quái vật kia.
Nam tử hét một tiếng điên cuồng, phun ra một ngụm máu. Huyết quang trên yêu đao vọt lên ngất trời. Trong tích tắc, một đao này vậy mà lại đạt tới cảnh giới Linh hồn cấp đỉnh. Biến hóa bất ngờ khiến Trưởng Tôn Ninh Hạo và Gia Cát Thanh Liên không kịp đề phòng. Dù sao, Gia Cát Thanh Liên cũng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, chỉ cảm thấy giữa màn huyết quang, hô hấp hơi chậm lại, tinh thần cũng trở nên hoảng loạn, trơ mắt nhìn mảnh huyết quang kia bao phủ lấy bản thân mình, kiếm trong tay cũng không biết nên đâm về phía nào.
Gia Cát Minh Nguyệt thoắt một cái, chủy thủ đâm ra, hàn tinh đâm thủng huyết quang, lực lượng khổng lồ phá không mà ra.
Nam tử kia đã được lĩnh giáo lực lượng kinh khủng giữa chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt, bỗng nhiên lui về phía sau, tốc độ nhanh không gì sánh được. Trọng kiếm của Trưởng Tôn Ninh Hạo lại rơi xuống, nhưng chỉ bổ trúng một mảnh hư ảnh.
Còn Gia Cát Thanh Liên lúc này mới dần hồi phục, chưa tỉnh hồn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái.
“Các ngươi cho rằng như vậy là có thể giết được ta sao?” Tên nam tử kia vừa nhanh như gió lui về phía sau vừa phát ra những tiếng cười khặc khắc quái dị. Há miệng, con quái thú khiến người ta buồn nôn nhanh chóng biến hình, như một con trường xà chui vào trong người hắn. Sau đó, cơ thể giống như một ảo ảnh màu đen chập chờn, biến mất giữa vô sống tiếng gào thét thê lương của những oan hồn.
“Ta sẽ còn trở lại.” Trong không trung chỉ còn lại dư âm phách lối quỷ dị của hắn, ngoài ra, một hơi thở cũng không để lại. Lời thoại kinh điển của sói xám xuất hiện lần nữa. Mà kinh nghiệm cho thấy, thông thường những người nói lời này đều có kết cục không mấy tốt đẹp.
“Chết tiệt, lại để cho hắn thoát.” Gia Cát Thanh Liên hung hăng dậm chân, dường như, đây không phải là lần đầu bọn họ giao thủ.
Trưởng Tôn Ninh Hạo đúng là đệ tử chân truyền của Thanh tiên sinh, đừng nói khuôn mặt vô cảm, ngay cả ánh mắt cũng không một gợn sóng, giống như hoàn toàn không quan tâm, cho đến khi nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt mới toát lên mấy phần thân mật, ấm áp.
“Thật vui khi gặp lại.” Trường Tôn Ninh Hạo đứng trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, mặt không thay đổi nói.
Mọi người đóng băng. Ngươi xác định đó là biểu cảm vui vẻ sao? Sao lại thấy lạnh thế này?
Gia Cát Thanh Liên đứng bên cạnh, hơi ngước mắt, lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, giống như rất bất mãn với Trưởng Tôn Ninh Hạo.
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt thầm cười: Vị đại tiểu thư này, tuy rằng thực lực đã lên, nhưng tâm tính vẫn giống hệt lúc trước. Chỉ có điều, như vậy cũng tốt, ôm tâm tính như vậy, thực lực của nàng mới có thể tiến bộ nhanh được.
“Gia chủ có khỏe không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Gia Cát Thanh Liên. Gia Cát Minh Nguyệt thực sự rất lo cho Gia Cát Phó Vân, cho nên do dự một chút vẫn quyết định mở lời.
“Hừ, gia chủ? Thật là, thực lực mạnh lên, ngay cả phụ thân cũng không nhận sao?” Gia Cát Thanh Liên ngoảnh đầu sang hướng khác, châm chọc.
