Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 187: Chương 187: Chương 99.1: Tình cảm ngầm nảy sinh




Lần này Đại cung ty gọi mấy người bọn họ tới, hóa ra là để bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa tiến vào cung điện thì đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đại cung ty đứng lặng lẽ trên đại điện, bên cạnh chính là Quân Khuynh Diệu.

Đại cung ty nhìn thẳng bốn người đứng trước mặt mình, trong mắt lộ ra tia tán thưởng, trầm giọng nói: “Có một nhiệm vụ các ngươi phải đi làm.”

Mọi người không lên tiếng, chỉ trầm mặc chờ Đại cung ty nói hết. Đại cung ty nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mọi người, âm thầm gật gật đầu: “Nhiệm vụ lần này của các ngươi là phụ trợ Ẩnh điện điện chủ. Hắn bảo các ngươi làm cái gì thì làm cái đó, cái khác không cần hỏi nhiều.”

“Vâng.” Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Quân Khuynh Diệu một chút, bình tĩnh gật gật đầu.

Nhiệm vụ lần này tựa hồ rất cơ mật, ngay cả Trần điện chủ cũng chỉ biết bọn họ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, những chuyện khác không biết. Xem ra nhiệm vụ này rất trọng yếu rất cơ mật, thế nhưng vừa ra khỏi cổng lớn Thánh điện, lên xe ngựa Quân Khuynh Diệu liền lười biếng tựa lên thùng xe, nói với Gia Cát Minh Nguyệt nói: “Có thể đi ra ngoài thoải mái một trận.”

“Đại cung ty bảo ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ gì?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

Quân Khuynh Diệu nở nụ cười bí ẩn: “Đại cung ty chẳng phải đã nói rồi sao, mọi người không cần hỏi gì cả, theo ta là tốt rồi.”

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Không nói thì thôi…”

“Là đi tìm tinh huyễn thủ hộ. Người Thánh điện tra được tin tức tinh huyễn thủ hộ ở thảo nguyên.” Quân Khuynh Diệu thấy Gia Cát Minh Nguyệt nhăn mũi lại, không nhịn được cười nhẹ lên.

Gia Cát Minh Nguyệt thầm cả kinh, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Quân Khuynh Diệu: “Tìm tinh huyễn thủ hộ?”

“Đúng, thảo nguyên có một chiếc tinh huyễn thủ hộ.” Quân Khuynh Diệu cười lên, giơ tay ra sửa lại tóc trên trán cho Gia Cát Minh Nguyệt, động tác hết sức tự nhiên.

“Thảo nguyên có tinh huyễn thủ hộ?” Gia Cát Minh Nguyệt hơi chấn động một cái, nhìn Quân Khuynh Diệu.

“Không cần sốt sắng như vậy.” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười, “Coi như là đi rèn luyện đi. Thảo nguyên là địa phương mà cả Thánh điện và Thần miếu đều không thể thâm nhập. Cho nên ông già kia mới phái ta đi.”

“Ông già? Đại cung ty thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi.” Gia Cát Minh Nguyệt hơi nghi hoặc một chút, trong lòng cũng có suy đoán, nói, “Lẽ nào người này tuổi tác đã rất lớn, chỉ là bề ngoài có vẻ còn trẻ?”

“Đúng, người này kỳ thực tuổi tác rất lớn.” Quân Khuynh Diệu gật đầu, “Vì là rèn luyện, nàng có thể dẫn theo muội muội kia của nàng cùng đi, ta biết nàng coi trọng muội ấy.”

Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong, hơi kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Diệu, còn có một tia vui sướng. Rất nhiều khi đi ra ngoài nàng sẽ dẫn theo Đoan Mộc Huyên, không nghĩ tới lần này Quân Khuynh Diệu đã suy nghĩ tới trước mình, còn chủ động nói ra.

“Cảm tạ.” Gia Cát Minh Nguyệt lúng túng nói một tiếng cảm ơn.

Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

Thế là, lữ trình lần này, lại nhiều thêm Đoan Mộc Huyên.

Trước mắt chỉ thấy thảo nguyên mênh mông vô tận.

Quân Khuynh Diệu đi ở trước nhất, gió to phất qua, thổi tung trường bào màu đen của hắn. Sau khi đặt chân đến thảo nguyên, liền bỏ xe ngựa đổi thành cưỡi ngựa. Hiện tại hơi mệt một chút, mọi người xuống ngựa kéo giác mã, chậm rãi đi tới.

Phía trước, thoạt trông chỉ thấy thảo nguyên vô tận, trời đất phảng phất như nối liền một chỗ. Gió thổi qua, cỏ xanh dập dờn như sóng nước, thật sự là mỹ cảnh.

Lúc mọi người ở đây đang thưởng thức mỹ cảnh, nói giỡn, Quân Khuynh Diệu chợt mở miệng thấp giọng ngăn bọn họ lại.

“Có người đến rồi.” Thần sắc Quân Khuynh Diệu có mấy phần nghiêm nghị.

