“Lão Tạ, chuyện gì xảy ra? !” Ba tên quyền trượng tế tự nhất thời kinh ngạc thốt lên.
“Cẩn thận chủy thủ trong tay con nhóc kia, trong đó có gì đó quái lạ!” Tạ Viễn Đình vừa dứt lời, chủy thủ trong tay Gia Cát Minh Nguyệt lại vung ra lần nữa, chém về phía một tên cách mình gần nhất.
Tên quyền trượng tế tự kia căng thẳng trong lòng, thân hình đột nhiên lùi về sau.
Bức lui mấy người, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đồng thời lùi ngay về sau. Bên kia Nam Cung Cẩn và Quân Khuynh Diệu dường như cũng cảm giác được cái gì, lập tức lui khỏi vòng chiến, chạy vội tới.
“Phi Dương, Chuột nhắt, Mập mạp các ngươi mang theo Huyên Huyên đi trước!”
Mắt thấy Lăng Phi Dương muốn nói gì, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nói, “Giờ không phải lúc hành động theo cảm tính! Các ngươi đi trước, ta à Quân Khuynh Diệu chặn bọn họ một hồi, sau đó lập tức tới tìm các ngươi hội hợp! Ngươi quên sao? Ngạn Hống!”
Lăng Phi Dương cắn răng, hắn đương nhiên hiểu rõ tình huống bây giờ. Nếu như mấy người Mặc Sĩ Thần không đi, cho dù Gia Cát Minh Nguyệt muốn đi, cũng đi không xong. Ngạn Hống, Lăng Phi Dương biết bí mật của Gia Cát Minh Nguyệt, bản mệnh ma sủng của nàng, chính là Ngạn Hống.
“Đi!” Lăng Phi Dương quát to một tiếng, một phát bắt được eo Đoan Mộc Huyên, cưỡi lên giác mã, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cũng lo lắng cho Gia Cát Minh Nguyệt, thế nhưng hiểu rất rõ rằng, nếu như hiện tại không đi, như vậy không chỉ bọn họ đi không được, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hai người không do dự nữa, nối gót Lăng Phi Dương nhảy lên ngựa.
Mấy tên tế tự phục hồi lại tinh thần, đang định ngăn trở, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu lại đồng thời tiến lên ngăn cản. Mà vào lúc này, Nam Cung Cẩn lại không hề động thủ, chỉ đứng một bên vuốt cằm, nhìn chiến cuộc. Không ai có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Chờ tới khi bóng dáng mấy người Lăng Phi Dương dần dần đi xa, biến thành một chấm đen, cho đến khi không còn nhìn thấy đâu, Nam Cung Cẩn mới lười biếng gia nhập chiến cuộc. Mấy tên tế tự cáu giận trong lòng, thời khắc mấu chốt, Nam Cung Cẩn lại đứng yên bất động, tự dưng thả mấy người kia chạy. Người này rốt cuộc nghĩ như thế nào? Lúc nghe thấy muốn giết Gia Cát Minh Nguyệt thì đòi đi theo, đến rồi cũng hăng hái động thủ trước, hiện tại để cũng chính hắn để cho những người kia chạy mất.
Nam Cung Cẩn lần nữa đối đầu Quân Khuynh Diệu, mà Gia Cát Minh Nguyệt thì lại vất vả đối phó bốn tên tế tự, nếu không phải Tạ Viễn Đình trọng thương, nàng sẽ càng thêm vất vả.
“Nam Cung Cẩn, tạm biệt nha.” Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị.
Nam Cung Cẩn lập tức biến sắc mặt, hắn giống như chợt nghĩ tới điều gì, nhanh chóng thối lui ra sau. Mấy tên tế tự thấy thế, cũng vội vàng lui về phía sau theo. Có thể khiến cho Nam Cung Cẩn kiêng kỵ, khẳng định không phải thứ mà bọn họ có thể dễ dàng ứng phó.
Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, còn không kịp lấy lại tinh thần, thì đã cảm thấy ngay bên cạnh mình, một luồng khí thế ngập trời đột ngột nổi lên. Nếu như nói Ngạn Hống là hỏa diễm ngút trời, trong luồng khí thế này ẩn chứa sức mạnh giá bang của mặt đất. Lúc nguồn sức mạnh này bạo phát, Gia Cát Minh Nguyệt có thể cảm giác rõ rệt rằng, Ngạn Hống cũng xao động theo.
Nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, cây cỏ chung quanh Quân Khuynh Diệu tức khắc đông cứng lại, nứt ra, biến thành vụn băng.
Sau một khắc, Gia Cát Minh Nguyệt đã rơi vào một cái ôm có chút lạnh lẽo, sau đó cảnh vật xung quanh đang nhanh chóng biến hóa…
Cuồng phong trào lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thảo nguyên đang biến thành một mảnh băng nguyên.
Sau khi Nam Cung Cẩn cùng bốn tên quyền trượng tế tự hóa giải xong luồng sức mạnh băng giá kia thì lại phát hiện khắp thảo nguyên đã không còn một bóng người nào.
Nam Cung Cẩn khẽ cười nói: “Chẹp chẹp, để bọn họ chạy mất rồi.”
Tạ Viễn Đình mặt âm trầm, trầm giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Nam Cung Cẩn hơi nhíu mày, giọng điệu có châm biếm: “Tất nhiên là đuổi theo rồi. Lẽ nào ngươi còn muốn chờ bọn họ tự mình tới nộp mạng sao?” Nam Cung Cẩn nói xong câu này bèn khẽ phe phẩy ống tay áo, đi trước.
Sắc mặt mấy tên Tạ Viễn Đình tối sầm lại, nhưng vẫn theo sát ở phía sau.
…
Gia Cát Minh Nguyệt ôm chặt Quân Khuynh Diệu, ngồi ở trên lưng Cự Phong. Quân Khuynh Diệu đã rơi vào hôn mê, sắc mặt của hắn trắng xám, đôi môi thật mỏng nhếch lên, lông mày nhíu chặt. Hiển nhiên là lực lượng tinh thần tiêu hao quá độ.
Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm đoán được, ma sủng của Quân Khuynh Diệu tất nhiên cũng là thượng cổ thần thú. Cho nên Ngạn Hống luôn bị kích thích. Quân Khuynh Diệu nhất định khó tránh khỏi hao tổn tinh thần lực quá mức.
Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết nên chạy trốn nơi đâu, chỉ có thể cưỡi Cự Phong chạy thật nhanh. Ven đường không ngừng rải thuốc chính mình luyện chế, tiêu trừ hết khí tức của mình.
Lao nhanh một thời gian rất lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới dừng lại bên một gò núi nhỏ. Cẩn thận thả Quân Khuynh Diệu xuống đất, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt thầm lo lắng, không khỏi đưa tay ra nhẹ nhàng xoa mặt của hắn. Tay mới vừa xoa, Quân Khuynh Diệu đã chậm rãi mở mắt ra, cười khẽ với nàng. Gia Cát Minh Nguyệt đối diện dị đồng kia, vội vã thu tay về, mất tự nhiên nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là tinh thần thoát lực mà thôi.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười, hơi chống đỡ thân thể ngồi dậy.
“Có muốn uống chút nước hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt từ bên hông cởi xuống túi nước, đưa cho Quân Khuynh Diệu.
“Trên tay vô lực.” Quân Khuynh Diệu mở mắt nói.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi, bật núi gỗ, đặt túi nước bên môi Quân Khuynh Diệu. Quân Khuynh Diệu cười khẽ ra tiếng uống một hớp nước, nhẹ nhàng thở ra, mới nói: “Ta không có chuyện gì, nàng thì sao? Có bị thương chỗ nào hay không?”
