Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1882: Chương 1882: Kẻ ngốc




Theo ta nghĩ, nếu như có thể hoàn toàn hấp thu cũng như cảm ngộ, chí ít có thể đạt được Thần Hoàng cao đoạn.

Tiểu Hắc nói với giọng trẻ con, ánh mắt lại không ngừng nhìn không gian chi lực với dáng vẻ đầy khát vọng. Nó lại nói:

- Đáng tiếc thời gian không đủ. Hiện tại ta chỉ đạt tới Thần Vương đỉnh phong mà thôi!

Tiểu Hắc đạt được Thần Vương đỉnh phong, cũng tốn không bao nhiêu thời gian. Mặc dù có thời gian tăng cường cũng không tính là nhiều. Nhưng muốn hoàn toàn hấp thu và cảm ngộ không gian chi lực cũng như đạt được Thần Hoàng cao đoạn, chỉ sợ thời gian tiêu tốn phải tính bằng năm.

- Đúng vậy. Ai, Thần Vương đỉnh phong đối mặt Thần Hoàng vẫn đặc biệt hung hiểm. Chỉ có điều ta sẽ giúp ngươi giảm mức độ hung hiểm này xuống đến mức thấp nhất. Kế hoạch của ta là như thế này...

Vu Nhai nói xong, lại nói ra kế hoạch của mình một lần nữa.

- Không được, như vậy chàng quá nguy hiểm.

- Yên tâm. Ta cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với Thần Hoàng. Không có chuyện gì đâu.

Vu Nhai thoáng cười nói.

- Nhưng...

Thủy Tinh vẫn muốn khuyên hắn. Đáng tiếc nàng chỉ mới nói ra được vài lời đã bị Vu Nhai cắt ngang. Chỉ thấy hắn đặc biệt bá đạo nói:

- Cứ quyết định như vậy đi. Nhớ kỹ, khi thấy mặt đất chấn động lập tức ra tay cứu người, sau đó chạy ngay tới truyền tống trận ma pháp gần đây. Ta tin tưởng lấy năng lực không gian của Tiểu Hắc, muốn cứng rắn khởi động truyền tống trận ma pháp hẳn là không làm khó được nó. Được rồi, ta đi trước.

Vu Nhai nói xong vẫn không để ý tới sự phản đối của Thủy Tinh, trực tiếp đưa các nàng từ trong Huyền Binh Điển đến bên trong tiểu thế giới Binh Linh của hòn đá nhỏ, sau đó xoay người muốn rời khỏi đó...

- Vu Nhai...

Nhìn thấy bóng lưng Vu Nhai sắp rời đi, ánh mắt Thủy Tinh chớp động. Cuối cùng nàng vẫn biết mình không có cách nào khuyên được Vu Nhai. Huống hồ nàng cũng muốn cứu phụ thân. Miệng nàng khép mở, muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại nói không nên lời. Chỉ có điều, nước mắt đã ngân ngấn...

- Tin tưởng lão công của nàng ta. Mạng của ta rất lớn.

Vu Nhai quay đầu lại, lộ ra nụ cười sáng lạn.

- Ừ...

Cuối cùng Thủy Tinh chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng. Chợt lại thấy Vu Nhai muốn đi, nàng không nhịn được lại nói:

- Vu Nhai...

- Sao vậy?

Vu Nhai nghi ngờ quay đầu trở lại. Trước đây Thủy Tinh hình như không phải là người yếu đuối như vậy.

- Vu Nhai, ta biết Thôn Thiên Kiếm Linh tỷ tỷ chỉ là Kiếm Linh. Nhưng nếu như, nếu như chàng thật sự thích tỷ tỷ, ta... ta không phản đối. Chỉ cần ngươi còn sống trở về...

Thủy Tinh nói có chút đứt quãng. Sau khi nói xong, ánh mắt nàng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.

Nghe được Thủy Tinh nói vậy, Vu Nhai thiếu chút nữa rơi cằm xuống mặt đất. Hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào Thủy Tinh. Mãi đến khi phát hiện ánh mắt Thủy Tinh đầy nghiêm túc, hắn mới xác định vừa rồi lỗ tai của mình thật sự không có vấn đề gì. Hắn chợt đi tới, lấy tay che trán của Thủy Tinh, sau đó lại nhẹ nhàng hôn nàng một chút. Hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn nói:

- Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nói xong Vu Nhai liền hoa lệ xoay người, lưu lại cho Thủy Tinh một thân ảnh cao lớn, sau đó biến mất khỏi tiểu thế giới Binh Linh trong cục đá.

