Triệu Hoán Thần Binh

Chương 554: Chương 554: Chương tràn ngập hy vọng?




Rõ ràng là Dương Như Hóa phái gã đến thúc giục, sợ đêm dài lắm mộng, trong lời nói ẩn chứa cảnh cáo Độc Cô Anh.

- Đa tạ Anh tướng quân, chúng ta đi đây.

Vu Nhai dứt khoát xoay người đi. Theo tính cách thường ngày của Vu Nhai nên trò chuyện với Độc Cô Anh vài câu, đào ra thông tin đáng giá nhưng hắn không làm như vậy, có vẻ rất tự tin.

Độc Cô Anh nhìn theo Vu Nhai rời đi, nàng hỏi Yến đại nhân không đi theo:

- Yến kỵ sĩ, tại sao vừa rồi các ngươi không lên tiếng tranh thủ?

Độc Cô Anh cứ tưởng Vu Nhai không có xúc động như người trẻ tuổi khác, bây giờ xem ra hắn xúc động, kiêu ngạo rất lớn.

Độc Cô Anh nói tiếp:

- Nếu tranh thủ thì có lẽ sẽ không đi Kiếm Phong lĩnh. Ngươi nên biết Kiếm Phong lĩnh là chỗ nào, mỗi lần bị công kích hầu như không ai sống sót ra được.

Yến đại nhân trả lời:

- Rất đơn giản, bởi vì Vu Nhai không tranh biện.

Yến đại nhân cùng kỵ sĩ chính thức khác đi vào phủ đại tướng quân, Hoàng Phủ đại tướng quân mời bọn họ uống rượu xem múa. Mấy kỵ sĩ chính thức Bắc Đẩu khác đi theo Yến đại nhân, chỉ để lại Hạng Phi giáo quan.

Nhìn mắt Độc Cô Anh mờ mịt, Hạng Phi cười gian nói:

- Vừa rồi ta cũng định cãi lại nhưng ta không biết Kiếm Phong lĩnh nguy hiểm như thế nào, không có vốn cãi. Khi ta định liều lĩnh thì bị Yến đại nhân ngăn cản.

- Tại sao?

Độc Cô Anh cảm giác chỉ một mình nàng cố gắng, mặc dù chuyện này không liên quan nhiều đến nàng. Độc Cô Anh chỉ nhiệt tình, không muốn thấy hai kim bào Độc Cô gia có tiềm lực vô hạn bị hại, cũng không mong nhìn Dương Như Hóa đắc ý.

Hạng Phi giáo quan cười gian:

- Như Yến đại nhân đã nói, bởi vì Vu Nhai không cãi lại.

Độc Cô Anh chớp mắt, nàng sống mấy chục năm thấy nhiều thứ nhưng chuyện hôm nay làm nàng khó hiểu. Cuối cùng Độc Cô Anh nghĩ thông, bởi vì Vu Nhai không cãi lại.

Độc Cô Anh quay người hỏi:

- Các ngươi tin tưởng Vu Nhai đến vậy sai?

Hạng Phi giáo quan mắng:

- Tiểu tử đó là tên biến thái. Tướng quân là người Độc Cô gia, ta không biết hắn làm gì trong Độc Cô gia nhưng ta đoán được càng nguy hiểm, đáng sợ hơn Kiếm Phong lĩnh nhiều, vậy nên ta còn lo cái gì?

Độc Cô Anh ngẩn ngơ. Đúng rồi, tuyệt địa của Độc Cô gia chỉ có chết không sống, Vu Nhai vượt qua được thì có lẽ Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh không là gì với hắn. Đúng là Độc Cô Anh đã lo nghĩ quá nhiều.

Nhưng để Dương Như Hóa đắc ý cảm giác rất bực mình.

Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh là nơi tệ hại, đối thủ không phải tuyệt địa mà là Ma Pháp đế quốc, Vu Nhai có thể sống tiếp không?

Độc Cô Anh lắc đầu, nàng không có cách nào làm thêm điều gì, chỉ có thể yên lặng làm người đứng xem nhìn người Độc Cô gia thích sáng tạo kỳ tích, hoặc đúng hơn là thích mạo hiểm có thể lại sáng tạo huy hoàng không?

- Có lẽ mình đã lo lắng nhiều. Gần hai năm không có chiến sự, có lẽ nhóm Vu Nhai không nhận thử thách gì bình an quay về.

Độc Cô Anh nhỏ giọng nói:

- Nhưng nếu không có chiến sự thì quân công . . .

Vu Nhai không phản bác chuyến đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh vì rất nhiều nguyên nhân. Tự tin là một, hai là Vu Nhai cảm thấy Dương Như Hóa đã nói chắc như đinh đóng cột, có cãi lại cũng khó xoay chuển. So với tranh cãi đỏ mặt tía tai trên đại điện, cuối cùng ủ rũ lên đường chẳng bằng biểu hiện bình tĩnh khiến người ta không nhìn thấu, còn được Hoàng Phủ đại tướng quân hảo cảm.