Nhìn bộ dáng của nàng, Gia Cát Minh Nguyệt cười thầm trong lòng, thật giống một đứa trẻ cáu kỉnh.
“Vậy, phụ thân có khỏe không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi tiếp. Những năm qua, mặc dù bên ngoài đều coi như nàng bị lưu đày tới Thương Phong thành xa xôi, nhưng khi biết rõ mọi chuyện, nàng mới thấy Gia Cát Phó Vân đã âm thầm hy sinh vì mình bao nhiêu, quan tâm lo lắng cho mình không khác gì cha ruột.
“Ai là phụ thân của ngươi? Đừng có vọng tưởng gia tộc sẽ chấp nhận ngươi! Ta cho ngươi biết, vĩnh viễn không có khả năng!” Gia Cát Thanh Liên khinh thường nói. Sau khi nói xong, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sầu muộn.
Đối mặt với dáng vẻ kiêu ngạo của Gia Cát Thanh Liên, Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, chỉ có thể cười nhạt một tiếng.
“Kẻ vừa rồi là ai, còn có kỵ sĩ hộ quốc các ngươi là gì vậy, ta nhớ trước đây hình như không có mà.” Gia Cát Minh Nguyệt không muốn đôi co với Gia Cát Thanh Liên nữa, quay sang nói với Trưởng Tôn Ninh Hạo.
“Ngươi không biết? Thương hội trưởng không nói cho ngươi biết sao?” Trưởng Tôn Ninh Hạo cuối cùng cũng lộ ra một ánh mắt kinh ngạc.
“Gần đây, ta liên tục lịch lãm trong sa mạc.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Hóa ra là vậy, đến nơi chúng ta đóng quân nghỉ ngơi một chút rồi ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết.” Trưởng Tôn Ninh Hạo không biết vô tình hay cố ý liếc Xa Tùng Minh một cái, so với trước đây, hắn ngày càng trưởng thành và chững chạc hơn, càng ngày càng giống Thanh tiên sinh.
“Gia Cát tiểu thư, Trưởng Tôn đại nhân, thuộc hạ cáo từ, các vị từ từ trò chuyện.” Xa Tùng Minh biết ý nói, sau đó mang theo thành vệ quân rời đi. Hắn tự xưng là thuộc hạ, xem ra thân phận kỵ sĩ hộ quốc của Trưởng Tôn Ninh Hạo đúng là không thấp.
“Đi thôi, chúng ta đi tới nơi đóng quân trước.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Được.” Trưởng Tôn Ninh Hạo triệu hồi quang minh sư vương về, đi về nơi đóng quân.
Gia Cát Thanh Liên mặc dù không thích Gia Cát Minh Nguyệt nhưng cũng không ngăn cản. Vừa mới bước được một bước, thân ảnh của Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước người, một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới. Gia Cát Thanh Liên liền bị nàng kéo ra sau lưng.” Chẳng lẽ vừa rồi chọc nàng giận, nên bây giờ phát hỏa sao?” Ý niệm này vừa thoáng qua, trong đầu Gia Cát Thanh Liên liền hiện ra hình ảnh những đám người bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh thành đầu heo, theo bản năng đưa tay che mặt. Nàng còn nhớ Gia Cát Minh Nguyệt có một thói xấu, đó là khi tức giận thích dùng chân đạp vào mặt người khác.
Đúng lúc này, một đạo kim quang đột nhiên lóe lên, như một tia chớp vụt qua, chỗ Gia Cát Thanh Liên vừa đứng vang lên một tiếng kêu thảm. Ngay sau đó, từ trong đám hắc vụ, tên nam tử khi nãy xuất hiện, nhưng không còn vẻ kiêu căng, cuồng vọng như lúc trước. Thân ảnh của Cự Phong với đám mây hoa văn hiện ra, lợi trảo màu vàng vẫn còn mang theo chút máu sền sệt màu xanh. Lợi trảo hoàng kim không gì sánh được xé rách lưng tên nam tử kia, lộ ra cả xương cốt, thậm chí loáng thoáng còn có thể nhìn thấy nội tạng.