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, tinh tế lắng nghe chung quanh, dường như không phát hiện ra cái gì, quay đầu nhìn Lăng Phi Dương một cái, chỉ thấy trên mặt hắn cũng tỏ rõ vẻ mờ mịt. Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng hơi động, lập tức vận chuyển tham thần thuật. Chỉ trong chốc lát, liền phát hiện có chút không giống. Tựa hồ có người nào đang nhanh chóng tới gần đây.

“Đến rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt biến sắc mặt, thấp giọng quát lên. Trong lòng cũng nổi lên cảm giác không rõ.

Gia Cát Minh Nguyệt vừa dứt lời, một trận thét dài như sấm sét chợt vang lên.

Chỉ thấy hơn năm bóng người từ phương bắc chạy vội mà đến, mấy nhịp thở sau, bọn họ đã xuất hiện trước mặt đám người Gia Cát Minh Nguyệt.

“Nam Cung Cẩn!”

Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn mấy người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cầm đầu chính là Nam Cung Cẩn.

“Mèo nhỏ, đã lâu không gặp nhaa. Có nhớ ta hay không a ~” Trên mặt Nam Cung Cẩn mang theo vài phần cười cợt, giọng điệu vẫn lười biếng như trước.

Gia Cát Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, nhìn mấy tên đằng đằng sát khí phía sau Nam Cung Cẩn, không nói gì. Trong lòng cũng hiểu được, những người này, “lai giả bất thiện”.

“Ngươi đến đây làm gì?” Quân Khuynh Diệu lạnh giọng hỏi.

Nam Cung Cẩn khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Ta vốn không định đến, chẳng qua Thần miếu hạ xuống cách sát lệnh*…” Hắn quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trên mặt nổi lên ý cười yêu dã, ” Mèo nhỏ của ta làm sao có thể chết trong tay người khác đây? Muốn chết, cũng chỉ có thể chết trong tay ta thôi.”

*cách sát : đánh chết

Cách sát lệnh?

Mấy người Lăng Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt lẫn nhau nhìn thấy sự kinh ngạc.

Thần miếu hạ tử lệnh đối với Gia Cát Minh Nguyệt? Đây là tại sao?

Quân Khuynh Diệu cười lạnh nói: “Chỉ có mấy người các ngươi?”

“Chỉ có mấy người chúng ta?” Nam Cung Cẩn hơi nhíu đuôi lông mày, khóe miệng nổi lên ý cười tà mị, “Cũng không biết bản thân ta cộng thêm bốn vị quyền trượng tế tự của Thần miếu, có tư cách giết các ngươi hay không đây?”

Vừa nghe đến bốn chữ”Quyền trượng tế tự”, Quân Khuynh Diệu khẽ nhíu chân mày.

Nam Cung Cẩn dứt tiếng, bốn người phía sau hắn nhất thời bùng nổ ra khí thế kinh thiên!

Không sai, đây chính là uy thế đặc biệt của cấp Thánh. Chỉ bằng trận khí thế này, sắc mặt Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo và Đoan Mộc Huyên phía sau liền trở nên tái nhợt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

“Gia Cát Minh Nguyệt, ta muốn ngươi đền mạng cho tôn nhi đáng thương của ta!” Phía sau Nam Cung Cẩn, một tên tế tự râu tóc bạc trắng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nghiến răng kêu lên.

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ: “Tôn nhi của ngươi?”

“Lão phu Tạ Viễn Đình, tôn nhi của ta chính là Tạ Vũ Thư!”

Gia Cát Minh Nguyệt thầm giật mình, sao bọn chúng biết Tạ Vũ Thư là do mình giết? Thế nhưng, không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, thân hình quỷ mị của Nam Cung Cẩn lập tức nhào về phía Quân Khuynh Diệu.

Cường giả quyết đấu, ai cũng không thể nhúng tay, cũng không dám nhúng tay. Bởi vì sơ ý một chút, sẽ bồi mạng.

Quân Khuynh Diệu nhón mũi chân nhẹ nhàng tiến lên nghênh tiếp. Bàn tay của hắn khẽ giơ lên, một thanh tiểu kiếm màu vàng dài nhỏ liền xuất hiện trong tay.

Đây vẫn là lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy Quân Khuynh Diệu sử dụng vũ khí, lần này Nam Cung Cẩn đánh thật rồi. Thực lực của Nam Cung Cẩn và Quân Khuynh Diệu, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn chưa biết ai mạnh hơn. Thế nhưng, nàng cảm thấy, hai người hẳn là không phân cao thấp.

Hai người Nam Cung Cẩn và Quân Khuynh Diệu liền hóa thành hai cái bóng mờ một đen một tím quấn lấy nhau. Nam Cung Cẩn cũng sớm lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc, cùng tế kiếm màu vàng của Quân Khuynh Diệu đan xen lẫn nhau, ánh vàng ánh bạc bắn ra tứ phía.

Bốn tên quyền trượng tế tự đối diện cũng không vội vã ra tay, chỉ cười lạnh nhìn mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.

“Phi Dương, ngươi mang mọi người đi trước.” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng nói.