“Không có, ta không có chuyện gì.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Quân Khuynh Diệu nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, không tiếp tục nói nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng trầm mặt, hai người đều không nói nữa, chung quanh chỉ có tiếng gió thổi. Chẳng biết từ lúc nào Quân Khuynh Diệu lại đưa mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt nhận ra, mất tự nhiên ngoảnh mặt đi. Trong mắt Quân Khuynh Diệu lóe ra ý cười giảo hoạt. Nếu như lúc này Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vào mắt của hắn, tất nhiên sẽ nhận ra. Nhưng vì nàng ngoảnh mặt đi, nên không thể nhìn thấy điều đó.
Một lúc lâu, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: “Quân Khuynh Diệu, người Thần miếu biết ta giết Tạ Vũ Thư, là Nam Cung Cẩn nói cho bọn họ biết? Ta cảm thấy hắn sẽ không làm như thế. Vậy sẽ là ai chứ? Hơn nữa biết chúng ta sẽ đến thảo nguyên, còn chặn giết chúng ta.”
“Vì sao cảm thấy hắn sẽ không làm như thế ?” Quân Khuynh Diệu hơi nhíu mày, đầy hứng thú hỏi.
“Bởi vì hắn là tên biến thái, chuyện như vậy hắn không thèm làm. Hắn chỉ có thể bàng quan, sẽ không trực tiếp nhúng tay. Lần này truy sát chúng ta, hắn chẳng qua cũng chỉ nhất thời hứng thú nên mới đến mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu chặt lông mày, nói.
Trong long Quân Khuynh Diệu có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt lại hiểu rõ Nam Cung Cẩn như vậy.
“Đúng, sẽ không phải Nam Cung Cẩn nói ra. Như vậy chỉ có một khả năng.” Sắc mặt Quân Khuynh Diệu hơi trầm xuống.
“Trong Thánh điện, có nội gián. Hơn nữa người này địa vị không thấp.” Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng suy đoán, “Nếu là những nhiệm vụ giống như tìm kiếm tinh huyễn thủ hộ, Đại cung ty sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết. Người biết tất nhiên sẽ là người có địa vị rất cao trong Thánh điện.”
Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, liền nhìn thấy Quân Khuynh Diệu đang cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Sao thế?” Gia Cát Minh Nguyệt có phần không hiểu ra sao.
“Không có gì, Minh Nguyệt của ta quả thật cơ trí.” Quân Khuynh Diệu cười nói.
Gia Cát Minh Nguyệt nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
“Chúng ta đi thôi, không nên nghỉ ở chỗ này.” Quân Khuynh Diệu đứng dậy, khẽ phủi bụi trên áo bào.
“Đi luôn giờ sao? Ngươi không sao chứ?” Gia Cát Minh Nguyệt có chút lo lắng hỏi.
“Đương nhiên không có chuyện gì.” Quân Khuynh Diệu lắc đầu cười nhạt nói.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cau mày, còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt Quân Khuynh Diệu lại hơi tái đi.
“Còn nói không có chuyện gì, ngươi…” Gia Cát Minh Nguyệt trách cứ, bỏ đi một tia nghi ngờ lúc nãy.
“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, ngộ nhỡ đụng phải đám người Nam Cung Cẩn sẽ không tốt.” Quân Khuynh Diệu thầm nghĩ nguy hiểm thật, bản thân suýt chút nữa liền đắc ý vênh váo. Đúng, hắn cũng không có suy yếu như vẻ ngoài, hơn nữa không giống mấy người Nam Cung Cẩn trong trận chiến ấy, hắn rất hài lòng kết cục như vậy.
Sau khi tách khỏi mấy người Lăng Phi Dương, hắn và Gia Cát Minh Nguyệt đi riêng với nhau. Hắn và Nam Cung Cẩn kỳ thực vẫn chưa xuất toàn lực. Tình huống căn bản không có nguy hiểm như vẻ ngoài. Đương nhiên, những điều này tuyệt đối không thể để cho Gia Cát Minh Nguyệt biết.
