Triệu Hoán Thần Binh

Chương 555: Chương 555: Chương tràn ngập hy vọng (hạ)?




Mặt mọi người sa sầm, nghĩ đến sau này sẽ sinh hoạt ở chỗ quỷ quái này thì rất muốn đập đầu vào tường. May mắn mọi người không giống lúc mới đi ra Bắc Đẩu hành tỉnh, Yến đại nhân huấn luyện mấy tháng rất nghiêm khắc, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhưng ánh mắt mọi người khó chịu nhìn Vu Nhai, đặc biệt là kỵ sĩ dự bị tỉnh ngoài.

Ngọc Vấn Hiền lên tiếng:

- Bốn phía là hoang nguyên, đồi núi thấp, Ma Pháp đế quốc cách đối diện không xa. Nếu dùng mắt ước chừng khoảng cách không sao thì cự ly Ma Pháp đế quốc và Kiếm Sơn hùng quan là giống nhau. Như Độc Cô Anh tướng quân đã nói, thỉnh thoảng Ma Pháp đế quốc sẽ chiếm lĩnh nơi này làm Tiền Tiêu Doanh của mình, ném vài vật hy sinh vào đây giữ chỗ.

Trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị Ngọc Vấn Hiền, Tần Song có năng lực quân sự mạnh nhất. Tuổi Tần Song nhỏ hơn, kinh nghiệm hơi thiếu, không có khả năng phân tích mạnh như Ngọc Vấn Hiền.

Ngọc Vấn Hiền tiếp tục bảo:

- Nhưng mọi người đừng quá lo, tổng hợp tình huống xung quanh thì xác suất Ma Pháp đế quốc tấn công nơi này trong thời gian gần không cao. Nếu bọn họ dọc theo đồi núi kia xuất phát thì chúng ta khó phát hiện ra, Tiền Tiêu Doanh này mất tác dụng. Lúc đến ta có quan sát, bên kia nơi chủ chiến hơn.

- Từ lúc xuất phát đi Kiếm Phong lĩnh, ta không thấy nhiuề dấu vết chiến tranh. Có lẽ chúng ta sẽ bình an vô sự ở đây đến khi kết thúc so đấu kỵ sĩ dự bị.

Mọi người thở hắt ra, trong Huyền Binh đế quốc hễ là huyền binh giả nhiều ít có chút tri thức quân sự. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nhìn địa hình, cảm thấy chỗ này là đất chết, nghe Ngọc Vấn Hiền nói mới yên lòng.

Nghiêm Sương hợp thời bổ sung một câu:

- Nhưng nếu chúng ta ở chỗ này hỗn ăn chờ chết đến lúc có kết quả so đấu thì sẽ không được một chút quân công, khi đó phải trả huy chương kỵ sĩ dự bị lại cho Yến đại nhân rồi về Bắc Đẩu đi ngủ.

Mọi người biến sắc mặt. Đúng, an toàn nghĩa là không đánh nhau, không đánh thì lấy đâu ra quân công?

Mọi người lại nhìn hướng Vu Nhai, bao gồm Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nhìn hắn với ánh mắt ai không án.

Vu Nhai cứng nhắc nói:

- Đừng nhìn ta như thế. Các ngươi yên tâm, không lâu sau Ma Pháp đế quốc sẽ đánh tới, ta bảo đảm.

Vu Nhai thầm tính toán tiếp theo nên làm sao.

Lữ Băng không tin, khinh thường nói:

- Ngươi tự tin Ma Pháp đế quốc sẽ tấn công?

Khiến Vu Nhai tạm thời làm thủ lĩnh là vì Độc Cô Cửu Tà, gã không muốn tranh giành với hắn. Tiểu tử này còn cho rằng mình là đại gia sao? Tự quyết định!

Không chỉ Lữ Băng nghĩ vậy, đa số kỵ sĩ dự bị tỉnh ngoài đều như thế, dù bọn họ thừa nhận Vu Nhai có chút bản lĩnh.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên. Các ngươi đã thấy ta dùng dung binh thần thuật, mới gần đây Yến đại nhân nói với ta Huyền Binh đế quốc không chú trọng quyển trục của ta nhưng Ma Pháp đế quốc thì không, chắc chắn Quang Minh thần điện sẽ hành động. Bọn họ nhất định có thám tử trong Kiếm Sơn hùng quan, ngươi nói xem nếu bọn họ biết ta chờ chết trong chỗ quỷ quái này thì sẽ làm gì?

Yến đại nhân không nói chắc chắn Quang Minh thần điện sẽ đến, là mượn kiếm huynh mang tin tức đến. Lúc trước Vu Nhai không quá tin tưởng vào mượn kiếm huynh, nhưng mấy ngày nay gã bốc hơi khỏi nhân gian, không tin cũng không được, gã quá bí ẩn.