“A a…” Nam tử thống khổ thở hổn hển, muốn đưa tay đè vết thương lại nhưng làm thế nào cũng không với tới, giống như con rùa bị lật ngửa, không tài nào dậy được.
“Ngươi cho rằng, ngươi che giấu rất kỹ sao?” Gia Cát Minh Nguyệt khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nói.
Trưởng Tôn Ninh Hạo và Gia Cát Thanh Liên giờ mới hiểu, hóa ra, vừa rồi, người này không hề chạy trốn mà ẩn thân ở chỗ cũ, âm thầm hạ thủ, may mà có Gia Cát Minh Nguyệt xuất thủ kịp thời, bằng không, có lẽ bây giờ Gia Cát Thanh Liên đã trở thành một oan hồn dưới huyết đao kia rồi. Vừa cảm thấy may mắn, hai người vừa không khỏi thầm kinh ngạc, bọn họ đã từng giao thủ với người này mấy lần, nhưng lần nào hắn cũng trốn đi, bất kể bọn họ có cố gắng thế nào cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào, rốt cuộc, Gia Cát Minh Nguyệt làm sao tìm ra hắn? “Nói đến cùng, ngươi là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt từ trên cao nhìn xuống tên nam tử đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh như băng hỏi.
“Rất nhanh, rất nhanh, các ngươi sẽ biết, ha ha ha…” Nam tử ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu đầy tà ý, cơ thể đột nhiên co lại, trên mặt lộ ra thần tình vô cùng thống khổ, cả người lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ phân hủy, hóa thành một vũng máu.
Còn con quái vật trong cơ thể cũng chết theo hắn, lộ ra hình dạng vốn có ban đầu, sau đó, toàn bộ da thịt cũng tan thành máu loãng, giữa đống máu thịt hỗn độn lộ ra một bộ xương quái dị, nhìn kỹ, hình như là dê bò, heo chó, còn có cả những ma thú khác, thậm chí còn có cả xương người hợp thành.
Nhớ lại vừa nãy, con quái vật kia không có nửa điểm sinh khí, Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc: “Chẳng lẽ, con quái vật này thực sự là vật chết, là do đủ loại xác động vật ghép thành, rốt cuộc, đây là tà thuật gì?”
“Ọe…” Trông thấy một màn này, Gia Cát Thanh Liên không nhịn được nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác nôn một trận.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn sang Gia Cát Thanh Liên vẫn còn đang nôn mửa, không nói câu nào, đang định quay đầu đi, Gia Cát Thanh Liên lại ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sao lại cứu ta?” Ánh mắt của Gia Cát Thanh Liên vạn phần phức tạp.
“Bởi vì, ngươi là nữ nhi mà phụ thân ngươi thương yêu nhất.” Gia Cát Minh Nguyệt nói một câu khiến cho Gia Cát Thanh Liên nghe mà không hiểu gì, đi về phía trước.
Gia Cát Thanh Liên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, giống như chưa từng thấy nàng bao giờ. Đây là Gia Cát Minh Nguyệt, người lúc ở học viện Tử Vân đem đám Gia Cát Nhã Hinh ra đánh cho đến cha mẹ cũng không nhận ra đây sao? Nhìn nét mặt lạnh nhạt mà bên trong tràn đầy ấm áp của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng Gia Cát Thanh Liên đột nhiên dâng lên cảm giác tự ti mặc cảm mà chính mình cũng không muốn thừa nhận.
“Cảm ơn!” Qua thật lâu, phía sau chợt vang lên thanh âm không được tự nhiên của Gia Cát Thanh Liên.