“Giờ chúng ta tiếp tục hướng về phía bắc sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Chỗ bọn họ cần đến lần này, chính là phương bắc của thảo nguyên.
“Ừm, tiếp tục hướng về phía bắc.” Quân Khuynh Diệu gật đầu.
“Cũng được, mấy người Phi Dương hẳn cũng sẽ đi qua bên đó.” Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, trong lòng thầm suy tư, phương bắc chính là Thiết Hạ vương triều, bất kể là Thần miếu hay Thánh điện, thế lực đều không thể thẩm thấu tới đó.
…
Phía trước là thảo nguyên vô tận, ban ngày Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cưỡi Cự Phong chạy đi, buổi tối liền ngủ ngoài trời. Qua mấy ngày, Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, bởi vì trên người có mùi, muốn tắm! Trong thảo nguyên tất nhiên cũng có hồ nước, hơn nữa còn là hồ nước mỹ lệ trong suốt thấy đáy.
“Ngươi xoay qua chỗ khác!” Gia Cát Minh Nguyệt gọi Hân Lam và Tiểu Nhục Hoàn ra, để hai người bọn họ canh gác.
“Được, nàng từ từ tắm, ta trước đi nướng cá.” Quân Khuynh Diệu cười, giơ giơ cá trong tay lên, đi nhóm lửa. Bởi vì hồ nước trong suốt thấy đáy, cho nên có thể nhìn rõ cá bơi bên dưới, rất dễ bắt. Quân Khuynh Diệu thuận lợi kiếm được mấy con cá lớn.
Tiểu Nhục Hoàn và Hân Lam ngồi ở bên hồ, quay lưng về phía hồ, trợn mắt lên nhìn Quân Khuynh Diệu đang nhóm lửa nướng cá cách đó không xa, cẩn thận tỉ mỉ chấp hành nhiệm vụ chủ nhân giao cho.
Quân Khuynh Diệu tức giận quay đầu nhìn Tiểu Nhục Hoàn cùng Hân Lam một cái: “Hai ngươi nhìn kiểu gì vậy? Ta giống loại người đi nhìn lén người ta tắm sao?”
“Giống!” Hân Lam nói chắc như đinh đóng cột.
“Ngươi cho ta ăn cá thì sẽ không giống nữa.” Tiểu Nhục Hoàn cho ngón tay vào trong miệng, chảy nước miếng nhìn cá trong tay Quân Khuynh Diệu.
“Tên nhóc ngu ngốc không có cốt khí này, chỉ biết có ăn thôi!” Hân Lam nghe Tiểu Nhục Hoàn nói vậy, tức giận gõ đầu Tiểu Nhục Hoàn.
“Ngươi bắt nạt ta!” Tiểu Nhục Hoàn lớn tiếng lên án.
“Bắt nạt ngươi thì sao!” Hân Lam đột ngột biến trở về nguyên thân, thò tay véo má Tiểu Nhục Hoàn.
“Mẹ ơi, Hân Lam bắt nạt con.” Tiểu Nhục Hoàn khóc tố cáo, quay đầu lại.
“Không cho phép quay đầu, không cho phép nhìn!” Quân Khuynh Diệu lạnh giọng quát lên.
“Tại sao?” Tiểu Nhục Hoàn bị Hân Lam kéo, rời khỏi bờ hồ, nước mắt lưng tròng hỏi.
Quân Khuynh Diệu mắt lạnh nhìn Tiểu Nhục Hoàn một cái, nhàn nhạt nói: “Bởi vì ngươi là nam.”
Tiểu Nhục Hoàn trợn mắt lên nhìn Quân Khuynh Diệu không hiểu ra sao. Hân Lam trợn tròn mắt, người đàn ông này cũng thật là bá đạo.