“Muốn đi cùng đi, muốn chết cùng chết!” Tiết Tử Hạo luôn luôn trầm mặc ít lời bỗng nhiên mở miệng, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng cũng vô cùng kiên định.

“Đúng, các ngươi có thể yên tâm chết cùng một chỗ!” Tạ Viễn Đình mặt mũi dữ tợn, trong mắt mang theo thù hận vô tận.

Tiếng nói của hắn vừa ra, một tia kình phong liền từ phía sau Gia Cát Minh Nguyệt bắn thẳng vào mặt hắn. Tiết Tử Hạo trước giờ luôn trầm ổn đã xuất thủ trước.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ kêu một tiếng, Cự Phong lập tức được gọi ra. Nàng rút chủy thủ, theo sát phía sau mà lên. Ở bên cạnh nàng, động tác của Lăng Phi Dương còn nhanh hơn nàng nửa bước, thoáng cái liền tới trước.

Hai người đều hiểu, nếu như chờ bốn tên quyền trượng tế tự kia vây công lại đây, vậy tuyệt đối là một hồi tai nạn.

Bất kể Tiết Tử Hạo hay là Mặc Sĩ Thần, lấy thực lực cấp linh hồn của bọn họ, căn bản là không có cách nào có thể ngăn trở công kích của cường giả cấp Thánh, đừng nói tới Đoan Mộc Huyên phía sau họ chỉ có thực lực cấp Thiên Không.

Khóe miệng Tạ Viễn Đình treo nụ cười lạnh, chỉ nghe một trận “leng keng”, trường kiếm bên hông hắn trực tiếp bay ra khỏi vỏ, hoàn toàn mặc kệ Lăng Phi Dương phía trước, hướng về phía ngực Gia Cát Minh Nguyệt mà đâm tới.

Trong mắt Lăng Phi Dương loé ra một vệt hàn mang, trường kiếm xoay ngang, chém về phía Tạ Viễn Đình. Chỉ là, vừa tới nửa đường, hai thanh trường kiếm đồng thời tiến lại, trực tiếp đóng kín thế công của hắn. Chấn động trên tay truyền tới khiến cánh tay Lăng Phi Dương tê dại một hồi, nội kình dọc theo hai tay xâm nhập vào trong cơ thể càng làm cho hắn muốn thổ huyết!

“Không nghĩ tới, thật đúng là tu vi thánh giai sơ kỳ. Nếu không phải Nam Cung Cẩn nhắc nhở, chỉ sợ đã bị các ngươi lừa gạt.”

Nghe xong lời này, trong lòng Lăng Phi Dương chìm xuống. Mấy người bọn họ ẩn giấu thực lực đến giờ, người ngoài không biết, nhưng Nam Cung Cẩn lại đúng là một trong những người biết tình huống!

Bốn tên quyền trượng tế tự, thấp nhất cũng có thực lực cấp Thánh, Tạ Viễn Đình kia còn sắp đến Thánh Giai Trung Kỳ. Nhân vật như vậy, dù cho chỉ đến ba người, bọn họ cũng không thể chống lại, thế mà giờ lại có tới bốn người!

Tiết Tử Hạo xanh mặt, không ngừng kéo dây cung, mũi tên liên tục bắn ra. Chỉ là, trong hỗn chiến của sáu tên cao thủ cấp Thánh, mũi tên chỉ có cấp bậc linh hồn còn chưa kịp tới gần thì đã bị cương phong thổi bay đi.

Thú triệu hoán của Mặc Sĩ Thần thì càng không phải nói, ngay cả tư cách tới gần chiến trường cũng không có. Mặc dù thú triệu hoán đã được tăng trưởng phòng ngự, nhưng vừa tiến vào trong trận phong bạo tử vong kia, lập tức đã bị cắt tới cả người máu tươi.

Thời gian trôi qua, Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn vẫn bất phân thắng bại như cũ, nhưng tình hình của Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều đang tràn ngập nguy cơ.

Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nghiến răng một cái, trong lòng có quyết định. Nàng hít sâu một hơi, hé mở một khe nhỏ của nguồn sức mạnh thần bí rót vào chủy thủ, hướng về phía Tạ Viễn Đình mà đâm tới.

Tạ Viễn Đình cũng đã sớm mất kiên nhẫn, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn không liều mạng với hắn, vẫn trốn sau lưng Lăng Phi Dương và mấy người còn lại chơi du đấu. Nếu không phải Lăng Phi Dương có bản lĩnh vững vàng, sớm đã bị mấy người xé thành mảnh vụn.

Giờ khắc này thấy Gia Cát Minh Nguyệt tấn công, hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trường kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng bạc chảy về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Chỉ là, khi trường kiếm và chủy thủ vừa tiếp xúc, thân thể hắn lập tức chấn động. Trên chủy thủ truyền đến lực lượng hủy thiên diệt địa, làm cho hắn suýt chút nữa không giữ được trường kiếm trong tay!

Tạ Viễn Đình chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, “phụt” một ngụm máu tươi phun ra ngoài, thân thể rơi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.