Một lúc sau, mấy người cùng đi tới nơi đóng quân. Hóa ra, là phủ đệ của Tần gia trước kia. Từ khi Tần gia bị diệt trong một cách thần bí, chuyện nhà họ Tần có ma quỷ lộng hành qua miệng của bách tính càng truyền càng trở nên huyền bí, đừng nói người thường, ngay cả thành vệ quân cũng không dám tùy tiện đến gần. Sau khi Trưởng Tôn Ninh Hạo đến liền chọn Tần phủ làm nơi đóng quân.
Trong sân viện rộng rãi, khoảng hai, ba mươi thanh niên đang huấn luyện khắc khổ, nhìn kỹ thì thấy phần lớn trong đó đều là những học viên tinh anh đến từ học viện Tử Vân và học viện Thiên Phong. Những người này trước kia ở học viện đều có thực lực không tệ, bây giờ, tất cả đều tấn thăng Linh hồn cấp trở lên. Bây giờ nói đến kỵ sĩ hộ quốc, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh.
Sau khi ngồi xuống phòng khách đại sảnh, Gia Cát Minh Nguyệt hỏi: “Sao các ngươi lại ở Đại Dụ thành?”
“Dị tượng trong sa mạc các ngươi biết rồi chứ?” Trưởng Tôn Ninh Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ừ.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái.
“Không lâu sau khi các dị tượng trong sa mạc nổi lên, bên trong không ít thành của Đan Lăng quốc cũng xuất hiện dị biến, những kẻ đó giống như vừa rồi, hung hăng càn quấy, giết hại bá tính khắp nơi. Lúc đầu khi tin tức mới truyền tới kinh thành, mọi người đều tưởng là lưu phỉ làm loạn nên phái quân đội tinh nhuệ đi trước tiêu diệt, nhưng những tinh anh trên chiến trường này căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng. Về sau, các đại thế gia cùng các cao thủ của mấy đại học viện liên thủ xuất kích, thậm chí còn phải điều động cấm quân hoàng thành mới ổn định được tình hình, nhưng dị biến ở các nơi vẫn cứ tiếp tục tăng lên, nhưng cao thủ này và cấm quân hoàng thành không thể đáp ứng hết được. Bởi vì sợ làm cho dân chúng ngày càng hoang mang, Hoàng thượng hạ lệnh nghiêm cấm lưu truyền tin tức, cho nên đa số bách tính trong nước đều chưa rõ tình hình.”
“Sau đó thì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, hỏi.
Trưởng Tôn Ninh Hạo thấp giọng nói tiếp: “Có một lần Hoàng thượng lặng lẽ đi Nam Sở, nghe nói, Hoàng đế các nước Tuyên Vũ và Nam Sở cũng đi, sau khi trở về, Hoàng thượng lập tức hạ lệnh thành lập Hộ quốc kỵ sĩ, tất cả thành viên đều là tinh anh được tuyển chọn từ hàng nghìn hàng vạn học viên của các đại học viện và con cháu, đệ tử các đại gia tộc, mà các quốc gia khác, nghe nói cũng có động thái giống như vậy.”
Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngẩn ra, cái này không phải báo trước tình trạng toàn dân đều là binh sao? Người vừa rồi thực lực tuy mạnh, trong người lại có quái vật, chỗ nào cũng lộ ra tà khí và quỷ dị nhưng với thực lực của các cao thủ ẩn nấp của các đại gia tộc và tinh anh các đại học viện, đối phó với bọn chúng không phải là khó, sao lại căng thẳng như vậy?
“Hơn nữa, lần này, trước khi đi, Hoàng thượng từng triệu kiến một mình ta, muốn ta bằng bất cứ giá nào cũng phải vì hoàng thất giữ lại một tia huyết mạch cuối cùng.” Nói đến đây, gương mặt Trưởng Tôn Ninh Hạo trở nên nghiêm túc và kiên định.