Đám kỵ sĩ dự bị biến sắc mặt. Quang Minh thần điện! Những người có mặt đều biết địa vị Quang Minh thần điện trong Ma Pháp đế quốc không tệ như Huyền Thần điện, bọn họ là người địa biểu thần quyền, có quyền lực rất lớn, thậm chí điều động binh sĩ Ma Pháp đế quốc. Mới rồi lo lắng không có quân công, hiện tại nhiều quân công đặt trước mặt nhưng bọn họ phải có mạng đi lấy.

- Vu Nhai, ta ngày càng khâm phục ngươi, chỗ nào có ngươi là nơi ấy có đủ chuyện, mỗi việc đều kinh thiên động địa, tùy thời nguy hiểm mạng sống. Chúng ta đi theo ngươi muốn không biến mạnh cũng không được.

Lúc Độc Cô Cửu Tà còn trong Độc Cô gia là chuyên gia gây sự, sau này gặp Vu Nhai, gã cảm thấy trước mặt hắn thì gã không là gì, giờ càng cảm giác mình nhỏ bé như con kiến.

Vu Nhai nhếch mép:

- Quá khen quá khen.

Vu Nhai bổ sung thêm:

- Dù không có Quang Minh thần điện các ngươi nghĩ Dương Như Hóa sắp xếp chúng ta ở đây chỉ để phơi nắng sao? Các ngươi cũng nhìn thấy người Thuẫn Lĩnh nhìn chúng ta như người chết.

- Tiếp theo phải làm sao? Đào đất đào hầm? Hay kêu Tiểu Thúy dụ dỗ một đám khưu phong thú đến đây?

Ý của Độc Cô Cửu Tà rất rõ ràng, mặc kệ lên trời hay xuống đất, tìm con đường chạy trốn rồi nói.

- Cửu Tà huynh, chúng ta là binh sĩ của đế quốc, phải phục tòng mệnh lệnh. Bây giờ điều chúng ta nên làm là chiến đấu vì vinh diệu của đế quốc.

Vu Nhai đầy chính nghĩa nói:

- Đây là người Quang Minh thần điện! Nếu giết hết bọn họ tại đây thì chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu quân công, bao nhiêu vinh diệu? Hiện tại chúng ta không thể chỉ lo chạy trốn!

Vu Nhai xoay người vào tường đất.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị ngẩn ngơ, lời Vu Nhai nói làm người ta sục sôi máu nóng.

Nhưng điều kiện là một người khác nói câu trên, bây giờ cả đám chỉ muốn giơ ngón giữa với Vu Nhai. Tiểu tử này, xung quanh không có đại tướng quân gì, toàn là người mình còn làm bộ làm tịch?

Vu Nhai nói với người trong tường đất:

- Chào mọi người, chúng ta là kỵ sĩ dự bị đến từ Huyền Thần điện, bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính thức tiếp nhận Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh.

Đám tội phạm nhướng mi mắt lên sau đó tiếp tục làm việc của mình.

- Trong các ngươi ai là hiệu doanh trưởng? Ta chính thức tiếp nhận nơi này, sau đó hoàn thành nghi thức giao tiếp thần thánh.

Các tội phạm trong tường đất giương mắt lên nhìn Vu Nhai như ngó đồ ngốc. Tiểu tử này chắc là quý tộc ngu ngốc nào đó trong Huyền Binh đế quốc bị lừa tới đây. Các tội phạm cười cười, nụ cười trào phúng.

Một nam nhân trung niên từ góc xó nào đó chui ra, vóc người cao to vạm vỡ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ bắp của gã run run, tức là lỏng lẻo, không biết đã bao lâu không vận động.

- Ta chính là hiệu doanh trưởng của chỗ này.

- Gì? Đại Tượng nhà ngươi là hiệu doanh trưởng? Sao ta không biết?

- Hiệu doanh trưởng là cái gì? Chức quan lớn lắm sao? Có thể kiếm quân công nhiều hơn không?

- Cha nó, thì ra ngươi là hiệu doanh trưởng đại nhân trong truyền thuyết, mời khách, mau mời khách.

Bốn phía đột nhiên vang lên tiềng ồn ào, đến bây giờ mới có chút sức sống, nhưng nói chuyện vẫn không có sức.

Hiệu doanh trưởng tên Đai Tượng nói:

- Đương nhiên không thể cho các ngươi biết, không thì Ma Pháp đế quốc đến ta sẽ là người chết thứ nhất, bây giờ thì tốt rồi. Ha ha, kỵ sĩ đại nhân mới đến, giờ ngươi là hiệu doanh trưởng Kiếm Phong lĩnh. Nhưng khối lệnh bài hiệu doanh trưởng bị ta lấy đi chùi đít dính đầy phân không biết đã ném đi đâu, chắc không quá xa. Hay kỵ sĩ đại nhân đi tìm thử? Sau đó chúng ta tiếp tục giao tiếp thần thánh?

Người xung quanh cười ồ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.