Gia Cát Minh Nguyệt đang tắm trong hồ nghe được mấy người này đối thoại, giật giật khóe miệng, không biết nói cái gì mới tốt. Chỉ là, đáy lòng có một cảm giác kỳ diệu chợt nổi lên.
…
Một đường đi vội ròng rã suốt gần nửa tháng, phía chân trời xuất hiện một mảng tường thành sừng sững kéo dài.
“Đây là nơi nào?” Gia Cát Minh Nguyệt trợn to mắt, cho dù là đời trước, nàng cũng chưa từng thấy tường thành đồ sộ như vậy. Tường thành đồ sộ nhất cũng không sánh bằng nửa phần khí thế của nơi này.
“Đây là cứ điểm biên cảnh của Thiết Hạ vương triều, Cốt La thành.” Quân Khuynh Diệu khẽ ôm eo Gia Cát Minh Nguyệt, mở miệng nói.
Dọc theo con đường này, cùng ngồi với nàng ở trên lưng Cự Phong, trên mặt hắn không tuy không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoả mãn.
Gia Cát Minh Nguyệt lườm hắn một cái, lấy tay gỡ ma trảo bên hông mình ra, triệu hoán Cự Phong trở về. Dù sao sắp đi vào thành thị của nhân loại, Cự Phong vẫn là quá mức nổi bật.
Tiến vào thành, hai người đi thẳng tới một tòa tửu lâu. Nửa tháng này hai người vẫn ở trong thảo nguyên ăn gió nằm sương, tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt không thịt không vui, thế nhưng cứ ăn thịt mãi Gia Cát Minh Nguyệt cũng chán muốn ói ra. Cho nên nàng quyết định lát nữa phải gọi nhiều rau dưa một chút.
Trong tửu lâu không có bao nhiêu thực khách, hai người tùy tiện chọn một chiếc bàn ngồi xuống. Vừa ngồi, liền nghe thấy ba tửu khác bên cạnh thấp giọng nghị luận.
“Thiết Hạ vương triều chúng ta cũng thật là lắm tai nạn.” Một tửu khách thấp than thở, nhẹ giọng nói “Mấy năm trước huyết thống hoàng tộc lần lượt lụi bại, hiện tại hoàng thượng bị bệnh nặng quấn thân. Nếu là hoàng thượng có mệnh hệ nào, vậy huyết thống hoàng tộc coi như đã đứt đoạn.”
“Hoàng thượng chẳng qua chỉ hơi bệnh mà thôi, hơn nữa nghe nói vài ngày trước đó, Huyên công chúa thất tán nhiều năm đã trở về rồi.”
“Hiện tại văn võ cả triều đều ở trong long bàn tay của hoàng phi Helle, một tiểu cô nương như nàng, có thể làm cái gì? Cuối cùng chỉ sợ cũng sẽ ngã xuống… Tiểu cô nương đáng thương, lúc trước tránh được một kiếp, hiện tại đúng là chạy trời không khỏi nắng.”
“Cái gì gọi là lúc trước tránh được một kiếp? Chớ nói nhảm. Loại chuyện đó chỉ là tin đồn…”
“Hừ, tin đồn gì? ! Không phải là do mụ gian phi Helle kia làm hại sao?”
“Không nói Helle hoàng phi nữa. Ta nghe nói, thời điểm Huyên công chúa về kinh có mang theo ba tên hộ vệ…”
“Ta còn nghe nói, có người nói một người trong đó là kiếm sĩ cấp Thánh, một người khác là Triệu Hoán Sư cấp linh hồn, hơn nữa ma sủng giáp thú của hắn còn rất đặc biệt, có thể thả ra kỹ năng kỳ dị!”
“Ta cũng nghe nói có chuyện như vậy, ba người này tuy rằng lợi hại, thế nhưng cũng sẽ không thể thay đổi được gì đâu…”