Có lẽ Hoàng Phủ đại tướng quân thật sự là thùng cơm, nhưng đừng quên gã có quyền lực cao nhất Kiếm Sơn hùng quan, còn là người hoàng tộc, dễ bị lừa, phải ôm đùi gã.

Nếu Vu Nhai không biểu hiện ngoan ngoãn sao được Hoàng Phủ đại tướng quân hứa cho quan quân?

Vu Nhai không quan tâm quân hàm gì đó, trừ nguyên nhân trên ra Vu Nhai biết cả này ở trong Kiếm Sơn hùng quan chưa chắc an toàn, vì mượn kiếm huynh nói Quang Minh thần điện đã hành động.

Kiếp trước Vu Nhai làm nghề tình báo, tiểu thế giới binh linh là một trạm tình báo mặc dù là ngoài sáng.

Vu Nhai còn có Tiểu Thúy, rảnh rỗi kêu nó điều tra trên cao. Nếu gặp nguy hiểm Vu Nhai sẽ phát tín hiệu rồi mang mọi người chuồn đi là lấy quân công dễ như trở bàn tay, vậy tại sao không làm?

Nếu Dương Như Hóa biết thân phận của Vu Nhai tất nhiên cũng biết hắn có khưu phong thú, sẽ không để hắn đơn giản thành công. Chờ tình huống cụ thể rồi phân tích kỹ hơn, nếu thật sự nguy hiểm thì Vu Nhai mặc kệ cảnh báo gì đó, dẫn người chuồn đi ngay, mạng nhỏ quan trọng hơn, sau đó . . . Ha ha, có thể lợi dụng hảo cảm của Hoàng Phủ đại tướng quân.

Quan trọng là Vu Nhai biết chắc Dương Như Hóa sẽ đối phó với hắn, trong phạm vi Kiếm Sơn hùng quan sẽ bị gã giải quyết. So với đi quân doanh đấu với quân quan gì đó chẳng bằng đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, tự do, an toàn hơn.

Vu Nhai cảm thấy đi quân doanh bị người đâm dao sau lưng, thà đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh có thể yên tâm ngủ say.

Cuối cùng người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cho rằng Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bọn họ chết chắc, bớt gặp khiêu khích như trong quân doanh, mặc dù Vu Nhai không sợ khiêu khích nhưng hắn không chỉ một mình. Vu Nhai biết hắn không phải vạn năng.

Tóm lại Vu Nhai cảm thấy Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh rất tốt, trong đó còn có tội phạm cho hắn chỉ huy, rót tư tưởng quân ngũ vào rồi cho bọn họ thử sức vài lần, sức chiến đấu sẽ nâng cao. Có một đống tội phạm làm vật hy sinh, khi gặp nguy hiểm càng dễ tiến lùi hơn. Chủ yếu là lùi, trốn chạy càng dễ dàng.

Vu Nhai nghĩ như vậy, nhưng khi hoàng hôn hắn mang Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đến Kiếm Phong lĩnh thì thấy hối hận. Sáng sớm giả bộ không ai quá đáng, sớm biết như vậy hắn nên nghe lời Độc Cô Anh cãi lại một lúc. Vu Nhai cứ tưởng là tiêu trạm ai ngờ . . . Thì đúng là tiêu trạm nhưng cỡ ngàn năm trước, giờ chỉ còn lại mấy bức tường đất chắn gió. Lác đác vải rách từ quần áo may lại thành 'lều'.

Đây chính là cái gọi là Tiền Tiêu Doanh.

Vòng qua tường đất nhìn vào trong, nhóm tội phạm Vu Nhai đặt hy vọng lại làm người ta rất tuyệt vọng. Kẻ ngã trái ngã phải, người bẩn thỉu. Có kẻ ngủ khò khò bên chân tường, người thì cắn cái gì đó. Người thì ngồi thẫn thờ nhìn trời, trông như suy nghĩ cuộc đời thật ra là chờ chết.

Dù là loại tội phạm gì sau khi thấy đoàn người Vu Nhai chỉ liếc bọn họ một cái, tiếp đó làm việc của mình, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị như không khí.

Nghiêm Sương biểu tình hung tợn hỏi:

- Nói này Vu Nhai, đây là Kiếm Phong lĩnh tràn ngập hy vọng mà ngươi nói sao? Quân công của chúng ta sẽ là số một?

Trên đường đi Vu Nhai nói tình huống, kế hoạch cho mọi người. Tuy Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cảm thấy nguy hiểm nhưng nghe Vu Nhai kể thì phấn chấn tinh thần, giờ thì . . . Không hứng thú.

Vu Nhai lúng túng nói:

- Tại . . . Lúc trước ta quên hỏi rõ, còn tưởng rằng nơi này có một thành nhỏ không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.