“Ủy thác?” Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt bỗng chốc hiện lên từ này, chẳng lẽ sự tình thực sự nghiêm trọng đến mức này sao, ngay cả Đan Lăng quốc cũng có nguy cơ diệt vong? Nhưng nghĩ lại thực lực của người vừa nãy, chỉ là đánh đấm ồn ào, lăn qua lăn lại một chút, làm sao có thể tạo thành uy hiếp với hoàng quyền Đan Lăng được? Nhưng với cơ trí và mưu tính của Hoàng thượng, ông ấy làm vậy ắt có đạo lý của mình. Rốt cuộc, phía sau những chuyện này đang ẩn giấu những gì?
“Xem ra, chúng ta phải nhanh chóng trở về.” Gia Cát Minh Nguyệt trầm ngâm một chút, quay sang nói với Quân Khuynh Diệu.
Quân Khuynh Diệu gật đầu, đứng dậy.
“Chúng ta đi trước, các ngươi cẩn thận một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Trưởng Tôn Ninh Hạo.
“Các ngươi cũng vậy.” Trưởng Tôn Ninh Hạo không nói thêm gì, chỉ trầm giọng dặn dò.
“Chờ chút.” Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, Gia Cát Thanh Liên đột nhiên mở miệng nói.
“Sao vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn qua.
Gia Cát Thanh Liên trầm mặc một chút, giống như vô cùng chật vật nói: “Phụ thân, ông ấy vẫn luôn nhớ ngươi.”
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, mỉm cười như gió xuân ấm áp. Nhìn nụ cười này, Gia Cát Thanh Liên nhịn không được, cũng cười cười, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tất cả oán hận và căm thù trước đây đều tiêu tan giữa một nụ cười.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đi ra ngoài, một đạo thân ảnh mạnh mẽ đuổi theo, trông thấy dung mạo người này, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy đau đầu.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đúng là ngươi rồi! Thật không ngờ có thể gặp ngươi ở đây, mau tới giúp ta một chút, xem ta mặc thế này được chưa?” Đuổi theo tới, chính là Tam hoàng tử một thân tố bào*, trang phục toàn thân, thực so với dân thường còn bình dân hơn, quả thực là đã đem thời trang phát huy đến trình độ cực hạn.
(*) Tố: màu vốn có, màu trắng, trắng thuần.
“Không tệ, không tê, rất đẹp.” Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ cằm, đứng vững, nhìn từ trên xuống dưới Tam hoàng tử, gật đầu khen ngợi. Chỉ có điều, giọng nói kia, rõ ràng chỉ nói cho có lệ mà thôi.
“Ta đã nói rồi, những người khác làm sao có được mắt nhìn như ta.” Tam hoàng tử dương dương đắc ý nói, hắn hoàn toàn không có cảm giác giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt là chỉ nói cho có lệ.
“Đúng rồi, ta còn chuẩn bị một bộ trang phục xuất hành, ngươi giúp ta xem thế nào nha?” Tam hoàng tử hào hứng nói.
Nhìn Tam hoàng tử một thân quần áo đầy miếng vá, mọi người yên lặng cúi đầu. Gia Cát Minh Nguyệt vẫn hào hứng tán dương: “Cái này đúng là không tệ, Tam hoàng tử mặc vào thật không có lỗi với con mắt. Đến lúc đó, người sẽ ở một tầm cao mới, mọi người đều phải ngước nhìn.”
“Thật không? Thật không?” Tam hoàng tử hưng phấn cầm y phục chạy vào phòng, trong miệng vẫn còn kêu lên: “Ta phải thay ngay lập tức mới được.”
Sau khi Tam hoàng tử rời đi, các thị vệ bên cạnh hắn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt với con mắt lên án. Sao nàng có thể dạy bậy Tam hoàng tử như vậy hả?
Gia Cát Minh Nguyệt bị nhiều ánh mắt ai oán lên án, cảm thấy áp lực quá lớn, vội vàng kéo Quân Khuynh Diệu rời đi.
Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất trở lại Thánh điện.