Thủy Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Vu Nhai, chậm rãi lại không nhịn được phì cười, nói:

- Tên ngốc này, bình thường luôn nói loạn, còn liều mạng gọi người ta là lão bà, nhưng kết quả lại không ngờ không biết người ta đã thích hắn. Thật là... Nguy rồi. Nếu như Thôn Thiên tỷ tỷ nghe được lời Vu Nhai vừa nói, tức giận không giúp hắn thì phải làm sao bây giờ? Không đúng không đúng. Thôn Thiên tỷ tỷ nhìn có vẻ cao cao tại thượng, nhưng là người rất nhiệt tình. Thời điểm mấu chốt nhất định sẽ ra tay... Chỉ là tên ngốc này chắc hẳn sẽ bị Thôn Thiên tỷ tỷ lạnh nhạt một hồi đi?

Tuy rằng Thủy Tinh gọi Vu Nhai là tên ngốc, nhưng gọi cũng rất vui vẻ.

Bất kể thế nào, chí ít bây giờ hắn không có suy nghĩ gì đối với Thôn Thiên Kiếm Linh. Có thể chính bởi vì nàng là Kiếm Linh đi? Chí ít hắn còn chưa ý thức được, mình thích hay không thích, hoặc sự khác biệt giữa Người và Linh thế nào. Chí ít Thôn Thiên Kiếm Linh vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn, cùng hắn chiến đấu căn bản không có cách nào thay thế địa vị của mình.

Chỉ cần nghĩ tới đây, Thủy Tinh lại cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng rất nhanh ánh mắt nàng lại hiện lên vẻ lo lắng.

Tiếp theo sẽ là cuộc chiến đấu của hai vợ chồng bọn họ...

Ánh mắt lo lắng lại dần dần biến thành kiên định. Nàng nở nụ cười. Nếu như Vu Nhai chết, như vậy sau khi cứu phụ thân ra, nàng sẽ ở lại với hắn, để Tiểu Hắc mang phụ thân đi!

- Chít, quạ đen sẽ không có việc gì đâu.

Tiểu Hắc rất hiểu ý người, an ủi một câu.

- Đúng vậy. Hắn nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Nhiều cửa ải khó khăn như vậy, hắn còn có thể vượt qua, nói gì là lúc này đây.

Thủy Tinh gật đầu, sau đó nàng đau khổ chờ đợi mặt đất chấn động, chờ đợi thời khắc ra tay kia...

- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm lão... Tỷ tỷ, tỷ tỷ rốt cuộc nói gì với Thủy Tinh vậy? Tại sao nàng đột nhiên nói mê sảng gì đó?

Sau khi Vu Nhai ra khỏi cục đá, lập tức tiến vào trong Huyền Binh Điển. Sau đó cục gạch hiện ra trực tiếp theo đường thoát nước trôi xuống. Hiện tại nếu có người nhìn vào đường thoát nước, có thể thấy một cục gạch đen như mực đang theo dòng nước không ngừng trôi đi.

Trong Huyền Binh Điển hoàn toàn yên tĩnh. Rất hiển nhiên Thôn Thiên Kiếm Linh căn bản không có ý định trả lời.

Vu Nhai vẫn không cam tâm, rất nhanh lại hỏi thêm vài câu, giọng điệu cũng trở nên có chút không tốt. Làm sao có thể như vậy được? Sao có thể phá hỏng gia đình người ta như vậy được?

Nếu không phải Thủy Tinh lòng dạ rộng rãi, làm không tốt sẽ gây ra mâu thuẫn. Theo Vu Nhai thấy, nhất định là Thôn Thiên Kiếm Linh đã nói với Thủy Tinh vài chuyện khống tốt, buồn nôn của mình. Nói ví dụ như luôn gọi nàng là lão bà, luôn đùa giỡn nàng thậm chí là mình nói nàng nhìn Vu Nhai nhỏ từ bé đến lúc lớn lên. Trong lòng hắn có thể sảng khoái mới là lạ.

Thật ra nói thì cứ nói, nhưng không nên chọn thời điểm đầy nguy cơ này để nói chứ.

Bởi vậy, giọng điệu hắn càng lúc càng tức giận. Nhưng Thôn Thiên Kiếm Linh lại không đáp lời hắn. Hắn thật sự càng nghĩ càng tức giận. Cuối cùng thời điểm Huyền Binh Điển gần như lao ra khỏi phạm vi của ngục giam, hắn không thể nhịn được nữa xông vào trong tiểu thế giới Binh Linh của Thôn Thiên Kiếm Linh.

- Bốp...

Hắn cũng không nghĩ gì, đơn giản vọt vào. Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này. Hiện tại Vu Nhai chỉ nghĩ phải ở trước mặt Thôn Thiên Kiếm Linh hỏi rõ mọi chuyện...

Vẫn là dòng suối nhỏ tràn ngập cảm giác tươi mát, vẫn này đình đài lầu các theo phong cách cổ. Lúc này Thôn Thiên Kiếm Linh đứng ở trong đình, nơi hắn đã từng vào. Hắn nổi giận đùng đùng nhìn sang...

Sau đó, Vu Nhai liền trực tiếp ngây người.

Chỉ thấy Thôn Thiên Kiếm Linh đứng ở nơi đó giống như tượng gỗ, vẫn là vẻ đẹp khiến người ta nín thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.